[Dịch] Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 218 : Chủ Nhân Của Mộ Địa

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:05 21-12-2018

.
Hấp thu máu huyết của Tống Thanh Hà, thực lực của Lệ Vô Huyết tăng lên dữ dội, cửa đá nhiều ngày chịu lực tác động, nhất thời xuất hiện một cái khe. Ầm! Lệ Vô Huyết lại đánh một đòn vào trên cửa đá. Vết nứt trên cửa đá khuếch tán thành 3 đường rãnh. “Không được, cửa đá sắp nứt ra rồi.” Phàn Thiên Vũ kinh hãi. Cửa đá vừa vỡ, tất cả bọn họ đều không trốn được, phải cùng Yêu Linh chiến một trận. Nhưng là bọn họ có thể đánh thắng Yêu Linh sao? Đứng thẳng người lên, Lý Phù Trần nhìn Tô Mộc Vũ nói: “Ta có một biện pháp, lập tức giải quyết hết một nửa Yêu Linh, nếu như chúng ta may mắn, giải quyết hết toàn bộ cũng không phải không thể?” “Biện pháp gì?” Nghe vậy, khuôn mặt Tô Mộc Vũ khiếp sợ. Yêu Linh thực lực cường đại cỡ nào, một đối một, nàng đều không nắm chắc chém giết được, Lý Phù Trần nhưng lại có biện pháp diệt sạch. Lý Phù Trần ngẩng đầu chỉ vào cây đèn to lớn, nói: “hỏa diễm phía trên, chính là máu huyết của yêu thú Hoang Huyết Lam Diễm Thú cấp sáu, thiêu chết mấy con Yêu Linh, sẽ không có vấn đề gì.” Những Yêu Linh này vào thời điểm toàn thịnh, không kém gì Hoang Huyết Lam Diễm Thú, nhưng bây giờ dù sao cũng chỉ là Yêu Linh, thực lực yếu nhược hơn trước nhiều. “Đây là hỏa diễm từ máu huyết Hoang Huyết Lam Diễm Thú?” Tô Mộc Vũ trong lòng hơi động, bàn tay hút một cái, một đóa hỏa diễm bị hút hạ xuống. Giống như Lý Phù Trần, chân khí của Tô Mộc Vũ, trong nháy mắt bị thiêu đốt yên diệt ngay lập tức. “Thật là một hỏa diễm bá đạo.” Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Đừng nói là Địa Sát Cảnh võ giả, phỏng chừng một cái Thiên Cương Cảnh võ Giả, dưới ngọn hỏa diễm này, cũng phải bị thiêu chết. Hỏa diễm một lần nữa được cây đèn dẫn dắt trở về. Lý Phù Trần nói: “Chờ chúng nó tiến vào ngay lập tức, chúng ta tận lực hút tới những ngọn lửa này, kết quả ra làm sao, nghe theo mệnh trời.” “Ta cảm thấy cái phương pháp này có thể thành công, cũng chỉ có cái phương pháp này thôi.” Tô Mộc Vũ gật đầu. Ca lạp lạp! Cửa đá cuối cùng bị phá vụn ra, năm cái Yêu Linh xuất hiện trước tầm mắt mọi người. “Lần này xem các ngươi trốn đi đâu.” Phó Sùng Sơn vung lên hổ móng, cười gằn. Phía sau cây đèn, năm người Lý Phù Trần nhìn nhau, âm thầm gật đầu. “Tiến lên!” Ngũ Đại Yêu Linh bắn người hướng về năm người Lý Phù Trần. “Ra tay.” Mắt thấy Ngũ Đại Yêu Linh phóng tới phía dưới cây đèn, Lý Phù Trần quát lên một tiếng lớn, đưa tay hướng về cây đèn hút tới. Bốn người còn lại, cũng đưa tay ra chưởng, hút hướng về cây đèn. Phía trên cây đèn có tới mấy chục đóa hỏa diễm, những ngọn lửa này không cách nào điều khiển, thế nhưng dưới sức hút ảnh hưởng, liên tiếp từng đoá bóc ra, phảng phất như mưa hỏa, từ trên trời giáng xuống, rơi vào năm người Lệ Vô Huyết. “Không được.” Phó Sùng Sơn hoảng hốt, vội vàng ngừng lại bước chân, hướng về phía sau bay ngược lại. “A, không!” Yêu linh chiếm cứ thân thể Lục sư đệ bị lây vào một đóa hỏa diễm màu xanh lam, trong nháy mắt trên người dấy lên một ngọn lửa lớn màu xanh lam, mấy lần hô hấp, liền hóa thành một đống tro bụi, ngay sau đó, đến phiên Từ Hắc Sơn và Cao sư đệ cũng chịu chung số phận. Chớp mắt, ba cái Yêu Linh hóa thành tro bụi. Xác thực nói, là bây giờ thân thể chúng nó biến thành tro bụi, còn bản thân Yêu linh bị thương tổn hay là tử vong, không ai biết được. Chỉ có Lệ Vô Huyết là tốc độ nhanh nhất, trong nháy mắt liền thoát ly ra khỏi hỏa vũ. Phó Sùng Sơn hơi chậm một bước, một cái cánh tay bị ngọn lửa chạm vào, trong thời khắc mấu chốt, hắn tự đoạn một tay. Nhìn thấy thành quả như vậy, Tô Mộc Vũ và mọi người thở phào một hơi. Nếu như chỉ có hai cái Yêu Linh, vậy còn có thể chiến một trận. “Lại lợi dụng Hoang Huyết Lam Diễm Thú đối phó chúng ta!” Sắc mặt Phó Sùng Sơn hết sức khó coi, trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ từ lâu đã quên hỏa diễm trong đại sảnh, là Hoang Huyết Lam Diễm Thú, nếu không tuyệt đối sẽ không cho năm người Lý Phù Trần cơ hội thực hiện . “Ta đối phó Lệ Vô Huyết, các ngươi đối phó Phó Sùng Sơn. Tô Mộc Vũ tay cầm bích lục liêm đao, kích phát bí pháp, thân hình lóe lên, hướng về Lệ Vô Huyết lao tới. Mọi người tại đây, chỉ có một mình nàng có thể miễn cưỡng chống lại Lệ Vô Huyết, những người còn lại đều không thể. “Một mình ngươi có thể đối phó được ta?” ‘Lệ Vô Huyết’ duỗi ra tay phải hóa thành sừng, một chưởng chặn lại liêm đao của Tô Mộc Vũ. “Cứng quá!” Con ngươi trong đồng tử của Tô Mộc Vũ co rụt lại. Liêm đao của nàng chém xuống, coi như là cấp ba yêu thú mạnh nhất đều không thể dựa vào thân thể chống đỡ , nhưng Lệ Vô Huyết lại dễ dàng đỡ được. Vèo! Tay phải chặn lại liêm đao của Tô Mộc Vũ, tay trái của Lệ Vô Huyết dài ra, giống như một cái trường mâu màu đen, xuyên thẳng hướng về lồng ngực của Tô Mộc Vũ. Tô Mộc Vũ không hổ là Lục Tinh Căn Cốt, đồng dạng nắm giữ được khinh công chân ý. Thân hóa thành bóng mờ, nàng bay ngược về phía sau. Chỉ là cúi đầu nhìn xuống, quần áo nơi ngực nứt ra một vết thương, lộ ra nửa bộ ngực mềm, một giọt máu tươi lăn xuống. “Cắn nuốt máu huyết của Tống Thanh Hà, thực lực của nó, so với các Yêu Linh khác mạnh hơn nhiều lắm.” Tô Mộc Vũ thầm nói. Có Tô Mộc Vũ đối phó Lệ Vô Huyết, bốn người Lý Phù Trần dễ dàng không ít. Thực lực Phó Sùng Sơn mạnh đến đâu, cũng chỉ gần bằng Tô Mộc Vũ, mà bây giờ Lý Phù Trần, thực lực đã không kém Phó Sùng Sơn nhiều lắm, hơn nữa thực lực so với hắn không kém bao nhiêu là Phàn Thiên Tùng cùng với Ngụy Sơn Hà, ba người liên thủ, đối phó Phó Sùng Sơn, mơ hồ còn có thể chế trụ đối phương. Ngoài ra Phàn Thiên Vũ, nàng phụ trợ cho ba người công kích, một cái ô sắt ở trên tay nàng có thể công có thể thủ, cũng không có nguy hiểm gì. Phốc! Nhưng vào lúc này, ngoài dự đoán mọi người, phát sinh ra một màn. Ô sắt nhọn chợt đâm vào phần lưng của Phàn Thiên Tùng, xuyên lồng ngực đâm ra, máu tươi phun tung toé. Quay đầu, Phàn Thiên Tùng nhìn chằm chằm vào Phàn Thiên Vũ, không hiểu nói: “Muội muội, ngươi...” ‘Phàn Thiên Vũ’ cười ha ha, “Muội muội, muội muội ngươi là ai.” Trong long Lý Phù Trần phát lạnh, quát lên: “Nàng bị Yêu Linh đoạt xác rồi.” Hắn lo lắng nhất chuyện đã xảy ra, Hoang Huyết Lam Diễm Thú có thể đốt cháy thân thể của Yêu Linh nhưng lại không có cách nào thương tổn hoặc là tiêu diệt Yêu Linh. “Ha ha, ngươi cũng chết đi cho ta.” Ngụy Sơn Hà từ bỏ công kích ‘Phó Sùng Sơn’, tay phải vung một cái, roi dài đánh hướng về phía Lý Phù Trần. Lý Phù Trần bay ngược, tránh ra được một roi này. “Ngụy Sơn Hà cũng bị đoạt xá rồi.” Lòng Lý Phù Trần đang chìm xuống. Tuy rằng không biết quá trình đoạt xác cụ thể, nhưng chắc có quan hệ cùng tâm linh ý chí, tâm linh ý chí yếu, dễ dàng bị đoạt xá, vì lẽ đó Phàn Thiên Vũ cùng Ngụy Sơn Hà đều bị đoạt xá, mà hắn và Phàn Thiên Tùng, vẫn không có bị đoạt xá. Vốn là chỉ còn dư lại chỉ hai cái Yêu Linh, hiện tại lại tăng thêm đến bốn cái, hơn nữa còn có một Yêu Linh ở trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm, tình huống ác liệt đến mức tận cùng. “Nên làm gì!” Lý Phù Trần đem thân pháp triển khai đến cực hạn, tách ra lần lượt công kíchm của Yêu Linh. Tu vi lên cấp tới Địa sát cảnh ba tầng, thân pháp khinh công của hắn càng thêm lợi hại. “Tùy thời rời đi.” Cùng với Lý Phù Trần trong nháy mắt đó, thanh âm của Tô Mộc Vũ cũng truyền tới tai của Lý Phù Trần. Khinh công thân pháp của hai người đều hết sức lợi hại, lúc này miễn cưỡng có thể đọ sức một, hai. Nắm chặt quả đấm, Lý Phù Trần không cam lòng. Hắn không muốn bỏ lại Phàn Thiên Tùng cùng với Phàn Thiên Vũ, nhưng bây giờ, tự thân hắn còn khó bảo toàn. “Đi!” Tô Mộc Vũ không lo được cho những người khác, thân hình lóe lên, hướng về phía cửa đại sảnh lao đi. Hô! Nhưng vào lúc này, một luồng khí vô cùng mãnh liệt từ cửa chà xát đi vào, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bóng mờ một người cao lớn. Sắc mặt Tô Mộc Vũ trắng bệch, lần thứ hai bay ngược trở về. “Chủ nhân!” Toàn bộ Yêu Linh, dồn dập quỳ trên mặt đất, ngữ khí cực kỳ cung kính
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang