[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm
Chương 32 : Đêm (1)
.
Bóng đêm bao trùm khắp Ngụy phủ, trong một khu viện ngự ở phía Tây, dưới tán cây hòe xum xuê lá vẫn còn một căn phòng nhấp nháy ánh đèn.
Ánh sáng lập lòe của ngọn nến hắt lên vách tường, in hình bóng một cô gái nhỏ đang vùi đầu vào trang sách, vài con đom đóm từ ngoài vườn đi lạc vào đây, bối rối đảo quanh bóng đen như điểm tô thêm vẻ kỳ ảo cho bức tranh.
Bên ngoài là không gian tĩnh lặng văng vẳng tiếng côn trùng rền rĩ gọi nhau, cùng nhau bầu bạn cho qua đi đêm dài tĩnh mịch. Vạn vật ai nấy lo chuyện của mình, không hề để ý đến có một bóng đen đang lẳng lặng phi thân trên mái nhà, nhẹ nhàng đáp xuống mái ngói nơi căn phòng sáng đèn như một con mèo đang rình mồi bóng đêm.
– Hà Thủ Ô, Đông Bì Thảo, Liễu Đằng…
Mộ Tuyết lẩm nhẩm học thuộc tên các vị thuốc, cố gắng nội trong ba ngày phải đem cuốn y kinh này học thuộc làu. Nàng không phải thiên tài, không có khả năng nhìn qua là nhớ hay liếc sơ là thông, chỉ có thể dùng cần cù chăm chỉ để bù đắp. Càng học sâu vào, Mộ Tuyết càng cảm thấy Y – Độc thuật ảo diệu không thôi. Ban đầu đến với lĩnh vực này chỉ là vì muốn truy cầu một chiếc phao bảo mệnh, nhưng giờ đây thì nàng cảm thấy yêu thích nó hơn bao giờ hết.
Trên chiếc bàn nhỏ bày la liệt sách, đặc biệt nổi trội trên đó là một khay mứt màu đỏ trông vô cùng đẹp mắt. Mộ Tuyết vừa chăm chú đọc sách vừa thích ý nhâm nhi từng viên mứt đào. Mứt đào này là do yêu tinh hai hôm trước vừa gửi tới cho nàng, nghe nói là cây đào do chính tay yêu tinh trồng, trái đào do yêu tinh chính tay lựa hái, mứt đào do yêu tinh… khụ… chỉ đạo Tương Nhu ủ…
Nghe cũng có chút lòng thành… Hồ ly tinh xem ra cũng rất đáng kết giao. Chỉ là, Yêu tinh làm gì suốt bảy năm trời không hề xuất hiện nhỉ? Biền biệt bảy năm, một lần gặp mặt thăm nàng cũng không có, có khi nào yêu tinh gặp chuyện khó giải quyết không? Nếu thật vậy yêu tinh lại có thể rãnh rỗi bỏ công ra làm đồ ăn cho nàng ăn ư?
Mộ Tuyết thoáng nhìn về một góc nhỏ trong phòng, nơi ấy có kê một chiếc bàn gỗ đơn giản nhưng được lau chùi vô cùng tỉ mỉ, trên chiếc bàn ấy là gần trăm khay đỏ được xếp chồng lên nhau vô cùng ngay ngắn. Mộ Tuyết nhớ rõ, cái khay đầu tiên là mận tươi nơi yêu tinh ở, mận rất ngon, rất ngọt, rất mọng nước. Kế đến là khay thứ hai, khay đó từng chứa kẹo gừng do yêu tinh nhờ Tương Nhu chỉ dạy, lúc ấy Mộ Tuyết cảm nặng, yêu tinh nói ăn kẹo gừng khi uống thuốc sẽ tốt hơn dùng mứt. Khay thứ ba được xếp cạnh bên, trong ấy là mật ong lấy từ những con ong do yêu tinh nuôi, vùng đất xung quanh tổ ong trồng vô số kỳ hoa dị thảo, khiên cho mật ong này trở thành một loại thuốc dưỡng nhan vô cùng trân quý. Khay thứ tư, khay thứ năm,… rất rất nhiều không thể nào kể cho hết được.
Mộ Tuyết chống tay nhìn những chiếc khay đó khẽ mỉm cười suy tưởng. Nghĩ thế nào cũng có cảm giác như nàng cùng yêu tinh giống như tình lữ yêu nhau tương thân tương ái…
… tình lữ?…
…
C-Á-I G-Ì ?!
Bậy! Bậy! Bậy!
Vô cùng bậy! Tuyệt đối không có!
Càng nghĩ càng bậy, không được không được. Thế nhân mà biết nàng đang nghĩ gì có lẽ sẽ cười nàng thúi đầu mất thôi. Còn nếu yêu tinh biết được? Không dám nghĩ đến…
Bình tâm. Suy nghĩ bậy bạ là căn nguyên của tội ác. Mộ Tuyết nhắm mắt lẩm nhẩm khấn vái, lòng không khỏi trù ẻo ba đời họ nhà hồ ly. Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, đến cả một cô gái xinh đẹp đánh yêu thiện lương tốt bụng như Mộ Tuyết nàng cũng không buông tha.
“Mi không buông ta, ta tự đi tìm Phật Tổ. A di đà phật, Phật Tổ đại nhân, ngày mai con lại đến Phúc Sơn Tự viếng thăm người.”
…
Đang miệt mài vật lộn cùng hàng đống suy nghĩ linh tinh đang điên cuồng xuất hiện bên trong đầu, Mộ Tuyết bỗng cảm thấy có một cơn gió lạnh lùa vào sau lưng, một cơn sởn gai ốc thoáng nổi lên khiến nàng khẽ run.Cô gái nhỏ đứng dậy lấy một chiếc áo bông treo gần đó khoác vào, đoạn đi đến bên cửa sổ, lưu luyến một chút hương hoa lan đang thoang thoảng trong gió, sau đó cẩn thận khép nó lại.
Vừa quay đầu, một thân ảnh đập vào mắt khiến Mộ Tuyết giật nảy người. Mộ Tuyết hít một hơi sâu đè nén trái tim đang nhảy loi choi bên trong lồng ngực mình, trợn tròn mắt nhìn sinh vật đang đứng phía trước. Cái gì thế này? Quái vật?
Trước mặt nàng là một “con người”, một sinh vật gầy tóp tong teo, lưng còng xuống vì phải đỡ một khối thịt mọc dựng lên ở phía sau, tóc tai sợi trắng sợi đen lẫn vào nhau rối bời xơ xác, ẩn hiện qua mái tóc ấy là một môi đôi mắt chằng chịt tơ máu đến dọa người.
Đây là ai? Đến đây làm gì? Mộ Tuyết không ngừng tự hỏi, vừa lùi ra sau vừa thủ thế, kẻ trước mặt khiến cho tim nàng báo động liên hồi, một cảm giác không lành ồ ạt lao tới khiến mồ hôi lạnh của nàng bắt đầu nhỏ giọt trên trán.
– Ngươi là ai?
Mộ Tuyết cẩn thận dò hỏi, trước tiên nàng muốn biết hắn là địch hay thù. Quái nhân kia đánh cho nàng một cái liếc mắt, vừa nói vừa cười âm tà, lộ ra mấy cái răng sứt mẻ uốm vàng bên trong khuôn miệng.
– Tiểu nha đầu, bảy năm qua ngươi sống thật tốt nhỉ?
Giọng nói nặng như ngàn cân khiến tim Mộ Tuyết chùng xuống, nàng có cảm giác âm thanh này bản thân đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng cụ thể là nơi nào của ai thì nàng không nhớ ra nỗi.
– Ngươi đến đây làm gì? Không được làm bậy, nếu không ta sẽ la lên.
Quái nhân nghe đến đây thì cười ha hả như vừa nghe phải một câu chuyện hài.
– Làm bậy? La lên? Nực cười. Tiểu nha đầu, ngươi quên là hai gã gia gia cùng chư vị thúc thúc của ngươi vừa đi khỏi đây lúc sáng sao? Không có Tần Thành cùng Thông thiên song kiếm ở đây, những kẻ còn lại trong Ngụy phủ có thể làm gì được ta?
Mộ Tuyết bỗng có cảm giác giống bản thân mình giống như một con cá vừa bị mắc câu, không khỏi cười khổ, thì ra cảm giác bất an mấy ngày nay chính là vì nguyên do này, biết thế nàng đã cố sống cố chết bám theo gia gia rồi, hối hận, hối hận không thôi.
Kẻ trước mắt nghe khẩu khí là đã biết không có ý tốt rồi, hơn nữa giọng điệu của hắn nghe như hoàn toàn có thể một tay tóm gọn nàng, đánh trả chính là một lựa chọn tồi tệ, làm sao bây giờ?
– Này lão già.
Quái nhân vừa nghe tiếng gọi của nàng thì ngước mặt lên nhìn, không ngờ đến đối phương lại tung ra một lớp bụi phấn bay về phía mình, y vận công lách mình tránh né thì phát hiện con thỏ nhỏ đã nhanh chân chạy mất, không khỏi cười khan hai tiếng.
– Nhóc con được lắm.
Mộ Tuyết thở hồng hộc lao đi trong đêm, nàng hiện quẫn đến nỗi chẳng còn biết phương hướng đang chạy đến là đâu, chỉ cầu mong sau cho có thể chạy đi thật xa khỏi quái nhân đó thì coi như mạng nhỏ được giữ. Ngữ khí của lão quái nhân đó nghe là đã biết chẳng tốt lành, nếu không may rơi vào tay của lão, kết cuộc chắc chắn sẽ chẳng êm đẹp gì cho cam.
Mộ Tuyết lao đi vun vút trong đêm, khinh công mà gia gia sáng tạo tuy không tầm thường nhưng lại không có nội công bổ trợ, chỉ có thể dựa vào sức người, trong chốc lát đã khiến Mộ Tuyết đuối sức, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng ngừng lại chống tay vào vách tường mà cúi mình thở phì phò, không quên quay đầu lại kiểm tra phía sau. Sau lưng nàng là một khoảng không u ám tĩnh lặng, xem ra là đã thoát khỏi lão quái đó rồi, khiến Mộ Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
– Lão quái vật đáng chết, mệt chết ta…
Mộ Tuyết rên rĩ dựa lưng vào vách tường lạch giá ngồi trượt dài xuống, trước nay chưa từng chạy trối chết như thế này, thật là muốn giết nàng mà. Chưa kịp hồi sức, một giọng nói âm dương quái khí vang lên phía trên đỉnh đầu khiến nàng lạnh run người.
– Con thỏ nhỏ đáng yêu, chạy đủ chưa?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện