[Dịch] Vạn Yêu Chi Tổ
Chương 56 : Đàn ưng dẫn đường.
.
“Đại vương!”
Nhìn Đế Thích Thiên đi tới, một con thương lang có bộ lông trắng như tuyết, một con mạch mãng vô cùng lớn, thêm một viên hầu cả người lông vàng óng tiến tới, hướng hắn cung kính thi lễ.
“Để cho các tộc nhân nghỉ ngơi, tất cả phải ăn thật no, trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta phải tiến vào được trong Nam man sơn mạch, tới được mục tiêu.” Đế Thích Thiên nhìn đám tộc nhân của bốn tộc phía sau, cả bọn đã đi qua một quãng đường vô cùng dài trong nửa tháng, lại trải qua nhiều nguy hiểm dọc đường, hiện tại khí lực của bọn chúng so với trước đây cũng hơn rất nhiều.
Chỉ cần liếc mắt cũng có thể cảm nhận được trên người bọn họ dã tính và sự hung hãn đã tăng thêm một phần. Nếu đem số lượng hiện tại so với trước đây, thì dù trước đây có gấp hai lần cũng không thể chiến thắng được lực lượng hiện tại. Cho nên nói chuyến di chuyển này vô cùng có lời, ít nhất cũng đã đem tộc nhân bốn tộc rèn luyện một lần.
“Đại vương, chúng ta tới Nam Man sơn mạch rồi sao?”
Bạch Tố Tố nghe được mắt càng mở to, vui sướng hỏi. Trong khoảng thời gian tới, Nam Man sơn mạch chính là nơi trú ẩn của cả bọn, nên biết tin đã sắp tới, hiển nhiên vô cùng vui mừng.
“Đúng vậy! Còn nửa ngày nữa là sẽ tới ngoại vi sơn mạch. Ta đã cho Ưng Không mang đàn ưng đi tìm kiếm sơn cốc mà hắn nói khi trước. Chúng ta hiện tại cứ nghỉ ở đây một lát, đợi cho bọn Ưng Không có tin tức hãy tiếp tục xuất phát.” Đế Thích Thiên đạm mạc nhìn Bạch Tố Tố nói.
“Tố Tố, ngươi cũng nên đi chuẩn bị một chút, Nam Man sơn mạch không giống Hổ Khâu sơn mạch của chúng ta trước đây. Tình huống ben trong thế nào chúng ta cũng chưa biết, hết thảy nên cẩn thận.”
“Vâng!”
Bạch Tố Tố gật gù cái đầu lớn khẽ đáp.
Liên tục một tháng xuất hành cùng nhau, hiện tại bốn tộc đã vô cùng ăn ý, chỉ nhanh chóng một đoạn thời gian tất cả đã ăn no, uống no, bắt đầu đứng dậy hướng về phía Nam Man sơn mạch mà đi. Có lẽ do sắp tới nơi nên lần này cả đoàn đi cũng thong thả hơn.
Trên đường đi chỉ toàn cây là cây. Nơi này so với Hổ Khâu sơn mạch còn hoang vắng hơn nhiều, hoàn toàn không có người ở, vẫn giữ nguyên được vẻ nguyên thủy ban đầu. Nơi nào cũng toàn là cây cối rậm rạp khiến cho động vật tới nơi đây như cá về nước, vô cùng sung sướng.
Rốt cục, sau khi đi thêm vài canh giờ, khi mặt trời đã bắt đầu hạ xuống, trước mặt Đế Thích Thiên xuất hiện một sơn mạch vô cùng lớn, trải dài về phía xa đến vô cùng vô tận.
“Oa oa, sơn mạch thật lớn, so với Hổ Khâu thật lớn hơn nhiều.” Bái Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía trước không khỏi há to mồm, sợ hãi than.
“Đây chính là Nam Man sơn mạch? Thật tốt quá, cuối cùng cũng tới nơi.” Bạch Tố Tố cũng trợn tròn mắt, không ngừng hướng bốn phía nhìn một cách tò mò.
“Hô!!”
Đế Thích Thiên đứng ở bên ngoài sơn mạch, hướng về phía núi rừng hít sâu một hơi, cảm giác được phiến sơn mạch này thật khác xa so với Hổ Khâu sơn mạch. Vừa hô hấp đã có thể cảm nhận được không khí tươi mát khiến cho cơ thể vô cùng thoải mái.
Mà khi hô hấp, không chỉ là cảm giác thoải mái thông thường, hắn còn cảm nhận được linh khí tiến vào trong thân thể. Lượng linh khí tuy rằng không nhiều lắm nhưng dù sao cũng đủ để hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Nên nhớ đây mới là ngoài rìa sơn mạch thôi a!!
“Khó trách! Khó trách Nam Man sơn mạch lại có nhiều yêu thú cường đại tồn tại. Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao.”
Đế Thích Thiên cuối cùng cũng đoán ra tại sao Nam Man sơn mạch trong thế tục được tương truyền là nơi tập trung linh thú nhiều nhất, chỉ cần hít thở không khí là hắn có thể nhìn ra rồi. Không khí ở đây có chứa linh khí, linh khí này chỉ cần theo hô hấp là trực tiếp đi vào trong cơ thể.*
Động vật bình thường chỉ cần sống ở đây lâu, mỗi ngày đều hấp thu linh khí, không ngừng tích góp, chỉ cần vài năm thời gian là có thể đản sinh ra linh tính, trở thành linh thú. Cho dù bọn chúng có ngu dốt không thể tu thành yêu, nhưng thân thể của bọn chúng so với động vật ở nơi khác cũng cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
Nam Man, quả thực là một địa phương tốt!
“Hảo, hảo, hảo, chỉ cần tu luyện tại đây một thời gian ta chắc chắn sẽ mở được yêu phủ, thời gian trở thành yêu thú cũng sẽ không quá lâu rồi.”
Trong mắt Đế Thích Thiên phụt ra tinh quang. Nơi này so sánh với Hổ Khâu sơn mạch đúng là một trời một vực. Trong tu hành, địa điểm tu hành tốt xấu cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tu luyện của bản thân.
“Hào!!”
Trên bầu trời, một con ưng lớn có chỏm lông vàng trên đỉnh đầu cất lên một tiếng kêu cao vút, xoay trên không trung vài vòng, khi thấy đám người Đế Thích Thiên, mắt nó sáng lên, rất nhanh lao xuống dưới.
“Đại vương, thuộc hạ đã tìm ra sơn cốc kia.” Đùng là Ưng Không, vừa xuống tới hắn đã rất nhanh bẩm báo tình hình.
“Tốt!” Đế Thích Thiên nghe được, hai mắt lóe ra tinh quang, nhìn về phía Ưng Không nói: “Ưng Không, lần này ngươi lập công lớn, tạm thời ghi nhớ, về sau ta sẽ có thưởng. Sơn cốc kia ở đâu, ngươi nhanh dẫn đường.” Bọn chúng hiện tại số lượng vô cùng lớn, hơn mười vạn động vật tề tựu một chỗ, nếu để quá lâu, e là sẽ làm kẻ khác chú ý.
Chuyện cấp bách nhất là nên tiến vào trong sơn mạch, tìm tới sơn cốc kia.
“Chuyện này… Đại vương, thuộc hạ sợ dẫn đường như vậy không được. Bên trên sơn mạch có rất nhiều sương mù, nếu vừa bay vừa dẫn đường, thuộc hạ e là mọi người sẽ không nhìn thấy bọn thuộc hạ bên trên.” Ưng Không chần chừ đáp.
Trên sơn mạch quanh năm có sương mù bao phủ, bên ngoài sẽ rất khó nhìn vào trong, đồng dạng, sinh linh bên trong cũng khó lòng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Bọn Ưng Không ở trên trời, nếu dẫn đường thì đúng là khó lòng mà đi chuẩn xác được.
“Được rồi!!”
Đế Thích Thiên vừa nghe, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư, đây đúng là một vấn đề không nhỏ. Nhưng hắn không phải linh thú tầm thường, có trí tuệ của con người, lại sống qua một kiếp, trong nháy mắt đã nghĩ ra cách, bèn hướng về phía Ưng Không nói tiếp:
“Cái này dễ thôi, ngươi mang theo tộc đàn, trước hết cứ bay ở bên trên. Bắt đầu từ đây sắp xếp thành một đường thẳng hướng về sơn cốc đó. Sau đó vị trí của ai thì rơi thẳng xuống dưới rừng cây làm dấu hiệu dẫn đường cho mọi người. Chỉ cần có phương hướng đại khái, mỗi một đoạn phải có một tộc nhân của ngươi đứng đợi làm dấu hiệu, chúng ta từ đó sẽ đi theo.”
Biện pháp này của Đế Thích Thiên giống như một cái phao, đàn ưng xếp thành một đường dẫn tới sơn cốc, sau đó từ vị trí của bản thân ở trên trời mà chiếu thằng xuống sơn mạch, giống như đốt một đường lửa dẫn tới tận sơn cốc kia vậy.
Ưng Không vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, càng nghe càng phấn chấn, nói: “Đại vương, thuộc hạ đã hiểu ý người, sẽ lập tức đi an bài.”
Nói xong hắn liền bay lên trên, tụ tập đàn ưng lại rồi đi trước tới sơn cốc kia, đàn ưng theo sau xếp thành một đường. Sau đó các tộc nhân của hắn đồng thời hạ xuống, xuyên qua sương mù dày đặc, lọt vào trong sơn mạch.
“Đi!! Chúng ta đi vào!!”
Đế Thích Thiên đi trước làm gương, tiến vào sơn mạch. Nơi này khác xa những địa phương khác có lẽ vì có linh khí nồng đậm. Ở đây cỏ hoa cây cối vô cùng tươi tốt, cổ thụ che rợp trời, vô cùng lớn. Mỗi loại sinh vật đều ẩn chứa hơi thở cường đại.
“Hào!”
Sau khi vào núi, hắn nhìn thấy phía trước không xa có một ngốc ưng to lớn đứng trên cây đại thụ. Nhìn thấy Đế Thích Thiên, nó phát ra một tiếng kêu to, chỉ dẫn phương hướng đi tiếp. Sau đó nó lại bay lên cao, tiếp tục dẫn đoạn sau.
“Toàn bộ đuổi kịp.”
Sau khi tiến vào sơn mạch, bọn Bái Nguyệt chỉnh đốn lại hàng ngũ, đội ngũ đi vô cùng có trật tự. Phía trước cứ cách trăm mét lại có một con chim ưng đứng chỉ đường. Sau khi chỉ dẫn nó lại bay lên trước.
“Nhiều linh khí quá!”
Vừa đi theo đàn ưng, Đế Thích Thiên vừa hít thở, cảm nhận được linh khí trong không gian ngày một nhiều lên thì không khỏi cảm thán. Chỉ cần hô hấp cũng đã làm yêu lực trong kinh mạch vận chuyển để luyện hóa linh khí vừa hít vào.
Nhưng nếu chỉ hô hấp thì linh khí thu vào cũng sẽ không đáng kể, giống như muỗi đốt cột điện mà thôi. (DG: câu này ta bịa, câu của nó là giống như muỗi đốt lên da thịt hắn =)))
Nhưng từ khi tiến vào sơn mạch, Đế Thích Thiên luôn có cảm giác dường như có một ánh mắt vẫn đang quan sát mình. Đó là cảm giác bị kẻ khác theo dõi.
Để yêu thức tản ra xung quanh tìm kiếm một hồi nhưng hắn cũng không phát hiện ra chút gì cổ quái. Xung quanh cũng chỉ có vài động vật tầm thường mà thôi, động vật có linh tính cũng không có. Hơn nữa, những sinh vật đó đều không có ý định lại gần bọn họ. Lúc mới tiến vào sơn mạch, để tránh khỏi phiền toái, Đế Thích Thiên đem hơi thở bách thú chi vương của mình tản mát ra một chút, chỉ cần phát hiện ra bọn hắn nhất định sẽ không tùy tiện mà xông tới.
“Tại sao ta lại có cảm giác có kẻ đang nhìn ta, mà lại cách đây không xa. Ta đã dùng yêu thức quét qua, rõ ràng là không có gì bất thường. Chẳng lẽ chỉ là ảo giác?”
Liên tiếp vài lần dùng yêu thức tìm kiếm bốn phía nhưng hắn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Chỉ cảm thấy ánh mắt theo dõi kia vừa như gần, lại vừa như xa, vừa giống ảo giác nhưng lại có chút thực chất. Điều này làm cho Đế Thích Thiên cảm thấy có chút lo lắng, đoán rằng lần này tiến vào sơn mạch, có lẽ đã lọt vào tầm mắt của một thế lực nào đó.
Cũng không thể trách được, Nam Man sơn mạch đối với hắn còn quá nhiều thần bí. Không ai biết được bên trong sơn mạch tồn tại những gì?
-o0o-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện