[Dịch]Vạn Thiên- Sưu tầm
Chương 8 : Di bút của Thương Thiên lão quái
.
Mi mắt khẽ động, La Trần mơ màng tỉnh dậy từ trong cơn mê, đầu tiên là hắn liếc về hai tay vẫn còn đầy máu của mình, sau đó lại nhìn về phía viên linh thạch không rõ trước mắt, thở dài:
- Mọi sức lực cứ thế là bị huỷ đi, chỉ vì định hướng cửa động sai!
“…”
Trầm mặt không nói hồi lâu, La Trần cũng đã thử tiến vào não vực một lần, để xem viên minh châu kia có lại trọng tố thân thể của hắn nữa hay không. Nhưng kết quả là viên minh châu ấy chẳng có nhúc nhích gì cả. Điều này làm cho tâm trạng muốn cuồng bạo một lần nữa của La Trận bị tắt ngúm, ngồi thẫn thờ như hoá đá.
Chán nản nằm dựa người vào vách đá vừa bị khoét, La Trần bỗng nhìn về phía viên linh thạch kia, nhìn nó hồi lâu, thì liền hiểu ra được lý do tại sao động phủ này lại bị sập. Chắc có lẽ viên linh thạch ấy là nơi cung cấp năng lượng cho cả động phủ này hoạt động, đến khi nó bị lấy ra, thì động phủ này cũng bị mất hết năng lượng, vác tảng đá rời rạc nhau mà đổ vỡ, vì thế liền gây ra cảnh sập động mà suýt làm hắn táng mạng.
Nhưng hắn vẫn nghĩ mãi không ra một điều là, viên linh thạch ấy thật sự có phải là một viên linh thạch hay không? hay chỉ là một loại thạch khác, chỉ có thể cung ứng năng lượng cho chiếc động phủ này?
oOo
Trong khi La Trần vẫn còn đang bị khốn trong động phủ, thì tại một nơi khác, cách đó quá vạn dặm.
Mây mịt mù che hết tầm mắt, một vùng bình nguyên rộng lớn không biết làm sao mà lại hoàn toàn bị hoá thành một vùng đất chết, cỏ mọc không nổi, hạt thông không thể nảy nổi mầm…
Một cảnh tưởng tưởng chừng chỉ có ở những vùng vực chết, nhưng nay nó lại xảy ra tại bình nguyên Tịch châu bát ngát, thực vực tràn trề sức sống. Điều này xảy ra làm cho những cường giả xung quanh phẫn nộ không thôi, vì thế đã có một số tông môn phái ra cường giả để đi đến đây điều tra ngọn nguồn sự việc…
Hoang Hoàng tông, trên một ngọn núi cao thuộc thất thập đại sơn của tông môn, lúc này đây có hai người đang đứng ở đó, ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về cảnh núi non hùng vĩ, bao la ở bên dưới, trầm mình không nói.
Một lúc sau
Đứng thẳng tắp như thương, người đứng ở phía trước là một vị lão nhân vận áo bào xám,tóc trắng bạc phơ, gương mặt trắng nõn nà nhưng lại lộ ra vẻ già nua của năm tháng, lúc này đây, lão hai tay chắp sau lưng, miệng khẽ chép, cất tiếng nói với người sau lưng:
- Đạo huynh, những sự việc vừa xảy ra ở Tịch châu, huynh có điều tra được ngọn nguồn là gì không?
Vừa nói, một luồng áp lực từ thân thể lão cũng toát ra xung quanh, làm không khí khe khẽ xao động, rồi bị hút vào thân thể lão nhân ấy, hoá thành linh lực bản thân.
Áp lực phiêu đến thân thể người được gọi là “Đạo huynh”, thì liền bị hoá tan, trôi dạt trở về bên lão nhân.
Đạo huynh là một người nam trung niên vận áo bào lục sắc, có dáng người nho nhã, khuôn mặt trái xoan, khí độ bất phàm, lúc này nghe lão nhân nói, thì chậm rãi trả lời:
- Kiếm huynh, sự việc này theo ta được biết thì, 30 năm trước, tại bờ Cửu hoàng hà có một tông phái không rõ tên, lấy ma làm gốc, lấy hồn tu ma, là một môn phái tà ác trên chốn tu luyện. Tông môn đó sau khi ra đời, thì chỉ sau 3 năm đã quật khởi thành một tông môn hạng trung tại Đông Nam thế giới, nghe nói thực lực của môn chủ cũng đã ngấp nghé cảnh giới Vương cấp không xa, hơn nữa tông môn này có có hơn 100 vị trưởng lão linh cấp chia đều từ sơ giai cho đến hậu kỳ, thực lực tịnh không phải là yếu, mà theo ta biết được, tông môn đó một khi tu luyện, thì sẽ hút lấy toàn bộ linh lực của đất mà tiến giai,… Bởi vậy, ta e rằng sự việc lần này là do bọn chúng làm ra, một bình nguyên Tịch châu to lớn thế mà bị hoá thành đất chết, sợ là cần phải có nhiều cao thủ tham gia lắm đây, hoặc là…
Nói tới đây, Đạo Viễn liền trầm ngăm không nói, thần sắc cũng chợt trở nên lạ lùng.
Hiểu được lời Đạo Viễn, lão nhân tên Kiếm Cơ Huyền Sinh khẽ thở dài, tiếp lời:
- Hoặc là bọn chúng có cường giả phong HOÀNG.
oOo
1 ngày lại qua đi, trời lại chuyển từ sáng sang tối, rồi tối sang sáng.
Lúc này là hoàng hôn ngày thứ 9 kể từ lúc La Trần bị khốn trong động phủ bị sập.
“…”
Hai tay mò mẫm vào trong cái lỗ tròn tròn, La Trần nghi hoặc nhìn chằm chằm vào một dòng chữ phía dưới ấy, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.
Chỉ thấy ở dưới cái lỗ, có một dòng chữ màu vàng nâu, không to lắm, dường như là được điêu khắc ra, bất quá dòng chữ ấy khi nhìn vào, thì liền có thể làm cho bất cứ người nào phải ngỡ ngàng không thôi.
“ Tịch diệt vì một chữ tình
Hoá thân thành một chữ đạo”
Bên dười lại có một hàng chữ nhỏ như để chứng thực cho tên của người khắc:
“ Hoàng cấp hậu kỳ, Thương Thiên lão quái”
Ánh mắt lấp loé không ngừng, La Trần bị hàng chữ làm cho sửng sốt, hắn không thể nào ngờ được, dưới cái lỗ bé tí này lại chứa đựng một sự việc như thế này, mà hơn nữa, hắn càng không thể ngờ là, đường đường là một vị cường giả phong hoàng hậu kỳ mà lại chết vì một chữ "Tình"? Hắn nghe nói, hầu hết người có thể đạt đến cấp bậc này thì đều cắt bỏ đạo tâm, đạo tình hết rồi, tại sao lại vướng tình chứ?
Còn kinh hơn nữa là, cự nhiên lão quái tên Thương Thiên này lại còn hoá thân thành đạo?
Đây là ý gì?
Hoá thân thành đạo, mãi không siêu sinh, muôn kiếp luân hồi, mãi không đến lượt!
…
1088 chữ.
Chương này lại ngắn, thơi thơi bù chương khác dài hơn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện