[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm
Chương 49 : Chuyện xưa kể lại
.
Lúc này, Miêu Dật Quân vừa cõng Tuyết Liên Chi một thân đầy máu trên lưng, vừa nắm lấy tay Mộ Tuyết lao nhanh ra khỏi Thiên Ma Vực. Thiên Ma Vực tốt xấu lẫn lộn, hỗn loạn không nơi nào sánh bằng, bấy nhiêu đó ồn ào không biết đã kinh động đến biết bao nhiêu người, nếu ở lại lâu hơn, chỉ sợ sẽ chuốc họa vào thân. Hơn nữa, nghĩ đến đây Miêu Dật Quân lại nhíu mày, với tình hình của Tuyết Liên Chi, nếu không mau chóng tìm ra sư phụ của hắn, chỉ e…
Một Tuyết lo lắng nhìn hài tử đang thoi thóp trên lưng Miêu Dật Quân. Chiếc áo trắng tinh của hắn lúc này đã bị nhuộm thành một màu đỏ lấp lánh dưới trăng, còn hài tử trên lưng hắn lại càng lúc càng không ổn.
– Hắn không sao chứ?
Mộ Tuyết mấp máy môi, vừa như hỏi vừa như không hỏi. Tuy rằng hài tử quái dị kia đã từng bắt nàng, nhưng hắn cũng vì bảo trụ nàng mới ra nông nỗi này, nên hỏi thăm một chút. Miêu Dật Quân lúc này đã đưa Mộ Tuyết ra khỏi Thiên Ma Vực, cả ba bèn dừng lại bên một vách núi.
– Ngươi cứ chờ ở đây, chốc lát người nhà của ngươi sẽ đến đón.
– Vậy còn hắn?
Mộ Tuyết lo lắng nhìn đến nam hài từ đầu đến cuối vẫn không hề tỉnh dậy. Hơi thở của hắn càng lúc càng ngắn, đứt quãng lại càng lúc càng dài
– Không chết được.
– Nếu ngươi không muốn gặp người khác có thể đưa hắn cho ta, dù sao ta cũng đã học tập y thuật mấy năm, nhà của ta lại là Bách…
– Không có khả năng. Ngoại trừ người đó ra không ai có thể cứu nỗi hắn.
Thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Mộ Tuyết, Miêu Dật Quân lãnh đạm nhìn thẳng nàng. Lời hắn nói là sự thật. Bách Thảo Đường thì sao chứ, đối với người thường quả thật là cầu mà không có, nhưng đối với hiện trạng bây giờ của Tuyết Liên Chi, đưa vào tay Bách Thảo Đường chính là giết đứa nhỏ. Khởi thử hồi sinh, chuyện nghịch thiên đó Bách Thảo Đường có thực hiện sao? Nếu có thể, Ngụy Hoằng đã không ôm mối hận tình cho đến tận bây giờ.
Dời ánh mắt khỏi Mộ Tuyết, Miêu Dật Quân đổi thư thế ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tuyết Liên Chi vào trong lòng, phi thân lao đi không hề ngoảnh lại.
Mộ Tuyết thẫn người nhìn theo bóng dáng Miêu Dật Quân dần dần khuất xa, đôi mắt mông lung không biết suy nghĩ những gì. Nàng ở đấy đợi cho hết một đêm, đến khi từng tia sáng mặt trời dần len lỏi xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám mây, rọi xuống thế gian, sưởi ấm vạn vật, một thanh âm quen thuộc bỗng từ xa vang tới, mang theo tiếng vọng của núi, khôn cùng lo lắng, gấp gáp lẫn tang thương.
Mộ Tuyết vui mừng bật dậy, hướng theo tiếng gọi chắp tay trước miệng thành một cái loa, dùng hết lực còn lại trả lời
– Gia gia! Tuyết nhi ở đây! Tuyết nhi ở đây!
Nàng trước đó từng bị gãy chân do té từ trên cao xuống, dù đã được Tuyết Liên Chi nối lại nhưng vẫn đau vô cùng, lại thêm sương đêm lạnh giá, mang theo gió núi từng cơn như muốn cắt da cắt thịt, Mộ Tuyết đã sớm chịu không nổi, chỉ còn biết dùng ý chí mà kiên cường chống đỡ cho đến tận lúc này.
Đám người dần hiện hữu từ trong làn sương mờ, phía trước là Tần Thành đang mang theo Ngụy Hoằng đạp mây lao tới, thủ hộ phía sau là hai thanh bảo kiếm của Bách Thảo Đường: Xuân Nhật Tử Viêm
Bốn thân ảnh nhanh chóng đi đến bên vách núi nơi Mộ Tuyết đang đứng, gương mặt không cất giấu vẻ lo âu, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng là cười xòa cùng nhau về nhà.
Đến vội vã, đi thảnh thơi. Cứ thế nắm tay nhau khuất dần sau tầng hơi nước mờ ảo của sương sớm, cuối cùng là bị che khuất bởi những rặng núi sừng sững như muốn xuyên thấu trời.
Từ một góc không xa nơi ấy, một thân ảnh lặng lẽ xuất hiện. Bạch y nhiễm hồng tung bay trong gió, gương mặt lãnh đạm không bộc lộ cảm xúc vẫn luôn dõi theo thân ảnh ấy, cho dù người đã đi xa.
Dõi theo một lúc, bạch y nam nhân mới xoay người, hướng về phía Thiên Ma Vực mà lao đi, tay ôm chặt thân ảnh nhỏ bé vào lòng, ánh mắt lại mông lung lạc vào một cõi xa xăm nào đó của ký ức.
…
Mười mấy năm trước, thiên hạ đang thái bình bỗng nhiên xuất hiện một trận dịch bệnh vô cùng lớn, người người đổ xuống như rơm rạ, tiếng khoác ai oán thấu cả đất trời. Người dân bắt đầu rời bỏ quê hương, tránh xa dịch bệnh. Từng đoàn từng đoàn người tha hương rẻ nhiều hướng khác nhau mà đi. Đến được đâu thì đến, sống được bao lâu thì sống, mạnh ai nấy lo cho thân mình, thiếu điều chỉ còn giết đồng loại để chống đói là chưa làm, nói chi đến việc thương yêu đùm bọc lẫn nhau.
Cũng vì thói ích kỷ đó mà đi đến đâu, những người đó cũng bị người dân địa phương khinh bỉ xa lánh, thậm chí là đuổi đánh bắt phải rời khỏi vùng đất ấy. Vậy mà tật xấu không chừa, hại đến bản thân mình, hại sang cả những đứa trẻ không có lỗi lầm gì.
Một nam hài gầy gò rách rưới nép mình vào một khóc phố khuất ít người đi lại, ánh mắt sáng như soi trời không bị mái tóc bù xù cùng khuôn mặt lem luốc che đi, ngược lại càng tỏa sáng hơn bao giờ hết. Khắp toàn thân nó là vết bầm, vết trầy xước do bị rượt đuổi, đánh đập. Đôi mắt ngây thơ len lén nhìn khắp xung quanh, sau đó dè chừng lấy từ trong lòng ra một cái bánh bao nhỏ đã nguội lạnh từ lúc nào, cẩn thận cắn từng miếng từng miếng một, thưởng thức như đang ăn sơn hào hải vị.
Đột nhiên một tiếng sủa vang lên làm nam hài giật mình, chiếc bánh bao cắn dở trong tay liền lăn lông lốc ra mặt đường. Người qua lại vô tâm không để ý, mặc sức chà đạp chiếc bánh bao trắng ngà, khiến nó dần dần chuyển sang thành màu đen, giống như tâm hồn non nớt của đứa trẻ kia, từ từ rạn vỡ.
Đứa trẻ cố gắng biến mình thành vô hình, lòn cúi thấp đầu bò tới chỗ chiếc bánh bao, nhanh chóng nhặt nó lên, mặc cho nó chẳng còn ra hình hình dạng chiếc bánh nữa, cứ thế nhanh chóng đưa lên miệng mà ăn.
Đột nhiên, trên bàn tay đen đúa gầy gò đang cầm bánh bao kia, xuất hiện thêm một bàn tay tròn trĩnh xinh xắn. Nam hài ngạc nhiên nhìn lên, trước mắt nó là một thiên thần đang mỉm cười.
Thiền thần, đúng là thiên thần. Tứ trức đến giờ nó chưa thấy một nữ hài nào xinh đẹp đáng yêu như vậy. Gương mặt bầu bĩnh, má lúm đông tiền cùng làn da trắng nõn xinh xắn đáng yêu. Lúc này thiên thần cười nói với nó:
– Ca ca, dơ lắm, ca đừng ăn, đi, đi theo Tuyết nhi, Tuyết nhi dẫn người cùng đệ đệ đi ăn cái này ngon hơn.
Nam hài nhìn ra sau lưng thiên thần, núp sau đó là một thiên thần hác nhỏ hơn, ngơ ngác nhìn nó, rồi lại nhe cái miệng lún phún vài cây răng cười với nó một cách ngu ngốc. Cứ thế, ba đứa nhỏ, lớn nhất là nó, nhỏ nhất là đứa ngu ngốc kia, nắm tay nhau lén ra một góc vườn, lén đào một mớ khoai, rồi lại nắm tay nhau lén trèo lên đồi, lén đốt lửa nướng khoai, cuối cùng là cùng nhau lén ăn khoai.
Rồi thiên thần biết nó không có nhà, bèn nhất quyết dẫn nó về nhà, nũng nịu xin cha mẹ nàng lưu giữ nó lại. Cha mẹ thiên thần là người tốt, biết thân thế nó cũng không khinh thị nó, gật đầu bảo một bá mẫu dịu dàng tới chăm lo cho nó. Từ đó nó có di nương, có hai người bạn chơi cùng là thiên thần cùng đứa ngu ngốc.
Lúc đó, nó chín tuổi, thiên thần năm tuổi, còn đứa ngu ngốc thì ba tuổi.
Một năm sau, cha mẹ của thiên thần bảo rằng nàng đã đến tuổi học võ công. Thế là nó lại ít được gặp nàng. Không sao, thiên thần học võ nó cũng phải học võ, nó sẽ bảo vệ nàng. Thế là nó lao đầu vào chăm chỉ luyện công, không ngờ lại tiến bộ thần tốc, ai cũng bảo nó là thiên tài, nhưng không nghĩ đến việc nó luyện công đến quên ăn quên ngủ.
Nửa năm sau đó, quyền cước cơ bản đã khá ổn, thiên thần được chỉ dạy nội công tâm pháp. Chỉ là không ngờ rằng, chỉ sau một ngày luyện công, nàng đột nhiên hóa thành ngu ngốc.
Cả gia trang bao trùm một mảnh tĩnh lặng. Tam phu nhân khóc ngất lên ngất xuống không ngừng, lão gia thì phiên não không thôi. Bao nhiêu đại phu được mời đến đều cảm thán lắc đầu. Bệnh ngốc của thiên thần đã hết thuốc chữa.
Nó đứng đối diện thiên thần, nhìn đôi mắt mông lung của nàng phản chiếu trời xanh, đột nhiên thấy đau nhói trong lòng. Thế rồi nó bỏ chạy, nhưng càng chạy, lòng nó lại càng đau. A Huân bảo rằng nó đấy là đang đau lòng. Đó cũng là một loại bệnh, đặc biệt bệnh này chỉ xuất hiện khi mà nó bị tổn thương, hoặc là người nó yêu thương bị tổn thương.
Nó suy nghĩ, ừ, người nó yêu thương là thiên thần. Thiên thần là người nó yêu thương nhất, vậy nên nó đau lòng, bệnh này xuất hiện là đúng rồi.
Thế là nó hỏi A Huân nơi nào có cách chữa bệnh ngốc của thiên thần, sẵn tiện chữa luôn bệnh đau lòng của nó, A Huân cười bảo: “Bệnh ngốc có thể chữa,riêng bệnh đau lòng, trừ phi ngươi chết”
Nó à lên sáng tỏ, ra đấy là bệnh kinh niên, suốt đời không thể chữa. Nó lại hỏi tiếp A Huân, nơi nào có cách chữa bệnh ngốc của thiên thần. A Huân suy nghĩ lúc lâu, sau trả lời nó: “Không biết, nhưng có thể sư phụ của ta biết, nhà của ta rất nhiều cao thủ, sư phụ ta lại học cao hiểu rộng, quê hương ta càng có nhiều kỳ nhân dị sĩ, không tin không tìm ra cách. Tiểu tử, có muốn thử vận một phen không?”
Nó suy nghĩ một lúc lâu, lại nhớ tới thiên thân, rốt cuộc hướng A Huân gập đầu, ý bảo đồng ý.
Sáng hôm sau, nó cứ thế không từ mà đi, chỉ là trước khi đi, nó đến ôm thiên thần một lúc lâu. Thiên thần không nhận ra nó. Nhưng không sao, rồi nó sẽ tìm ra cách khiến nàng nhận ra nó. Nó cứ thế quay đầu mà đi, bỏ lại thiên thần mông lung nhìn theo bóng vai nó, bỏ lại ngu ngốc mếu máo đứng cạnh thiên thần.
“Ngu ngốc, nhất định phải bảo vệ tốt cho tỷ tỷ của ngươi.”
Cứ thế, nó đi theo A Huân đi đến Đông Lai Trấn, từ từ rời khỏi trung nguyên, từng bước từng bước tiến vào Thiên Ma Vực.
A Huân là người nó vô tình cứu được trong lúc lên núi tập võ. A Huân là một sát thủ. Quê hương của A Huân là Thiên Ma Vực. Nhà của A Huân là Phi Ưng Môn.
Trên đường đi, A Huân bảo nó nên tìm một cái tên, không thể gọi là “Tiểu Miêu” như thiên thần vẫn gọi nó hằng ngày được. A Huân hỏi nó muốn họ gì, nó cẩn thận suy nghĩ rồi nói:
– Miêu.
A Huân gật đầu, suy nghĩ một chút rôi vươn vai ngáp dài.
– Vậy, sau này tên của ngươi sẽ là: Miêu Dật Quân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện