[Dịch]Vẻ Đẹp Nông Thôn - Sưu tầm

Chương 13 : Thu thập chiến lợi phẩm.

Người đăng: 

.
Vừa xuống núi, Hà thị và Tiểu Hổ ngồi lên một tảng đá ở chân núi nghỉ ngơi. Ngư Nhân buông sọt xuống, xoa xoa bả vai đau nhức, cái sọt này nặng quá. Đối với người kiếp trước chưa từng làm qua việc nặng mà nói, mấy ngày vừa rồi đều là khảo nghiệm phi thường lớn. Cũng may, Ngư Nhân chấp nhận khảo nghiệm này, chậm rãi yêu thích những ngày ở đây. "Nào, lau mồ hôi đi, nhìn mặt con đỏ hết kìa." Hà thị từ ái nhìn Ngư Nhân. "Tỷ, vừa rồi tỷ té phải không? Không sao chứ?" "Đệ và nương đi xa như vậy mà còn nghe thấy tiếng tỷ chửi, ha ha, nương còn nói tỷ không thùy mị gì hết." Tiểu Hổ nói tiếp. Ngư Nhân vừa lau khô mồ hôi trên trán thì mồ hôi lại muốn chảy ra. Hai người họ đều nghe thấy, xấu hổ chết người mà. Trên đường về nhà, Ngư Nhân phát hiện ở đầu những thửa ruộng có mấy cây hành hoang. Trong hậu viện nhà mình, Ngư Nhân không phát hiện rau hẹ hành lá gì hết. Ngư Nhân cuống quýt nhảy xuống ruộng, đem hành này hái lên. Ừ, buổi tối lấy đi xào măng. Xong việc, Ngư Nhân còn không quên tìm một khối đá mỏng, đem cả gốc hành nhổ lên, tính toán đem về nhà mình trồng. Xa xa nhìn thấy tiểu Mỹ và tiểu Kỳ đứng ở trước sân nhìn về phía bên này, ba mẹ con lại bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới cửa viện. Tiểu Mỹ tiếp nhận hai bó măng trên vai Hà thị. "Tiểu muội chỉ thương nương, không thèm đỡ giúp ca." Tiểu Hổ treo ghẹo nói. "Ca ca, đệ giúp ca." Tiểu Kỳ bổ nhào vào người tiểu Hổ, làm bộ muốn lấy măng. Tiểu Hổ nhanh tay đưa măng lên cao. "Nhưng đệ lấy không tới nha. Cảm ơn, đi, vào nhà đã, buổi tối ăn nấm ha." Hà thị đem sọt nấm cùng măng để dưới hiên. Nấm phải để chỗ mát, còn măng thì xử lý sau. Đương nhiên, thừa dịp Hà thị không chú ý, lúc Ngư Nhân vào sân đã nhanh chóng đem gói hoa tiêu giấu đi rồi, chờ ngày mai sẽ đem ra hậu viện phơi nắng. Tới giờ làm cơm chiều, hôm nay khó có được mọi người đều tụ ở phòng bếp, đem phòng bếp vốn không lớn lấp đầy. Hà thị cũng không mắng bọn nhỏ. Biết mọi người đã lâu chưa ăn rau cải gì mới, hôm nay khó có được mẻ nấm và măng, mấy con mèo tham ăn đều chạy tới. Hà thị lưu loát rửa sạch nấm, sau đó tách ra, bỏ vào nồi vài giọt dầu. Vì trong nhà không có nhiều, cho nên lúc xào rau đều lấy giọt làm đơn vị đếm. Sau khi cho nấm vào nổi, trở trở vài cái, bà đổ thêm chút nước vào, đống nắp nồi lại, chờ nước sôi, chuẩn bị nấu canh nấm. Tiểu Hổ đi nhóm bếp, Ngư Nhân và tiểu Mỹ một bên lột măng, măng lột xong để trong giỏ, nhìn rất khả quan. Canh nấm trong nồi đã muốn sôi, lại cho thêm chút muối, quấy đều, sau đó múc ra tô. Đem canh đặt một bên, Hà thị lấy măng hai tỷ muội Ngư Nhân đã lột xong, ngâm qua nước lạnh, thái thành từng lát mỏng. Hành Ngư Nhân hái được cũng phát huy công dụng. Măng cắt xong, hành cũng cắt nhuyễn rồi, sau khi chảo đã nóng, thêm dầu, bỏ măng vào. Hà thị khó có lúc cho nhiều dầu như vậy. Chẳng mấy chốc, mùi măng thơm ngát lan ra toàn phòng. Lúc măng chín, cho thêm vài lát hành đã cắt vào, trở thêm vài cái, sau đó dọn ra bàn. Ừ, một tô canh nấm nóng hổi, một dĩa măng xào xanh biếc. Tỷ đệ Ngư Nhân miệng chảy nước miếng. Hà thị cười nói:" Nhanh dọn lên nhà chính đi, nương mang thêm mấy cái bánh bột ngô tới." Say mê uống một ngụm canh nóng.Ngon quá. Lại ăn thêm một đũa măng, rất giòn. Bữa ăn này, Hà thị và mấy tỷ đệ đều ăn rất vui vẻ. Ngư Nhân khó có được ăn hơn nửa cái bánh bột ngô. Sau khi ăn xong, tiểu Hổ đi rửa bát, Hà thị mang theo tiểu Mỹ và Ngư Nhân đi xử lý thành quả lao động hôm nay. Nấm đều để ở dưới mái hiên. Hà thị chuẩn bị giữ lại một ít để mai ăn, còn lại đều đem phơi nắng, như vậy dễ cất giữ hơn. Ngư Nhân và tiểu Mỹ ở một bên lột măng. Măng không khó lột, nhưng số lượng không ít. Chẳng lâu sau, tiểu Mỹ đã chịu không nổi:" Tỷ, tay muội đau, vỏ măng cứng quá." Tiểu Mỹ xoa xoa ngón trỏ nói. "Muội đi giúp nương chuẩn bị nấm đi, tỷ lột cho." Tay Ngư Nhân tuy rằng cũng đau, nhưng dù sao cũng lớn hơn vài tuổi, có thể chịu được. Sớm lột xong thì cũng có thể nhanh chóng nghỉ ngơi. Hà thị xử lý nấm xong, lấy một cây trúc bện một cái sọt lớn, sau đó đem nấm bỏ vào, đặt trên băng ghế ở sân, chờ ngày mai đem đi phơi. Quay đầu lại thấy Ngư Nhân còn chưa lột xong măng, bà bước lại lột phụ. Nhiều người lực lượng lớn, ba người rất nhanh đã đem năng lột xong. Cả một rổ chứa đầy măng. Hà thị định ngày mai bóp nước, sau đó đem đi phơi nắng. Măng ăn không cũng ngon, xào hay nấu canh cũng ngon. Lần sau lại lên núi, chọn thêm chút măng về đem lên trấn bán. Cũng có thể làm măng khô, dù sao cũng đổi được bạc. Rừng trúc kia không nhỏ, măng rất nhiều. Nấm thì không nhiều lắm, nếu không cũng bán được tiền rồi. Vội vàng một ngày, bây giờ mới có thể nghỉ ngơi. Ngư Nhân hiện tại đã hiểu được thế nào là lao động vất vả. Quả thật, ai ngờ được, để có một bữa cơm Trung Quốc thì vất vả thế nào. Nguồn: nekofighter.wordpress.com Nằm trên giường, Ngư Nhân nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đầu lại bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao để kiếm được bạc. Nấm măng có thể đổi ra tiền, nhưng rất ít. Mình là muốn phát triển nông nghiệp, hoàn thành giấc mộng làm chủ nông trường của mình. Hoa tiêu thì có thể nhổ cả cây đem về trồng, chính mình tự gia công, làm thành gia vị bán cho mấy tửu lâu. Nhưng chuyện này cũng phải đợi tới năm sau. Quan trọng nhất là, trước mắt làm sao kiếm được tiền. Có tài chính thì mới tiến hành được bước tiếp theo. Đúng rồi, vài ngày nữa lại có họp chợ. Nếu tú phẩm kia của nương vừa mắt Vương chưởng quỹ thì rất tốt. Đây là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất. Tới lúc đó, nhất định phải hảo hảo nói chuyện với Vương chưởng quỹ, tốt nhất có thể khiến bà xuất ra một số bạc kha khá. Mấy ngày này nên bớt chút thời gian vẽ thêm mấy hoa văn, như vậy cũng có tiền vốn trao đổi. Ngư Nhân nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn biện pháp đó. Lúc này, nàng không biết rằng, biện pháp này lại mang cho nàng không ít bạc. Vì lý do đó, nàng mới có thể mua hết đất phụ cận, khiến những người này trở thành tá điền của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang