[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm
Chương 38 : Bạch phát nam tử – Chấn động Tử Vân Đài
.
Nam tử tên Ứng Bạch Mi là một người dễ nhìn, ngũ quan đoan chính, nổi bật trên khuôn mặt thanh tú là đôi mắt trong suốt không chút tạp niệm, khiến người khác nhìn vào chỉ muốn chìm sâu trong đấy, cùng với mái tóc bạc trắng như tuyết, xõa dài theo thân người thanh mảnh, bay phất phơ tán loạn trong gió núi.
Từ Thúc Nguyên đứng thẳng người, hai chân tạo thế, tay từ từ rút thanh Bạo Vũ ra khỏi vỏ kiếm chế tác từ bạch ngọc, mắt ánh lên tia ngưng trọng. Ứng Bạch Mi vẫn đứng yên không động, mắt bình thản nhìn thẳng đối thủ, không có vẻ sẽ chủ động tấn công.
– Tên Ứng Bạch Mi này điên rồi sao? Tại sao lại không dùng kiếm?
Lưu Sở Ca khó hiểu thốt lên. Ngay lập tức liền đánh động đến sự chú ý của mọi người. Mọi người không khỏi một phen bàn tán xôn xao.
– Thủy Kiếm Sơn Trang xưa nay không phải đều dùng kiếm sao? Tại sao Ứng Bạch Mi lại đối chiến tay không thế kia?
– Ứng Bạch Mi điên rồi! Hắn nghĩ chỉ bằng tay không có thể chống lại Bạo Vũ Kiếm trên tay Từ Thúc Nguyên sao?
– Lão đầu tử của Thủy Kiếm Sơn Trang đâu? Tại sao lại không nhắc nhở hắn?
Lần này, Hạ Vĩnh Nguyên vốn lanh chanh lại không hề nhốn nháo giống như mọi người. Y yên lặng nhìn Ứng Bạch Mi, trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó, hướng Minh Tú mở miệng.
– Ngươi có nghĩ đến khả năng đó?
– Có.
Minh Tú không mặn không nhạt đáp, ánh mắt mông lung như đang viễn du một nơi xa xôi nào đó.
– Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, rất có thể Ứng Bạch Mi sẽ trở thành tân minh chủ võ lâm.
Nghe xong Minh Tú nói xong, đám người Lưu Sở Ca không khỏi ngây ngốc há miệng, bộ dáng không thể tin nỗi. Bọn hắn đều rất tin tưởng vào khả năng của Minh Tú, vậy mà ngay cả tiểu hòa thượng này cũng nhận xét như vậy, rốt cuộc tên Ứng Bạch Mi kia có điểm gì hơn người?
Nhìn hai kẻ đang đứng trên Tử Vân Đài, đôi mắt Hạ Vĩnh Nguyên thoáng một chút suy tư.
– Ta từng nghe nói Thủy Kiếm Sơn Trang là do một vị cao nhân tuyệt đỉnh sáng lập ra vào hơn năm trăm trước, xưng bá khắp giang hồ với một tuyệt thế kiếm pháp tên gọi là…
…
Từ Thúc Nguyên khẽ nhíu mi, vừa hết đúng hai nhịp hô hấp, liền hóa thành một tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất vung kiếm lao đến tấn công Ứng Bạch Mi. Từ Thúc Nguyên hắn cũng đã nghĩ đến bộ kiếm pháp thất truyền đó. Nhưng hắn không tin, suốt trăm năm qua, Thủy Kiếm Sơn Trang ngay cả những cao nhân có công phu tuyệt đỉnh cũng không một người nào có thể luyện thành, hắn không tin một Ứng Bạch Mi trẻ tuổi trước mắt lại có thể làm được điều không tưởng đó. Từ Thúc Nguyên vận hết tốc lực mà lao tới, ý muốn dùng tốc độ nhanh nhất dứt điểm đối thủ chỉ trong một chiêu, đôi tay cầm kiếm không khỏi run lên. Những giọt mô hôi tuôn ra nơi bàn tay cũng nhanh chóng khô đi trong cái lạnh rét của gió núi.
Khi một thân ảnh không rõ bóng dáng đã gần như kề sát vào tà áo xanh lam phía trước thân người, Ứng Bạch Mi ung dung phất lên cánh tay phải, xoay nhẹ bàn tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc, xử ra tư thế cầm kiếm chém về phía Từ Thúc Nguyên, ngăn lại thế tiến ra của y, đồng thời khiến cho danh kiếm Bạo Vũ gãy tan thành hai mảnh, bi thống phát lên một “rắc” sắc lạnh, nặng nề rơi xuống nền đất.
Một chiêu.
Mọi người hít sâu một ngụm không khí vào bụng, không tin nỗi những gì đang diễn ra trước mắt mình. Ngay lúc này, Từ Thúc Nguyên đã không giữ vững được bình tĩnh, vẻ hoảng hốt hiện rõ trong ánh mắt. Y trợn trừng nhìn thanh kiếm trong tay Ứng Bạch Mi đang dần phiêu tán vào không khí. Một thanh kiếm phiêu hốt những tia sáng màu xanh lam trong suốt, lấp lánh long lanh dưới ánh nắng mặt trời, yêu dị tan đi vào không gian.
Nước, chính là kiếm, đồng thời cũng không phải là kiếm. Chỉ cần nơi nào tồn tại nước, nơi đó ắt có kiếm.
Đó chính là tuyệt đỉnh kiếm pháp thất truyền năm trăm năm của Thủy Kiếm Sơn Trang, cũng chính là khởi nguồn của cái tên Thủy Kiếm: Thủy Nguyệt Kiếm Pháp.
Hiện tại, mọi người ở hàng ghế trên Tử Vân Đài đều đã đứng dậy, không tin tưởng nhìn vào thanh thủy kiếm lam sắc yêu dị trong tay Ứng Bạch Mi. Nơi bên dưới khán đài, từng người từng người một hít một hơi thật sâu vào lòng, không tin được một tuyệt thế kiếm pháp thất truyền trăm năm vừa được đánh ra trước mắt mình. Từng tiến vỗ tay nối đuôi nhau vang lên, xua đi cái ngộp thở đang tràn ngập trên khắp quãng trường, mọi người thay phiên nhau hò hét tung hô thiếu niên tóc trắng đang đứng phía trên cao kia, ánh mắt như đã tìm thấy được tân võ lâm minh chủ.
– Ứng Bạch Mi, Ứng Bạch Mi, không… không có hắn… vốn không có hắn… không nên…
Giữa hàng loạt tiếng vỗ tay vang dội, Mộ Tuyết kinh hãi lắp bắp. Nàng nhớ rất rõ, trong truyện lão bà tác giả không hề nhắc đến người nào mang tên Ứng Bạch Mi, người đại diện cho Thủy Kiếm Sơn Trang không phải hắn, cũng không hề xuất hiện bất cứ tuyệt thế bí kỹ nào mang tên Thủy Nguyệt Kiếm Pháp.
Người kia là ai? Hắn vốn không nên xuất hiện ở đây. Hắn là hạng người gì? Mộ Tuyết không biết. Hắn có ảnh hưởng tới tương lai của nàng hay không? Mộ Tuyết cũng không biết. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ đây chính là biến số? Chẳng lẽ do bản thân nàng đi vào nơi này nên đã gây ra biến đổi gì đó?
Mộ Tuyết nhìn thân ảnh thanh y trên Tử Vân Đài, đầu óc một thoáng mờ mịt, lần đầu tiên nàng cảm thấy tương lai mình đã bị một cái gì đó che đi. Tất cả những thứ nàng trù tính trước kia giờ đây đã không còn ý nghĩa.
“Biến đổi, tất cả đều đã biến đổi rồi”
Mộ Tuyết lắc nhẹ đầu, tinh thần nặng nề xuống dốc, thất thểu lui từng bước ra sau. Đột nhiên nàng vướng phải chân người nào đó, mất thằng bằng liền ngã ngửa ra sau. Chỉ kịp kêu lên một tiếng “Á”, Mộ Tuyết đã nằm gọn trong một lồng ngực ấm áp, một vòng tay lo lớn lúc này đang vòng qua ôm lấy nàng. Xấu hổ ngẩng đầu lên, đối diện Mộ Tuyết là một thanh niên đang cong cong khóe mắt nhìn nàng, bạc môi hồng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười châm chọc.
“Thế giới này điên rồi. Thật sự điên loạn mất rồi. Vì lí do gì mà mỹ nam mỹ nữ cứ xuất hiện lũ lượt như rau cải ngoài chợ thế này? Bán sỉ người đẹp số lượng lớn ư?”
Mộ Tuyết âm thầm kêu trời, mắt trợn tròn nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mặt, không hề có ý tứ sẽ xê dịch bất cứ cơ thịt nào trên người.
“Ngắm người đẹp không tốn tiền, đã ngắm liền phải ngắm cho thỏa con mắt. Mẹ nó, đẹp thật, đẹp đê tiện, đẹp tàn ác, đẹp đến muốn giết người luôn ấy chứ. Cái gì Minh Tú, cái gì Nhan Vấn Thiên, quăng hết, quăng hết.”
– Con cún con, làm sao thế? Sợ đến ngây người rồi sao?
Thanh niên buồn cười nhìn Mộ Tuyết trước mặt, bàn tay không khách khí đưa lên véo cái mũi nhỏ của nàng. Đến lúc này Mộ Tuyết mới giật mình nhảy phắt ra, lắc người tránh khỏi ma trảo của kẻ trước mặt, ánh mắt trừng lớn đề phòng.
– Ngươi làm gì đó?
Mộ Tuyết nàng mê trai đẹp. Nhưng chỉ giới hạn lại ở điểm thưởng thức. Nàng không cho phép bất cứ kẻ nào lợi dụng sắc đẹp bản thân để tiếp cận nàng, càng đại kỵ việc dùng mỹ nhân kế để tổn thương nàng. Vậy nên đối với một người xa lạ, bề ngoài quá sức bóng bẩy, quá mức kiệt xuất, lại không hề có lí do gì mà đến gần bản thân, Mộ Tuyết không thể không xù lông nhe răng đề phòng.
– Tiểu cô nương, ta không có ý xấu, chỉ là thói quen táy máy tay chân mà thôi, nàng đừng trách.
Thanh niên cười khổ nhìn Mộ Tuyết đang hướng mình xù lông, nhún vai xòe tay giải thích. Mộ Tuyết cũng có đôi chút chột dạ, dù sao người ta cũng vừa đỡ lấy nàng, đối xử như vậy thật có phần bất lịch sự.
– Xin lỗi, là ta quá cảnh giác. Đa tạ vì đã giúp đỡ.
– Không có gì. Cô nương trông không ổn cho lắm, không khỏe trong người sao?
– Không có. Chỉ là… chỉ là có chút bất khả tư nghị với trận đấu vừa rồi mà thôi.
– Vậy sao? Yên tâm đi, chưa dừng lại ở đây đâu, phía sau sẽ còn nhiều điều đáng xem nữa. Không ngại thì cô nương có thể đứng đây cùng ta, vừa xem vừa bàn luận.
Thanh niên nở nụ cười thân thiện, ánh mắt ôn nhu nhìn Mộ Tuyết đề nghị, sau đó từ từ di dời chú ý lên Tử Vân Đài, như cười như không tiếp tục theo dõi trận đấu. Thanh niên ngẩng cao đầu trong nắng, mắt nâu như cười phản chiếu lung linh. Mộ Tuyết giờ mới chú ý đến chúng, đôi mắt gần như quen thuộc khiến nàng thất thần. Đôi mắt ấy nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều lần. Đôi mắt như say như mê, như phủ lên đôi đồng tử một làn sương mờ mịt, sóng sánh ba đào đưa người đối diện vào cõi chiêm bao.
Nhìn thanh niên trước mặt, Mộ Tuyết bỏ quên mất cả trận đấu phía trên, quên mất luôn việc tự hỏi vì sao gã đó biết được nàng là nữ cải nam trang, tâm hồn chìm vào suy tưởng, ngơ ngẩn mấp máy môi:
– Không thể nào…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện