[Dịch]Vạn Thiên- Sưu tầm

Chương 13 : Phẫn nộ

Người đăng: 

.
“Đạo huynh, Tề Tác vương giả vừa bóp nóp ngọc giản, hình như là lão gặp chuyện gì thì phải?” “Kiếm huynh, ta cũng không biết, bây giờ chúng ta mau đến Tề châu đi, phòng Tề Tác huynh xảy ra chuyện!” “Được” oOo Vài giờ sau, mặt trời đã lên quá tầm mắt, ánh nắng chói chang soi rọi thế gian chỉ một màu vàng gắt. “Uuuuuuu” Bây giờ là ban ngày, chiều nắng. Nhưng tại một vùng đất rộng lớn, không khí lại lãnh lẽo đến ghê sợ, gió thổi u u làm người ta bất giác lạnh gáy. Tề châu. Bốn bế giờ đây đã hoá thành đất chết, nhà cửa toàn bộ bị phá sập, đâu đó trong mảnh đất cũng có thể bắt gặp được vài cái xác khô không hồn, tình cảnh thê lương đến ghê rợn. “Đáng chết” Kiếm Cơ Huyền Sinh vừa lăng không lại, thấy cảnh tượng này thì liền phẫn nộ thét to, hai tay trong áo siết chặt đến mức run run, không kiềm chế nổi mà phất ra một kiếm ý, mặt đất liền bị chẻ ngang, kêu lên “Ầm ầm” Trầm tĩnh thở dài, Đạo Viễn nhìn cảnh này, lòng thấy nhói đau. Vài nghìn nhân mạng, cứ thế mà lại bị giết đi, hơn nữa cả phiến đại địa lại như Tịch châu mà bị hoá thành đất chết, trông thế này thì còn gì là nhân thế nữa? Đạo Viễn chân nhẹ phẩy, thân hình liền đáp xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, cánh tay khẽ run chạm vào một cái xác đang mở trừng trừng mắt vì hoảng sợ, khẽ vuốt, cặp mắt kia liền nhắm lại. Hắn đứng lên, nhìn bao quát cả Tề châu một lần, rồi quay đầu nói với Kiếm Cơ Huyền Sinh: - Kiếm huynh, dự là mọi việc sẽ không dừng tại đây. Ta nghĩ chúng ta nên phái đệ tử nội môn trấn giữ các vùng đất xung quanh đây ngìn dặm, để phòng khi đám ác ma đó đến, thì còn có thể kịp thời thông báo cho mọi người, cùng hợp lực đối phó. Chân chạm đất, Kiếm Cơ Huyền Sinh hơi trầm ngâm, cất tiếng: - Quanh đây còn hơn mười châu, chục thành, trăm trấn. Liệu số đệ tử của ta có đủ không? Đạo Viễn liền đáp: - Huynh yên tâm, nửa năm trước huynh quên là chúng ta có nhận thêm vào hơn trăm tên đệ tử rồi à? Tuy bọn nó vừa mới nhập môn không lâu, nhưng sự việc lần này chỉ cần báo chứ không cần đánh. Lo gì bọn nó xảy ra chuyện, hơn nữa, cho dù có chuyện gì thì huynh đừng quên, tông môn chúng ta lợi hại nhất là cái gì? “Uh, Nhạn hành tuyệt bộ, Thất tung quyết… Được rồi, vậy bây giờ, huynh đi thông báo sự việc cho các cường giả xung quanh đi, còn ta sẽ về tông môn” “Được” … Hai người chia nhau ra thông báo cho hai phía. Sự việc này quá mức là nghiêm trọng đối với chốn tu luyện, nó vừa được báo lan ra, thì mọi tu luyện giả cho dù là linh cấp, hay sư cấp đều phẫn nộ vô cùng. Hô hào các đại tông phái hãy mau mau diệt trừ đám ác ma đó, tránh cho dân chúng phải chịu đại nạn về sau. Hoang hoàng tông là tông môn đứng đầu phía nam của Đông Nam đại lục này, nên hiển nhiên là bọn họ sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ cho các khu vực xung quanh nghìn dặm ở đây. Còn các tông môn yếu hơn, như Thi Vẫn các, Thương Lôi môn, Cuồng Kiếm sơn thì đều phái chúng cường giả đứng đầu ra cùng hiệp trợ với hai người Kiếm, Đạo vương giả, bắt đầu truy lùng đám ác ma kia, quyết không để cho bọn chúng được yên thân. Về phần mảnh đất tài phú kim tệ tràn đầy như Thương Huyền châu, thì đối với sự việc này, bọn họ đều im hơi lặng tiếng, bởi vì họ biết, cho dù đám ác ma kia có đến, thì cũng chẳng có cường bạo tiến vào được. Bởi lẽ Thương Huyền châu tuy nói là châu, nhưng thực ra vùng đất này giống như một hòn đảo vậy. Sáng ngày tối đêm đều được bao bọc bên trong một quả cầu lở lửng trên không trung, nếu muốn ra vào thì chỉ có thể phong bế toàn tu vi, chứ nếu không một khi vào rồi, hễ mà động ra một chút tu vi thì liền bị Cửu Thiên Lôi trận cấp hoàng bắn cho banh xác, ngay cả thần hồn cũng không còn. … La gia. La phủ lúc này náo nhiệt như mở hội. Mọi người tụ năm tụ ba mà tám chuyện xôn xao, tâm trạng ai nấy cũng đều vui vè hết chỗ nói. La Trần cũng đứng trong đám người này, nhưng chỉ là hắn đang ngồi ngắm trăng ở một góc vắng của La phủ, chứ không hề có nhiều chuyện mà tám như cái đám con cháu nội môn kia. Một ngày trước, lúc hắn trở về thì cũng làm cho mọi người ngỡ ngàng không thôi. Họ cứ tưởng là hắn đã táng mạng trong động phủ kia rồi, nào ngờ vẫn còn sống. Mọi người ùa ùa hỏi hắn tại sao lại thoát được, thì hắn cũng chỉ bựa ra một câu chuyện như thế này “May mắn tìm được cái hang, rất to, chui vào, chui hết cái hang, và ra ngoài…!!!” Nghe xong, mọi người liền im như phỗng? Không hiểu chuyện gì luôn! Bất quá, sự việc đó nhanh chóng bị vùi dập ngay, vì cơ bản hôm nay cả thành Hùng Đô đang có tiệc lớn. Hội Thưởng Trăng, hằng năm một lần, vào giữa tháng tám. Cái ngày mà toàn bộ thi ca, tài tử trên tất cả mảnh đất phía nam Đông Nam đại lục đều đổ xô về đây cùng nhau ngắm trăng mà ngâm thơ, tán mỹ nữ tuyệt sắc. Vì thế, ngày hội này cũng có một cái tên khác, đó là Hội Tán Gái….!!! Khụ…khụ, bất quá đấy là do đám tài tử tự đặt thôi, chứ mấy bô lão gần đất xa trời mà nghe được cái tên ấy, chắc sẽ bật gậy lên, nhe răng mà chửi quá…!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang