[Dịch]Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm - Sưu tầm

Chương 37 : Làm nũng mà sống

Người đăng: 

.
Tạ Bích Sơ liếc nhìn Cảnh Diệp đã khôi phục vẻ cao lãnh một cái, dương dương tự đắc, không nhịn được cho mình thêm 32 điểm thưởng, bây giờ Cảnh Diệp sẽ không sẽ tiếp tục kéo thù hận cho nàng nữa. Đáng tiếc đường về mạch não của rất nhiều người lại căn bản không thể nói lý, nhất là nữ nhân có lòng ghen tỵ, ba người đúng là vì vậy mà cúi đầu không hề cố gắng dùng ánh mắt lăng trì Tạ Bích Sơ nữa, nhưng phẫn hận và ghen tỵ trong lòng lại càng phát ra nồng đậm. Nhìn thử xem Hoàng thượng đã sủng ái Hoàng hậu thành cái dạng gì rồi, tự mình gắp thức ăn cho nàng ta không nói, lại còn đồng ý gắp thức ăn cho ba người các nàng, tại sao lại có thể hạ mình như thế?! Tại sao Hoàng hậu lại có thể không kiêng nể gì như thế?! Kẻ ngu xuẩn kia, nàng ta làm sao xứng? Thật là muốn Hoàng hậu lập tức biến mất sau đó bản thân thay thế nàng được Hoàng thượng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú! Ở trên chủ yếu là ý tưởng của Đức Phi, Hiền phi mặc dù cũng ghen ghét, nhưng mà nàng đã sớm biết Hoàng thượng rất sủng ái Hoàng hậu, đã có sự chuẩn bị tâm lý, lúc chân chính đối mặt mặc dù như cũ khó có thể tiếp nhận nhưng ít nhất vẫn có thể tiếp nhận. Mà trong đó tâm tình phức tạp nhất có lẽ chính là Huệ phi rồi, nàng ôm đùi Tạ Bích Sơ, Tạ Bích Sơ càng được sủng ái thì nàng sẽ theo đó mà lấy được càng nhiều chỗ tốt, nhưng cái loại cảm giác chán ghét khi nhặt đồ người ta ăn còn dư lại đó thật sự là cực kỳ khó chịu mà. Một bữa cơm ăn đến mức Tạ Bích Sơ đau bao tử, nhìn qua giống như là buổi biểu diễn dành riêng cho mình và Hoàng đế Bệ hạ tú ân ái, sau đó ba người phía dưới âm trầm giơ cây đuốc kêu gào tú nhanh lên. Nhưng mấu chốt ở chỗ đây căn bản là Hoàng đế Bệ hạ một mình trình diễn sự dịu dàng đó có được không? Nàng cũng không phải là chán sống mà giành nam nhân của nữ chính, đều nói con gái đang yêu thì chỉ số thông minh thấp, nữ nhân ghen tỵ thì chỉ số thông minh thấp đến âm vô cùng. Tạ Bích Sơ cảm thấy mình vẫn là thức thời một chút tranh thủ rút lui thì hơn, kỹ năng của nàng căn bản không đủ để chơi loại tâm tư này có được không? Vẫn là đừng ở chỗ này cản trở người khác trao đổi tình cảm. Tạ Bích Sơ buông đũa xuống, vừa nhận lấy khăn lau miệng, vừa nói: "Bệ hạ, ta muốn đi về nghỉ ngơi trước. . . . . ." Chống lại ánh mắt ý vị không rõ của Cảnh Diệp, suy nghĩ một chút lại đúng lí hợp tình chớp chớp mắt trần thuật lý do: "Ăn được quá no rồi, rất muốn ngủ ~" Ý cười trong mắt Cảnh Diệp đậm hơn, sau đó gật đầu đồng ý. Cho đến khi Tạ Bích Sơ trở lại địa bàn của chính mình vẫn còn có chút chưa phục hồi tinh lại, thế nhưng lại có thể dễ dàng trở về như vậy? Khối băng dưới giếng sâu Cảnh Diệp đó, lấy việc trêu đùa nàng làm thú vui, khi nào thì trở nên dễ nói chuyện như vậy? Cho nên quả nhiên thuốc của Hoàng đế Bệ hạ chính là làm nũng, còn nàng, xem ra sau này tất nhiên phải đi con đường làm nũng mà sống rồi. Aiz, thật là đau đầu mà. Rõ ràng có thể dựa vào chỉ số thông minh, nếu không thì cũng có thể dựa vào dung mạo chứ, nàng là một cô nương có tài có mạo như vậy, vậy mà lại phải dựa vào làm nũng mà sống! Mặc dù không có chút khoa học nào, nhưng lịch sử đã dạy dỗ sâu sắc nói cho chúng ta biết, đừng nói khoa học với một khối băng dưới giếng sâu, rõ ràng có thể thảo luận về triết học không phải sao? Tiểu cô nương vô tư ngủ một giấc ngon lành, sớm tinh mơ ngày hôm sau tinh thần no đủ vui vẻ thức dậy, chờ mong Hoàng đế Bệ hạ phái người tới dẫn nàng đi chọn ngựa, đây là trước đó đã thương lượng xong với Cảnh Diệp, xét thấy Tạ Bích Sơ không biết cưỡi ngựa, Hoàng đế Bệ hạ hết sức rộng rãi phái người tới dạy nàng. Đương nhiên trước khi bắt đầu học, vẫn phải đi giáo trường tập hợp một cái, cho nên nói thủy tổ của các loại hình thức động viên đại hội trước giờ ở hiện đại là bắt đầu ở cổ đại. "Thiên tài" Tạ Bích Sơ rất thuận lợi tiếp thu những điểm quan trọng khi lên ngựa, vô cùng thuận lợi cưỡi trên lưng ngựa, kiềm chế ý muốn lập tức giục ngựa chạy như điên, để cho người ta dắt ngựa chậm rì rì đi qua. Vì vậy đợi đến khi nàng đến nơi thì phi tần hậu cung, đại thần hầu như đều đã tới đủ từ trước, đột nhiên phát hiện một kẻ kỳ lạ ngồi trên lưng ngựa được dắt đến, ánh mắt tất cả mọi người đều quét sang. Tạ Bích Sơ mặc kệ hết, tất cả tâm tư của nàng đều đặt trên người phụ thân nam thần nhà mình, vừa mới nhìn thấy nam tử đi đầu dáng người cao to khí chất nho nhã kia, lập tức hai mắt sáng lên, cả người đều phát ra những tia sáng chói mắt, buông đôi tay nắm dây cương ra quơ quơ tay về phía người đó, Tạ Dịch Giang hoàn toàn không tính toán nói quy củ với nàng, cũng cười vẫy tay với nàng. Mới tách ra không bao lâu, lại cảm thấy giống như đã thật lâu chưa từng thấy qua dáng vẻ của phụ thân nam thần vậy đó, cho nên đây chính là "một ngày không gặp như cách ba mùa thu" trong truyền thuyết sao (lầm)? Tạ Bích Sơ tính toán khả năng trực tiếp chạy tới tìm phụ thân nam thần, liếc mắt một cái phát hiện Cảnh Diệp còn chưa tới, lập tức quyết định tranh thủ qua làm nũng với phụ thân nam thần gì gì đó, tưởng tượng thử thôi cũng đã cảm thấy chủ ý này thật sự là rất tuyệt. Cảnh Diệp đứng ở cách đó không xa nhìn thấy nàng cúi người nói câu gì đó với thị vệ dắt ngựa, sau đó kéo dây cương quay đầu ngựa về phía Tạ Dịch Giang, ánh mắt hắn chớp động một cái, ngoắc gọi thị vệ bên cạnh nói mấy câu, tiếp theo ngay lập tức, thị vệ kia đã tiến lên trước ngăn trở Tạ Bích Sơ. Tạ Bích Sơ trên đường bị ngăn lại, cảm thấy tâm tình rất không tốt đẹp, nhưng ngại vì có Cảnh Diệp ở bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ có thể thành thành thật thật xuống ngựa đi tới bên cạnh hắn. Đế Hậu hai người cùng nhau đến, mà vẻ dịu dàng trên mặt Hoàng đế quả thật muốn chói mù mắt mọi người, nhất là sau khi miễn lễ Hoàng đế dắt tay Hoàng hậu để cho nàng ngồi xuống trước, sau đó bản thân mới ngồi xuống, thật là không hề phòng bị bị tú một trận mà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang