[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Chương 31 : Sức nặng của vương miện
.
Khiến Tô Ánh Tuyết bất ngờ là, Tô Tinh Nguyên nghe được vấn đề của cô, cũng không tức giận mà bình thản nhìn cô.
Qua một hồi lâu, Tô Tinh Nguyên không đổi sắc mặt gật đầu nói:
- Đúng vậy, con muốn lý giải như vậy cha cũng tán thành, đúng là dùng con để đổi lấy sự an ổn của Khuynh Thành và Tô gia.
Thoáng chốc khuôn mặt Tô Ánh Tuyết trắng bệch, đôi mắt dễ thương như hồ nước cạn khô, si ngốc không dám tin nhìn cha mình.
Cô không cách nào tưởng tượng, tại sao một người cha lại có thể nói ra những lời này với con gái của mình?
- Cha...cha...sao có thể...
Cô không biết mở miệng thế nào, lòng cô rối loạn.
Lâm Phi ở bên cũng hơi lo lắng nhìn cô, không thể nghi ngờ, câu trả lời này khiến cô chấn động mạnh.
Tô Tinh Nguyên không hề có ý thương hại, chậm rãi nói:
- Tiểu Tuyết, con rất có thiên phú buôn bán, con nên hiểu được, tại sao cha lại làm như vậy, đời người kỳ thực không khác gì cuộc làm ăn. Làm ăn chính là như vậy, sẽ phá sản, sẽ bị bệnh, thậm chí sẽ chết...Cho nên nửa đời người này của Tô Tinh Nguyên cha, cũng giống như chó điên xông về phía đồ ăn, đạt được mục đích mình muốn, nếu không thì...cũng sẽ bị con chó điên khác gặm không còn lại gì. Con là con gái của cha, nhưng cũng là một người làm ăn. Nếu như con không muốn thừa nhận vận mệnh như vậy, hãy dùng thủ đoạn phương thức của con, đánh bại ta, đánh bại tập đoàn Thanh Mã, đánh bại người Mã gia. Thậm chí vì bảo vệ chính con, con phải lựa chọn ăn thịt chúng ta, uống máu chúng ta, cũng là chuyện đương nhiên. Nếu như con chiến thắng hết thảy sài lang tranh đấu đồ ăn với con, như vậy mới có thể nói rõ ràng, con chó già cha đây không còn dùng được, nói rõ hết thảy lời nói đều có sức nặng của nó. Bản thân Tô Tinh Nguyên cha thừa nhận không làm được như vậy, trước mắt xem ra con vẫn quá non nớt rồi, ngoại trừ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, con không có lựa chọn.
Trầm mặc, trong văn phòng trầm mặc như chết.
Hai bàn tay trắng nõn của Tô Ánh Tuyết không ngừng nắm chặt, móng tay tựa như muốn đâm vào lòng bàn tay.
Sau một hồi, Tô Ánh Tuyết thản nhiên cười, ánh mắt trong veo nhìn cha hỏi:
- Dù là...không còn là người nhà, sẽ trở thành địch nhân, cũng sẽ không hối tiếc sao?
Tô Tinh Nguyên nặng nề gật đầu:
- Nếu như vậy đó cũng là số mệnh của con, được làm vua thua làm giặc, con phải đi hết con đường của người chiến thắng, đương nhiên phải thừa nhận sức nặng của vương miện!
Tô Ánh Tuyết nhắm mắt lại, thở ra một hơi, biểu lộ sự thất vọng, lúc mở to mắt cô nói như đinh chém sắt:
- Cảm ơn cha, ý của cha con đã hiểu. Nhưng con không thể coi mình là một cục mỡ dày, miễn phí đưa vào miệng hai cha con như vậy, cho dù chỉ còn đường chết, con cũng sẽ đánh tới giây phút cuối cùng. Lâm Phi, chúng ta đi.
Nói xong, cô quay người muốn rời đi.
Lâm Phi đáp lời đi theo, lúc trước hắn suy nghĩ muốn ở lại chỗ này xem hai cha con một hồi, cũng cảm thấy có chút ý tứ.
Nhưng dù sao hắn cũng là người ngoài, ngoại trừ phụ trách bảo vệ Tô Ánh Tuyết ra, hắn không muốn xen vào việc khác.
Nhưng lúc này, Tô Tinh Nguyên lại gọi Lâm Phi:
- Đứng lại, chuyện của cậu còn chưa nói.
Lâm Phi quay đầu nhìn gã:
- Ông tìm tôi có việc gì?
Hắn đối với gia chủ Tô gia này không thể nói chán ghét nhưng cũng không có cảm tình gì, nói dễ nghe một chút là thức thời, nói khó nghe một chút là đánh mất tâm huyết đàn ông.
Tô Tinh Nguyên bỗng lấy một tờ chi phiếu từ trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn.
- Cha, cha có ý gì?
Tô Ánh Tuyết bất mãn hỏi.
Tô Tinh Nguyên tự tin nói:
- Cha chỉ muốn nói cho con biết, trong hiện thực không có nhiều chủ nghĩa lý tưởng như vậy. Con cho rằng, thằng nhóc này thật lòng muốn bảo vệ con, làm hộ vệ của con sao? Nếu như cha đoán không sai, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã muốn trèo lên tập đoàn Khuynh Thành chúng ta, để phát tài một phen mà thôi. Loại người chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, làm bộ vì tiền thế này, đời này cha thấy không ít, chỉ cần có người cho hắn nhiều tiền hơn, hắn đương nhiên sẽ ra đi.
Tô Ánh Tuyết hơi thấp thỏm nhìn Lâm Phi, sợ hắn thật sự rời khỏi mình để cầm nhiều tiền hơn:
- Anh đã ký hợp đồng, đừng quên đấy!
- Tô gia chúng tôi hiện giờ quả thực gặp phải khốn cảnh, nhưng một chút tiền vẫn phải có. Đây là một triệu đồng tiền mặt, cậu rời khỏi nơi này, có thể tới ngân hàng nhận tiền. Tôi cam đoan, từ nay về sau sẽ không làm phiền cậu, hợp đồng cái gì cũng sẽ hủy bỏ cho cậu. Cậu cần nghĩ cho rõ, nếu tiếp tục lưu lại bảo vệ con gái tôi, đó chính là đối đầu với Tô Tinh Nguyên tôi, cũng sẽ dẫn tới sự tức giận của người Mã gia, đến lúc đó cho dù cậu có thể kiếm tiền, cũng có thể mất mạng.
Trong mắt Tô Tinh Nguyên tràn đầy vẻ ung dung, tựa như vững tin Lâm Phi sẽ không cự tuyệt.
Lâm Phi mặc kệ Tô Ánh Tuyết căng thẳng ở bên, đi qua nhìn chi phiếu, đúng là một triệu.
- Thứ này...thực sự cho tôi?
Lâm Phi cao hứng liếm môi một cái, cầm chi phiếu lên.
Tô Tinh Nguyên gật đầu, đồng thời liếc con gái, ánh mắt phảng phất như đang nói "Xem, hắn đúng là vì tiền".
Tô Ánh Tuyết tức giận thân thể mềm mại run lên, hận không thể đâm người đàn ông này một đao từ phía sau, dĩ nhiên vì một triệu đồng liền muốn bán rẻ mình?
- Tôi thu rồi ông cũng không thể đổi ý.
Lâm Phi không quên bộ dạng rất cẩn thận xác nhận một câu.
Tô Tinh Nguyên gật đầu lần nữa, nói:
- Tô Tinh Nguyên tôi còn chưa đến mức vì một triệu mà lật lọng.
Lâm Phi yên tâm nhét chi phiếu vào trong túi quần, quay đầu nói với Tô Ánh Tuyết:
- Tổng Giám đốc Tô, cha của cô thật hào phóng, ta đi thôi.
Tô Ánh Tuyết sững sờ, Tô Tinh Nguyên nghe được cũng cảm thấy không đúng.
- Chờ một chút! Cậu có ý gì?
Tô Tinh Nguyên hơi tức giận, trầm mặt:
- Tôi bảo cậu cầm tiền rồi xéo đi!
Lâm Phi khó chịu bĩu môi:
- Ông xem ông, vừa nói đã cho tôi, lại lật lọng. Từ đầu tới cuối tôi chỉ hỏi có phải ông thực sự cho tôi hay không, chưa nói tôi đáp ứng yêu cầu của ông. Tôi không quan tâm, dù sao tiền này tôi lấy rồi.
- Cậu...cậu dám chơi thủ đoạn vô lại này trước mặt tôi?
Tô Tinh Nguyên thật sự không nghĩ tới, sống hơn nửa đời người còn bị thủ đoạn vô lại du côn này chơi như vậy!
Tô Ánh Tuyết thì thở ra nhẹ nhàng, cũng hơi ngượng ngùng. Cô đã hiểu lầm Lâm Phi, cuối cùng tên này cũng không tính là xấu xa.
Chẳng qua cô trông thấy bộ dạng keo kiệt nhìn một triệu tuyệt đối không buông tay lại cảm thấy buồn cười.
- Cha, không có việc gì chúng con đi trước.
Tô Ánh Tuyết cảm thấy hả giận trước mặt cha mình, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Tô Tinh Nguyên một tay run rẩy, cầm kéo lên, tiếp tục cắt tỉa cây tùng đen kia, dường như là để áp chế cơn giận của mình.
- Sau bữa tiệc hiệp hội thương nghiệp, nếu như con còn không cách nào hoàn toàn thoát khỏi khốn cục hôm nay, Hội đồng quản trị sẽ loại bỏ chức vị Tổng Giám đốc của con...Đến lúc đó, con chỉ là con gái của Tô gia ta, mà không phải Tổng Giám đốc của Khuynh Thành, cha tính toán thế nào cũng sẽ trói con tới Mã gia...Con, tự giải quyết cho tốt...
Vừa đến cửa Tô Ánh Tuyết quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng:
- Từ khi con nhậm chức tới nay, họ được bao nhiêu chỗ tốt! Hiện giờ lúc công ty nguy cấp, điều đầu tiên nghĩ tới là bán con đi sao?
Tô Tinh Nguyên cúi đầu nói:
- Là cha đề xuất, nếu như cha không nhắc tới, họ quả thực không tiện nói ra trước.
- Cha...
Tô Ánh Tuyết căm hận giậm chân, mắt hạnh căm tức:
- Yên tâm đi, con sẽ không để cho mấy người được như ý!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện