[Dịch]Viễn Cổ Hành - Sưu tầm
Chương 11 : Người đàn ông này rất thương người
                                            .
                                    
             Thời điểm Lam Nguyệt còn đang bi thương cho chính mình khi bị Trác Nhĩ  cho rằng vừa mới trưởng thành thì Trác Nhĩ đã xử lý xong con mồi với  nước, lúc Lam Nguyệt nhóm lửa xong liền đặt thịt lên trên lửa để nướng.
“Lam Lam, ngồi” Trác Nhĩ chỉ chỉ vào tảng đá bên cạnh hắn, nói với Lam Nguyệt
Lam  Nguyệt ngồi ở bên cạnh Trác Nhĩ, Trác Nhĩ gác thịt ở trên lửa từ từ  nướng, đây là cách mà mấy ngày trước Lam Nguyệt dạy hắn làm cái giá, sau  đó ôm Lam Nguyệt vào trong ngực, dùng bàn tay ấm nóng phủ lên bụng Lam  Nguyệt.
“Đau?” Trác Nhĩ hỏi Lam Nguyệt
Lam Nguyệt biết hắn  đang hỏi nàng còn đau không, Lam Nguyệt lắc đầu, nhìn mặt Trác Nhĩ đầy  râu mép, cô lôi kéo tay Trác Nhĩ, đứng lên đi về phía bờ sông, Trác Nhĩ  bị Lam Nguyệt lôi kéo đi theo .
Lam Nguyệt lấy chủy thủ của Trác Nhĩ ra, lôi kéo Trác Nhĩ ý bảo hắn ngồi xuống.
Trác  Nhĩ quá cao, khi cạo râu mà hắn không ngồi xuống thì cô không với tới,  Trác Nhĩ không rõ Lam Nguyệt muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi xuống theo ý  của Lam Nguyệt, lúc nhìn thấy Lam Nguyệt cầm chủy thủ nhích lại gần  mình, trong mắt xuất hiện kinh hoảng.
“Lam Lam?” Trác Nhĩ khẽ lui về phía sau.
“Đừng  động đây, ta cạo râu cho ngươi. “Lam Nguyệt nói tiếng Trung, Trác Nhĩ  không hiểu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lam Nguyệt, thì hắn nhắm  mắt lại, tỏ vẻ thấy chết không sờn.
Lam Nguyệt buồn cười nhìn bộ  dạng khẩn trương khi nhắm mắt củaTrác Nhĩ, vuốt mặt Trác Nhĩ, cẩn thận  từng li từng tí cạo râu cho hắn.
Cạo hết râu ria Lam Nguyệt thỏa  mãn gật đầu, rửa sạch thanh chủy thủ, rồi chôn râu ria vừa cạo ra xuống  dưới đất, quay đầu đối diện với một người đàn ông có khuôn mặt cá tính.
Trác  Nhĩ rất trẻ tuổi, nhìn mặt thì đại khái còn rất trẻ, toàn thân rất  dương cương, không riêng gì thân thể, mặt cũng rất cá tính, cạo râu mép  xong mang lại cho Lam Nguyệt một loại cảm giác rất đàn ông, ha ha. . .  Đây mới là đàn ông, đàn ông phải có dạng của đàn ông, đàn ông như Trác  Nhĩ ném về hiện đại người nào nhìn thấy đều sẽ nói một chữ: khốc.
Thưởng  thức khốc ca xong Lam Nguyệt lại dùng lược buộc tóc Trác Nhĩ lại, mấy  ngày hôm trước Lam Nguyệt đã cắt một nửa tóc của Trác Nhĩ, để dễ dàng  buộc hơn, Trác Nhĩ không nói gì tùy ý nàng làm mọi việc trên người của  hắn, cũng giống như lúc này, chỉ ấm áp nhìn Lam Nguyệt, nhưng ánh mắt  không giống với lúc trước, bây giờ ánh mắt nhìn Lam Nguyệt mang theo một  tia cướp đoạt, Lam Nguyệt không phát hiện ra, chỉ chú tâm xử lý tóc rối  cho Trác Nhĩ.
“ọt. .”
Lam Nguyệt dừng lại, Trác Nhĩ vuốt  vuốt bụng của Lam Nguyệt, rồi ôm Lam Nguyệt đi về phía đống lửa, cắt chỗ  thịt mềm ngon nhất trong miếng thịt đã được nướng chín rồi, nhét vào  trong ngực Lam Nguyệt.
Cơm nước xong Lam Nguyệt nhìn Trác Nhĩ thu  thập đống lửa, xách cái bao, ngồi xổm ở trước mặt nàng, nàng bò lên  lưng Trác Nhĩ, chuẩn bị ra khỏi rừng rậm tiếp tục hành trình, nhưng Lam  Nguyệt đã đoán sai, Trác Nhĩ ra khỏi rừng rậm là tìm sơn động chuẩn bị  nghỉ ngơi.
“Đi?” Lam Nguyệt hỏi Trác Nhĩ, Trác Nhĩ lắc đầu, treo lá đuổi côn trùng lên, thu thập cỏ khô trải làm giường chiếu.
Lam  Nguyệt nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bây giờ mới là buổi chiếu, không  rõ tại sao hôm nay Trác Nhĩ không chuẩn bị lên đường, ngủ sớm như vậy  cũng không ngủ được, được rồi, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, dì cả tới  thân thể cũng suy yếu, nghỉ ngơi cũng tốt, ách. . có phải bởi vì dì cả  của cô tới Trác Nhĩ mới chuẩn bị nghỉ ngơi hay không? Lam Nguyệt nhìn  Trác Nhĩ bận rộn, ai, chắc đúng rồi, đàn ông viễn cổ thật là nghi thất  nghi gia (dùng chỉ phái nữ có đức hạnh gia đình)đây.
Trong  lúc Lam Nguyệt đang nghĩ viễn vông về Trác Nhĩ, Trác Nhĩ dọn dẹp xong  sơn động, ôm Lam Nguyệt lên giường, giúp nàng cởi quần áo ngoài, rồi ra  ngoài động chuẩn bị đốt đống lửa.
Lam Nguyệt nằm ở trên giường  suy nghĩ lung tung nhìn Trác Nhĩ bận rộn, không phát hiện chỉ có một cái  giường, chờ Trác Nhĩ hết bận đi vào nằm, nàng mới phát hiện hai người  ngủ cùng trên một cái giường, mấy ngày qua vẫn tách ra ngủ riêng, hôm  nay vì sao lại muốn ngủ chung? Trác Nhĩ sẽ không động nàng chứ? Phản  kháng? Không phản kháng? Còn một vấn đề nữa, nhìn Trác Nhĩ biết vụ dì  cả, chắc sẽ không động nàng mới đúng, nếu như Trác Nhĩ biết phụ nữ có dì  cả chứng minh nơi này còn có nhân loại, có thể có mục đích của bọn họ  chính là căn cứ của loài người, không biết có phải là hình thức Bộ Lạc  hay không?
Lam Nguyệt nghĩ tới thời kì đồ đá đã lên hình thức Bộ  Lạc rồi, qua ngôn ngữ cùng phản ứng mấy ngày qua của Trác Nhĩ, rất rõ  ràng tỏ vẻ Trác Nhĩ chính là đến từ chỗ căn cứ của loài người, không  biết tại sao hắn tới rừng rậm mà thôi, hơn nữa phản ứng của Trác Nhĩ đối  với việc nàng có dì cả nói rõ căn cứ của hắn có phụ nữ và trẻ con, như  vậy suy đoán sợ rằng nhân khẩu của căn cứ hoặc là bộ lạc cũng không ít,  như vậy cũng tốt, loài người ở chung mới tương đối an toàn, chỉ không  biết người của Bộ Lạc hoặc căn cứ có thể tiếp nhận nàng không? Lam  Nguyệt biết mình không giống bọn họ, so với Trác Nhĩ cô vô cùng nhỏ  nhắn, nhu nhược, đây cũng là nguyên nhân mấy ngày hôm trước Trác Nhĩ vẫn  luôn coi nàng là thú con, huống chi mình còn ăn mặc quái dị, thôi đến  lúc đó lại tính, nhìn Trác Nhĩ có thể thấy loài người viễn cổ rất thuần  phác .
Trác Nhĩ ôm Lam Nguyệt vào trong ngực, nhìn nàng xuất  thần, tay không tự chủ vuốt ve lưng của Lam Nguyệt, từ từ rời lên phía  trước, phủ lên ngực nhẹ nhàng vuốt ve.
“Trác Nhĩ. . . a. .” Lam  Nguyệt phát hiện bị Trác Nhĩ phi lễ muốn đẩy hắn ra, Trác Nhĩ nâng Lam  Nguyệt, cúi đầu hôn lên miệng của nàng, vật cứng chỗ kín chạm vào bắp  đùi của Lam Nguyệt, bàn tay to cởi áo lót Lam Nguyệt xuống, ôm Lam  Nguyệt dán lên lồng ngực của mình, lính quýnh dùng hai chân kẹp chặt đôi  chân trắng trắng mềm mềm của Lam Nguyệt. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện