[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm
Chương 3 : Hiện thực nữ chính xuyên không
.
Tuyết Nhi chỉ cảm thấy đáy lòng là một mảnh rỗng không, ánh mắt nàng đã không nhìn thấy gì vì nhòa lệ, gương mặt ướt đẫm máu hòa cùng nước mắt, ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài. Ngay cả tiếng gào tê tâm phế liệt của ai đó cũng dường như vang lên từ một thế giới nào vọng đến. Tuyết Nhi tự hỏi, nàng sao thế này? Sao lại thương tâm đến như vậy? Trước giờ nàng chẳng phải nổi danh là bà cô vô tình sao? Vì sao hôm nay lại đột nhiên rơi nước mắt vì một người xa lạ, nhưng người lạ đó tại sao lại có cảm giác thân quen đến thế? Tiếng cười âm lãnh lại một lần nữa vang lên. Lần này, Tuyết Nhi cảm thấy tiếng cười đó không chỉ có lãnh đạm mà còn lạnh buốt tận tim, khiến cho một cỗ hận thù trong lòng nàng theo tiếng cười từ từ dâng lên.
– Cứ nghĩ Trương đại phu nhân là nữ trung hào kiệt, không ngờ nhị phu nhân cùng tam phu nhân cũng không thua kém. Trương Quốc Phong! Nếu không muốn phụ lòng ba vị phu nhân vì ngươi mà chết, mau giao nó ra đây!
Trương Quốc Phong lảo đảo, sau đó thương tâm cười lớn. Trong một mảnh im lặng của đêm, y từ từ rút thanh kiếm trước đó đã bị cắm chặt xuống đất lên.
– Đúng, ta không nên phụ lòng họ, đúng không?
Hạ Tần cười lạnh
– Đến bay giờ ngươi mới biết ư? Nếu như lão ngoan cố nhà ngươi giao nó ra từ đầu, họ sẽ không chết.
– Đúng, vì ta mà họ chết. Nhưng giao nó cho ngươi, cả nhà ta cũng chết, không phải sao?
Hạ Tần trầm mặc, chỉ là đôi mắt đen dài nay lại càng nhíu hơn nữa, mang theo một cỗ khí tức nguy hiểm của loài rắn.
Trương Quốc Phong nhìn Tuyết Nhi và nam hài thật sâu.
– Tuyết Nhi, Thành nhi, phụ thân bất tài vô dụng, chỉ, có, thể, liều, mạng.
Năm chữ cuối, Trương Quốc Phong cơ hồ nghiến răng phát ra, y giương kiếm lao nhanh về phía Hạ Tần, thanh niên bên cạnh cũng vung kiếm tấn công những hắc y nhân còn lại. Hạ Tần không nói gì, khịt mũi ném Tuyết Nhi qua một bên rồi đỡ kiếm của Trương Quốc Phong.
Chưa kịp hoàn hồn vì đột nhiên thấy kiếm chém tới trước mặt rồi lại bất ngờ bị quăng ra một bên, trước mắt Tuyết Nhi lại tái hiện một tràng chém giết đẫm máu lúc nãy. Rốt cuộc đây là đâu? Tại sao thế giới này lại ác ôn như vậy? Từ thiên đàng giáng xuống địa ngục chỉ trong một đêm sao? Hai người kia xưng với nàng là phụ thân cùng mẫu thân, nhưng họ vốn đâu phải cha mẹ nàng. Còn “tỉ tỉ khờ”, là nói nàng sao? Nàng rất rất thông minh nha. Được, không có “rất”, chỉ có thông minh thôi. Nói chung, nói tóm gọn, nói tới nói lui, nói đi nói lại, cái chữ “khờ” không thể nào để lên đầu nàng được. Nhưng mà ánh mắt phụ nhân kia rất chân thành không giống nói dối. Rốt cuộc là sao? Là sao?
Trong lúc sao vẫn còn bay đầy đầu Tuyết Nhi, một tiếng hét của hài tử vang lên lôi hồn nàng về. Nhìn về phía trận chiến, thân hình Trương Quốc Phong đứng yên như tượng đất, Hạ Tần đang thong dong đứng đối mặt với y, một tay xuyên qua lồng ngực kẻ trước mặt, trong bàn tay thon dài là một trái tim vẫn còn đang đập. Tuyết Nhi ngẩn người, khung cảnh thật đẹp, trái tim cũng thật đẹp, trăng sáng vằng vặc giữa đêm đen, vang lên xung quanh là tiếng hít sâu và tiếng khóc của hài tử, đây có thể xem là màn giết người kịch tính nhất từ trước tới nay mà nàng từng xem. An ổn nhắm mắt, Lâm Tuyết Nhi hoa hoa lệ lệ gục ngã trên đất, hôn mê, chính thức bỏ quên mọi chuyện xảy ra trên đời.
Một cơn đau nhức từ cổ xông lên não khiến Tuyết Nhi mệt mỏi mở mắt tỉnh dậy. Hình ảnh trước mắt khiến nàng không khỏi lạnh sống lưng. Một đôi mắt đen dài lấp lánh vài tia lành lạnh như xoáy sâu vào tâm can nàng. Gương mặt khô khốc không biểu tình chẳng khác gì cương thi, lúc này nhiễm thêm một tầng máu, dưới ánh trăng càng trở nên yêu dị.
– Nói cho ta biết, nó ở đâu?
– Nó…?
Tuyết Nhi chính thức phát ngu. “Nó” là cái gì vậy? Hắn có biết những từ như “nó”, “này”, “kia”, “nọ” rất là không xác định hay không. Muốn hỏi thì cũng phải cho nàng một cái tên cụ thể kia chứ. Giật giật mi mắt, nàng khẽ nâng tay chỉ lên trời. Cương thi nam nhân nhíu nhíu mày cũng theo nàng nhìn lên trời.
– Có gì ở đó?
– Nó….
– Nó là gì?
– Là nó… ta không biết nó mà ngài nhắc đến là gì nên ta nghĩ hẵn là ngài muốn tìm nó.
Sau đó nàng chỉ thẳng về phía mặt trăng đang khinh miệt nhìn nàng ở phía trên, nhoẻn miệng cười, đế thêm một câu nhức óc “Nó ở trên đầu ngài ý”. Đột nhiên bàn tay đang nắm cái cổ nhỏ bé của Tuyết Nhi siết chặt hơn nữa, khiến nàng phải há miệng ra hớp từng hơi thở một cách khó nhọc. Khí tức nguy hiểm tràn ngập khắp bốn phía.
“Nam nhân bạo lực, ta hận ngươi, nhất định kiện ngươi, dám bạo lực với phụ nữ, a a đau quá hu hu” Tuyết Nhi nặng nề vươn tay, tên cương thi chết tiệt này muốn bóp chết nàng. Muốn bóp chết nàng? “Được. Lâm Tuyết Nhi ta trước nay chưa hề chịu thiệt, đều là ăn miếng trả miếng, ngươi bóp chết ta, ta cũng không chịu chết mà tha cho ngươi, bóp không chết ngươi cũng phải khiến ngươi thở không nỗi”. Đúng lúc đó thì một giọng nói trẻ con vang lên.
– Hạ Tần! Ngươi đường đường là một nam nhân khỏe mạnh lại đi hiếp đáp tỷ tỷ ta, một nữ hài yếu đuối sao?
Bàn tay to trên cổ Tuyến Nhi buông lỏng, nàng đưa mắt nhìn về phía sau hắc y nhân, người phát ra tiếng nói vừa rồi là tiểu nam hài lúc nãy. Đứa nhỏ đó gọi nàng là tỷ tỷ, nàng có em trai sao? Còn nữa, “nữ hài” hình như không phải là cụm từ thích hợp để chỉ nàng, “bà cô ế chồng” thì hợp lí hơn. Tuyết Nhi không khỏi cuối người nhìn lại bản thân, nàng lại choáng váng, ngực phẳng lì, chân tay nhỏ xíu, tóc đen dài phủ xuống tận thắt lưng. Đâu rồi ngực cúp C, đâu rồi tay chân thon dài mảnh dẻ, đâu rồi mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ kiêu kỳ? Lâm Tuyết Nhi khóc thét chỉ trời. Nàng, xuyên không!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện