[Dịch] Viên Gia Chi Chủ (Tam Quốc Chi Viên Gia Ngã Tố Chủ)

Chương 5 : Binh cứu Ô Sào

Người đăng: 

.
Từ Thụ thân là danh thần Hà Bắc, mưu trí xuất chúng, kiến thức uyên bác, không phải là người mà đám tư tâm hại người như Phùng Kỷ hay Quách Đồ có thể so sánh được. Đối với chuyện Hứa Du đầu Tào, Từ Thụ so với bất kỳ ai dưới trướng Viên Thiệu phản ứng mạnh hơn nhiều. Tuy kiểu phản ứng đập xe la lên “Đại thế qua rồi” có chút tiêu cực những cũng gián tiếp nói rõ Từ Thụ là một người nhìn ra thời cuộc. Sự thông minh của hắn xứng đáng thuộc hàng nhất nhì trong quân Viên Thiệu. “Tam công tử! Đối với việc lần này Hứa Du đầu tào, chủ công có thái độ như thế nào?” Từ Thụ một hồi lâu ngẩng đầu, sắc mặt thảm đạm giống như bị ai cho hai cân thạch tín. “Phụ thân hắn…không quá lưu ý.” Viên Thượng suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chỉ có dùng từ này mới biểu hiện một cách uyển chuyển cùng thỏa đáng. “Chủ công hồ đồ! Hồ đồ a! Thật quá hồ đồ!” Từ Thụ ăn ngay nói thẳng, mở miệng liền dám thẳng thắn chê trách Viên Thiệu, điều này khiến Viên Thượng vô cùng bội phục. “Hứa Du người này tùy rằng tham lam đồng thời không quá khôn ngoan nhưng ánh mắt hắn vừa chuẩn lại vừa độc không ai tại Hà Bắc có thể so được. Lần này hắn đầu Tào tất có chỗ dựa dẫm. Nếu ta đoán không làm, hắn nhất định sẽ hướng Tào Tháo hiến kế…” Viên Thượng tiếp lời Từ Thụ: “Kỳ tập Ô Sào!” Lời vừa nói xong, sắc mặt Từ Thụ đại biến, ngạc nhiên nhìn Viên Thượng. Hắn vạn lần không nghĩ tới trong đám mưu thần dưới trướng Viên Thiểu, ngoài trừ Điền Phong, người có cùng suy nghĩ với hắn lại là Viên Thượng đang tuổi nhược quán* *Nhược quán: tuổi trưởng thành tức 15-18. Thời Hán nam tử tới tuổi này sẽ được trưởng bối ban tên tự, công nhận là một người trưởng thành. Tam công tử trong mắt hắn thường ngày kiêu căng ngang bướng, dương dương tự đại, hữu dũng vô mưu lại có thể một lời nói đúng chỗ yếu hại? “Tam công tử, lời vừa rồi, không biết là người phương nào chỉ dạy ngài?” Từ Thụ trầm mặc một hồi cuối cùng cũng nghi hoặc hỏi ra câu này. Viên Thượng hơi nhướng mày, tâm trạng rất khó chịu. Tại sao ai cũng hỏi như vậy? Cái gì gọi là chỉ dạy ta? Chính ta nghĩ ra không được à? Lẽ nào trong mắt các ngươi chỉ số IQ của ta thấp lắm ư? “Tiên sinh không cần đa nghi, những lời vừa nói thuần túy là suy nghĩ của chính ta. Cùng người khác không có quan hệ.” “Chính mình suy nghĩ?” Từ Thụ hơi cảm thấy nghi hoặc, nhìn Viên Thượng một hồi lâu. Trên mặt mọi chỗ đều hiện lên vẻ không tin. Một hồi lâu, Từ Thụ mới nhẹ nhàng lắc đầu, quăng hết những nghi hoặc trong đầu. Có phải suy nghĩ của bản thân Viên Thượng không không quan trọng, việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ biện pháp ổn định tình thế, không cho địch quân lợi dụng thời cơ. “Tam công tử, không biết ngài đã từng nói với Chủ công rằng Tào tặc sẽ dùng phương pháp kỳ tập Ô Sào?” Viên Thượng ngưng trọng gật đầu nói: “Đã từng nói, vấn đề là phụ thân không hề nghe ta khuyên can, căn bản không hề để lời ta ở trong lòng. Mưu thần trong trướng cũng không có ai đồng ý với ta, cho nên ta mới tới đây gặp Từ tiên sinh muốn hỏi biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt.” “Hóa giải nguy cơ?” Từ Thụ nghe vậy không khỏi cười khổ: “Ta dù có muôn vàn thượng sạch nhưng Chủ công không chịu phát binh thì làm được gì?” “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Ô Sào cứ vậy mà xong ư?” Viên Thượng sắc mặt lo lắng, cực kỳ không cam lòng tiếp tục hỏi. Từ Thụ ôm đầu trầm tư một lúc lâu, sau đó đập mạnh sàn gõ, thấp giọng nói với Viên Thượng: “Chuyện đến nước này, chỉ có một cái biện pháp, nên thử một lần!” “Biện pháp gì?” “Chủ công không chịu tăng binh đến Ô Sào, vậy thì Tam công tử tự mình đi cứu viện! Công tử ít nhất hẳn cũng có mấy ngàn binh mã chứ? Vậy ngài hãy lĩnh binh đi cứu Ô Sào đi!” “Ta?” Viên Thượng mày mặt co lại, vô cùng khó coi: “Từ tiên sinh người không có nói đùa chứ? Tào Tháo nều như tập kích Ô Sào tất sẽ dẫn theo tinh binh dũng tướng, ngươi lại kêu ta dẫn một đám binh ăn hại dưới trướng chống lại bọn hắn? Huống hồ ta tự ý xuất binh, tương đương với cãi lại quân lệnh. Ngươi sao lại có thể đưa ra chủ ý này, ta với ngươi hình như đâu có cừu oán ?” Tuy nói sự việc khẩn cấp, nhưng Viên Thượng vẫn là không muốn bản thân lĩnh binh đi cứu viện. Ra chiến trường không phải như đi dạo phố, tùy tiện đánh một hai quyền sau đó nói đi là đi. Đây là đi liều mạng, sơ sẩy một chút là liên lụy tới cái mạng nhỏ này. Viên Thượng tự mình hối hả ngược xuôi chính vì để giữ được mạng sống. Từ Thụ đưa ra cách lấy mạng hắn ra đánh bạc hoàn toàn ngoài dự tính của hắn. Huống chi đối thủ không phải ai khác lại là Tào Tháo! Là cái tên khốn kiếp dụng binh như thần, uy chấn thiên hạ Tào Tháo Tào Mạnh Đức! Cuộc chiến này đánh như thế nào? Thấy sắc mặt Viên Thượng, Từ Thụ tiếp tục nói: “Biết rõ không thể làm mà làm đôi khi cũng là một loại sách lược. Tam công từ, giờ khắc này tình thế khẩn cấp, không thể nghĩ nhiều nữa rồi! Chủ công không chịu xuất binh Ô Sào, chúng ta liền không có biện pháp. Nếu không muốn ngồi yên chờ chết, tối nay tam công tử nhất định phải suất lĩnh thân binh chạy tới Ô Sào. Lần này không nhất thiết phải trực tiếp va cham với quân Tào, tam công tử có thể dùng kế nghi binh, hoặc kế khích tướng, nói chung chỉ cần có thể nhất thời kiềm chế được Tào Tháo, đợi khi thám mã báo lại chủ công nhất định sẽ phái đại quân tiếp ứng. Đến lúc đó liền trở mình, hợp binh phản kích…” Viên Thượng mí mắt giật giật, nói: “Hà Bắc nhân tài đông đúc, trừ tar a không còn ai khác?” Từ Thụ nghe vậy cúi đầu cười khổ. Lời này tính ra cũng không sai. Nhìn chung văn võ Hà Bắc đa số toàn lạ hạng người tâm tư quá nặng, chỉ lo bo bo giữ mình, số người có thể tin tưởng dùng được ít đến mức đáng thương, đặc biệt là phương diện tướng lĩnh. Nhan Lương Văn Sú chết trận sa trường, đại tướng Khúc Nghĩa làm người kiêu căng, tại lần nam chinh trước đã bị Viên Thiệu giết chết. Hiện tại khắp Hà Bắc ngoại trừ hai người Trương Cáp Cao Lãm ra thì không thể tìm ra được hạng tướng tài xuất thủ quyết đoán, có thể dùng được nào cả. Thật là một loại bi ai… Vận mệnh mấy chục vạn quân đem giao trong tay một người trẻ tuổi, Từ Thụ cũng là không còn cách nào, thuần túy là lấy ngựa chết làm ngựa sống. “Tam công tử” Từ Thụ trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Nói thật lòng, tại hạ cũng thật sự không muốn để tam công tử thân vào hiểm cảnh. Tại hạ tuy là quan văn nhưng nếu không phải thân chịu cảnh lao ngục hoặc bản thân có một người tâm phúc chắc chắn sẽ không để tam công tử đi mạo hiểm. Nhưng mà…thật sự là không còn cách khác!” Viên Thượng nghe vậy không nói gì nữa, sắc mặt khó coi. Tùy tiện có một cái tâm phúc liền không để ta đi…. Lời này nghe có vẻ không được tự nhiên. Ý nói trong núi không hổ hầu tử xưng đại vương? Thằng chột làm vua xứ mù ? Thầm thở dài, Viên Thượng chậm rãi đi ra ngoài lều, vừa đi vừa nói: “Có thành hay không, ta chỉ có thể thử một lần…Tận sực mà làm thôi. Từ tiên sinh an tâm ở đây đợi tin tức.” “Tam công tử!” “Chuyện gì?” Từ Thụ nghiêm nghị, thở dài nói: “Tào quân dũng mãnh, so với quân ta lấy một địch mười. Công tử binh lính thiểu thốn, nên dùng kế sách, dù là nghi binh hay khích tướng đều có thể dùng, tuyệt đối không được liều mạng.” “Đã biết, nếu có kế sách thì ta lẽ nào không xài? Đáng tiếc trong quân không có phụ nữ, nếu không dùng cái mỹ nhân kế cũng tót. Nghe nói dùng kế này với Tào Tháo rất có tác dụng” Từ Thụ suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu là tướng lĩnh dưới trướng Tào Tháo tới cướp lương, công tử có thể tận lực kéo dài. Nhưng nếu là bản thân Tào Tháo lĩnh quân, một ngàn cái tam công tử cũng không phải đối thủ của hắn. Đến lúc đó xin công tử tẩu vi thượng sách, bảo toàn tính mạng vẫn hơn!” Viên Thượng: “…..” Bây giờ hắn đã rõ ràng tại sao Viên Thiệu lại chán ghét Từ Thụ. Ý thì tốt nhưng vấn đề là cách ngươi nói. Một ngàn cái bản thân cũng không bằng một mình Tào Tháo? Ngươi nói như vậy mà được à? Tùy rằng không biết trước kia tên Viên Tam công tử có bộ dạng gì nhưng ta bây giờ cũng có thể xem như ưu tú chứ nhỉ? Cũng may đay là Viên Thượng, nếu là Viên Thiệu thì đã quất chết hắn ngàn lần. Đi ra khỏi nơi giam giữ Từ Thụ, sắc trời đã dần dần tối, mặt trời đã ở phía Tây Sơn. Một con gió thổi qua mang theo hương Hoa Thảo thơm mát làm tinh thần người ta sảng khoái. Vừa nhìn liền biết, đêm này sẽ là một đêm trăng thanh gió mát. Viên Thượng mặt mày ủ rũ quay về hành dinh bản thân, phân phó thị vệ gọi phó tướng dưới trướng hắn đến sau đó ngồi trên giường dáng vẻ u buồn. Khí trời đẹp đối với hắn không phải là việc tốt. Dù sao đêm nay hắn cũng là muốn làm việc chiến tranh giết người cướp của, sắc trời sáng quá không tốt. Bằng không thẳng thắn tới chỗ Từ Thụ nói một tiếng, kếu hắn tính toàn ngày tháng hôm nào tiện hành sự… “Khởi bầm công tử, Quách tướng quân cầu kiến.” trong lúc Viên Thượng đang trầm tư suy nghĩ, ngoài trướng vang lên tiếng thị vệ bẩm báo. “Cho hắn vào đi.” “Vâng!” Sau đó liền thấy một người thân mang ngạnh giáp đen tuyền, vóc ngươi khôi ngô, ngẩng đầu hiên ngang bước vào trong lều, hướng về phía Viên Thượng quỳ một chân, cao giọng nói: “Mạt tướng Quách Viện tham kiến công tử! Không biết công tử triệu gấp mạt tướng tới đây là có chuyện gì?” Đại hán này tên là Quách Viện, là Thiên tướng dưới trướng Viên Thượng, công việc của hắn là quản lý quân tốt. Viên Thượng đầu tiên để hắn đứng dậy, sau đó mới hỏi: “Quách Viện, hiện giờ trong hành dinh sốquân tốt trực tiếp nghe lệnh bản công tử có bao nhiều người?” Quách Viện cúi đầu thầm nhẩm một lúc, chắp tay nói: “Thưa tam công tử, doanh ta hiện giờ mã quân ba trăm, bộ tốt một ngàn, nỏ binh ba trăm, tính thêm thân binh hộ vệ dưới trướng công tử ước chừng tổng công hơn hai ngàn người.” “Hai ngàn người…” Viên Thượng trong lòng hít mạnh một hơi, hắn chưa từng đánh giặc nên không biết nhân số hai người này đã đủ sức chiến đầu với Tào quân chưa. Bất quá mặc kệ thế nào, tốt xấu cũng có hai ngàn người, so với không có ai cả cũng mạnh hơn nhiều. “Truyền lệnh, lệnh hai ngàn quân sĩ này lập tức nhóm lửa, chờ sau khi trời toàn bộ theo ta xuất doanh.” Quách Viên nghe vậy ngây người, ngạc nhiên nói: “Công tử đêm khuya xuất binh không biết là làm chuyện gì?” “Đi Ô Sào”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang