[Dịch]Vạn Thiên- Sưu tầm
Chương 1 : Thiếu niên tên La Trần
.
Đông Nam thế giới, mùa hè Thiên lịch năm 1304, kỷ Huy Hoàng…
Hùng Đô thành, một toà thành nằm ở phía nam của Đông Nam thế giới. Với diện tích gần trăm dặm về chiều dọc và chiều ngang. Hùng Đô thành này đích xác là một trong những toà thành lớn nhất ở phía nam của Đông Nam thế giới. Với dân số ước chừng mấy chục vạn, hiển nhiên toà thành này cũng là một trung tâm thương doanh sầm uất, náo nhiệt.
Nói về vị trí địa lý. Toà thành này nằm trong một vùng trọng điểm giữa các khu vực với nhau.
Phía Bắc, giáp Thương Huyền châu, vùng đất của kim châu, ngọc bích và tơ lụa đứng hàng đầu.
Phía Tây, giáp Nam vực, một nơi cực kỳ nguy hiểm với nhân loại, thường nhân nhưng nó cũng là nơi mà các tu luyện giả thích nhất, cơ bản vì nó là nơi tổ chức đại hội Thiên Uy hàng năm, dành cho các cường giả của mảnh đất phía Nam.
Về phía Nam, thì là sự hiện diện của Hoang Hoàng Tông, một tông môn của kiếm và đạo.
Còn phía Đông ?!
Không ai không biết. Không ai không sợ. Không ai không e dè.
Đó là một trong Bát đại thế lực của Đông Nam thế giới - Cổ Điện. Cung điện của cường giả Cổ tộc. Một tộc quần được lưu truyền từ thời thượng cổ xa xưa tới nay. Thực lực sâu không thể dò. Uy thế cao không thể với.
Tựu nhiên, tứ phương Long Lân Quy Phụng, Hùng Đô ngự ở trung tâm, ắt chính là ngọc châu…
oOo
Hùng Đô thành.
Một toà phủ viện cao lớn, uy nga tráng lệ. Tường chỉ khảm toàn bạch ngọc tinh quang. Chứng tỏ đây là một phủ viện của một gia tộc Nhất lưu ở Hùng Đô thành.
Lúc này đây. Trong một căn phòng bếp nho nhỏ của ngoại nhân La gia. Có một thiếu niên đang hì hục cho từng cây củi vào trong lò lửa. Sắc mặt tuy ửng đỏ, nhưng tuyệt thiếu niên này không lộ ra vẻ khó chịu nào. Thậm chí còn có vài tia hưng phấn.
“Phù”
Thở ra một ngụm khí nóng. Thiếu niên duỗi tay quẹt mồ hôi trên trán, rồi thì thào:
- Lục tùng diệp thảo, Bách hợp hoa, La ly mộc. Xem ra đã đủ rồi nhỉ?
Nói xong, thì lại chợt vỗ trán cái chát. Thò tay vào trong túi áo. Lôi ra một viên đất màu xám tro. Nhìn nhìn một chút. Rồi cũng ném luôn vào trong cái nồi đang sôi sùng sục.
- Cái này nữa, thì mới đủ à, suýt nữa thì quên rồi.
Viên đất màu tro bay vào trong nồi lửa. Liền theo đó một cỗ nhiệt khí màu xám liền từ chiếc nồi bay lên. Viên đất cũng từ từ hoà tan vào cùng với dòng nước đang sôi trào nóng bỏng.
…
Một lúc lâu sau. Đến khi ánh nắng sớm đã gay gắt chíu vào ơ cửa sổ phòng bếp. Rọi lên gương mặt vẫn còn đang nhìn chằm chàm nồi lửa của thiếu niên.
Thì lúc này hắn mới động thân. Tay thành thục đem chiếc bàn đặt xuống ở bên.
Nhìn vào dòng nước nóng hổi sôi ùng ục. Thiếu niên đột nhiên có một cảm giác hưng phấn không thể tả.
Hít sâu một hơi. Trong đầu thiếu niên bỗng đâu nghĩ về những chuyện trước kia…
…
“Giết ta. Ngươi giết được sao?”
Núi cao vạn trượng. Gió rét đầy trời.
Một bóng thân ảnh hắc bào nửa quỳ nửa đứng ở đấy. Thần sắc lộ ra vài tia trào phùng. Mở miệng cười lạnh nói với người trước mặt. Khi nói, khoé miệng bất giác trào ra một tia máu tươi.
Nheo mắt lại. Hồng bào nam tử đứng đối diện người kia. Vẻ mặt khinh miệt không thèm để ý. Chỉ là cánh tay hắn lại lôi trong áo ra một vật. Nhìn nó tựa như một viên ngọc châu sáng bóng, nhưng lại không quá tinh tế. Trên ấy, vài vết khắc thô cũng khẽ hiện lên trên. Làm cho vẻ sáng bóng kia ảm đạm đi nhiều.
Hồng bào nam tử cầm viên minh châu trong tay. Xoa xoa một hồi. Liền đi đến gần người kia. Khoé miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Rồi trầm giọng:
- Ngươi thân có huyết mạch bất tử.Tất nhiên là chỉ bằng ta thì không thể giết được ngươi. Bất quá nếu làm cho ngươi biến mất trên thế gian này. Thì ta vẫn đủ sức.
Nói xong. Liền hướng viên minh châu đến trước mắt hắc bào nam tử. Tâm khẽ niệm một cái. Sau đó, viên minh châu liền sáng rực lên một màu bạch sắc trong suốt, tinh nhuần vô cùng. Rồi chậm rãi bao trùm lấy hắc bào nam tử trong sự mơ hồ của đối phương.
Thân thể cũng không có gì là khó chịu hay đau đớn.Hắc bào tử có chút mê mang nhìn thân thể mình đang bị bao bọc bởi lớp ánh sáng bạch sắc. Đầu đảo loạn một khắc. Liền nhận ra vật trong tay của Hồng bào nam tử.
Cõi lòng nhè nhẹ run lên. Hắc bào nam tử nhìn vào viên minh châu đang sáng rực nhìn không rõ. Miệng nở nụ cười khó có thể đoán được tư vị, nói:
- Viên minh châu này… hẳn là do cậu ta đưa cho ngươi đi?
“Đúng vậy”
Cũng chẳng có gì để giấu diếm. Hồng bào nam tử vừa nhìn đoàn ánh sáng bạch sắc. Vừa thản nhiên trả lời. Sẵn tiện cũng nói thêm:
- Mặc dù ta không biết nó rốt cục là gì. Nhưng bất quá hắn ta nói cho ta biết nó có thể làm một người như ngươi biến mất trên thế gian. Thế thôi!
“Ồ”
Thân thể vẫn còn đang bị bao bọc trong lớp ánh sáng bạch sắc. Hắc bào nam tử nhìn vào thân thể đầy máu của mình. Thầm nghĩ tên Hồng bào nam tử kia ra tay quả thật là tàn nhẫn. Chút nữa, chắc là không thể để hắn sống được rồi.
Một chữ “Tử”, tựa hồ cách chữ “Sinh” không quá xa đâu!!!
….
Hắn còn đang suy nghĩ. Thì bất chợt thanh âm của Áo hồng công tử vang lên:
- Được rồi. Ngươi dòng dài quá rồi đấy. Để ta tiễn ngươi một đoạn.
Miệng gằng lên dữ tợn. Hồng bào nam tử liền niệm thêm một câu chú ngữ nữa. Lớp lớp tia bạch sắc đang bao trùm lấy Hắc bào nam tử cũng chuyển động theo sau đó.
Chỉ là, lúc này đây. Hắc bào nam tử tựa hồ không có biết mất hay bốc hơi như suy nghĩ của tên Hồng bào nam tử kia. Mà khó ngờ hơn nữa, là tên kia lại còn đang phủi áo đứng dậy. Cái cơ thể đầy máu cũng hoá đâu mất tiêu. Chỉ còn lại một tấm thân đầy đủ da thịt, trắng nõn như thiếu nữ.
“Gì thế này”
Thẫn thờ hô to. Rồi Hồng bào nam tử chợt thấy cơ thể run lên bần bật.
Hắn cảm thấy như lọt vào hầm băng giá rét. Từng đợt, từng đợt hàn khí cứ như có như không mà thay nhau ùa tới bổ vây hắn. Phút chốc làm cho sắc mặt hắn trắng như tờ giấy.
Mà càng khiến hắn cảm thấy sợ hơn nữa. Đó chính là, cỗ hàn khí kia. Cự nhiên không có bỗng dưng tìm đến hắn, mà là do tên Hắc bào nam tử trước mắt phóng ra.
“Trời mẹ!”
Không hiểu chuyện gì xảy ra. Áo hồng công tử nhìn ánh mắt sắc lạnh của tên Hắc báo trước mặt. Giọng run run nói:
- Ngươi… ngươi sao lại như vậy. Rõ ràng là ta đã làm cho ngươi trọng thương rồi mà. Giờ sao lại.... Còn nữa, tại sao ngươi lại không bị biến mất chứ, ta rõ là đã niệm chú y như lời tên kia rồi mà…Ngươi…
“Hỏi nhiều rồi đấy”
Chẳng muốn nói nhiều. Hắc bào nam tử tay khẽ động. Nhất thời một trận cuồng phong liền nổi lên. Nơi cánh tay phải của hắn bỗng xuất hiện một hạt châu sáng, màu hoàng kim.
“Phốc”
Một bắn liền giết chết. Trên trán xuất hiện một lỗ máu, thân thể của tên kia liền ngã xầm xuống đất. Hai mắt mở trừng trừng lộ rõ vẻ không cam tâm.
Áo hồng công tử đến lúc chết cũng không biết tại sao mình chết.
Vì cái gì và vì nguyên nhân gì. Tựa hồ hắn vẫn còn mê man.
Thoáng nhìn đến xác Áo hồng công tử. Hắc bào nam tử sau khi bắn xong một chỉ. Thì liền như vô lực, cả thân thể xụi lơ ngã xuống đất.
Hắn thở hồng hộc. Rồi lại nhìn lớp lớp ánh sáng bạch sắc đang dần tiến hết vào cơ thể. Khẽ thở dài một tràng. Bất quá, sau đó lại nhẹ nở ra một nụ cười.
“Huynh đệ. Ân tình này ta xem như nhận lấy vậy”
Hắn biết người kia vốn không thể quang minh chính đại giúp đỡ hắn đối phó với tên Áo hồng công tử có đại gia tộc kia chống lưng phía sau. Nên mới nghĩ cách dụ tên Áo hồng công tử kia. Giả vờ như bày mưu tính kế giúp hắn đối phó mình. Rồi mượn đó để đưa vật này cho mình. Hòng giúp mình có thể giết chết được tên Áo hồng công tử kia, thoát khỏi một kiếp nạn bị tên Áo hồng ấy truy sát gần mấy năm nay.
Còn viên minh châu kia là gì. Thì hắn cũng không biết nữa. Mà dường như người kia cũng không biết thì phải. Duy có một điều hắn biết là viên minh châu ấy trong lúc nguy cấp thì có thể cấp tốc hồi phục toàn bộ thương thế cho người sử dụng một lần. Bất quá sau khi sử dụng xong, thì cũng chỉ có thể vô lực mà xụi lơ, mất hết sức lực mà thôi.
Trên đời này chẳng có cái gì là không có giá cả.
“Ai.. chỉ là, tránh vỏ dưa liền gặp vỏ dừa …mà tựa hồ, vỏ dừa này còn là loại dừa hảo hạng nữa chứ!”
Vẫn còn đang suy nghĩ. Thì hắn bỗng bị một cỗ lực lượng làm cho thân thể tê tái vô cùng.
Chỉ nghe thấy vài tiếng xương răng rắc vỡ vụn. Mơ hồ lại nghe những tiếng xì xèo nơi da thịt. Rồi hắn liền ngất đi…
Không lâu sau, lúc tỉnh lại. Hắn nhận ra mình vẫn đang nằm ở chỗ cũ. Cái xác ở bên vẫn còn đấy. Dường như là không có chuyện gì xảy ra?
Bất quá. Thân thể lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Khi đưa mắt nhìn xuống. Thì suýt nữa hắn bị lọt mất tròng mắt.
Cơ thể này?
Tựa hồ… bé hơn lúc nảy rất nhiều!!
Thôi rồi. Hắn bị hoá nhỏ lại rồi.
Dường như là bé lại lúc thiếu niên 15- 16 tuổi thì phải…
Nhưng người kia. Hồi đó đâu có nói gì với mình về việc viên minh châu này có cái tai hại này đâu?. Như thế nào mà lại xày ra trên người mình chứ.
“Ôi trời”
Bất giác đã trôi qua gần giờ đồng hồ. Than cũng đã than thở. Thảm cũng đã thảm thương. Hắn lúc này bỗng lại cảm thấy may mắn.
Hinh hài này. Có lẽ sẽ giúp mình sống an ổn một thời gian đây. Vì tựa hồ, mình lúc này so với lúc nảy tựa hồ có điểm khác biệt rất lớn a!
...
Lời T/G:
Thế đấy. Câu chuyện của chúng ta khởi đầu là như thế đấy.
La Trần lúc đó là 23 tuổi.
Lúc xin một thẻ bài ngoại nhân trong La Gia của Hùng Đô thành thì là 15 tuổi.
Bị cải lão hoàn đồng rồi. Ấy chính là tác dụng phụ của viên minh châu. Nhưng xem ra đó cũng là một cái vận may cho hắn.
Được rồi. Bắt đầu chương 2 nào.
Coming Soon…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện