[Dịch]Vân Ngạo Cửu Thiên - Sưu tầm

Chương 10 : Cứu giúp

Người đăng: 

.
“Vân Tiêu, ngươi bình tĩnh lại một chút.Bằng thực lực của chúng ta căn bản vào không được trung tâm Thuý Ngọc Sâm Lâm, chúng ta nên đợi ở đây đi.” Tiêu Hàn giữ chặt Vân Tiêu đang muốn vọt vào Thuý Ngọc Sâm Lâm. Vân Tiêu bỏ tay Tiêu Hàn ra, cả giận nói:“Bình tĩnh? Ngươi muốn ta như thế nào bình tĩnh? Tỷ tỷ đã vào trong đó vài ngày còn chưa trở lại, ta còn như thế nào bình tĩnh được? Tiêu Hàn, ngươi không có nghe được tiếng ma thú kêu mấy ngày hôm trước sao? Thanh âm kia khẳng định là cao giai ma thú, nói không chừng tỷ tỷ đã gặp nguy hiểm . Ảnh vệ lại bị tỷ tỷ bỏ rơi... Ta sợ...” “Ngươi hiện tại không có năng lực đi giúp đỡ còn gấp cái gì? Ta tin tưởng Vân Dạ tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài chúng ta nhìn thấy, hiện tại chúng ta chỉ có thể tin tưởng Vân Dạ.” Tiêu Hàn nắm chặt quyền, Vân Dạ, ngươi trăm ngàn lần không cần có việc gì! “Tỷ...” Vân Tiêu bình lại,“Hảo, ta tin tưởng tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì, ta cho dù có chết cũng sẽ giết sạch ma thú trong Thuý Ngọc Sâm Lâm này, vì tỷ tỷ báo thù .” “Vân Tiêu, ngươi...” Tiêu Hàn thở dài, sau đó chậm rãi ngẩng đầu,“Hảo, nếu Vân Dạ đã xảy ra chuyện, báo thù tính ta một phần!” “Các ngươi cũng không có cơ hội này.” Thanh âm thản nhiên của Vân Dạ vang lên. Ánh mắt hai người lập tức sáng lên, đồng thời ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói. Chỉ thấy một tiểu cô nương năm sáu tuổi cưỡi một đầu Hỏa Diễm Sư Tử hướng bọn họ chạy tới. Ở dưới sự chiếu rọi của hỏa diễm, khuôn mặt tuyệt sắc của tiểu cô nương xinh đẹp thêm vài phần. “Tỷ tỷ...” “Vân Dạ...” Thanh âm hai người đồng thời truyền đến, mang theo một chút dại ra không thể tin. Vân Dạ từ trên lưng Hỏa Diễm nhảy xuống, đi đến trước mặt Vân Tiêu cùng Tiêu Hàn, mĩm cười mở miệng nói:“Ta đã trở về.” Vài từ nhẹ nhành lập vang lên tức đánh vỡ nặng nề mấy ngày qua. Vân Tiêu lại chạy tới bên người Hỏa Diễm, nhìn trái nhìn phải:“Oa, tỷ tỷ, đầu Sư Tử này cực lớn nha. Tỷ tỷ như thế nào tìm được ?” “Đây là chuyện ta muốn nói cho các ngươi biết, ta phát hiện trải qua chuyện Tiêu Hàn lần trước, ta có thể sử dụng ma pháp , hơn nữa tu vi đạt đến Ma đạo sĩ.” Cũng không phải là Vân Dạ không muốn nói thật,mà là năm tuổi tu vi Đại Ma đạo sư rất dọa người, Vân Dạ hiểu được đạo lý cây to phải hứng chịu gió lớn. “Thật sự? Kia thật sự là quá tốt.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiêu nháy mắt tỏa sáng, tỷ tỷ không thể tu luyện vẫn là khúc mắc của hắn, hiện tại tỷ tỷ có thể tu luyện , hắn làm sao không vui cho được chứ? “Vân Dạ, chúc mừng ngươi.” Tiêu Hàn ở một bên mở miệng nói. “A, đúng rồi,thực vật ta muốn các ngươi tìm đã tìm được chưa ?” Vân Dạ cũng nghe được sự quan tâm trong lời nói của Tiêu Hàn, cho nên đáy lòng Vân Dạ xem như đã tiếp nhận Tiêu Hàn. “Nha, đều ở đây .” Tiêu Hàn đem thực vật tìm được từ không gian giới chỉ lấy ra,“Bởi vì nghe được tiếng kêu của ma thú, sợ ngươi gặp chuyện không may, ta cùng Vân Tiêu chỉ tìm nửa canh giờ rồi quay lại, chỉ có thể tìm được nhiêu đây thôi .” “Vậy là đủ rồi. Chúng ta cũng đã đi lâu như vậy , cần phải trở về, chúng ta nghỉ ngơi một lát, hôm nay liền khởi hành về nhà đi.” Vân Dạ đem thực vật thu vào không gian giới chỉ của mình. “Ân” Hai người đồng thời đáp ứng. Sau nửa canh giờ, mấy người Vân Dạ liền xuất phát đi về. Vốn Vân Dạ muốn để cho Hỏa Diễm chở, nhưng Hỏa Diễm sống chết chỉ muốn chở một mình Vân Dạ, liền đành phải thôi.Ba người chậm rãi đi ra từ trong Thuý Ngọc Sâm Lâm. Bên kia, ba người Tề Tử Khiêm,Nam Cung Lâm,Quý Mặc Nhiên mà Vân Dạ gặp một lần ở trấn nhỏ bên cạnh Thuý Ngọc Sâm Lâm đang tiến hành một hồi khổ chiến. “Tử Khiêm, còn sức lực không?” Quý Mặc Nhiên đỡ lấy Tề Tử Khiêm sắp ngã xuống hỏi, “Đáng chết,bên ngoài Thuý Ngọc Sâm Lâm làm sao có thể xuất hiện cao giai thánh thú? Mà lại là Đại Địa Chi Hùng thổ hệ phòng ngự cao nhất chứ .” Hiện tại ba người hoàn toàn không có bộ dáng anh tuấn tiêu sái, thong dong bình tĩnh như khi ở trà lâu. Ngay cả luôn luôn tùy tính như Quý Mặc Nhiên cũng chật vật không chịu nỗi. Cách đó không xa, Nam Cung Lâm đang cùng Đại Địa Chi Hùng đấu cùng một chỗ.Nhưng mà xem ra, Nam Cung Lâm cũng không duy trì được bao lâu . “Mặc Nhiên, ngươi nhanh đi giúp Lâm. Ta nghỉ ngơi một chút sẽ không có việc gì .” Tề Tử Khiêm thở hổn hển nói. Quý Mặc Nhiên do dự một chút,“Chính ngươi cẩn thận một chút.” Liền đi về hướng chiến trường. “Phi tường phong nha! Hướng thế nhân bày ra sự nỗi giận cao quý của ngài đi! Làm cho thế nhân sợ hãi, làm cho thế nhân kinh sợ!-- Tử Vong Gió Lốc!”Vừa dứt lời, phong nguyên tố tích tụ đầy bên người Quý Mặc Nhiên,phong nguyên tố bạo ngược dọa người, không chờ ma pháp thành hình, Quý Mặc Nhiên đã ói ra một búng máu,máu đỏ tươi hỗn loạn cùng vô tận gió lốc, nhìn có chút dọa người. “Mặc Nhiên, mau dừng lại.”Nam Cung Lâm cách đó không xa lo lắng hô to, lấy tu vi hiện tại của Quý Mặc Nhiên, thi triển ma pháp này vẫn là thực miễn cưỡng, càng đừng nói hiện tại ma lực của Quý Mặc Nhiên đã tiêu hao hơn phân nửa . " Nhiên, ma pháp nếu bắt đầu, liền không có biện pháp dừng lại ". Tề Tử Khiêm khổ sở nhắm lại mắt.Nếu ma pháp phát ra, Mặc Nhiên chỉ sợ sẽ không dùng được ma pháp nữa . “Hỏa Diễm, đi!” Ngay tại hai người Tề Tử Khiêm vì Quý Mặc Nhiên mà khổ sở, một thanh âm thúy của trẻ con từ bên cạnh truyền đến. Ba người chỉ thấy hai đạo bóng dáng hiện lên. Một đạo Hỏa Ảnh nhắm về phía Đại Địa chi hùng cách đó không xa, một đạo bóng dáng trắng xuyên qua gió lốc đến bên người Quý Mặc Nhiên. Chỉ thấy người tới lấy tay đặt ở trên người Quý Mặc Nhiên một chút, nguyên bản phong nguyên tố đang bạo ngược liền chậm rãi bình tĩnh xuống. Đợi khi gió lốc bình ổn, ba người mới nhìn rõ bóng dáng màu trắng kia. Là nàng? Trong đầu ba người đồng thời hiện ra một đạo bóng dáng nho nhỏ. Bên kia, Hỏa diễm đã cùng Đại Địa chi hùng chiến đấu cùng một chỗ . Hai thú nguyên bản cùng cấp cao giai thánh thú, một cái là thổ hệ phòng ngự cao nhất, một cái là hỏa hệ công kích mạnh nhất, có thể nói là thực lực tương đương. Chính là, thời điểm Đại Địa chi hùng cùng ba người Quý Mặc Nhiên đấu tiêu hao không ít khí lực, cho nên có chút lực bất tòng tâm. Vân Tiêu cùng Tiêu Hàn chạy tới. Ngay tại vừa rồi, đám người Vân Dạ cảm giác được có hơi thở cao giai ma thú, đồng thời cũng cảm giác có người chiến đấu ở gần đây, liền lại đây nhìn xem . “Là các ngươi.” Quý Mặc Nhiên có chút suy yếu nói. Bởi vì Vân Dạ kịp thời ngăn lại, Quý Mặc Nhiên không có thương tổn nhiều lắm, chỉ là mất đi sức lực mà thôi. “Chúng ta nhận thức?” Vân Dạ có chút khó hiểu nhìn ba người. “Ân, là gặp qua một mặt, ở trà lâu trong trấn bên cạnh Thuý Ngọc Sâm Lâm.” Tề Tử Khiêm khôi phục một ít, đứng lên đi tới nói. “Các ngươi chính là người ở trên lầu ngày đó?” Vân Dạ có chút kinh ngạc, chẳng lẽ, đây là cái gọi là duyên phận? “Ha ha, khó được ngươi còn nhớ rõ chúng ta nha, lúc trước ngươi nhưng là không có quay đầu lại mà tiêu sái rời đi nha.” Khôi phục lại một ít Quý Mặc Nhiên bắt đầu bộ dáng không đứng đắn. Nam Cung Lâm cách đó không xa thấy không còn nguy hiểm cũng thu hồi vũ khí đi tới. “Lâm, ngươi có khỏe không?” Tề Tử Khiêm thân thiết hỏi. Nam Cung Lâm lắc lắc đầu, liền tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi. “Hắn chính là tính cách này. Đúng rồi, ta gọi là Tề Tử Khiêm, người được ngươi cứu này kêu là Quý Mặc Nhiên, ngồi ở bên kia kêu là Nam Cung Lâm. Chúng ta đều là đệ tử của Tiêu Dao học viện, tới nơi này lịch luyện. Các ngươi tên gọi là gì?” Tề Tử Khiêm mỉm cười giới thiệu chính mình. Tuy rằng hiện tại quần áo hắn rất chật vật, cũng không mất đi phong độ. Hơn nữa hé ra khuôn mặt tuấn mỹ, tuyệt đối là sát thủ với các cô nương. Nhưng cố tình là, vài người ở đây đều không có bị ảnh hưởng sự dụ hoặc của hắn. “Ta gọi là Vân Tiêu, đây là tỷ tỷ của ta Vân Dạ, đây là hảo bẳng hữu của chúng ta Tiêu Hàn. Vị ca ca này, quần áo của ngươi như thế nào không chỉnh tề như vậy? Còn có tóc, cũng không có được tốt lắm nha, ngạch, trên giầy thượng còn có chỗ rách nha...” Vân Tiêu rất là “Thiên chân” vạch trần Tử Khiêm “Bất nhã” , đem bốn chữ đồng ngôn vô kỵ phát huy đến cực hạn. Tươi cười trên mặt Tề Tử Khiêm chậm rãi biến thành cứng ngắc, cuối cùng hoàn toàn cương ở trên mặt, làm cho hắn thật lâu nói không ra lời. “Ha ha ha... Vân Tiêu đệ đệ, ta rất thích ngươi , ngươi là người thứ nhất làm cho Tử Khiêm biến sắc mặt nhanh như vật nga.” Quý Mặc Nhiên thực không khách khí nở nụ cười, còn vỗ vỗ bả vai Vân Tiêu, vẻ mặt: ta rất thưởng thức biểu tình của ngươi. Vân Tiêu có chút cười cười “Ca ca, kỳ thật tạo hình hiện tại của ngươi so với vị ca ca kia còn không bằng nga.” Đối với người muốn giành tỷ tỷ cùng hắn, trừ bỏ Tiêu Hàn, hắn một cái cũng không thích. Liền ngay cả Tiêu Hàn, nếu không phải tỷ tỷ nhận rồi, hơn nữa chính mình cũng cùng hắn ở chung lâu như vậy, hắn cũng sẽ không chấp nhận. “Cái này gọi là, không phải là không có báo ứng mà là thời điểm chưa tới.” Nguyên bản Tề Tử Khiêm mặt đang đen lại lập tức tràn đầy sức sống, một lần nữa khôi phục lại bộ dáng tao nhã. Vân Dạ xem bọn hắn đả kích lẫn nhau, nhưng cảm tình lẫn nhau trong lúc đó lại tốt thật, cảm thấy rất là thú vị. Liền không có chen vào nói, chính là hiện tại... “Tốt lắm, sắc trời đã tối, ảnh vệ, các ngươi đi bắt vài con động vật lại đây. Tiêu Hàn, Tiêu Nhi, các ngươi đi lấy thêm củi, hôm nay ta xuống bếp, cho các ngươi nếm thử công dụng của thực vật các ngươi tìm.” Nói xong, Vân Dạ từ không gian giới chỉ lấy ra một đống nguyên liệu gia vị cùng dụng cụ. Dùng Tiểu Thủy Cầu tẩy sạch. Cùng đợi những người khác đem nguyên liệu nấu ăn cùng củi lửa cầm lại đến. Bởi vì ba người bị thương nên không bị phái đi tò mò nhìn Vân Dạ từ không gian giới chỉ xuất ra một đống lớn kì kỳ quái quái gì đó, không dám đặt câu hỏi. Vài phút sau, vài cái ảnh vệ phân biệt cầm theo thỏ, gà rừng, cá ....món ăn thôn quê trở về. Ở Cổ Vân đại lục, trừ bỏ ma thú, còn có rất nhiều dã thú bình thường, tỷ như thỏ, gà rừng, ...... . Cho nên tìm được rất nhanh.Ảnh vệ vừa trở về, Vân Tiêu cùng Tiêu Hàn cũng ôm một đống củi trở lại. “Được rồi, ta hiện tại làm canh cá,thịt thỏ kho tàu, cùng gà hoa kêu.”(chém từa lưa tên món ăn đọc không biết gì hết) Bởi vì điều kiện có hạn, Vân Dạ cũng không muốn làm phức tạp . Thuần thục rửa sạch các nguyên liệu nấu ăn.Đầu tiên làm là canh cá. Vân Dạ đem cá cắt thành miếng mỏng, sau đó dùng nguyên liệu tự chế cùng muối để ướp cá, sau đó đem nồi bỏ lên bếp lửa cho nóng đều, sau đó cho gừng, tỏi , hoa tiêu cùng làm hạt tiêu xay làm dầy lên mùi thơm, sau đó đổ vào trong nồi thêm một ít nước, để đầu cá cùng xương cá cùng nhau nấu tới sôi trào, sau khi sôi trào đem thịt cắt mỏng để vào , một lúc bỏ thêm vài đoạn hành, còn chưa chờ Vân Dạ làm xong, mùi cá đã làm cho mọi người chảy nước miếng,thậm chí còn vây quanh Vân Dạ,trông mong nhìn. Làm cho Vân Dạ có chút buồn cười.(Amen!!Cái này Trần chém từa lưa luôn kinh nghiệm nấu ăn ta nghèo rớt mòng tơi =.=) Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người , Vân Dạ dừng nấu. Ở một cái nồi khác xào một ít rau dưa đặc hữu của nơi này, chờ cá bên này chín hoàn toàn đem rau dưa bỏ vào ở mặt ngoài rắc thêm một ít tiêu xay .Mọi người đã muốn bị mùi thơm làm chịu không nổi , cũng bất chấp đang nóng liền bắt đầu ăn. Kế tiếp làm vài món ăn đơn giản.Những người khác vừa ăn Vân Dạ vừa làm, chờ Vân Dạ đem mọi thứ dọn dẹp xong, những người khác cũng đã ăn xong . Một đám nằm trên mặt đất vuốt bụng kêu ăn no. Vân Dạ nhìn ở trên bàn trống trơn có chút dại ra:“Các ngươi, vài ngày chưa được ăn cơm sao ?” “Cách ~ Vân Dạ, ngươi làm gì đó ăn quá ngon . Ta đều dừng không được đây này. Cách ~” Quý Mặc Nhiên không hình tượng vuốt bụng, mở miệng đáp trả. Những người khác cũng đồng ý gật đầu. Hỏa Diễm còn khoa trương liếm liếm miệng, hỏi:“Vân lão đại, còn nữa không?” Vân Dạ tức giận vỗ đầu Hỏa Diễm:“Ta đều còn chưa có ăn đã hết sạch, muốn ăn chính mình làm đi.” “Ngạch...” Những người khác nhất thời không có thanh âm. Cuối cùng, Vân Dạ nhận mệnh xuất ra lương khô để ăn.Đêm dần dần bao trùm . Vân Dạ để cho Hỏa Diễm lưu lại gác đêm, làm cho những người khác an tâm ngủ. Còn Vân Dạ thì vào trong hỗn độn chi tâm tu luyện. Một đêm vô sự.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang