[Dịch] Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 11 : Căn cốt

Người đăng: 

.
- Không biết là Yêu hạch của con gì? Yêu hạch rất trân quý, giá trị của Nhất cấp Đê giai Yêu hạch có thể so với Nguyên khí thủy tinh Cao cấp, một viên giá khoảng hai ba trăm kim tệ, Nhất cấp Trung giai Yêu hạch giá khoảng bốn năm trăm kim tệ, Nhất cấp Cao giai Yêu hạch giá khoảng một ngàn kim tệ. Trời còn sớm, Lý Phù Trần cũng không lưu lại, mà rời khỏi Vân Vụ Sơn Mạch. Vân Vụ Thành. Sau một phen bận rộn, túi tiền của Lý Phù Trần nhiều hơn năm trăm kim tệ. Mười bốn gốc Hoàng cấp Đê giai Dược thảo cùng ba gốc Hoàng cấp Trung giai Dược thảo, tổng cộng bán được bảy mươi lăm kim tệ. Mười lăm tấm da lông Yêu thú, tổng cộng bán được bốn mươi kim tệ. Quý nhất là viên Yêu hạch màu xanh kia, lại là Nhất cấp Trung giai Yêu hạch, bán được bốn trăm hai mươi kim tệ, tổng cộng lại là năm trăm ba mươi lăm kim tệ. Có năm trăm ba mươi lăm kim tệ, Lý Phù Trần cảm thấy phấn khích, đây chính là bốn năm năm lệ tiền (tiền lương?) của hắn. Đương nhiên, chờ tu vi của hắn tăng lên, tiền lương cũng sẽ tăng lên. Theo quy định của gia tộc, dưới mười tám tuổi, Luyện Khí cảnh nhất trọng đến tam trọng có tiền lương một tháng là hai kim tệ, Luyện Khí cảnh tứ trọng là năm kim tệ, Luyện Khí cảnh ngũ trọng là mười kim tệ, Luyện Khí cảnh lục trọng là hai mươi kim tệ, tăng gấp đôi. Vào Trân Bảo Các, Lý Phù Trần đi thẳng tới bàn trưng bày bên trong cùng. - Ta muốn mua cái Lam Tinh Giới Chỉ này. Lý Phù Trần dứt khoát nói. - Phù Trần thiếu gia, ngươi lại tới rồi. Nhân viên cửa hàng cũng không dám coi thường Lý Phù Trần nữa, trong thế hệ trẻ của Vân Vụ Thành, có thể đánh bại Dương Kỳ cũng không nhiều, không có bất ngờ gì xảy ra, Lý Phù Trần sẽ trở thành nhân vật lớn có thể ảnh hưởng đến Vân Vụ Thành trong tương lai, không còn là tên phế vật không tiền đồ trước kia nữa. Đi ra Trân Bảo Các, Lý Phù Trần nhíu mày. Phiền phức đúng là một đợt lại một đợt tới a. Ngăn chặn đường đi của hắn chính là một thiếu niên, mũi rất cao, đôi mắt không mang theo cảm tình gì, sắc bén giống như một con chim ưng. Quan Bằng, ca ca của Quan Mị, một trong hai thiên tài dưới Quan Tuyết của Quan gia, mười lăm tuổi, Luyện Khí cảnh lục trọng, trọng yếu là, Quan Bằng có căn cốt là nhị tinh (hai sao). Cái gọi là căn cốt, chính là tiên thiên tố chất của một người. Người có căn cốt tốt, tu luyện sẽ làm ít công to, ngộ tính cũng tốt. Theo đó mà so sánh, cảnh giới công pháp của hai người giống nhau, nhưng một người có căn cốt phổ thông, một người có căn cốt tinh (sao) cấp. Như vậy, người có căn cốt tinh cấp có tốc độ tu luyện vượt qua người có căn cốt phổ thông không ít. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường, cảnh giới công pháp của căn cốt tinh cấp vững chắc hoặc cao hơn căn cốt phổ thông, bởi vì căn cốt cũng quyết định ngộ tính. Nghe nói, dưới tình huống không có cơ duyên, căn cốt khi đạt tới nhị tinh, mới có thể đột phá tới Quy Nguyên cảnh. Nói cách khác, không bất ngờ gì xảy ra, thành tựu tương lại của Quan Bằng, là Quy Nguyên cảnh trở lên. Phải biết rằng, Võ giả Quy Nguyên cảnh của Vân Vụ Thành, đều đếm trên đầu ngón tay, trong đó, hơn phân nửa là ở phủ Thành chủ. Quan Tuyết có thể sớm trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, tu vi cùng cảnh giới công pháp chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất làcăn cốt của nàng là tứ tinh. Căn cốt tứ tinh, đã trăm năm không xuất hiện tại Vân Vụ Thành, coi như là Vân Vụ Thành Thành chủ, cũng chỉ có căn cốt tam tinh. Đừng nói tu vi cùng cảnh giới công pháp của Quan Tuyết rất cao, cho dù hai cái này không cao, Thương Lan Tông cũng sẽ mang Quan Tuyết nhập môn. Bởi vì, căn cốt đại biểu cho thành tựu của tương lai, tất cả điều trước mắt đều không phải trọng yếu. Một năm trước, mặc dù Lý Phù Trần là thiên tài của Lý gia, nhưng căn cốt chỉ là phổ thông, mà Lý Vân Hải là căn cốt nhị tinh. Dương gia Dương Kỳ căn cốt nhất tinh. Đệ nhất thiên tài của Dương gia Dương Khai là căn cốt tam tinh. Một năm trước, Lý Phù Trần có thể lấy căn cốt phổ thông đánh đồng với Lý Vân Hải, ở một mức độ nào đó mà nói, ngộ tính của hắn rất cao, thậm chí Lý Phù Trần còn hoài nghi, hắn vì sử dụng não quá độ, cho nên dẫn đến Linh hồn từ từ tan rã, không cách nào chuyên tâm tu luyện. "Căn cốt, đúng là thứ khiến người ta thương cảm a!" Nếu nói Lý Phù Trần không để ý tới căn cốt phổ thông của mình, đó là không có khả năng. Căn cốt quyết định tương lai của một người, người có căn cốt tốt, dù không có cơ duyên, thành tựu trong tương lai cũng không quá kém. Mà người có căn cốt kém, không chỉ phải bỏ ra nỗ lực gấp mấy lần, hơn nữa phải đi tìm kiếm cơ duyên, mới có thể không bị bỏ rơi. Chậm rãi phun ra một ngụm hơi, hai mắt Lý Phù Trần toả ra tinh quang lần nữa. Căn cốt kém thì như thế nào, bàn về thiên phú Linh hồn, có mấy người có thể so với hắn. Dưới Kim Sắc Tiểu Phù thoải mái, Linh hồn của hắn từ màu xám trắng biến thành màu xanh nhạt, thậm chí trong màu xanh nhạt xuất hiện một tia màu xanh, không bao lâu nữa, Linh hồn của hắn sẽ biến thành màu xanh. Linh hồn màu xanh nhạt đã cho hắn ngộ tính như vậy, như vậy, Linh hồn màu xanh sẽ cho hắn ngộ tính kinh người như thế nào. Không có căn cốt, hắn có thể dùng ngộ tính để bù đắp. Đương nhiên, tiền đề là hắn có thể vào được Thương Lan Tông, chỉ có tiến nhập Thương Lan Tông, hắn mới có thể có công pháp và Võ học tốt hơn. Đợi tới Hồng Ngọc Công đạt tới cảnh giới cao nhất là tầng thứ bảy, ngộ tính của hắn sẽ không có đất dụng võ nữa, hắn cũng không thể tự nghĩ ra công pháp a! Cái này cần phải đợi bao lâu thời gian? - Lý Phù Trần đúng không! Đi với ta một chuyến! Quan Bằng lạnh lùng nói. - Dựa vào cái gì? Lý Phù Trần ung dung thản nhiên. - Chỉ bằng ngươi đắc tội với muội muội ta. Quan Bằng khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống Lý Phù Trần. Lý Phù Trần cười nhạt, nói - Muội muội ngươi là loại gì, ta nghĩ ngươi hẳn là rất rõ ràng chứ. - Ta không muốn nghe ngươi nói lý do, lý do của ngươi trong tai ta là cái rắm. Dù ngươi có ba hoa chích choè cũng không có chỗ dùng nào. Người đắc tội với muội muội ta, cho tới bây giờ đều có một kết cục, đó chính là quỳ xuống đất xám hối. Ta khuyên ngươi đi với ta một chuyến, miễn phải ăn nỗi khổ da thịt, trước mắt nhiều người, ta nghĩ ngươi cũng không muốn mất mặt xấu hổ đi. - Ha hả, Quan gia ngươi thật đúng là vô sỉ bá đạo, Lý gia ta không cầu Quan gia các ngươi mang ơn, nhưng không nghĩ Quan gia của các ngươi không biết mang ơn, lại còn hung hăng vênh váo như vậy. Lý Phù Trần cười nhạo, đứng đó không nhúc nhích nữa bước. Trong mắt Quan Bằng loé lên ý lạnh, tức giận nói: - Khi Quan gia ta đặt chân tại Vân Vụ Thành, còn chưa có người nào nói qua lời này. Tốt, ngươi đã thành công chọc tức ta, không biết ngươi có năng lực thừa nhận không. Thế hệ trẻ của Quan gia, không muốn người khác nói Quan gia bọn họ vì được Lý gia chiếu cố, mới có thể đặt chân tại Vân Vụ Thành, đây là nghịch lân của bọn hắn, không được đụng vào. - Gần đây hoả khí của đệ tử bốn đại gia tộc rất lớn a. Lần trước là Dương Kỳ, lần này đổi thành Quan Bằng, không biết Lý Phù Trần sẽ đối phó thế nào. - Đoán chừng sẽ nguy hiểm a! Quan Bằng có thêm căn cốt nhị tinh, thiên phú, ngộ tính cao hơn Dương Kỳ không ít. - Cái này cũng không nhất định, căn cốt mặc dù trọng yếu, nhưng không thể quyết định tất cả. Dù sao cũng là trên đường lớn, người xem náo nhiệt cũng rất nhiều. Lý Phù Trần mở ra hai tay, nói: - Không phải là không có người nói qua, mà là Quan gia của ngươi tự lừa dối mình mà thôi, người vô sỉ chính là người người vô sỉ. Hắn căm hận Quan gia hơn so với Dương gia nhiều lắm. Nếu nói Dương gia là một con hổ con, thì Quan gia chính là một con hồ ly, giảo hoạt, vô sỉ. - Tiểu súc sinh, miệng của ngươi thật có thể nói được. Đáng tiếc, ngươi nhìn Lý gia của ngươi đi, càng ngày suy sụp, Quan gia ta phát triển không ngừng, nói không chừng không qua mấy năm, Vân Vụ Thành sẽ không còn Lý gia, hiện tại câm miệng cho ta đi! Quan Bằng không cho Lý Phù Trần lại có cơ hội nói chuyện, chân đạp xuống đất, mang theo gió mạnh sắc bén, trực tiếp xuất hiện trước mặt Lý Phù Trần, bàn tay đánh về phía Lý Phù Trần, chưởng ảnh chi chít. Đồng dạng là Miên Thủy Chưởng, ở trên tay của Quan Bằng, mạnh hơn Quan Mị đâu chỉ gấp hai lần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang