[Dịch] Vạn Quỷ Chi Tổ
Chương 1 : Sống lại thành Quỷ
.
Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.
Nhân thiện thiên bất khi, vi ác quỷ thần kinh.
Tâm thị vạn tội nguyên, dục vi vạn ma tiên.
Nhất triêu thiên băng thì, thiện ác thùy khả phân.
Tiên phật đa vô tình, quần ma vũ thương khung.
Hưng, chúng sinh khổ, vong, chúng sinh khổ! !
Dịch nghĩa bởi huynh vnhero:
Mỗi đóa hoa là một thế giới (giới diện), mỗi chiếc lá một cõi Bồ Đề (giác ngộ, thanh tịnh).
Người thiện lương ắt trời không bạc đãi, kẻ thủ ác tất quỷ thần cũng phải kinh.
Tâm tư (ý cá nhân) là cội nguồn của vạn tội lỗi, dục vọng khơi gợi thành vạn ma.
Một khi trời sụp đổ, thì lấy ai phân rõ thiện - ác.
Vì Tiên Phật đều vô tình, nên quần ma cứ múa may đầy trời.
Thịnh vượng hay suy vong thì chúng sinh vẫn khổ !
Dịch thơ:
Bài 1: Tác giả: suonggiophudoitrai
Một hoa tạo thế gian
Chiếc lá ngộ Niết bàn
Thiện lương trời chẳng bạc
Làm ác quỷ thần than
Tội từ tâm bất chính
Thành ma có cả ngàn
Đến khi trời cao sập
Thiện - ác ai hỏi han
Phật Tiên tình chẳng có
Trời xanh quỷ một đàn
Chúng sinh dù vong, thịnh
Vạn kiếp phải lầm than.
Bài 2: Tác giả: BaoLam
Một cánh hoa bày nên Vũ Trụ,
Một chồi lá mọc ngát Bồ Đề.
Người hay lương thiện trời không phụ,
Kẻ dấy ác hung quỷ động về.
Tâm là nguồn vạn khổ,
Trước vì vạn chướng mê.
Một mai khi trời đổ,
Thiện ác ai rõ bề?
Tiên Phật như đây thừa vô cảm,
Quần Ma kia mải bỡn cung Khuê.
Hưng Vong gom cả đôi lề,
Chúng sinh vẫn tựu bốn bề trầm luân.
Thiên Địa Huyền Hoàng, vũ trụ Hồng hoang, thiên địa vô tận bao trùm ba nghìn thế giới. Mỗi một thế giới là một chỉnh thể, có mặt trời mặt trăng và ngôi sao, vạn vật có sinh có diệt biến hoá vô cùng. Mỗi một thế giới đều mênh mông vô cùng vô tận, có vô số sinh linh sinh tồn, vận mạng lên tới hàng tỷ. Mỗi nơi đều có những chuyện khác nhau giống như người với vật vậy, không thể có hai thế giới giống hệt nhau.
Ba nghìn thế giới có ba nghìn bổn nguyên.
Trong ba nghìn thế giới, có một giới gọi là Huyết Nguyệt giới, còn được gọi là Huyết Nguyệt đại lục. Trên đại lục có mặt trời, mặt trăng thay nhau lặn rồi mọc. Thế thời là vậy, mặt trời trên bầu trời không có gì biến hóa. Ban đêm, ánh trăng cũng giống như những thế giới khác mà thôi, không có dị biến. Ngày trùng cửu hàng năm (mồng chín tháng chín) dương khí trong thiên địa vượng nhất, là lúc khí thuần dương bộc phát, tại Huyết Nguyệt giới sẽ xuất hiện kỳ cảnh, bầu trời hiện lên ba vòng Huyết Nguyệt.
Vì thế mà giới này được gọi là Huyết Nguyệt giới.
Huyết Nguyệt giới, Thiên Khuynh Quỷ Vực.
Cả bầu trời bị một tầng âm khí dày đặc bao phủ làm cho ánh mặt trời không thể xuyên thấu mà bị ngăn cản bên ngoài. Trong Quỷ Vực, ở đâu cũng có thể nhìn thấy từng bộ xương khô chồng chất trên mặt đất, huyết nhục trên thi thể bị âm khí ăn mòn nên đã bị tan rã ra từ lâu. Bây giờ chỉ còn lại từng bộ bạch cốt làm ai lỡ nhìn cũng cảm thấy giật mình. Cái cảnh khổ sở trước khi chết có thể nhìn thi cốt mà tưởng tượng ra được.
Hốc mắt trống rỗng ngửa lên nhìn bầu trời.
Dường như nó muốn hướng lên trời kêu án, chất vấn thương thiên, thế gian này còn có những chuyện thảm khốc, có những tội lỗi chồng chất như thế.
Trời xanh có mắt, ông trời thật sự có mắt ư?
Vù vù vù! !
Trên vô số xương trắng, từng cái thân ảnh hư ảo hiện lên không ngừng. Những thân ảnh này giống như ảo ảnh, chúng phiêu hốt bất định, từ miệng dường như đang phát ra tiếng khóc trầm thấp, ánh mắt mờ mịt, bay khắp các nơi chẳng có mục đích. Chúng dường như chưa có nhiều linh trí, đối với cảnh vật xung quanh còn chưa quen thuộc.
Chúng lắc lư, bồng bềnh trôi nổi một cách vô định.
Trong không khí, sự tang thương và hận ý tràn ngập, kéo dài mãi, không tiêu tan.
Soạt! !
Tại vị trí trung tâm Thiên Khuynh Quỷ Vực có một tòa thành cổ hoang phế, trong hoa viên của chỗ hoang phế này có một cây hạnh đào, cây này có một quả như hòn đá màu đen đột nhiên phát ra một quầng sáng âm u nhàn nhạt. Trong quầng sáng âm u đó, một đạo thân ảnh hư ảo bỗng nhiên từ trong hắc thạch xông ra.
Thân ảnh này trông không khác gì những quỷ ảnh xung quanh, thân hình cũng hư ảo như sương thật dị thường, có lẽ chỉ cần một trận gió thổi qua có thể thổi bay.
Nó mặc một kiện hắc y đen kịt, hắc y này cũng là tự huyễn hoá mà ra, thân hình thon dài trôi nổi phiêu du trên mặt đất. Nó không giống du hồn thông thường, trên người nó có toả ra một khí tức uy nghiêm nhàn nhạt, trên khuôn mặt hiện vẻ mờ mịt mê mang, dường như chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Nó nhìn xung quanh một chút, rồi phát ra một âm thanh nỉ non: "Ta là ai?"
Câu nói vừa thốt ra, nó ngẩn người rồi trên mặt hiện ra một tia giật mình.
"Diêm Phục Sinh? Đúng, ta gọi là Diêm Phục Sinh?"
"Ta nhớ ra rồi, ngày đó ta đi du lịch Thái Sơn. Khi đang ở trên đỉnh núi thì ta bị một hòn đá màu đen từ trên trời giáng xuống đập trúng người. Sau đó ta bị tảng đá kỳ lạ kia đưa tới một thế giới khác. Cái thế giới có mặt trăng như ba vòng huyết sắc... ."
Miệng của Diêm Phục Sinh không ngừng nỉ non. Mỗi lần nói một câu thì trong đầu lại hiện ra một số tin tức, thần sắc mịt mờ trong đôi mắt dần dần biến mất.
Đột nhiên, toàn bộ thân hình nó chấn động mạnh, mặt mày biến sắc, nhìn lại thân mình thì thấy thân hình bây giờ hết sức hư ảo, trên mặt hiện ra một tia lạnh nhạt, tự nhủ: "Hoá ra ta đã chết rồi, ta đã biến thành quỷ."
Trong tíc tắc này, trí nhớ của Diêm Phục Sinh vốn đang nằm im bắt đầu khôi phục, trong đầu lần lượt hiện lên từng bức hình một từ kiếp trước đến kiếp này
Thì ra hắn vốn là một gã sinh viên trên Trái Đất, có điều xuất thân lại là từ một vùng núi xa xôi tầm thường, từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai, do ông nhặt được ven đường, chăm chút nuôi lớn từng tí một, ở tại trong vùng cao như thế tính ra cũng không dễ dàng gì.
Con nhà nghèo, ngay từ nhỏ đã phải làm việc nhà vì thế hắn là người sớm trải việc đời. Gia gia hắn vốn là thợ săn nên từ ba tuổi hắn đã bắt đầu cùng gia gia tập võ rèn luyện thân thể. Tám tuổi, hắn theo gia gia vào núi đi săn. Mười tuổi đã tự biết đào bẫy rập để săn sói. Hơn nữa, gia gia hắn cho hắn đi học từ nhỏ. Hắn học rất giỏi nên đến năm hai mươi tuổi đã đủ thành tích để học đại học.
Cũng chính vào năm này, người gia gia mà hắn sống nương tựa vào, người yêu thương hắn nhất đã qua đời, hưởng thọ bảy mươi ba tuổi.
Bởi vì gia gia qua đời làm hắn rầu rĩ không vui. Sau đó bạn học bảo Diêm Phục Sinh hãy đi Thái Sơn du ngoạn. Ở đỉnh núi Thái Sơn, một hòn đá màu đen không biết từ đâu bay tới nện lên đầu hắn một cái, thế là không hiểu sao hắn bị xuyên sang một thế giới, một không gian khác.
"Trời đổ tai ương, thiên tai, hay là ..."
Diêm Phục Sinh nghĩ lại cái chết của chính mình, trên mặt hiện ra thần sắc phẫn nộ và không cam lòng, trong miệng thì thào tự nói, trong lòng càng cảm thấy đau xót. Hắn nhớ một khắc trước khi trở thành du hồn, một khắc này cho dù phải chết, hắn mãi không quên, hắn vẫn nhỡ rõ ràng mọi chuyện.
***
Huyết Nguyệt giới rộng mênh mông, có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ. Tất cả chia thành mười hai châu.
Lúc này, ở phía đông nam có một vùng đất hoang vu, vùng đất này rất xa xôi cách biệt với vùng đất khác, chính là Man Châu, một trong mười hai châu. Man châu có hơn mười quốc gia lớn nhỏ, có hơn mười triệu dân cư sinh sống. Tại biên giới của Man Châu có một nước tên là Thất Tịch quốc. Thất Tịch quốc không lớn, cả quốc gia chỉ có bảy tòa thành trì, mỗi tòa thành trì chỉ có khoảng trăm vạn nhân khẩu. Tổng cộng tiểu quốc này có bảy trăm vạn dân cư.
Ở Thất Tịch quốc, trong Thiết Ngưu thành.
Bên trong thành ngay ngắn trật tự, nhà nhà treo dải lụa màu hồng, người người khuôn mặt tràn đầy vui mừng. Tướng sĩ thủ thành đều đeo trên cổ một cái khăn đỏ. Ánh mắt lạnh như băng cũng không làm át được nỗi vui sướng.
Dân chúng ra vào, ai cũng hoan hỉ.
Từng đám túm năm tụ xúm lại ba nói chuyện với nhau.
Vài ông cụ đáng kính vừa cười vừa vuốt râu bạc trắng, vừa đi vừa nói: "Triệu Thủy huynh, hôm nay có thể nói là ngày đại hỉ mà đã mấy chục năm rồi Thiết Ngưu thành ta chưa thấy bao giờ. Bầu không khí vui vẻ này đúng là lan khắp toàn thành. Phải trăm năm rồi chưa từng có cảnh tượng thú vị thế này."
Một lão giả bạch y gật gật cái đầu, miệng cười ha hả.
"Ha ha, Tử Duyệt huynh nói không sai, tuy nhiên cái này đâu chỉ là trăm năm mà phải là ngàn năm cũng chưa từng có việc trọng đại như thế."
Một lão giả áo xanh cười nhìn phía bốn phía. Trong thành cửa hàng lớp lớp, nơi nơi lung linh. Các lâu phòng đều được sửa sang cải tạo lại, bốn phía xung quanh phi thường náo nhiệt. Lão giả chợt lặng người nhớ lại rồi cảm thán:
"Nhớ ngày xưa, Thiết Ngưu thành chúng ta là thành trì nhỏ và yếu nhất Thất Tịch quốc, tường thành đổ nát, trộm cướp mọc lên như ong, dân chúng khổ không thể tả, bữa cơm thì bữa đói bữa no, ăn bữa này không biết bữa sau. Khi trời đông giá rét, người chết rét chết đói nhiều vô số kể. Khắp nơi lụt lội, vô cùng thê thảm. Nếu không có thành chủ ngang trời xuất thế, dùng sức trẻ và tài học kinh đời làm lão thành chủ cam nguyện thối vị nhượng hiền. Từ khi lên ngồi trên ghế thành chủ, làm thịnh việc dân sự, sửa chữa thành trì, tăng cường sức mạnh, cương quyết thành lập một tổ thiết vệ quân ba nghìn người. Rồi tự mình lãnh đạo, cầm binh chinh chiến tứ phương. Mất ba năm trời là thanh trừ hết nạn trộm cướp tứ phương rồi mở ra thương lộ, cổ vũ việc đồng áng. Chỉ mười lăm năm ngắn ngủi mà khiến cho Thiết Ngưu thành ta từ thành trì yếu nhất lột xác hoàn toàn thành nơi phồn hoa nhất Thất Tịch quốc. Hiện nay cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, hắn văn thao vũ lược không chỉ ở Thất Tịch quốc ta mà còn được công nhận uy danh hiển hách ở nhiều quốc gia xung quanh nữa. Hơn nữa, nghe nói ở trung tâm quyền lực nhất của Man Châu ta, hoàng đế của Liệt Nhật hoàng triều từng tuyên bố, nếu như thành chủ nguyện ý đến Liệt Nhật hoàng triều thì bệ hạ sẽ phong cho tước Vương, lên điện không cần bái. Thế mà vẫn bị thành chủ nhã nhặn từ chối. Phần tiết tháo này ở đời có thể nói hiếm thấy."
"Đúng vậy đấy, quốc quân nghe nói thế bèn không chút do dự phong thành chủ làm người đứng đầu khác họ hoàng tộc ở Thất Tịch quốc ta. Đúng là dưới một người, trên vạn người. Thử hỏi chư hầu xung quanh có ai có thể không biết tên thành chủ."
Cuối cùng một vị lão giả áo vàng cũng vuốt cằm gật gật đầu, trên mặt toát ra sự tự hào: "Lễ thành hôn lần này của thành chủ đại nhân và Tử Yên cô nương chính là đại sự của dân chúng toàn thành Thiết Ngưu ta. Cả Thất Tịch quốc cũng chỉ có Tử Yên cô nương mới có thể xứng đôi với thành chủ chúng ta."
Câu nói này chính là lý do mà khắp nơi trong thành tràn đầy không khí vui mừng, vẻ mặt người người tươi cười.
Bạch y lão giả liên tục đồng ý bèn nói: "Tử Yên cô nương là một cô nương tốt bụng độc nhất vô nhị, không chỉ giống như tiên tử hạ phàm mà còn thuỳ mị nết na nhẹ nhàng khéo léo, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông. Nàng còn có nắm bí pháp ủ rượu rất ngon, đây chính là do các nước sau khi uống rượu nàng làm ra ca ngợi. Nàng sản xuất ra ngũ vị rượu thậm chí vua chúa các nước cũng lấy về thưởng thức. Nghe đồn rằng, trong ngũ vị rượu, mỗi người uống đều có thể cảm nhận được những ý vị hoàn toàn khác nhau. Có thể nói là rượu tiên. Với thành chủ lại càng là thanh mai trúc mã, nghe nói, năm xưa thành chủ nghèo túng, may mà có Tử Yên cô nương xuất thủ cứu giúp nên mới kết phần nhân duyên này."
"Ha ha, tốt rồi, còn ba ngày nữa là ngày thành hôn của thành chủ, chúng ta cũng nên trở về suy nghĩ thật kỹ để xem lúc đó nên dùng cái gì làm lễ vật."
Lão giả áo xanh cười ha hả nhìn hướng phủ đệ cao lớn ở vị trí trung tâm trong thành nói như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài phủ đệ có hai con sư tử đứng sừng sững hai bên. Hai con này được đại sư dùng loại hắc ngọc rất cứng rắn điêu khắc thành. Có nó trấn thủ hai bên cổng và sân tự nhiên có một không khí uy nghiêm làm cho người ta đi qua phủ đệ sẽ sinh lòng kính sợ trang nghiêm. Cửa chính rộng mở, bên trong từng gian phòng san sát.
Tiền viện, đại sảnh, hậu viện, hoa viên, hòn non bộ, hồ nước, đình nghỉ mát. Mỗi một kiến trúc đều sắp xếp hợp lý. Ai đi dạo trong phủ đệ cũng cảm thấy tâm cảnh thoải mái tự nhiên mà không thấy áp lực.
Giờ phút này, tại đình nghỉ mát bên cạnh hồ nước.
Chỉ thấy, một nam tử thân mặc bạch y đang nắm tay một cô gái áo tím bên cạnh. Họ đứng cạnh lan can đình nghỉ mát, ngắm nhìn cảnh sắc bốn phía như bức tranh tiên cảnh, hoa sen nở rộ mặt hồ, một con ếch từ trong nước nhảy lên lá sen, mặt nước xuất hiện từng vòng nước rung động. Con ong mật chăm chỉ bay đi bay lại. Trong hồ, một cá chép quẫy đuôi nhảy lên mặt nước đuổi theo thức ăn mà hai người vẫy ra.
Vẻ mặt nam tử áo trắng toát ra khí thế uy nghiêm, nhưng lúc này lại rất dịu dàng, tướng mạo cũng không xuất chúng, từ trong mắt thỉnh thoảng loé lên từng tia cơ trí. Hắn cao khoảng một mét tám, thân hình lực lưỡng khoẻ mạnh tựa hồ ẩn chứa lực lượng cường đại. Hắn khoảng ba mươi tuổi, chính là thời điểm người nam nhân có mị lực nhất. Trên người hắn dào dạt khí chất tự tin, làm cho dáng hình bình thường của hắn có vẻ phá lệ không bình thường.
Người này đúng là Diêm Phục Sinh.
Năm nọ hắn bị khối hắc thạch đưa đến Huyết Nguyệt giới, con người hắn bị biến thành thiếu niên mười lăm tuổi. Mười lăm năm đã qua, bây giờ tướng mạo cũng chỉ là khoảng ba mươi tuổi mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện