[Dịch]Viễn Cổ Hành - Sưu tầm
Chương 106 : (Lời cuối sách) Đại kết cục
                                            .
                                    
             “Giáo sư, nhìn thấy rồi, lập tức đào lên!”
Phía dưới núi tuyết,  một nhóm nhân viên khảo cổ đang khẩn trương khai quật, vị giáo sư già  nói cẩn thận đừng làm hỏng. Trong hang lộ ra một cái hòm đá hoá thạch  rất lớn. Vị giáo sư già chỉ huy mọi người khiêng chiếc hòm đá giống như  cái quan tài này vào trong lều của đội khảo cổ, dẫn theo học trò của  mình đứng bên cạnh nhẹ nhàng gõ lên chiếc hòm. Ông gật đầu, nói bên  trong rỗng, bảo người học trò đi lấy dụng cụ, còn mình thì tìm dọc theo  khuôn của chiếc hòm, sau khi tìm được một kẽ hở rất nhỏ thì dùng cụ để  cạy nắp chiếc hòm ra..
“Két” một tiếng, nửa bộ phận trên của  chiếc hòm đá hoàn toàn vỡ vụn, vị giáo sư già được học trò kéo lui về  phía sau vài bước. Nhân viên nghiệp vụ đi vào, vị giáo sư phất tay bảo  bọn họ đi ra, rồi đến gần chiếc hòm. Trong nửa đoạn không trọn vẹn của  chiếc hòm lộ ra một khối lớn giống như hổ phách.
Vị giáo sư già  cầm khối giống như hổ phách kia lên, đứng ở ngoài cửa lều hướng về phía  ánh mặt trời để nhìn, sau đó khiếp sợ bảo họ trò đi lấy dụng cụ cắt.  Nhân viên nghiệp vụ đặt những khối đã cắt gọn gàng lên bàn vị giáo sư,  ông cầm một tờ da thú đã cắt ra lên, cẩn thận đọc:
Xin chào!
Tôi  tên là Lam Nguyệt, sinh năm xxxx. Tôi đến từ vùng xxxxx, thành phố xx,  tỉnh xx, xuyên đến thời viễn cổ vào năm xxxx. Tôi không biết phương tiện  xuyên qua là gì, cũng không tìm được phương tiện trở về, nên bắt đầu  cuộc sống tại thời đại này.
Đó là thời kỳ loài người mới xuất  hiện, cụ thể là thời kỳ nào thì phải nhờ các vị tính toán. Nơi này có hổ  răng kiếm và voi ma mút, còn có các loài chim thuỷ tổ đã bị tuyệt  chủng. Hơn nữa, nơi tôi sống chắc hẳn là trong đất liền, bởi vì vẫn  không phát hiện có biển.
Thời kỳ này các đặc điểm của loài người  đã tiến hoá tương đối đầy đủ, trừ lông trên người, những bộ phận khác  đều đã tiến hoá giống con người ở hiện đại. Tuy nhiên, thân hình của họ  rất cao lớn, hơn nữa có sức mạnh rất lớn, còn có hệ thống khứu giác mà  tôi không rõ, có thể nhận biết được đời sau.
Loài người ở thời  đại này lúc mới đầu là ăn đồ sống, sau đó biết dùng lửa, còn tìm được  muối ăn. Tuổi thọ của họ không dài, rơi vào khoảng năm mươi, tuổi thọ  cao nhất là hơn sáu mươi tuổi, nam nhiều hơn nữ, tỷ lệ ước khoảng 10:3.
Ở  thời kỳ này, lúc mới đầu loài người tập hợp lại thành quần cư, sau phát  triển lên hình thức bộ lạc, không phải là bộ lạc mẫu hệ hay phụ hệ. Bộ  lạc lấy săn thú làm hoạt động chủ yếu, tiếp đến là trồng kê, sau đó phát  triển lên thành nuôi dưỡng động vật, trở thành phương thức sinh sống cơ  bản nhất của bộ lạc nguyên thuỷ.
Trong bộ lạc có từng xảy ra  chiến tranh, vũ khí phát triển đến cung tên, nguyên nhân chiến tranh là  vì lương thực và phụ nữ. Tín ngưỡng của bộ lạc là thiên thần.
Tôi  đã lưu giữ rất nhiều tài liệu nghiên cứu ở bên trong, các vị cứ từ từ  nghiên cứu. Trong đó có một chiếc hòm nhỏ xin nhờ các vị gửi cho người  nhà của tôi, cô ấy tên là Tử Nhuỵ, sống ở địa chỉ mà tôi đã nói ở trên.  Nếu như thời điểm khai quật không rơi vào niên đại mà tôi đã nói, mong  các vị có thể giúp đưa cho con cháu của cô ấy, hoặc là lưu giữ đến niên  đại mà cô ấy xuất hiện thì giao cho cô ấy. Bên trong là một số đồ dùng ở  hiện đại và thư tôi viết cho cô ấy, không có giá trị nghiên cứu, mong  các vị có thể giao nguyên vẹn cho cô ấy, cám ơn nhiều.
Sau khi  đọc xong lá thư này, xin hãy huỷ nó đi. Tôi ở viễn cổ vì lo lắng hiệu  ứng hồ điệp nên không dám dùng đồ hiện đại để thay đổi. Cho nên, xin hãy  huỷ thư của tôi đi, không nên làm ảnh hưởng đến lịch sử phát triển của  loài người, hậu quả thế nào tôi nghĩ chắc các vị đều hiểu.
Lam Nguyệt từ thời viễn cổ kính bút!
Vị  giáo sư già đọc xong mấy tờ da thú thì không khỏi chấn động, cuối đầu  im lặng ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi quyết định đốt hết đám da thú đi. Học  trò ông ở bên cạnh cũng đọc xong thư của Lam Nguyệt, lặng lẽ giúp thu  dọn dấu vết. Vị giáo sư đi tới lấy một khối hổ phách hình vuông được  niêm phong cẩn thận, xoay về phía ánh sáng để nhìn, sau khi xác nhận  xong thì đưa cho học trò, hỏi hắn đã nhớ kỹ chưa? Người học trò gật đầu  nói sẽ chuyển thứ này đến nơi.Vị giáo sư già quay lại bảo người mang đám  hổ phách đi cắt, dặn họ cẩn thận đừng làm hỏng tài liệu nghiên cứu, sau  lại lấy mấy đồ đá đào được bên cạnh chiếc hòm đá ra nghiên cứu. Người  học trò đặt chiếc hòm gỗ bằng hổ phách vào trong ba lô, rồi giúp vị giáo  sư già sắp xếp lại tài liệu nghiên cứu.
Một tháng sau, trước cửa  một toà nhà nhỏ ở nông thôn vang lên tiếng gõ cửa. Tử Nhuỵ từ cửa sổ  lầu hai kín đáo nhìn xuống, sau khi xác nhận thì đóng notebook, đi xuống  lầu mở cửa.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là tiểu thư Tử Nhuỵ  không ạ?” Người đàn ông hỏi, thấy cô gái nhỏ bé trước mặt gật đầu, bèn  nói tiếp: “Tôi là thành viên của đội khảo cổ quốc gia xxx. Tôi đến đưa  đồ mà tiểu thư Lam Nguyệt để lại cho cô.”
“Mời vào.” Tử Nhụy mời  người đàn ông vào trong. Người đàn ông đi lên phòng khách trên lầu hai,  đặt một cái túi xuống rồi nói: “Cô đã chuyển nhà ư? Hại tôi phải đến cục  cảnh sát địa phương mới tìm được quê cũ của nhà hàng xóm của cô ở nơi  này.” Tử Nhuỵ pha trà cho hắn, gật đầu một cái.
“Đây là đồ tiểu  thư Lam Nguyệt để lại cho cô, cô ấy dặn thầy tôi không được mở ra, tôi  mang nó nguyên vẹn đến cho cô.” Người đàn ông lấy khối hổ phách tô đưa  cho Tử Nhuỵ, lại nói thêm: “Trong thư tiểu thư Lam Nguyệt có nói qua,  nói bên trong là rương gỗ.” Tử Nhuỵ gật đầu, đi tìm dụng cụ cắt.
Người  đàn thoáng sửng sốt rồi lại bình tĩnh uống trà, quan sát đồ đạc trong  phòng, sau đó đi đến bên cạnh giá sách, hỏi Tử Nhuỵ có thể đọc không,  nhận được sự đồng ý của cô thì lật một cuốn sách ra nhìn. Tử Nhuỵ cạy  hòm gỗ ra, phát hiện bên trong có điện thoại và thư, còn có mấy món đồ  được bọc bằng da thú, trên da thú có viết chữ ám hiệu “Giấu” mà chỉ các  cô mới hiểu được. Tử Nhuỵ nhân lúc người đàn ông kia không chú ý bèn  giấu mấy món đồ kia đi, sau đó lấy thư ra đọc:
Tử, mình xuyên qua  rồi, vì lo cậu sẽ đi tìm mình nên mới nghĩ cách để lại tin tức cho cậu.  Xuyên đến đâu thì mình không biết, chỉ biết chắc đây là thời viễn cổ  trên Trái Đất. Mình đã kết hôn rồi. Lúc trước cậu cứ lo mình đến già  cũng không ai thèm lấy, giờ thì không phải lo lắng nữa nhé, hì hì. Thẻ  ngân hàng của mình cậu cầm đi mà rút tiền, nhà cửa cũng bán đi, cậu hiểu  ý mình chứ? Cuối cùng, để lưu lại thư mình đã dùng phương pháp bảo quản  bằng hổ phách, nên mình giữ lại cả di động nữa, bên trong có ảnh, cậu  tìm cách mở ra nhé.
Tử, nhớ tự chăm sóc mình, đồ mình để lại cứ  lấy mà dùng, đừng tiết kiệm làm gì, mình không dùng đến nữa đâu. Sau này  chỉ còn một mình cậu thôi, nhớ phải thật hạnh phúc đấy, mình cũng sẽ  như vậy. Yêu cậu, Lam.
Tử Nhuỵ đặt lá thư xuống, kết nối máy  tính, tìm dụng cụ bắt đầu tháo điện thoại, hí hoáy sửa chữa. Người đàn  ông nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi bảo Tử Nhuỵ bật TV. Tử Nhuỵ ngẩng  đầu bật TV.
“Xin kính chào quý vị và các bạn! Tôi là người phát  ngôn của đội khảo cổ quốc gia, cảm ơn quý vị đã tới tham dự buổi hội  thảo khảo cổ học ngày hôm nay.
Như quý vị có thể thấy, trên màn  hình là di vật khảo cổ mà đội khảo cổ mới khai quật được. Qua nghiên cứu  chứng minh, niên đại của di vật này rất xa xưa, đến mức không thể ước  tính được, hơn nữa còn là vào thời kỳ các lục địa trên Trái Đất còn chưa  bị tách ra. Nghiên cứu cũng chứng mình, thời kỳ này đã có con người đã  tiến hoá hoàn toàn, đã biết dùng đồ đá. Căn cứ vào đồ đá và những di vật  khai quật được khác, sau khi nghiên cứu thì thấy rằng, thời kỳ này đã  biến mất trước khi Đại lục bị trôi dạt đi, là một thời kỳ còn chưa xác  định được, rơi vào khoảng giữa thời kỳ khủng long và thời kỳ băng hà,  loài người đã bắt đầu có dấu vết của văn minh bộ lạc …”
Tử Nhuỵ  xem được một nửa thì đã hiểu, không xem nữa, tiếp tục sửa điện thoại.  Cuối cùng cũng sửa xong, đã có thể kết nối với máy tính để lấy dữ liệu ở  bên trong. Tử Nhuỵ vui mừng gõ bàn phím lách tách, sau đó kết nối với  máy in. Máy in kêu lên ba tiếng, sau đó từ máy in chạy ra ba tờ giấy.
Người  đàn ông đang xem TV quay sang hỏi có thể xem được không? Tử Nhụy gật  đầu, mỗi người mở một tờ ra. Trong hình là một người phụ nữ đang bế một  đứa bé, đứng phía trước người phụ nữ là một cậu bé, phía sau người phụ  nữ là một người đàn ông cao lớn, dịu dàng nhìn người phụ nữ. Bên cạnh là  một con voi ma mút đang nằm úp sấp trên mặt đất, phía sau là ngôi nhà  giống như làm từ gỗ và rơm rạ. Trên khuôn mặt người phụ nữ ánh lên vẻ  hạnh phúc.
HẾT 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện