[Dịch] Viên Gia Chi Chủ (Tam Quốc Chi Viên Gia Ngã Tố Chủ)
Chương 11 : Gian hùng
.
Xã hội hiện đại lưu hành một thuật ngữ rất hoa mỹ: Hiệu ứng hồ điệp.
Giải thích theo ngôn ngữ khoa học là một sự thay đổi nhỏ có thể gây ra phản ứng dây chuyền tạo nên hậu quả to lớn.
Dùng từ ngữ dân gian thì là thế sự khó đoán, thế giới vô cùng kỳ diệu.
Thế giới này quả thật rất kỳ diệu, không ai có thể đoán chính xác một giây sau sẽ có biến hóa gì. Như Viên Thượng bây giờ chẳng hạn, tuy hắn chỉ le loi một mình, lực lượng có hạn, nhưng hắn lại tạo ra hiệu hứng hồ điệp khiến trận chiến Quan Độ từng chi tiết đều phát sinh biến hóa.
Tựa như việc Viên Thiệu phái hai người Trương Cáp, Cao Lãm làm chánh phó tiên phong toàn lực chi viện Ô Sào cũng thay đổi hoàn toàn so với lịch sử.
Trong lịch sử Trương Cáp, Cao Lãm là bị Viên Thiệu phái đi tấn công đại doanh Tào Tháo, còn xuất binh tiếp viện Ô Sào là Tưởng Kỳ. Hắn nhất tâm nhị dụng, kết quả cả hai bên đều thất bại. Càng đáng buồn hơn là Trương Cáp, Cao Lãm vì bị Quách Đồ mưu hại mà đầu hàng Tào Tháo.
Ăn cắp gà còn mất nắm gạo cuối cùng Viên Thiệu rơi vào kết cục tiền mất tật mang vô cùng bi thảm.
Nhưng hôm nay tình huông lại bất đồng. Viên Thiệu sau khi biết được Viên Thượng thân trong hiểm cảnh tại Ô Sào thì hoàn toàn vứt bỏ bộ dáng do dự chần chừ hàng ngay mà nhanh chóng ra mệnh lệnh: Toàn lực tiếp viện Ô Sào! Cây đại thụ chống lưng của Quách Đồ lần này lại không giúp hắn.
Viên Thiệu có thể không xứng là một đấng quân chủ, nhưng không thể phủ nhận hắn là một phụ thân thương yêu con cái.
Lại nói Trương Liêu, Hứa Chủ hai vị tướng quân đang suất lĩnh Hổ Báo Kỵ tiên phong hướng về hậu quân Tào Tháo chạy như điên.
Sau khi chạy đến hơn hai mươi dặm, hai người cuối cùng cũng thấy hậu quân quân Tào. Chỉ kỳ lạ là hậu quân không giống như bị Viên quân mai phục chặn đánh mà còn ngược lại vô cùng thuận lợi tiến về phía Ô Sào.
Tướng lãnh chỉ huy binh sĩ hậu quân chính là hai vị chiến tướng tiếng tăm lừng lẫy khác của Tào Ngụy, Từ Hoảng và Vu Cấm.
Từ Hoảng ngoại hình không tệ, chòm râu dài, thần uy lẫm lẫm, ngồi trên một thớt Hoa Ly Lương Câu, tay cầm một thanh Phá Sơn Phủ dẫn đầu kỵ binh hậu quân, nhìn sơ có vài phần anh hùng khí khái.
Mắt thấy Trương Liêu, Hứa Chủ dẫn quân cấp tốc quay về, Từ Hoảng không khỏi kinh ngạc. Xem bộ dạng bọn hắn không giống mới trải qua kịch chiến, sao chưa qua một khắc thời gian đã chạy về như thế này?
Thúc ngựa về phía trước, Từ Hoảng đón Trương, Hứa hai vị tướng quân, sau khi thi lễ thắc mắc hỏi: “Hai vị tướng quân phụng lệnh đi trước tiên phong, hôm nay lại dẫn quân chạy trở về không biết là vì cớ gì?”
Hứa Chủ nắm chặt chiến đao, hung hăng hướng về phía Từ Hoảng thấp giọng nói: “Từ tướng quân, chúa công có xảy ra chuyện gì không”
Từ Hoảng nghe vậy khó hiểu, không hiểu mãnh tướng Hổ Si đang nói cái gì, kỳ quái hỏi: “Hứa tướng quân nói vậy là có ẩn ý gì? Hoảng không hiểu lắm?”
“Giả bộ ngu ngốc làm gì! Hỏi ngươi chúa công có thụ thương không!”
Từ Hoảng lập tức nhịn không được cười, nói: “Tư Không đại nhân hết thảy khỏe mạnh, cũng không gặp phải bệnh trạng gì.”
Trương Liêu lập tức tiến lên trước, cẩn thận xem xét xung quanh rồi nói: “Công Minh, hậu quân ngươi có từng bị Viên quân mai phục?”
Từ Hoảng nghe vậy lắc đầu, nói: “Chúng ta một đường hành quân tới tận đây không hề thấy bóng dáng một Viên quân sĩ tốt. Cớ gì Văn Viễn hỏi câu đó?”
Trương Liêu thở dài, đang muốn giải thích thì thình lình nghe tiếng vó ngựa từ sau lừng Từ Hoảng, một thớt lương câu màu xám chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
Trên lưng ngựa xám là một trung niên nam tử mục quang sáng ngời đang nhìn hai người Trương Liêu Hứa Chử
Dáng người hắn thấp lùn, tướng mạo không quá xuất chúng. Làn da nâu đồng rám nắng, tóc hắn nửa trắng nửa đen, tuế nguyệt khắc sâu lên mặt hắn những dấu vết không thể xóa nhòa, có thể vì nhiều năm chinh chiến cùng trị quốc đã lấy đi nhiều tâm huyết của hắn. Nhìn hắn tựa như một trung niên nhân không yếu kém cũng không xuất chúng, một trung niên nhân vô cùng bình thường.
Thế nhưng khắp thiên hạ không ai dám xem thường vị trung niên nhân bề ngoài bình thường này.
Đánh Hoàng Cân, phạt Đổng Trác, trục Lưu Bị, trừ Viên Thuật, diệt Lữ Bố, nghênh thiên tử lệnh chư hầu. Hơn phân nửa thiên hạ kiêu hùng đều thua trong tay hắn. Hiện tại trên đời ngoài hắn ra còn ai có tư cách tự xưng anh hùng?
Hắn hùng tài đại lược, biết dùng người, đòng thời cũng giết người như ngóe, thiên tính đa nghi, tất cả chỉ vì để huy hoàng Tào thị nhất tộc hắn kéo dài!
Nửa đời người đánh trận, nửa đời người giết người, hắn đã làm được rất nhiều việc, cũng làm không ít chuyện sai. Công danh hiển hách cùng chiến trường đầy xương trắng là vinh quang chiếu sáng cuộc đời hắn.
Mặc kệ đàm tiếu trong ngoài, hắn không quân tâm hậu nhân đánh giá hắn như thế nào.
Hắn không phải ai khác, hắn là Tào Tháo, Tào Mạnh Đức.
Trương Liêu Hứa Chử vội vàng xuống ngựa hướng về phía Tào Tháo quì một chân.
“Mạt tướng Trương Liêu…”
“Mạt tướng Hứa Chử!”
“Tham kiến Chúa Công!”
“Văn Viễn, Trọng Khang.” Tào Tháo chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Cô mệnh hai người các ngươi tiên phong đoạt Ô Sào, sao lại về lúc này?”
Trương Liêu Hứa Chử liếc mắt nhìn nhau, Hứa Chử gãi gãi đầu không biết trả lời thế nào, còn Trương Liêu thì suy nghĩ rồi cung kinh trả lời: “Hồi bẩm Chúa Công, hai người chúng ta quay lại là vì lo lắng an nguy Chúa Công, tinh thế bất đắc dĩ. Có chỗ gì sai trái xin Chúa Công thứ tội”
“Hả?” Tào Tháo nghe vậy ngạc nhiên, hiển nhiên là tò mò với thuyết pháp của Trương Liêu: “An nguy của Cô? Chuyện này giải thích làm sao?”
Trương Liêu lời ít ý nhiều, đem chuyện cùng Hứa Chử chạy đến Ô Sào như thế nào, Ô Sào xảy ra hỏa hoạn như thế nào, rồi hai bên núi xuất hiện phục binh sau đó xuất hiện một vị tiểu tướng trẻ tuổi như thế nào hù dọa bọn hắn khiến bọn hắn phải chạy về…. Hắn chỉ nói trọng điểm, nhanh chóng đơn giản báo lại cho Tào Tháo.
Tào Tháo sau khi nghe xong, trầm mặc không nói, thoáng suy tư một chút liền lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
“Truyền lệnh, toàn quân lập tức tăng tốc, hỏa tốc chạy đến Ô Sào. Không được chậm trễ.”
Hứa Chử nghe vậy vội hỏi: “Chúa Công, Ô Sào xảy ra hỏa hoạn sợ rằng ở đó không có lương thực, là Hứa Du trá hàng lừa gạt chúng ta tới đây, mục đích bất minh, chúa công nên mau chóng lui lại.”
Tào Tháo lắc đầu, mỉm cười nói: “Chuyện Hứa Du có trá hàng hay không Cô không biết, nhưng Cô khẳng định là trong Ô Sào nhất định có lương thực! Các ngươi chớ suy nghĩ nhiều, nhanh chóng theo Cô tiến lên.”
Trên ngọn núi bên ngoài Ô Sào đại doanh.
“Tam công tử, đại sự không ổn!” Quách Viện vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Viên Thượng, thấp giọng nói : “Phía nam lại xuất hiện bụi cát đầy trời. Khẳng định là có binh mã tiến đến đây, sợ rằng là Tào quân quay lại!”
Viên Thượng ngồi trên tảng đá, nghe vậy vô cùng khó chịu.
“Ai---, tốn bao nhiêu công phu thế mà Tào quân lại quay lại sớm như vậy…. Quách Viện, bên Thuần Vu tướng quân chuyển lương thảo tới đâu rồi?”
Quách Viện không khỏi cười khổ: “Lương thảo cho mấy chục vạn người không phải nói chuyển hết là chuyển hết được? Phần đã chuyển vào trong núi rừng sợ rằng chỉ khoảng hai, ba phần.”
Viện Thượng thở dài: “Cũng tạm được, có thể chuyển được nhiêu đó cũng đã tốt rồi. Phái người nói cho Thuần Vu tướng quân không cần chuyển nữa, tranh thủ thời gian thu nạp binh tướng mai phục ở ngoài Ô Sào, bảo hắn tự chọn thời cơ mà lao tới!”
“Chọn thời cơ….lao tới…đánh chết Tào quân?” Quách Viện có chút khó hiểu.
Viên Thượng lắc đầu: “Đánh chết cái rắm. Là hắn chọn đúng thời cơ mà tới cứu chúng ta.”
Quách Viện nghe thế hơi nhụt chí, mệnh lệnh này quả thật hơi tiêu cực.
Không bao lâu liền thấy Tào quân đến, binh mã so với hồi này nhiều hơn không ít. Trương Liêu Hứa Chử nhị tướng vẫn ở trong đó, không chỉ như thế còn thấy thêm mấy vị tướng lãnh.
Dựa vào ánh lửa Ô Sào nhìn tới, nội tâm Viên Thượng đắng chát. Nhưng tướng lãnh Tào quân này nhìn sợ không phải loại hiền lạnh gì, Viên quân đem đi so sánh thì binh mã tuy nhiều nhưng về mặt nhân tài quả thật kém ngươi ta không ít.
Tào quân đã tời, Viên Thượng lập tức hướng Quách Viện sau lưng hạ lệnh: “Truyền lạnh các tướng sĩ trốn trên đỉnh núi phất cờ hò reo, nổi chiêng trống, tiếp tục hư trương thanh thế”
Quách Viện chắp tay, trả lời : “Vâng…”
Từ khi nhập quân tới giờ, Quách Viện chưa từng thấy qua trận đánh nào quái dị như thế này.
Phía trên đỉnh núi một lần nữa dựng thẳng một cán đại kỳ, trong bóng tổi bụi mù bay khắp bốn phía, chiêng trống rung trời, tiếng hò reo vang khắp một phương.
Dù là Trương Liêu kinh nghiêm sa trường, mặt mày không khỏi đỏ lên…
Lại tới, là tên tiểu tướng lúc nãy…
Viên Thượng người mặc bạch giáp, lại lần nữa thần uy lẫm lẫm hiện thân trên đỉnh núi, nhìn chằm chằm Trương Liêu, Hứa Chử phía dưới cao giọng quát: “Hai tên tặc tướng kia da mặt thật dày nha. Bổn tướng quân vừa nãy mềm lòng đã tha hai ngươi một con đường sống, thế mà không biết tốt xấu quay lại tìm chết! Cảm thấy sống đủ rồi hay sao thế?”
Trương Liêu “…..”
Hứa Chủ dù lỗ mãng vô tri nhưng lúc này cũng có thể thay rõ căn bản là Viên quân đang bố trí nghi trận. Lại thấy tên tiểu tướng bạch giáp kia giả thần giả quỳ, miệng không sạch sẽ lập tức trong lòng nộ hỏa bừng lên, ôm quyền hướng Tào Tháo: “Chúa Công, Hứa Chử thỉnh chiến!”
Tào Tháo cười giơ tay chặn lại, ngẩng đầu nhìn Viên Thượng đứng trên núi, cao giọng nói: “Vị tiểu tướng trên núi kia không biết có thể báo ra tính danh?”
Viên Thương quay đầu, cùng Tào Tháo bốn mắt nhìn nhau.
Hai ánh mắt vừa va chạm không hiểu tại sao cả hai người đều nheo mắt lại.
Viên Thượng ổn định lại tâm thần, nói to xuống dưới núi: “Vị lão tướng này sao lại không hiểu quy củ thế? Trước khi hỏi tính danh người khác không phải là phải báo tính danh bản thân trước sao?”
Tào Tháo nghe vậy cười nhạt một tiếng, trong tiếng tự nhiên vậy mà lại ẩn chứa một cỗ chí khí kinh người , hắn đáp: “Tiểu hữu nói không sai, là lão phu càn rỡ thô lỗ. Tiểu hữu nghe cho kỹ, lão phu họ Tào, tên một chữ Tháo, tự Mạnh Đức. Không biết tiểu hữu từng nghe qua danh hào lão phu?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện