[Dịch]Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm - Sưu tầm
Chương 2 : Nói rất có lý nên không thể phản bác
.
Nàng cảm thấy mình bày ra dáng vẻ một bộ khí thế chuẩn bị đàm phán, nhưng nàng quên nàng có một khuôn mặt cản trở.
Cảnh Diệp nhìn chằm chằm mặt nhỏ béo ú bởi vì mất hứng mà cong lên của tiểu Hoàng hậu nhà mình, mặc dù trên mặt thản nhiên, trong lòng cũng đã không nhịn được cảm thấy buồn cười, cho tới bây giờ cũng không biết, thì ra lúc nàng tức giận lại có thể đáng yêu khiến người vui vẻ như vậy.
Trong lòng theo đó mà cũng không khỏi mềm nhũn ra, nổi lên chút áy náy lạ lẫm, trước khi đại hôn không phải là không biết tính cách nàng đơn thuần ngây ngô, dựa vào địa vị của Tể Tướng, tương lai tìm một nam nhân tiếp tục cưng chiều nâng niu nàng là chuyện rất dễ dàng, cố tình vì mục đích của hắn, khiến nàng không thể không hãm sâu hậu cung này.
Điều này cũng thôi đi, cẩn thận che chở nàng nhiều một chút, ai biết bởi vì một phần thiên vị của hắn, khiến Quý phi ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo, lại có thể sẵng giọng đến trên người nàng.
Những chuyện này trước kia cũng không phải là không có, chỉ là suy nghĩ của tiểu Hoàng hậu luôn luôn đơn thuần, người bên cạnh quanh co lòng vòng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nàng căn bản nghe không hiểu, vậy mà lần này lại tức đến xỉu, chủ yếu là bởi vì Quý phi mắng là phụ thân của nàng, Tể tướng đương triều.
Thường ngày hắn thỉnh thoảng ghé Trường Hoa Cung thăm nàng, nàng không có lần nào mà không phải là bộ dạng vui mừng khôn xiết, lần này lại ngay cả thấy cũng không muốn thấy, có thể thấy được là tức giận cực kỳ.Hijushima_dien-d-àn#Lê%ê!Qu&ý*Đôn
Cảnh Diệp ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống trước, rồi kêu Tạ Bích Sơ: "Ngồi đi."
Tạ Bích Sơ nghiêm túc nói: "Tạ Bệ hạ, nô tì không dám."
Cảnh Diệp biết nàng đang tức giận đối với việc lúc trước hắn bảo vệ Quý phi, không nhịn được bất đắc dĩ đi tới nắm vai nàng: "Người nho nhỏ, tính tình cũng không nhỏ, nhìn xem, mặt cũng tức đến tròn." Vừa nói xong đã không nhịn được đưa tay chọc chọc khuôn mặt đang phình lên của nàng.
Toàn thân Tạ Bích Sơ cứng đờ, hao hết toàn lực mới khống chế mình không hất tay hắn qua một bên, nàng nhịn rồi lại nhịn mới bỏ qua vấn đề trên mặt, lui ra hai bước quy củ nói: "Không biết Bệ hạ đến đây có chuyện gì?"
Rõ ràng là muốn xin tha cho Quý phi, Tạ Bích Sơ âm thầm hừ lạnh một tiếng, chờ hắn mở miệng.
Cảnh Diệp nghe vậy quả nhiên có chút ngượng ngùng, dừng một chút mới nói: "Trẫm tới xem thử thân thể Hoàng hậu khá hơn không."
Vẻ mặt Tạ Bích Sơ không thay đổi, vái một cái trả lời: "Nhờ Hồng phúc* của Bệ hạ." *vận may lớn*
Cảnh Diệp nhìn nàng một cái, hình như cân nhắc một chút mới nói: "Khỏe là tốt rồi, lần này là lỗi của Quý phi, cũng là bị nô tài xảo quyệt bên người nàng khích bác, dưới sự phẫn nộ nhất thời hồ đồ. . . . . ."
"Bệ hạ." Tạ Bích Sơ nghe hắn nói đến đường hoàng, không nhịn được mở miệng: "Phụ thân đã từng nói cho ta biết, lời một người nói ra khi đang ở trong ba loại tình trạng nhất định phải nhớ thật kỹ, bởi vì đó chắc chắn là lời nói thật, Bệ hạ biết là gì không?"
Cảnh Diệp nghe thấy nàng nhắc tới phụ thân, không khỏi cũng nghiêm túc lên: "Xin lắng tai nghe."
"Lúc say rượu, trong mộng, cùng với tức giận." Không đợi Cảnh Diệp hỏi, tiếp tục nói: "Phụ thân nói, rất nhiều người trên đời giỏi về che giấu bản thân, bình thường che giấu cảm xúc kín đáo, giấu trong vẻ bề ngoài, chỉ có ở trong ba loại tình trạng này, mất đi sự kiểm soát của lý trí, lời bật thốt lên mới đều là ý nghĩ thật sự trong lòng. Từ trước đến giờ ta đều rất ngốc nghếch, không xác định được thật giả trong lời nói của người khác, cho nên chỉ có thể nghe theo phụ thân."
Cảnh Diệp nghẹn lời, cẩn thân suy nghĩ cũng cảm thấy lời Tể tướng nói thật sự rất có đạo lý, hắn vậy mà không còn lời gì để phản bác.
Tạ Bích Sơ lại mở miệng hỏi: "Xin hỏi Bệ hạ, hiện giờ phụ thân đang ở chức quan mấy phẩm?" *Phẩm hàm. Ngày xưa đặt ra chín phẩm Chánh (chính) và Tòng (phó), từ nhất phẩm đến cửu phẩm, để phân biệt phẩm tước cao thấp*
"Chính Nhất phẩm."
"Bệ hạ có tính toán giáng chức phụ thân hay không?"
"Dĩ nhiên không có."
"Vậy dám hỏi câu nữa, Quý phi hiện đang ở mấy phẩm?"
Phó Nhất phẩm. . . . . . Dĩ hạ phạm thượng*. . . . . . Cảnh Diệp lần nữa bị nghẹn lời, làm thế nào bây giờ, tiểu Hoàng hậu đơn thuần nói như vậy cũng rất có lý, hắn vậy mà không phản bác được. *kẻ ở dưới/thấp kém hơn mạo phạm/không tôn kính với cấp trên*
Tạ Bích Sơ liếc hắn một cái, nói thẳng: "Thân thể nô tì mệt mỏi, xin được cáo lui trước." Nói xong cũng không chờ hắn phản ứng lại, trực tiếp phất tay áo đi vào nội điện* đầy khí phách. *bên trong của cung điện. Một cung điện thường chia thành nội điện và ngoại điện, ngoại điện là để tiếp khách, nội điện là khu vực riêng tư, để nghỉ ngơi*
Vừa thoát khỏi tầm mắt Cảnh Diệp, ngay lập tức Tạ Bích Sơ đặc biệt muốn nằm xuống hung hăng đấm vào đất.
Thân thể cô chiếm cứ này cũng gọi là Tạ Bích Sơ, bởi vì có một gương mặt trẻ con nên nhìn sơ qua thì khoảng mười tuổi, tuổi thật chẳng qua cũng mới mười ba tuổi, khoảng hai năm trước đã trở thành Hoàng hậu nước Hoàn.
Bởi vì phụ thân nàng chính là Tể tướng đương triều* Tạ Dịch Giang. *triều đại hiện nay*
Tạ Dịch Giang lúc đầu vốn cũng là Tể Tướng tiền triều*, bởi vì tiền triều quá mức thối nát nên bị Tiên đế** đương triều chiêu hàng***, sau khi nội ứng ngoại hợp*4 cải triều hoán đại*5 được thăng làm Tể tướng giống như trước, lúc Tiên đế qua đời, Hoàng đế Cảnh Diệp hiện giờ mới tám tuổi, lúc bấy giờ Tiên đế lưu lại di chỉ*6 để Tể Tướng trợ giúp việc nước, Hoàng đế đến mười sáu tuổi tự mình quản lý việc nước, vì để tiếp tục mượn sức Tể Tướng, nên phong con gái nhỏ Tạ Bích Sơ của ông đến mười một tuổi trở thành Hoàng hậu. *triều đại trước* / **vua đời trước** / ***kêu gọi đầu hàng/kêu gọi chuyển sang phía mình*** / *4phối hợp từ trong đánh ra từ ngoài đánh vào*4 / *5thay đổi triều đại*5 / *6ý chỉ để lại của vua*6
Tạ Dịch Giang đến tuổi trung niên mới có con gái, hơn nữa còn là đứa nhỏ duy nhất, tất nhiên là nâng niu trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, bởi vậy hình thành tính tình đơn thuần của nguyên chủ*, tính tình như vậy làm sao có thể sống sót ở trong cung được? Mặc dù Hoàng đế bởi vì Tể Tướng mà sẽ chăm sóc nàng một chút, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ xuất. *chủ nhân vốn có/ban đầu/chủ cũ*
Huống chi Hoàng đế đối với nàng cũng chỉ là do bị bức bởi nguyên nhân chính trị mới thu vào Hậu cung, cũng không phải thật sự yêu thích, đối với việc nữ nhân mà hắn cưng chiều xúc phạm nguyên chủ hắn cũng không trách cứ. Vậy nên xong, sau khi nguyên chủ bị quý phi được nhận cưng chiều châm chọc khiêu khích, khó chịu tích tụ mới đi đời nhà ma*. *chết*
Dĩ nhiên đây không phải đều là trí nhớ của nguyên chủ, trên thực tế. . . . . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện