[Dịch]Viễn Cổ Hành - Sưu tầm
Chương 13 : Thỏa hiệp
                                            .
                                    
             Lam Nguyệt tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, cô  đỏ mặt nhớ lại chuyện Trát Nhĩ làm với cô tối qua. Tuy còn chưa thật sự  làm chuyện kia, nhưng mỗi một tấc trên người đều bị Trát Nhĩ liếm một  lần lại một lần, nếu không phải bị cô ngăn lại, Lam Nguyệt e là đến cả  chỗ có dì cả của cô Trát Nhĩ cũng sẽ liếm, khẩu vị thật là nặng mà.
Lam  Nguyệt nghĩ khi đã sống ở thời đại này thì sẽ không tránh khỏi phải  chung sống với một người đàn ông viễn cổ, tất nhiên Trát Nhĩ là tốt  nhất, bởi vì người cô quen thuộc nhất là hắn, mà Trát Nhĩ cũng đối xử  với cô rất tốt. Cô không phải là đầu gỗ, nhưng cũng không thể chấp nhận  phát sinh quan hệ cùng người đàn ông này nhanh chóng như vậy. Hơn nữa,  cô không rõ Trát Nhĩ đã có đối tượng hay chưa, nếu có, cô sẽ không thể  đồng ý.
Nhìn Trát Nhĩ đang ôm mình, Lam Nguyệt cảm thấy cần phải lên tiếng hỏi về vấn đề này.
“Trát  Nhĩ” Lam Nguyệt giật giật, ngẩng đầu liền rơi vào một đôi mắt nóng  bỏng, Lam Nguyệt vẫn đỏ mặt, đối mặt với người đàn ông đã nhấm nháp mình  từ đầu đến chân, phải bình tĩnh lắm mới có thể nói chuyện bình thường  được…
“Lam Lam… Lam Lam”
Trát Nhĩ thì thầm tên Lam Nguyệt, chân áp sát, cọ cọ vào người Lam Nguyệt.
“Đợi…”  Lam Nguyệt khó khăn đẩy Trát Nhĩ ra “Phụ nữ… Ngươi… Có?” Lam Nguyệt hỏi  Trát Nhĩ từng từ một, hi vọng hắn có thể hiểu ý của mình.
Trát Nhĩ nhìn Lam Nguyệt, cố gắng suy nghĩ mấy từ mà cô nói, rồi cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của Lam Nguyệt:
“Ngươi. . .”
Hả… Ý hắn muốn nói là chỉ có cô thôi sao, vậy trước đó thì sao? Chuyện này phải hỏi như thế nào nhỉ?
Lam  Nguyệt bị Trát Nhĩ cắn vào miệng khiến cô không cách nào hỏi tiếp. Cô  đưa đầu lưỡi liếm đôi môi của Trát Nhĩ, hai mắt Trát Nhĩ mở to, lập tức  học theo, cũng vươn lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi của Lam Nguyệt, Lam Nguyệt  bị hôn đến choáng váng đầu óc.
Trời. . . Dường như hắn vẫn còn  rất non tay, xem ra không cần hỏi, Trát Nhĩ chắc chắn là chưa có phụ nữ  bao giờ. Mẹ nó…đầu lưỡi đau quá, Lam Nguyệt nghĩ.
Trát Nhĩ cùng  Lam Nguyệt ở trên giường âu yếm vuốt ve một lúc lâu. Nhìn mặt trời bên  ngoài đã chiếu vào tận trong hang, hắn cúi đầu hỏi Lam Nguyệt :
“Đói?”
“Ừ,  đói rồi” Lam Nguyệt vẫn còn đang xấu hổ vì sự chuyển biến lớn trong mối  quan hệ của hai người, bò tới lồng ngực đang phập phồng của Trát Nhĩ,  gật đầu nói đói.
Trát Nhĩ bế Lam Nguyệt lên, nhặt lấy quần áo ném  ở trên giường, cố gắng xác định xem đám vải mềm mại này phải mặc lên  Lam Nguyệt như thế nào.
Lam Nguyệt lắc đầu, tự mình cầm quần áo  mặc vào. Sau khi đứng vững, thấy Trát Nhĩ cầm cây giáo gỗ và dao găm  định đi ra ngoài săn thú, bèn kéo Trát Nhĩ lại, túm lấy túi du lịch.
Trát  Nhĩ nhìn Lam Nguyệt cầm túi, biết cô muốn rửa mặt. Qua mấy ngày sống  chung, hắn biết cô gái nhỏ này rất thích vệ sinh bản thân sạch sẽ.
Trát  Nhĩ cầm chiếc túi ở trên tay Lam Nguyệt, khom người bế Lam Nguyệt lên  vì cô vẫn còn không khỏe, rồi ra ngoài hang, đi về phía bờ sông. Hai  người đi đến cạnh sông, Trát Nhĩ cầm lấy cây cỏ bàn chải đánh răng Lam  Nguyệt đưa, cũng rửa mặt một lần, sau đó cầm tay Lam Nguyệt, kiểm tra  cẩn thận bốn phía xem có dấu chân hay mùi vị của mãnh thú lớn hay không,  rồi mới cầm lấy giáo gỗ khua khoắng với Lam Nguyệt, và đi vào trong  rừng rậm Mông Tạp săn thú.
Lam Nguyệt ở bờ sông rửa mặt, sau đó  đi thay băng vệ sinh, chôn băng vệ sinh đã dùng qua xuống đất, khẽ than  thở, tháng này còn có băng vệ sinh dùng, dùng hết rồi sẽ không có, xem  ra phải tìm đồ thay thế thôi, chờ đến bộ lạc của Trát Nhĩ xem những  người phụ nữ ở đó dùng cái gì. Cô không biết rõ thực vật ở thời viễn cổ  này, cũng không dám hái dùng lung tung. Nếu không được, e là chỉ còn  nước cắt quần áo ngủ ra, bỏ tro cây cỏ vào làm băng vệ sinh thôi.
Sau  khi đã tính toán đâu vào đấy, Lam Nguyệt đi dọc theo bờ sông tìm chút  quả dại. Cô không dám hái lung tung, chỉ dám hái quả táo xanh và quả sơn  trà tím mà mình biết, với loại quả bột Trát Nhĩ mang về cho cô, may mà  mấy loại quả dại này có khắp nơi, rất dễ tìm. Lam Nguyệt nhìn mặt trời  trên cao, đoán chừng bây giờ là đầu mùa thu, trong rừng vẫn còn muỗi,  giữa trưa khá nóng, buổi tối thì hơi lạnh, với lại nhiệt độ mấy ngày qua  rõ ràng thấp hơn hơn rất nhiều so với lúc cô mới đến. Lam Nguyệt không  biết có phải là do trời sắp mưa hay không. Ánh mặt trời vẫn rất rực rỡ,  không nhìn ra bộ dạng trời sắp mưa. Nhìn quả mọc chi chít trên cây, Lam  Nguyệt nghĩ mùa thu vừa mới bắt đầu, còn mấy tháng nữa mới đến mùa đông,  không biết mùa đông thời viễn cổ có khác nhiều so với ở hiện đại hay  không, chỉ có thể chắc chắn là nhiệt độ ở thời  này sẽ thấp hơn so với ở  hiện đại, vì ở hiện đại đang chịu ảnh hưởng của hiệu ứng nhà kính. Lam  Nguyệt cong khóe môi, tiếp tục nhặt quả.
Chỉ chốc lát trên tay đã  đầy ắp quả, Lam Nguyệt bỏ mấy quả vào trong túi du lịch, nghĩ nhất định  phải làm mấy thứ túi da thú gì đó, dùng để đựng đồ vật. Mà muốn làm túi  da thú, thứ đầu tiên phải nghĩ đến là kim khâu, thời kì đồ đá thì khỏi  nghĩ đến kim sắt, chắc phải bảo Trát Nhĩ làm kim bằng xương thôi. Còn về  chỉ, không tìm được loại cây tương tự với cây đay, xem vỏ cây mà lần  trước Trát Nhĩ dùng để trói hổ thế nào, không thể thay thế thì lại nghĩ  biện pháp khác.
Lam Nguyệt ngồi ăn quả dại đã rửa sạch, chờ Trát Nhĩ săn thú quay lại, đem về bữa sáng ngon lành. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện