[Dịch]Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm - Sưu tầm
Chương 29 : Hãy đi cúng cho ta đi!
.
Hoàng đế Bệ hạ cuối cùng cũng lâm hạnh Hậu cung, tầng mây bao phủ dày đặc cả bầu trời hoàng cung lập tức đều tản ra, cảm thấy sảng khoái tinh thần quá —— ít nhất là Tạ Bích Sơ cảm thấy như vậy.
Chỉ có điều nàng mới đắc ý được một buổi sáng, buổi chiều trời lại đầy mây, bởi vì Hoàng đế Bệ hạ dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, cái gì gọi là tùy hứng.
Tạ Bích Sơ trơ mắt nhìn một đống lớn thái giám xếp thành một cái hàng rất dài rất dài chạy đến cung Trường Hoa, đầu này đã vào Trường Hoa cung, đầu kia vẫn còn giấu ở nơi xa xôi chưa biết, đưa tới đủ loại đồ vật thật sự là chói mù mắt chó của nàng.
Tạ Bích Sơ lật xem một cái đồ chặn giấy Kê Du Hoàng* mà chảy nước miếng, căn bản không nỡ buông xuống, trong lòng khen ngợi Hoàng đế Bệ hạ từ đầu đến chân từ trong ra ngoài một lượt, quả nhiên mấy ngày nay Hoàng đế Bệ hạ đã sớm cảm thấy chưa thỏa mãn dục vọng, sau khi nàng cực kỳ khéo hiểu lòng người đưa cho hắn một cái bậc thang, tiếp theo đó hắn liền đến báo ân, nàng chỉ làm một chuyện nhỏ mà thôi, hắn lại ban thưởng nhiều đồ vật như vậy, nàng cầm cũng cảm thấy ngượng ngùng đó.
Thật là một người tốt.
Vì vậy đợi đến khi nàng nhìn thấy thư phòng của mình thay đổi một bộ dáng khác, sau khi thái giám cuối cùng ôm một chồng sổ con cao ngất tiến vào, nàng che trái tim, bất ngờ không kịp chuẩn bị trúng một chiêu xuyên tim.
Hãy đi cúng cho ta đi!
Thư phòng ở đây vừa sắp xếp xong, không bao lâu sau Cảnh Diệp cũng đến, đi tới liếc Tạ Bích Sơ đang ngẩn người một cái không rõ cảm xúc, trực tiếp gõ gõ cái bàn nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Cung Trường Hoa đến cùng thì vẫn hơi nhỏ.”
Ngươi có bản lĩnh nói nhỏ, vậy ngươi có bản lĩnh thì đừng đến, nói cũng không nói một tiếng đã dời phòng làm việc qua đây là có ý gì?
Tạ Bích Sơ chỉ muốn nói một câu: Bệ hạ ngài chuyển mấy thứ này về đi, sau này chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục làm bạn.
Chỉ có điều dễ nhận thấy là Hoàng đế Bệ hạ cũng không có ý muốn làm bạn với Tạ Bích Sơ, thấy Tạ Bích Sơ bĩu môi không lên tiếng, quen thuộc đưa tay nhéo gò má mập mạp của nàng, thưởng thức dáng vẻ tức giận mà không dám nói của nàng một lát, sau đó mới ngồi xuống sau bàn sách, bắt đầu phê sổ con.
Tạ Bích Sơ liếc mắt nhìn trộm hắn một cái, miệng mới mở ra còn chưa kịp lên tiếng, Cảnh Diệp đã lười biếng mở miệng: “Mài mực.”
Tạ Bích Sơ: “. . . . . .”d;đ'l@quuydOdon
Trong thư phòng yên tĩnh, bởi vì kỹ năng không thuần thục khiến cho lúc mài mực phát ra tiếng va chạm rõ ràng, Tạ Bích Sơ hơi chột dạ nhìn Cảnh Diệp một cái, lại chỉ nhìn thấy hắn hơi cúi đầu, cau mày nhìn chằm chằm sổ con trên bàn.
Bởi vậy mà đường cong tuấn dật của gò má nhìn qua rất là lạnh lùng cứng rắn, cằm dưới siết nhẹ, lông mi dài hơi hạ xuống, đôi môi ẩn chứa sự tức giận mím thật chặt, một mặt là bởi vì vẻ ngoài của nam nhân rất xuất chúng, nhưng mà càng thêm quan trọng chính là sức hút khi chuyên tâm vào sự nghiệp, Tạ Bích Sơ căn bản chịu không nổi.
Bị ánh mắt ngây ngốc đó nhìn chằm chằm lâu như vậy, tất nhiên là Hoàng đế Bệ hạ không thể nào không phát hiện, ánh mắt hơi liếc về phía bên kia, trong mắt nhiều hơn một tia ý cười, tiếp đó bắt đầu ném bom bất ngờ: “Thanh Ngọc cảm thấy cái chặn giấy này chạm trổ như thế nào?”
Tạ Bích Sơ: “. . . . . .” Tại sao muốn chà đạp lòng tự ái của ta? Bệ hạ, sao ngươi có thể ngược tâm ta như vậy, có bản lĩnh ngươi tới ngược thân ta ấy!
Cho nên cho dù trên mặt nóng như bị lửa đốt, nàng vẫn như cũ tuân theo nội tâm của mình, “rụt rè” nháy mắt, ý đồ truyền đạt khát vọng nồng đậm trong mắt mình sang cho Cảnh Diệp, “Rất được, rất đẹp mắt, rất thích!” Nàng dừng một chút, lần nữa nhấn mạnh một câu, “Cực kỳ thích!”
Cho nên hãy cứ không chút để ý mà ban cho ta đi, đổi lại ta sẽ nói cho ngươi biết Đức Phi càng xinh đẹp càng dịu dàng, để cho hôm nay ngươi đến chỗ Đức Phi, như vậy là có thể gặp mặt với nữ chính rồi, vì tác hợp cho các ngươi, ta đã hết lòng hết sức như thế thì sao một cái chặn giấy có thể so sánh với được? Ngươi có lời!
Khóe môi Cảnh Diệp mỉm cười, nhìn thoáng qua, sau đó gật gật đầu nói: “Đúng là rất xinh đẹp, trẫm cũng rất thích.”
Sau đó, không có sau đó.
Tạ Bích Sơ: “. . . . . .”
Này, chúng ta còn có thể chơi đùa vui vẻ với nhau hay không?
Rõ ràng đã ôm lấy bắp đùi của ngươi, tại sao ngươi còn đối xử với ta như vậy?! Nếu như cuộc đời luôn giống như lần đầu gặp gỡ đi mà!d.đ:lfhdwwee&quý^d0n
Tạ Bích Sơ không lên tiếng, cúi đầu tính toán xem xác suất không bị ban chết lớn nhất nếu tạt mực nước vào trên mặt hắn, Cảnh Diệp liếc mắt nhìn khuôn mặt đang tức giận của nàng, giống như là tùy ý nhắc tới, nhẹ giọng nỉ non nói: “Trẫm còn nhớ có một chặn giấy bằng Kê Huyết Thạch**, cũng rất đẹp mắt, dường như bị trẫm đặt ở cung Trường Xuân rồi. . . . . .”
Nói xong dừng bút lại, quay đầu nhìn Tạ Bích Sơ hỏi “Thanh Ngọc cảm thấy cung Trường Xuân như thế nào?”
“À?” Tạ Bích Sơ bị hỏi đến không hiểu ra sao cả, suy nghĩ vẫn còn đặt trên ba chữ Kê Huyết Thạch, nghe vậy thuận miệng đáp một câu, “Ta không biết.”
Tay Cảnh Diệp dừng một chút, mực nước theo đầu ngọn bút nhỏ xuống trên sổ con, đè lên ba chữ “Tôn Khải Xương” ở lạc khoản1 tạo thành một mảnh đen kịt, hắn nghe thấy mình hỏi tiếp: “Này Trường Hoa cung đâu rồi, ngươi cảm thấy có được hay không?”
Tạ Bích Sơ càng thêm không hiểu gì, chỉ có thể thành thành thực thực đáp lời, “Cung Trường Hoa rất tốt mà, ta rất thích.”
Cảnh Diệp không cho ý kiến, cúi đầu tiếp tục phê sổ con, đồng thời lạnh nhạt nói: “Mực mài xong, ngươi đi xuống trước đi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện