[Dịch] Vĩnh Dạ Quân Vương

Chương 10 : Không cần chờ đợi

Người đăng: Miên Lý Tàng Châm

Chương 10: Không cần chờ đợi Trong cảm giác của Thiên Dạ, khoang bụng nó hiện giờ có một cái không gian kỳ lạ, nơi đó mơ hồ có nguyên lực đang dâng trào, tựa như con bướm nhỏ đang muốn phá kén mà ra. Thế nhưng không gian này lại bị bao vây bởi một tấm chắn vô hình, nhất định phải phá tan tấm chắn đó mới có thể châm lửa cái tiết điểm này để nguyên lực trong và ngoài cơ thể dung hợp, thông suốt. Quá trình đánh vỡ tấm chắn của mỗi loại công pháp đều không giống nhau.Trong đó phần lớn đều là nhẹ nhàng ôn hoà, lựa chọn phương pháp mài mòn từ từ để mài cho lá chắn càng lúc càng mỏng, cuối cùng dễ dàng tiêu trừ cả trong lẫn ngoài mà trở thành một thể. Còn một ít công pháp khác thì lại khá hùng hổ cương liệt, dẫn dắt thủy triều trong ngoài va chạm nhiều lần về phía màn chắn. Giống như Binh Phạt Quyết vậy, nó điều khiển nguyên lực thuỷ triều va chạm một cách cuồng mãnh bá đạo, về thế mạnh đã đuổi sát theo công pháp hạng một. Thế nhưng trong quá trình va chạm cũng sẽ gây chấn thương phủ tạng* trong cơ thể. (Phủ tạng: những cơ quan trong nội tạng con người: Tin, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng. Dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ) Thiên Dạ rất nhanh đã có thể điều động một cái thủy triều nguyên lực hoàn chỉnh, mục tiêu của nó hôm nay chính là thử nghiệm xung kích màn chắn tiết điểm. Nó cẩn thận từng li từng tí dẫn dắt nguồn nguyên lực mãnh liệt đó cho nó phóng về phía tiết điểm. Từng làn từng làn sóng nguyên lực từ từ sửa đổi vị trí, xung kích ở trên màn chắn tiết điểm. Màn chắn tiết điểm giống như một con đê cao lớn, vững vàng chặn làn sóng nguyên lực ở bên ngoài. Thiên Dạ dần dần chìm vào đó, ngay cả cảm giác về mùi thơm kỳ lạ của 'Chu Nhan Huyết' cũng ở thế giới bên ngoài cũng biến mất. Nó phảng phất như trở thành một thể với làn sóng nguyên lực, tung lên cao, giống như thật sự trở thành một làn sóng lớn điên cuồng đánh vào màn chắn, sau đó sụp đổ lại như hóa thành từng giọt nước nguyên lực. Thế nhưng sóng biển của làn sóng kế tiếp sẽ càng cao hơn, lực trùng kích cũng càng mạnh hơn. Mỗi một lượt xung kích thì sự phản chấn của nguyên lực cũng khiến cho toàn thân của Thiên Dạ phải run lên một chút. Trong quá trình thủy triều nguyên lực xung kích tiết điểm ở trong người thì nguyên lực cộng hưởng ở bên ngoài cũng đang bổ sung sự tiêu hao của Thiên Dạ không ngừng. Nguyên lực của nó nhờ đó liền tăng mạnh. Không biết bao nhiêu lần tuần hoàn một cách nhàm chán như vậy, đột nhiên sau khi kết thúc một đợt thủy triều nguyên lực xung kích, nguyên lực mãnh liệt kia cũng chưa lắng lại hoàn toàn, mà sau khi hạ xuống một thời gian ngắn ngủi, bỗng nhiên nó lại dâng lên một làn sóng mới! Thiên Dạ vừa mừng vừa sợ, vội vàng tập trung tinh thần để dẫn dắt làn sóng nguyên lực này đi về phía màn chắn tiết điểm. Khi sóng biển va vào màn chắn, thì trong tai của Thiên Dạ lập tức vang lên những tiếng ong ong, tất cả đều là tiếng nước ầm ầm, thân thể của nó không tự chủ được mà phải chấn động một chút. Đây là làn sóng thứ nhất của đợt thủy triều nguyên lực thứ hai, kèm theo uy lực còn thừa của thủy triều lần thứ nhất, lực trùng kích của nó đã tương đương với làn sóng thứ tư thứ năm của thủy triều đợt một rồi. Đây khởi đầu thành công, theo tích lũy về nguyên lực của Thiên Dạ tăng cao, thủy triều nguyên lực đợt hai cũng sẽ sinh ra, sau đó sẽ là đợt thứ ba, đợt thứ tư. Liên tục sinh ra càng nhiều thủy triều nguyên lực thì uy lực kèm theo sẽ càng mạnh, lực trùng kích đối với màn chắn cũng càng lớn. Có người nói sau khi thủy triều nguyên lực đợt thứ ba, thì ngay lập tức sẽ là thời điểm nó xông vào tiết điểm ở bụng. Lúc này, tiếng chuông vang lên, Thiên Dạ giống như thường ngày chỉnh đốn lại mình, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng tu luyện. Lần này bài tập của nó đã có sự phát triển vượt bậc, mà đồng thời ở bên trong đám trẻ nhỏ, cũng có mười mấy đứa trên mặt hiện vẻ vui mừng. Thế nhưng trong lòng của Thiên Dạ cũng không có vui mừng bao nhiêu, tiến độ của nó tuy vẫn xem là nhanh nhưng cũng chỉ đứng ở một phần ba tốp trên. Bây giờ, cách thời gian mới nhập học Binh Phạt quyết đã hơn nửa năm, có người nói trong những đứa bé ở lớp khác đã có đứa châm lửa được cái tiết điểm nguyên lực đầu tiên rồi. Theo thường lệ, bọn nhỏ xếp thành một đội ngũ ở bãi đất trống ở tại thung lũng, không biết tại sao nhưng Trần Lôi lại đứng ở bên cạnh Thiên Dạ. Khi huấn luyện viên đang dẫn theo mọi người chạy về phía sân huấn luyện thì Trần Lôi bỗng nhiên hơi kề sát lại Thiên Dạ, nói nhỏ: "Tao đã bắt đầu tu luyện thủy triều nguyên lực vòng thứ ba rồi. Chờ tao châm lửa tiết điểm nguyên lực, thì đến lúc đó mày hãy coi chừng đó!" Mắt Thiên Dạ nhìn thẳng nhìn về phía trước, giống như nó chẳng nghe thấy gì cả. Sau đó sẽ là tiết học đánh nhau cùng một tiết học về kết cấu của sinh vật. Trên lớp dạy võ, đối thủ của Thiên Dạ là một đứa trẻ bình thường, hai bên không có hận thù cũng không có tình bạn gì cả. Kết quả đánh nhau thì hai người đều có thắng có thua, kế tiếp chính là tiết học về kết cấu sinh vật. Tuy nhiên, giáo viên dạy học lần này lại đổi thành một lão già hói đầu gầy gò lạ mặt. Lão ta có một đôi con ngươi màu xám đục ngầu. Khi bị ánh mắt của lão quét qua, thì Thên Dạ bỗng nhiên cảm giác được chính mình bên trong hay bên ngoài gì cũng đều bị nhìn thấu, lập tức nó rùng mình. Con mắt của ông ta ban đầu chỉ đảo qua Thiên Dạ mà thôi, bỗng mí mắt của lão giựt giựt, lại liếc nhìn Thiên Dạ thêm một chút. Trước mặt của mỗi học sinh đều có một cái bàn thí nghiệm, đồ vật có hình dài được che lại bằng vải trắng. Lão già hắng giọng một cái, tiếng nói của ông ta như quạ kêu lại kèm theo thô dát khàn khàn: "Bọn nhóc! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ đem bọn bây trở thành ma quỷ thật sự! Còn tên của ta, ta nghĩ mấy nhóc cũng không ai muốn nhớ kỹ. Tuy vậy, trong vòng nửa năm kế tiếp, cái tên này sẽ làm bạn với mấy nhóc cực kỳ lâu. Tên ta là Thân ------ Đồ!* (Đồ: ý nói giết chóc, tàn sát...) Sau đó, Thân Đồ nói về quy định tại lớn học của lão. Rất đơn giản, phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định cùng với không được ói. "Được rồi! Hiện tại, mở tấm vải trắng ở trước mặt mấy nhóc ra, sau đó cầm lấy vật này!" Thân Đồ giơ lên một đồ vật tương tượng với móc câu. Thiên Dạ bước lên một bước, rồi xốc lên miếng vải trắng ở trên bàn thí nghiệm, nhất thời nó giật mình! Dưới tấm vải trắng kia là một bộ xác chết, thi thể lạnh như băng! Thế nhưng có một khuôn mặt nhìn rất quen mắt, Thiên Dạ còn nhớ rõ, đây chính là một đứa trẻ đồng thời cùng Thiên Dạ bước vào trại huấn luyện! Xác chết ở trước mắt hiển nhiên đã qua bảo tồn tỉ mỉ gần một năm, nó vẫn hoàn hảo như cũ, không hề có dấu hiệu bị mục nát. Ở một góc tại bàn thí nghiệm, có đặt một cái khay, bên trong khay có mấy chục công cụ có hình dạng khác nhau. Cái móc câu mà Thân Đồ đang cầm chính là một trong số đó. Phía trên bục giảng cao cao kia, cũng có một bộ xác chết. Thân Đồ cắm cái móc câu vào vị trí lồng ngực, sau đó kéo lên cao, rồi lại dùng một cây dao nhỏ sắc bén cắt một lớp da thịt mỏng. Đối mặt với những gương mặt đã từng quen biết này, trong lòng của Thiên Dạ vô cùng phức tạp, nó làm thế nào cũng không thể xuống tay được. Hơn một nửa đứa trẻ cũng giống như Thiên Dạ, đều có vẻ mê man cùng kinh hoảng. Lại có một số ít đứa trẻ đã bắt đầu ra tay, thậm chí có đứa còn để lộ vẻ mặt cười gằn tàn nhẫn. Đột nhiên, một người bảo vệ bắt đầu đếm ngược từ mười. Tất cả đứa trẻ ở đây đều giật mình, đây là tính giờ trên thân thể mà bọn nó quen thuộc vô cùng! Một khi thời gian đếm ngược kết thúc mà còn không có ra tay thì sẽ phải chịu trừng phạt. Trừng phạt đến từ Thân Đồ nói không chừng còn hung ác hơn cả Trương Tĩnh! Ở trong đó bao gồm cả Thiên Dạ, toàn bộ những đứa trẻ khác đều vội vàng cầm lên công cụ, bắt đầu giải phẫu xác chết theo cách mà Thân Đồ đã dạy. Thiên Dạ vừa làm xong trình tự quy định, thì chợt nghe thấy bên cạnh oa lên một tiếng, một bé gái đột nhiên khóc lên, sau đó ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà ói, nôn đến đen kịt đất trời. Thân Đồ dừng lại động tác, lẳng lặng mà nhìn bé gái đang ói như điên kia. Hết thảy những đứa bé trong phòng học cũng đều dừng lại, nơi đây nhất thời trở nên yên tĩnh cực kỳ. Chờ bé gái ói xong, cũng khóc gần xong rồi thì Thân Đồ mới nói với giọng cực kỳ ôn hòa: "Dẫn cô bé xuống, rồi thu thập một chút." Hai thằng bảo vệ như hổ như sói xách cô bé như xách một con gà đi, mặc cho cô bé khóc lóc giãy dụa. Giờ học vẫn tiếp tục, bọn nhỏ im lặng học những tri thức mà Thân Đồ dạy. Trong phòng chỉ còn lại giọng nói vang vọng thô ráp khàn khàn của lão già. Một tuần sau, Thân Đồ lại xuất hiện ở trước mặt của bọn nhỏ. Chương trình hôm nay vẫn như cũ là về giải phẫu, lão già định dùng thời gian cả ba khóa học để nói về kết cấu sinh lý của con người bao gồm chỗ yếu cùng điểm yếu. Khi Thiên Dạ xốc lên vải trắng trước mặt, thì nó bỗng nhiên lui một bước. Bởi vì trên bàn trước mặt nó, chính là xác chết của bé gái kia! Thiên Dạ lập tức hiểu rõ, thu thập một chút trong miệng của Thân Đồ là có ý gì. Đúng lúc này, bỗng nhiên nó cảm giác được ánh mắt của Thân Đồ đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Thiên Dạ không hề ngẩng đầu, ngay cả tay cũng không có run một chút, nó cầm lấy cái kẹp cùng cây dao mỏng manh như miếng lá kia, bắt đầu làm theo trình tự quy định. Một tiết học này, Thiên Dạ cũng không biết mình vượt qua như thế nào. Mà ngày hôm đó, nó cũng không biết mình vượt qua như thế nào, chỉ thoáng cái là tới buổi tối, lúc này nó cũng đã nằm ở trên giường. Trong phòng ngủ đã vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng, phần lớn bọn nhỏ ở đây đều đã tiến vào mộng đẹp, thế nhưng Thiên Dạ không thể nào mà ngủ được. Trại huấn luyện Hoàng Tuyền đúng là địa ngục, Thiên Dạ cũng không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Tuy vậy nó biết, nếu như có thể kiên trì, thì trên người mình có một vài thứ dù sớm hay muộn cũng sẽ từ từ bị thay đổi. Đã rất lâu, Thiên Dạ không nghĩ tới cái bóng mơ hồ lúc ban đầu khi mà nó mới hiểu chuyện, nó tưởng rằng mình đã quên rồi, nhưng hiện tại lại có thể hiện ra trong đầu, thế nhưng nó cảm giác được, có một chút kiên trì rồi cũng sẽ mất đi. Gương mặt thứ hai hiện lên chính là Thạch Ngôn với gương mặt như cây gỗ nhưng lại cố gắng để lộ ra nụ cười, bên tai dường như còn vang vọng tiếng nói của anh ta "Sống sót trở về", Thiên Dạ hơi hốt hoảng, giọng nói này không phải là của Thạch Ngôn mà là của người kia. Thiên Dạ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì nó đã trở nên tỉnh táo. Có người đang chờ đợi nó, có người thì lại có nó một cái hứa hẹn, bây giờ nó đã rõ ràng ý nghĩa của họ 'Lâm'. Mà toàn bộ những điều này, đều phải đợi đến khi nó có thể đi ra khỏi chốn địa ngục này thì mới thực hiện được. Ở trong địa ngục này, cơ hội thường chỉ có một lần, nếu không nắm lấy thì sẽ mất đi, nơi này không có chờ được chiêu đãi. Thiên Dạ bỗng nhiên nhảy xuống từ trên giường, rơi xuống đất không hề có tiếng động, sau đó dùng kỹ thuật tiềm hành* đã học trong khóa học đánh nhau rồi đi tới bên giường của Trần Lôi. Dường như không có quấy rầy đến bất kỳ người nào. Trần Lôi cũng không ngủ quá dễ, trên mặt nó có sự bất an, không biết đang mơ tới cái gì. Thiên Dạ đưa tay từ từ mà lại kiên định, áp tới cổ họng của Trần Lôi. Đúng lúc này, một đứa bé nằm bên cạnh ở trên giường đột nhiên vươn mình, mở mắt, nhìn thấy động tác của Thiên Dạ. Thiên Dạ quay đầu rồi đối mặt với nó một chút, đứa bé kia lập tức rùng mình, rồi vội vàng quay người lại, tiếp tục ngủ, xem như không nhìn thấy gì cả. Tay trái của Thiên Dạ không hề do dự nữa, hạ xuống như điện, nắm chặt lại yết hầu của Trần Lôi, đồng thời còn dùng toàn lực đánh ra một quyền vào bên sườn của nó. Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một tiếng phịch trầm vang, phần lớn những đứa trẻ ở đây đều tỉnh giấc, cũng có không ít người theo bản năng mà nhảy xuống giường. Tiếng bịch bịch vẫn vang lên liên tục. Trần Lôi trợn tròn hai mắt, hốc mắt lòi ra, mặt đã bị dồn nén thành màu tím đen, đầu lưỡi lè ra khỏi miệng. Nó liều mạng nắm, cào, tuy rằng thất bại như cứ vẫn cào cấu một cách tàn nhẫn trên tay Thiên Dạ. Nhưng cánh tay của Thiên Dạ lúc này như được đúc từ sắt, không hề nhúc nhích, dường như nó không cảm giác được sự đau đớn. Mà tay phải thì cứ cố định đấm vào sườn bên của Trần Lôi. Màn này có chút tương tự với lần Trần Lôi cùng những đứa bạn vây đánh Thiên Dạ, chỉ có điều biểu hiện khi chịu đòn của hai người hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng, Trần Lôi đã kinh hoàng lúng túng, không hề có cách thức đánh trả, chỉ có thể coi là giãy dụa hoảng loạn. Mấy người mạnh nhất trong lớp nhìn biểu hiện của Trần Lôi đều âm thầm lắc đầu, không có để người này ở trong lòng nữa. Tuy nhiên, ánh mắt mà bọn nó nhìn về Thiên Dạ đều tràn ngập dè chừng và sợ hãi. Thiên Dạ không ngừng ra sức đánh Trần Lôi nhưng hô hấp của nó không hề thay đổi, ngay cả vẻ mặt cũng không có gì đổi, giống như nó đang làm một việc nhỏ không đáng kể. Từng tiếng trầm vang, như đang đập vào trong lòng của mỗi đứa bé ở đây. Rốt cục, Trần Lôi cũng ngừng động đậy, chỉ còn thân thể co giật theo bản năng. Thiên Dạ ngừng tay, trở lại giường ngủ của mình, đem chăn đắp lên đầu tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục đi ngủ. Chỉ chốc lát sau, Trần Lôi đột nhiên nhảy xuống từ trên giường, lảo đảo chạy về phía cửa sổ, gọi với giọng thê thảm: "Huấn luyện viên! Huấn luyện viên! Có người muốn giết tôi, cứu mạng nha!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang