[Dịch]Vĩnh Cửu Ái Tình- Sưu tầm
Chương 5 : Chương 5
.
Về đến tiểu viện, Phượng Phi ngay lập tức đi vòng quanh xem xét một lượt, cuối cùng trở về mái hiên trong sân nhỏ, nơi nam nhân đang ngồi. Nàng vòng qua trước mặt hắn, nêu ra nghi vấn của bản thân.
"Kì quái, tại sao mọi thứ trong tiểu viện này rất giống tiểu viện trước kia của ta, ngay cả đồ đạc trong mỗi phòng đều không có gì khác biệt. Tại sao chỉ có các cung điện khác là không còn nữa a?"
Chỉ thấy hắn lười biếng dựa vào cột trụ lớn, bạc môi nhàn nhạt khép mở.
"Tiểu viện của ngươi tại thế giới bên kia vốn là nơi ta sinh ra. Mỗi một vật tại nơi đó, dù là một cọng cỏ nhỏ cũng đều mang dấu ấn của ta, dù là ai ngoài ta đều không thể chuyển dịch được bất cứ thứ gì. Mà nơi này, do ta dùng thần thức tạo ra, giống nhau là chuyện đương nhiên."
Phượng Phi chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thật thân thiết, hóa ra nàng đã ở trong nhà của hắn suốt tám mươi năm.
"Vậy tại sao ngươi không ở đó, lại ở một không gian khác? Sống một mình như vậy sẽ rất buồn chán."
Hắn nghe nàng nói vậy, đôi hắc mâu chợt mở ra, xoáy sâu vào tử mâu linh động trong suốt như tử tinh thạch của nàng.
"Ngươi biết ta là ai không?"
Giọng của hắn như rượu thơm rót vào tai, lại khiến nàng ngơ ngẩn, có chút hoang mang nhìn đôi con ngươi đen láy như bầu trời đêm thu nhỏ.
"Người của tam giới gọi ta là Hắc Long."
"A?"
Hắc Long, vốn do trời đất sinh ra, không rõ tuổi thọ. Hắn như tên gọi của mình, một thân đều một màu đen u tối. Thiên giới chúng tiên nhân đều có một mái tóc bạch kim trắng xóa, số ít người có thân phận đặc biệt có màu tóc khác biệt, tỉ như Phúc thần mái tóc cũng giống đôi cánh đều một màu đỏ rực như lửa, tỉ như Thủy thần Bạch Liễm có mái tóc lam nhẹ nhàng như nước Đông Hải, tỉ như Thần Nông mái tóc vàng óng như tia nắng sớm, và tỉ như Hắc long, đen tuyền như bóng tối bao trùm. Hắc Long vốn nên là một vị thần được kính trọng. Nhưng hắn là kết tinh của đất trời, hội tụ cả tứ linh thể, sức mạnh cường đại không đáy, hắn không cam lòng chịu khuất phục trước cái người không thể đánh nổi với hắn hơn trăm chiêu, thiên đế. Hắn một mình đánh đến tan tác cả thiên giới, khiến chúng tiên kinh hồn bạt vía. Hắn quỷ dị, độc ác, so với ma vương không thể kém, ai ai cũng đều biết. Cũng nhờ năm đó có Phúc thần trợ giúp, ép hắn rời đi mới có thể tìm lại được bình yên trong thiên giới. Bởi vậy, chúng tiên nhân coi Hắc Long là tai họa chí mạng, kính mến Phúc thần càng thêm khoa trương.
Phượng Phi nhớ lại những thứ đã được biết về Hắc Long trước đây, quả thật đem so với người trước mặt, thế nào cũng không thể ghép hai người làm một. Nếu như không phải mái tóc cùng đôi con ngươi đen như mực của hắn, nàng nhất định sẽ bĩu môi khinh thường người nói dối.
Hắc Long nhìn biểu tình không tin, lại rối rắm, lại hoang mang của nàng. Một tiểu hài tử chỉ mới tám mươi bảy năm tuổi thọ, vẫn thật non nớt, mọi suy nghĩ đều hiện lên trên mặt.
"Ngươi sợ ta không?"
Phượng Phi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.
"Vì sao ta phải sợ ngươi?"
"Vì ta rất độc ác, rất đáng sợ, còn là mối uy hiếp với phụ thân và ca ca ngươi."
Khuôn mặt nữ hài tử lại ngẩn ra.
"Nhưng ta thật không cảm thấy ngươi giống như vậy a."
Nam nhân trước mặt nghe vậy mày hơi nhíu lại, khó hiểu hỏi.
"Vì sao?"
"Ta là con gái của kẻ thù ngươi, hơn nữa còn chiếm nhà của ngươi suốt tám mươi năm, còn đến địa bàn của ngươi gây phiền phức cho ngươi. Nếu ngươi giống như lời đồn đãi, hẳn là nên giết ta rồi."
Hắc Long nhìn kĩ nữ hài tử trước mặt một lượt nữa. Sủng vật này không tệ, thiên nữ duy nhất từ trước đến nay của thiên giới quả thật đặc biệt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện