[Dịch]Viễn Cổ Hành - Sưu tầm
Chương 8 : Cùng chung sống
                                            .
                                    
             Sự thật chứng minh, Lam Nguyệt đã suy nghĩ quá nhiều. Người viễn cổ  người ôm chút cỏ khô trải xuống thành một cái giường, sau đó kéo tay Lam  Nguyệt đi về phía chiếc giường, tiếp đó bày hai tấm da hổ ra, một tấm  trải trên cỏ, bảo Lam Nguyệt nằm xuống, một tấm nữa thì đắp lên trên  người cô, xong xuôi tất cả thì xoay người đi về phía giường cỏ bên kia.
Lam  Nguyệt vô cùng cảm động, trước giờ, chăm sóc cho cô như vậy, trừ Tiểu  Tử thì không còn người nào khác. Lam Nguyệt không biết đây có phải là  phức cảm chim non* hay không, cô biết cái người thuộc thế hệ tổ tiên  loài người này đang chăm sóc cô, nhắm lại mắt, một người vốn quen trưng  khuôn mặt liệt như cô, thật sự không thể bày ra nhiều biểu cảm, trở mình  đi ngủ. Nếu lúc tỉnh lại vẫn là thế giới này, cô hy vọng mỗi ngày đều  được nhìn thấy người viễn cho cô biết bao ấm áp này.
*Khi  chim non mở mắt, nó sẽ nhận con vật nó nhìn thấy đầu tiên là mẹ. Trong  truyện này thì người viễn cổ là con người đầu tiên mà Lam Nguyệt nhìn  thấy ở thế giới này, vì thế trong cô sẽ xuất hiện một tình cảm đặc biệt  với người viễn cổ.
Sáng sớm, Lam Nguyệt bị khói xông cho  tỉnh giấc. Cô nhổm dậy, thấy người viễn cổ đang tay chân luống cuống ở  ngoài cửa động, trên đầu cô lại đầy hắc tuyến.
Tối hôm qua khi  quăng cây gỗ rất lớn vào, đống lửa vẫn không tắt, cái người viễn cổ này,  lúc cho thêm củi lại cho củi vẫn còn dính sương sớm vào, cho nên . .  Khói cuồn cuộn đậm đặc.
Sau khi xử lý đống lửa xong, Lam Nguyệt  đeo túi du lịch trên lưng, làm động tác muốn uống nước với người viễn  cổ. Hắn nhìn nhìn cô, rồi dẫn cô đi về phía bờ sông, vừa đi lại thỉnh  thoảng quay đầu lại nhìn đống lửa. Lam Nguyệt kéo tay hắn, hắn mới yên  tâm cầm tay Lam Nguyệt đi về phía bờ sông.
Lam Nguyệt rửa mặt  xong, lại đi tìm xung quanh bờ sông xem có loại nào có thể thay thế được  bàn chải đánh răng không. Vừa rồi, khi cô đánh răng, người viễn cổ ở  bên cạnh nhìn có vẻ rất ngạc nhiên, cho nên Lam Nguyệt đã nghĩ đến hay  là dạy cho hắn cách đánh răng. Đương nhiên Lam Nguyệt không thể chịu nổi  chuyện dùng chung bàn chải đánh răng, nên để tránh cho hắn động đến  chiếc bàn chải đánh răng duy nhất của mình, Lam Nguyệt phải đi tìm xem  có loại cỏ có thể thay thế bàn chải đánh răng không.
Rốt cuộc  cũng tìm được một loại cỏ có mùi thơm như lá bạc hà, quanh thân phủ kín  một lớp răng cưa, Lam Nguyệt gọi loại cỏ này là: cỏ bàn chải đánh răng.
Hái  được một nắm, cô cho người viễn cổ hai cây, sau đó dạy hắn cách đánh  răng súc miệng. Cô chưa cho kem đánh răng vào, sợ hai người còn chưa  giao tiếp được, hắn không biết là cái gì lại nuốt luôn vào, chẳng may bị  tật bệnh gì thì đúng là thảm kịch.
Người viễn cổ đánh răng súc miệng xong, có lẽ là cảm thấy trong miệng rất thoải mái, hai mắt lấp lánh nhìn Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt khẽ cong môi, vẻ mặt nhu hòa nhìn hắn, sau đó đi thu dọn đồ rửa mặt.
Người  viễn cổ nhìn xung quanh, vỗ vỗ Lam Nguyệt, ôm nàng đặt lên tảng đá ở  bên cạnh sông, rồi cầm cây gỗ buổi sáng đã dùng dao đẽo gọt cẩn thận, đi  về phía rừng rậm.
Lam Nguyệt biết hắn đi săn thú, nhưng còn  nhiều thịt hổ như vậy, hôm nay không đi săn cũng không sao, cho dù thịt  có bị hư, thì cũng phải ngày mai mới bị, con người thời viễn cổ thật là  chăm chỉ mà. . .
Ôi. . . Không có muối thật là khổ sở. . . Thịt  không thể giữ được lâu đúng là bi kịch. . Muối ăn. . . . Muối biển. . .  A. . . . Không biết biển có cách xa lắm không. . . Rừng rậm còn chưa ra  được. . . Huống chi là biển. . . . Lam Nguyệt đau thương nghĩ.
Chuyện  muối ăn tạm thời gác sang một bên, Lam Nguyệt ngửi mùi trên người, cảm  giác mùi chua đến ngạt thở, hay là đi tắm nhỉ, nhân lúc người viễn cổ đi  săn thú. Lại nói, vừa rồi đã xem xét tất cả xung quanh, chắc chắn là  không có nguy hiểm gì. Bốn ngày rồi không tắm, tắm xong thì giặt cả quần  áo luôn. Cái thời viễn cổ nghèo nàn này, chỉ có mấy bộ quần áo như vậy,  lại còn có đồ ngủ nữa, thôi giặt sạch xong thì giữ gìn cẩn thận, cô vẫn  phải sử dụng quần áo hiện đại này, ít nhất cho đến khi tìm được quần áo  thay thế.
Lam Nguyệt cởi quần áo xong thì nhảy vào trong nước,  tắm rửa sạch sẽ toàn thân, xong xuôi lại mang quần áo và giày đi giặt,  rồi vắt lên trên cây nhỏ ở bên cạnh. Tiếp đó cô mặc nội y vừa mới lấy  ra, nằm xuống tắm nắng. Ánh mặt trời buổi sáng sớm rất dịu nhẹ, rất  thoải mái, Lam Nguyệt thật sự rất muốn ngủ một lát, nhưng lại không dám  ngủ, ngộ nhỡ người viễn cổ quay lại thấy cô đang mặc nội y nằm trên tảng  đá. . . Rất lúng túng. . Lam Nguyệt đứng dậy, đi tới bên cạnh túi du  lịch, lấy quần áo và giày ra mặc vào.
Vừa mới mặc xong, từ bên  kia truyền đến âm thanh “Rầm Rầm”. Hắn đã trở lại, trên vai vác một cây  gậy gỗ, một đầu cây gậy treo hai con thỏ tai ngắn cùng với ba con thú  nhìn giống con chuột nhưng lại to hơn con chuột rất nhiều, trong đó có  một con thỏ tai ngắn đang trong tình trạng nửa sống nửa chết. Nắng sớm  chiếu rọi, hắn có chút căng thẳng đứng ở trước mặt Lam Nguyệt, nhìn Lam  Nguyệt rất lâu, sau đó vỗ vỗ đầu Lam Nguyệt, đi tới bờ sông xử lý con  mồi.
Ơ. . . Sao thế? Sao nhìn thấy mình lại có vẻ căng thẳng như vậy? Người viễn cổ kỳ cục. . . Hả. . . Lại vỗ đầu cô. . . Mẹ nó. . .
Lam  Nguyệt tiếp tục hắc tuyến đầy đầu, cô không chú ý tới sắc mặt của người  đàn ông đang xử lý con mồi ở bên cạnh đã hơi đỏ, nếu da hắn không đen,  nhất định sẽ thấy rất rõ.
Bên kia người viễn cổ đã xử lý xong con  mồi đã chết, xách con thỏ tai ngắn còn chưa chết hẳn tới bên cạnh Lam  Nguyệt, cầm một đầu gậy gỗ, chọc vào cổ họng con thỏ. Máu theo cây gậy  chảy xuống, hắn đưa cho Lam Nguyệt, lắc lắc thỏ, Lam Nguyệt hiểu ý hắn  là bảo cô uống đi. Lam Nguyệt biết người viễn cổ đã dùng phương thức như  vậy để bổ sung lượng muối, cô nhắm mắt, uống mấy ngụm vào, mùi máu tươi  đầy miệng khiến cô suýt chút nữa thì phun ra, sau đó chịu đựng nuốt  xuống. Người viễn cổ rút cây gậy gỗ ra, đưa miệng lại gần mút máu của  thỏ tai ngắn, uống xong, nhìn thoáng qua Lam Nguyệt đang nhăn nhó mặt  mũi, vỗ vỗ đầu cô, đi đến bờ sông, làm sạch nội tạng của thỏ tai ngắn,  rửa sạch xong thì lấy chiếc lá to gói tất cả con mồi vào.
Con mồi  đã xử lý xong, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đầu, Lam Nguyệt đoán đã  khoảng 10 giờ trưa. Người viễn cổ dùng gậy gỗ khiêng con mồi, lại dùng  lá cây để đựng nước, cùng cô quay trở về hang núi mà bọn họ ngủ tối qua. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện