[Dịch]Vấn Tâm Vấn Thiên - Sưu tầm

Chương 27 : Tiệc chia buồn (1)

Người đăng: 

.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày Trọng Thiên Các tổ chức tiệc gặp mặt, mời các nhân sĩ võ lâm có mặt tại Tương Thành cùng tới dự. Mộ Tuyết lững thững nắm tay tiểu Nam Thành theo mọi người đi vào chính sảnh. Thời gian còn sớm, hiện tại chỉ có thanh thiếu niên một số nhà đến trước, gặp mặt tụ năm tụ bảy cùng hàn huyên trò chuyện, các nhân vật có máu mặt tạm thời vẫn còn chưa xuất hiện. Lúc này có một nam nhân trung niên bước nhanh ra tiếp đón, gương mặt tươi cười không giấu vẻ vui mừng. – Ngụy tiên sinh, gặp mặt. Quỷ Diện tiên sinh, gặp mặt. – Thẩm các chủ, gặp mặt. Mộ Tuyết cúi người thi lễ, sau đó nghiêng đầu đánh giá người trước mặt, gương mặt gầy thon dài toát lên chính khí hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt trong vắt không tia tạp chất, là một người ngay thẳng đáng tin cậy. Ngoại công không hổ thẹn là lão già lăn lộn giang hồ nhiều năm, mắt nhìn người vô cùng tinh chuẩn, rất biết lựa người để kết giao. Đám người chắp tay thăm hỏi vài câu xã giao sau đó liền kéo nhau ngồi vào một bàn uống trà tâm sự, bỏ lại hai tên tiểu tử tùy tiện đi dạo xung quanh. Theo như lời ngoại công nói, nàng cùng tiểu Nam Thành cần tìm đến lớp trẻ của các gia tộc, làm quen xây dựng quan hệ, sẽ vô cùng có ích cho tương lai sau này. Dĩ nhiên, với đầu óc của một người làm kinh tế thời hiện đại, Mộ Tuyết vô cùng đồng tình với quan điểm này của ngoại công Đang nhìn ngắm xung quanh, đánh giá nên tìm ai làm đối tượng để gây dựng mối quan hệ mở thì một tiếng gọi quen thuộc truyền đến từ đám đông khiến Mộ Tuyết chú ý. – Tiểu Hàn? Chủ nhân của giọng nói đó là một thanh niên tầm mười lăm tuổi, khuôn mặt sáng láng bừng bừng khí chất phiêu dật tiêu sái, một thân thanh y hiện đang chật vật chen giữa đám người đi đến bên Mộ Tuyết, Lưu Sở Ca. – Sở ca ca? – Tiểu Hàn, lúc đó ngươi nhất nhất muốn ở cùng Thi Dao cô nương, ta thế nào cũng không chăm sóc cho ngươi được, đành gửi gắm ngươi cho mỹ nhân sau đó trở về nhà. Bất quá trưa hôm sau ta liền đến tìm ngươi, thế nhưng Thi Dao cô nương lại nói ngươi đã về nhà. Thế nào? Cảm giác ở cùng mỹ nhân ra sao hả? Không đợi Mộ Tuyết nói gì, Lưu Sở Ca đã thao thao bất tuyệt hỏi một tràng dài, nàng đành ậm ừ trả lời cho qua loa, không khỏi tự hỏi “Tên này chưa nhận ra thân phận thực sự của ta sao?”. Bất quá nói chưa kịp nghĩ tiếp, nàng đã bị Lưu Sở Ca nắm tay lôi đi. – Đi. Đến đây ta giới thiệu đệ cùng bằng hữu của ta. Hai người cứ thế tay nắm tay nhau đi đến một góc bàn nơi có một nhóm thanh thiếu niên đang cười nói vui vẻ, rôm rả trò chuyện đối ẩm, bỏ lại tiểu Nam Thành âm trầm lẻo đẻo theo sau. Lưu Sở Ca đi đến trực tiếp gia nhập bàn tiệc, không quên giới thiệu: – Đây đây, ta mang theo một vị tiểu bằng hửu đến cùng tham gia cuộc vui đây. – Sao lại một? Ta thấy những hai kia mà. Một nữ hài khoảng mười ba tuổi cưng chiều nhìn tiểu Nam Thành đang đứng sau lưng Mộ Tuyết, Lưu Sở Ca lúc này mới theo ánh nhìn của cô nương kia mà chú ý đến tiểu soái ca bị bỏ rơi, hiện tại đang trừng mắt nhìn kẻ đang nắm tay tỷ tỷ của mình. Một lớn một nhỏ cứ thế nhìn nhau, cơ hồ phát ra tia lửa điện bắn “xẹt xẹt” ra bốn phía, khiến cho Mộ Tuyết phải nhanh chóng thực hiện công tác phòng cháy chữa cháy, ngăn không cho hai tên này dẫn động lôi kiếp, đề phòng giữa buổi tiệc vui vẻ có hai kẻ nắm tay nhau bạch nhật thăng thiên. – Sở ca ca, ta quên giới thiệu, đây là tiểu đệ đệ của ta. Lưu Sở Ca “À” lên một tiếng gật gù chào hỏi Nam Thành đang nhăn nhó mặt mày, ra vẻ vạn phần có lỗi vì vừa rồi lỡ bơ nhóc con nhà người ta. Tiểu cô nương kia xem ra rất có hứng thú với tiểu Nam Thành, nhanh chóng tìm cho hắn một cái ghế và một bộ bát đũa, liên tục lấy thức ăn nước uống cho hắn. Làm soái ca thật có lợi, đi đâu cũng được hoan nghênh chăm sóc, Mộ Tuyết chép miệng vừa nhìn vừa suy nghĩ. – Hai tỷ đệ này thật đáng yêu, không biết là đến từ đâu? Một thanh niên mập mạp lắc lư cái bụng núc ních híp mắt nhìn Mộ Tuyết, tươi cười chào hỏi, Lưu Sở Ca ngồi gần đấy không khách khí cầm quạt gõ đầu hắn một cái. – Mắt ngươi bị thịt mỡ lấp hết rồi sao? Ở đâu ra tỷ đệ vậy? Tiểu Hàn của ta đường đường là nam nhân. – Nam nhân gì? Ngươi mù sao? Rõ ràng là một tiểu cô nương. Tiểu tử mập mạp bị gõ oan, giận dỗi đánh trả lại, bàn tay múp míp vươn ra nắm lấy đầu Lưu Sở Ca xoay về hướng Mộ Tuyết : “Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, người ta là một tiểu cô nương đó”, Lưu Sở Ca bỗng ngây ra như tượng, một lúc sau y đứng lên, nắm lấy cổ áo Mộ Tuyết xách lên xoay vài vòng, trực tiếp bỏ qua tiểu Nam Thành mặt xanh như tàu lá bên cạnh. – Tiểu Hàn, mặc dù ngươi mi thanh mục tú xinh xắn đáng yêu nhưng ta thật không ngờ… hết trò rồi hay sao lại ăn mặc như nữ nhân như thế này? Tiểu Hàn, ta nói thật, đệ gầy đét như con khỉ khô, ăn mặc như vầy không khác gì mấy tên biến thái, chẳng có tí mùi vị nữ nhân nào. Ai đó ngừng ăn, mặc cho tỷ tỷ xinh đẹp kế bên liên tục gắp đồ cho vào chén, mắt to đen láy trợn trừng nhìn kẻ đang xách Mộ Tuyết như xách khỉ, dáng vẻ không khác gì: “Ta muốn nhai sống ngươi”. Ai đó không màng tới bão tố đang đến gần, vẫn thao thao bất tuyệt chứng minh lý luận “đây là nam hài” của mình là đúng. – Xem xem, gầy như que củi, trên dưới toàn xương, trước sau như một, chỗ nào giống nữ nhân? – Vừa nói vừa không quên vươn tay sói vỗ một cái vào trước ngực Mộ Tuyết đáng thương. Đôi đũa trong tay ai đó trực tiếp gãy làm đôi, bi thảm thê lương kêu lên một tiếng “rắc” cuối cùng trong cuộc đời làm đũa, anh dũng hi sinh, mắt đẹp ai kia tóe lửa hỏa nhãn kim tinh “Hoặc ta chết hoặc ngươi vong!”. Tiểu Nam Thành chưa kịp ra tay cứu mỹ nhân, “đối tượng cần được ám sát” đã lăn đùng ra đất, nằm co rúc dưới chân hổ cái Mộ Tuyết. – Ta là nữ hài, nữ hài, nữ hài! Ngươi có hiểu không hả? Gầy thì sao? Không được làm nữ nhân sao? Không có ngực thì sao? Không được làm nữ nhân sao? Ta có bao giờ nói ta là nam nhân không? Không có! Bây giờ ta hướng ngươi khẳng định ta là nữ nhân! Đừng có mà sờ loạn trên người ta! Mộ Tuyết vừa đạp vừa tức khí rống lên một tràng, tên này dám vỗ ngực nàng? Làm người hai kiếp cũng chưa có kẻ nào gan hùm mật gấu mà hành động như thế đâu, vậy mà tên tiểu tử này… Nhất định phải đạp chết hắn! Sau khi phát tiết xong, tiểu Mộ Tuyết cứ thế hùng hổ quay lưng bỏ đi, không quên kéo theo tiểu Nam Thành, bỏ lại mọi người đang ngây ngốc há mồm phía sau lưng. – Thành nhi đi. Tiểu Nam Thành nhếch mép cười, buông tay bỏ đôi đũa đã thảm liệt gãy đôi xuống bàn, lon ton chạy theo Mộ Tuyết, trước khi đi không quên tặng thêm cho Lưu Sở Ca đang thê thảm nằm dưới đất một cước. Những người ngồi xung quanh cũng không có ý tứ chen chân vào, trên mặt ai cũng đeo dáng vẻ khẳng khái đường đường: “Trời tạo nghiệt có thể tha, tự gây nghiệt không thể sống” . * * * – Tiểu Hàn, ngươi thật là Trương nhị tiểu thư Trương Mộ Tuyết? Ngươi thực là một nữ hài? Lưu Sở Ca không biết sống chết, sau khi chật vật đứng dậy liền lao đi tìm tỷ đệ Mộ Tuyết làm rõ sự tình “là nam hay nữ”. Lúc này y không khác gì con cún nhỏ chạy loanh quanh vòng quanh Mộ Tuyết, không ngừng đặt câu hỏi. – Sở ca ca, ta không gạt ngươi nữa, lúc đó là do bất đắc dĩ, ta thật sự là Trương Mộ Tuyết… Ngươi làm ơn đừng có lòng vòng xung quanh ta nữa có được hay không? – Ai… hèn chi đệ… không, muội lại xuất hiện ở đây, hóa ra lại là nhân vật chính của bữa tiệc này… ai… Lưu Sở Ca rốt cuộc cũng chịu đứng yên một chỗ, trầm ngâm nâng quạt gãi cằm thở dài, điệu bộ trông như lão ông bảy tám mươi tuổi than vãn sự đời. – Chỉ là thật thương tâm… – Sao cơ?… Thấy Lưu Sở Ca thở dài tiếc hận, Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy lúc nãy bản thân cư xử hơi quá đáng, dù sao Lưu Sở Ca cũng không có ác ý, y làm như vậy chẳng qua vì không biết mình là nữ nhi, huống hồ xem ra y thực có phần quan tâm đến nàng, nhìn thương tâm vạn phần trong mắt y, hẳn là đang cảm khái cho số phận nhà tan cửa nát của mình. Lưu Sở Ca như cao nhân đắc đạo ngẩng đầu nhìn trần nhà, ngữ khí vạn phần tiếc hận. – Lưu Sở Ca ta tuy tuồi đời còn trẻ nhưng cũng có thể xem là người từng trải trong chốn hồng trần hương phấn, không một nử tử nào mà ta chưa gặp qua, không một nữ nhân nào mà ta chưa từng sờ qua, dù mắt không tinh nhưng thính lực vẫn có thể phần nào bù đắp, ấy là chưa kể khướu giác ta vô cùng nhạy cảm với mùi vị nữ nhân, vậy mà… vậy mà cư nhiên lại không thể phát hiện Tuyết nhi là nữ. Bi ai, hổ thẹn, thương tâm… ai… – … Mặc kệ tiểu Nam Thành biểu môi khinh bỉ, Lưu công tử vẫn cứ đối mặt với trần nhà ngàn năm trơ trơ, tung ra tâm hồn văn thơ lai láng, làm một lần cả chục bài phú than vãn kể lể sự bất lực trong việc phân biệt nam nữ. Không biết nói gì hơn, Mộ Tuyết thật lòng công nhận, nàng đã nhìn lầm một con người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang