[Dịch]Vạn Kiếp Thần Tiên Chân Tình Viên Mãn - Sưu tầm

Chương 17 : Q3 - Chương 1: Họa từ lúc sinh

Người đăng: 

.
Trấn Đông Hồ mưa to gió lớn đã tới ngày thứ bảy. Bầu trời giữa đêm vẫn sáng rực một mảnh. Từng tia chớp lóe sáng như rạch ngang giữa bầu trời, mưa tuôn xối xả như trút nước. Đây có lẽ là trận mưa gió khốc liệt nhất trong cả mấy chục năm nay. Mưa rất to, gió cũng lớn. Từng hạt mưa to hợp thành cột bị gió thổi hắt ngược lên, trắng xóa như vảy bạc, lấp loáng như ánh sáng lăn trên mặt nước múa rối, đập vào tán cây rào rào chói rát, va vào mái nhà, ô cửa thành những tiếng rồm rộp như đánh nứt tới nơi. Khóm tre đầu bãi bị gió thổi oằn xuống, cong lại như bị người ta bẻ đôi rồi trong nháy mắt lại bật thẳng. Những cây cao tán lá rộng đều bị thổi cho nghiêng ngả. Cành cây va vào nhau, lá vừa rụng đã bị cuốn đi rất nhanh, lẫn với nước mưa giữa màn đêm đen như mực trôi đi đâu không rõ. Trong nhà họ Đặng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Giữa gian sảnh lớn trong nhà, một người nam ngoài bốn mươi tuổi, khoác bộ áo chùng dài sát đất màu xanh tối hai tay chắp sau lưng, đang không ngừng đi đi lại lại. Một người làm chạy từ cửa vào, quần áo trên người vẫn còn nhỏ giọt do bị dính nước mưa, hai tay chắp phía trước cung kính thưa: - Bẩm lão gia, thầy lang nói phu nhân khó sinh. Không chắc… không chắc… Người làm cúi đầu ấp úng, đổi lại sự giận dữ của người đối diện: - Không chắc làm sao? Người làm càng cúi thấp đầu, tuy không nhìn được vẻ mặt của chủ nhân, nhưng chỉ bằng lời nói vừa truyền ra khỏi miệng kia cũng khiến ông lùi lại ba bước. Lão mặt mày nhăn nhó, khó khăn nói ra mấy chữ: - Không chắc có bảo toàn được tính mạng… Vị chủ nhân mặc áo xanh nắm chặt hai tay, qua một thoáng im lặng khiến cả gian phòng đều trở nên bức bối mới nặng nề căn dặn: - Nói thầy lang nhất định phải giữ được tính mạng cho phu nhân. Còn đứa trẻ… cũng phải cố gắng hết sức! Người làm kính cẩn dạ một tiếng, vội vã rời khỏi. Thân hình biến mất trong làn mưa đêm trắng xóa. Vị chủ nhân ngửa mặt lên nhìn chữ “Đặng” dát vàng treo trên bức tường chính trong sảnh, khuôn mặt lộ rõ lo lắng cùng buồn phiền. Ông chính là người trụ cột đời thứ ba của gia tộc họ Đặng, cũng là người làm cho gia nghiệp của họ Đặng phát triển nhất từ trước tới nay. Họ Đặng làm nghề kinh doanh lúa gạo, là trung tâm buôn bán chính của trấn Đông Hồ chuyên về nghề nông. Bọn họ không chỉ có vị thế độc tôn trong trấn mà còn chiếm thị phần buôn bán rất lớn của cả vùng, danh tiếng không ai không biết tới. Đặng Nguyên hiện tại tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng mới chỉ có một đứa con gái. Ai ai cũng biết, người này cực kì yêu thương vợ. Ngoại trừ vị phu nhân này ra không nạp thêm bất cứ thê thiếp nào nữa. Bây giờ phu nhân đang khó sinh, tất nhiên khiến lòng ông nóng như lửa đốt. Ngoài trời vẫn mưa gió dền dĩ, đứa trẻ này từ lúc chưa sinh ra đã không hề yên ả… Trấn Đông Hồ làm nghề nông, lúc này lại đang vào vụ thu hoạch. Trời bỗng dưng nổi cơn giông gió mưa to suốt bảy ngày, đồng ruộng đều đã ngập trắng xóa. Vụ này đã không còn cách nào cứu vãn, thế nhưng ngay cả thóc gạo dự trữ trong kho cũng đều ngập nước hỏng hết. Người dân lầm than, trận mưa gió lần này khiến tương lai của cả trấn đều trở nên đen tối mù mịt. Nhà họ Đặng làm nghề kinh doanh lúa gạo. Việc kinh doanh trong năm nay coi như hỏng, thế nhưng ít nhiều gì cũng không tới nỗi tổn hại quá nghiêm trọng. Nói chuyện đùa, cơ nghiệp cả mấy chục năm, dễ gì trong mấy ngày mà suy sụp. Nhưng từ xưa tới nay, mối họa của trời đất làm gì mà dễ dàng tránh được. Chuyện thực sự gây tổn hại tới nhà họ Đặng vẫn còn chờ bọn họ ở phía trước… Dường như nước trên trời cũng cạn kiệt bởi trận mưa gió lần này. Tảng sáng ngày hôm sau, trấn Đông Hồ rốt cuộc cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Song hỉ lâm môn, những chuyện tốt đẹp đến với nhà họ Đặng cùng một lúc. Giữa giờ Dần cô con gái thứ hai nhà bọn họ chào đời. Kết quả mẹ tròn con vuông này thậm chí còn nằm ngoài cả mong đợi của mọi người. Đặng Nguyên là người vui vẻ nhất, nếu không bởi vì khung cảnh tiêu điều ngoài trấn có lẽ đã tổ chức tiệc mừng ba ngày ba đêm. Phu nhân tức bà Thị Giang sau ca sinh khó đã nghỉ ngơi trong phòng. Con gái lớn mới ba tuổi vừa ngủ dậy đã được đưa đến phòng dạy học. Người làm trong nhà từ tối hôm qua vẫn tất bật tỉ việc, đến tận bây giờ vẫn chưa một khắc nào được nghỉ ngơi. Có lẽ yên tĩnh nhất, lặng lẽ nhất khắp nhà cũng chỉ có một người, thế nhưng lại chính là đứa trẻ mới vừa chào đời. Con gái thứ hai nhà họ Đặng còn chưa được đặt tên yên lặng ngủ say trong nôi lớn đặt giữa phòng. Vú nuôi không biết đã chạy đâu mất từ lúc nào. Nếu chẳng tính tới luật nhân quả, một kiếp này của nàng tất cả có lẽ đều bởi thời khắc chào đời của nàng tạo nên. Từ lúc con gái nhỏ nhà họ Đặng chào đời, trời đã ngừng hẳn mưa. Suốt mấy ngày thậm chí còn có nắng gắt giữa trưa. Thế nhưng nước đọng quá nhiều, bảy ngày sau vẫn chưa tiêu hết. Mùa màng trải qua ngập lụt đã hỏng hết, thóc lúa ít ỏi dự trữ được của trấn ngoại trừ số được cất giữ cẩn thận trong kho của nhà họ Đặng không phải đều trôi hết thì thiu thối. Cuộc sống hiện tại của mọi người không biết phải dựa vào đâu. Cuộc sống mệt mỏi ảm đạm như vậy không riêng gì người dân trong trấn, ngay cả nhà họ Đặng không phải đối diện với tình trạng thiếu thốn cái ăn cũng chẳng khấm khá hơn gì. Hôm nay đáng lẽ là tiệc đầy tháng của con gái nhỏ. Lại nhắc tới mới nhớ, tới ngày thứ mười sau khi chào đời nó rốt cuộc cũng được đặt tên, Đặng Tuyết Hồ. Tuyết Liên, Tuyết Hồ. Xem ra, Đặng Nguyên cũng không phải là người bận tâm suy nghĩ nhiều về vấn đề tìm thêm chữ mới cho lắm. Thế nhưng chẳng biết vô tình thế nào, chính cái tên này cũng đem lại cho chủ nhân của nó không ít gì rắc rối. Lại nói hôm nay là đầy tháng của Tuyết Hồ. Thế nhưng trong sảnh lớn một mảnh buồn thương. Bà Thị Giang ôm con gái nhỏ trong lòng, khuôn mặt đã một tháng sau sinh nhưng vẫn chưa khôi phục được thần sắc đang ướt lệ. Đặng Nguyên hai mày nhíu chặt, đau lòng nhìn người vợ yêu thương mà không nói được lời nào. Con gái lớn vẫn còn nhỏ, chỉ lặng lẽ ngồi yên một góc nhìn cha mẹ. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn đầy ngây thơ đáng lẽ còn chưa hiểu sự đời cũng lộ ra buồn bã. Quản gia cùng mấy nha hoàn thân cận yên lặng đứng bên cạnh chủ nhân, đầu cúi xuống không dám gây ra một tiếng động. Người lên tiếng đầu tiên phá vỡ bế tắc rốt cuộc vẫn là chủ nhân trong nhà: - Phu nhân, bà đừng khóc nữa. Vẫn còn đang ở cữ sao lại không cẩn thận như vậy? Phu nhân ngước hai mắt đẫm lệ, giọng cũng nghẹn ngào: - Tuyết Nhỏ thật đáng thương! Đặng Tuyết Hồ tuy được đặt tên muộn một chút nhưng rất nhanh có khuê danh. Tuyết Nhỏ chính là tên thân mật trong nhà của nàng. Lão gia nắm chặt tay đặt trên bàn, giọng nói vẫn cố sức dịu dàng: - Mọi chuyện đều đã có tôi lo lắng, bà chỉ cần dưỡng sức. Nếu bà còn trụ không vững, con gái biết làm thế nào? Phu nhân buồn bã gật nhẹ đầu, bằng lòng đưa con gái nhỏ trên tay cho chồng để nha hoàn đỡ về phòng nghỉ. Đặng Nguyên nhìn con gái nhỏ buồn phiền thở dài. Tuyết Nhỏ nhà bọn họ sinh ra tuy không ầm ĩ khoa trương, lại trong lúc bộn bề nhiều việc đáng lí chẳng mấy ai quan tâm tới. Ngay cả kẻ làm cha như ông mấy ngày đầu còn thoáng bỏ quên. Thế nhưng chuyện lớn trong nhà lớn, tất sẽ rất nhanh truyền ra ngoài. Còn nhớ lúc trước Tuyết Lớn ra đời, người dân trong trấn nô nức tới chúc mừng, khiến cho buổi tiệc vốn chỉ định tổ chức trong hai canh giờ đổi thành kéo dài suốt một ngày một đêm. Tiệc đầy năm của con bé thậm chí còn ầm ĩ hơn rất nhiều, ông làm cha nghĩ lại vẫn còn thấy đầy hãnh diện. Bộ dạng Tuyết Lớn của ông mới tròn một tuổi mà đã xinh đẹp, đáng yêu, lại ngọt ngào như vậy đều khiến người ta trầm trồ yêu thích. Con bé mới mấy tuổi thôi đâu, thế mà đã nổi tiếng khắp đạo lớn, không chỉ trắng trẻo xinh đẹp mà còn thông minh láu lỉnh. Danh tiếng so với phu nhân ông lúc tuổi cập kê có lẽ không kém gì. Ông thầm nghĩ tới tương lai mà vui mừng khôn kể. Thật không nghĩ tới con gái thứ hai này, Tuyết Nhỏ lại khiến ông phiền lòng đến vậy! Có lẽ không chỉ ông, mà còn là cả nhà họ Đặng từ trên xuống dưới… Người gác cổng hộc tốc chạy từ ngoài vào, mắt vừa nhìn thấy cô lớn vẫn còn ngồi đó thì lặng im chưa dám lên tiếng. Đặng Nguyên phất tay cho nha hoàn đưa con gái lớn về phòng, nặng nề hỏi: - Bọn họ còn chưa đi sao? Người làm băn khoăn nhìn đứa bé trong lòng chủ nhân, giọng nói thô kệch cố hết sức nhỏ nhẹ: - Bẩm lão gia, bọn họ bây giờ còn đông hơn trước. Hơn nữa… - Cứ nói đi, không cần lo làm nó sợ. Đặng Nguyên cúi đầu đung đưa đứa bé trong lòng, chán nản tới không còn nóng vội nổi nữa. - Hơn nữa còn rất quyết tâm! Đặng Nguyên lại thở dài, gật đầu hạ lệnh cho người làm lui ra. Trong miệng khẽ lẩm bẩm: - Tuyết Nhỏ ơi Tuyết Nhỏ, sao con lại không ra đời muộn một chút kia chứ. Thật biết làm cha mẹ lo buồn… Đứa trẻ nhỏ dường như cũng biết buồn, nằm im trong lòng cha, hai mắt trong sáng mở to khẽ chớp. Có lẽ tin đồn bắt đầu được truyền ra từ năm ngày trước. Từ xưa đến nay vẫn vậy, những thứ càng li kì càng thần bí, cho dù chưa từng tự mình thực nghiệm, cũng không thể tận mắt xác minh được nhưng sẽ luôn khiến người ta mù quáng tin vào, không những vậy còn tin tưởng tuyệt đối. Chuyện đồn đại về con gái nhỏ nhà này chính là một trong những thứ như vậy. Một đồn mười, mười đồn trăm. Tiếng dữ đồn xa quả không sai. Sức mạnh lan truyền trong dân gian thực khủng khiếp. Cũng mới chỉ có năm ngày ngắn ngủi mà thôi, cả một trấn vốn đông đúc hàng trăm dân đều nhất trí một lòng. Từ khi Đặng Nguyên hiểu chuyện tới nay, gần bốn chục năm chưa từng thấy người dân trấn Đông Hồ đoàn kết như vậy. Lần đầu thấy được lại là chuyện gây khó dễ cho nhà họ Đặng của mình. Lúc nghe người làm ấp úng kể ra lời đồn đãi này, cánh tay ông cũng như muốn rụng rời ra. Ông là người làm ăn buôn bán đã hơn hai chục năm, cũng là kẻ hiểu biết chuyện đời, chuyện thế gian. Cửa ải khó khăn này, Tuyết Nhỏ hay nhà họ Đặng cũng khó mà dễ dàng thoát nổi. Thời khắc Tuyết Hồ sinh ra kết thúc trận thiên tai khủng khiếp của trấn Đông Hồ. Thiên tai cho dù dữ dội cũng chỉ kéo dài đến bảy ngày. Bảy ngày thôi, chịu mưa chịu gió đối với những người suốt năm cày cấy làm ruộng cũng chẳng có gì là khổ cực. Nhưng hậu quả của trận thiên tai này không chỉ dừng lại ở con số ngắn ngủi vậy đâu, không biết được chỉ một năm hay phải qua mấy năm, bọn họ mới khôi phục lại được cuộc sống tạm coi là no đủ yên bình ngày trước. Người xưa vẫn nói, thần tiên hạ thế ban phát hạnh phúc may mắn cho muôn dân. Thế thì những kẻ vừa sinh ra đã khiến cho dân chúng lầm than, người người bất hạnh sẽ có thân phận gì? Trấn Đông Hồ truyền rằng, Tuyết Hồ chính là kẻ đó. Tuyết Hồ chính là một yêu ma chuyển thế! Nhìn xem, tên nàng không phải cũng có một chữ “Hồ” hay sao? Đó chính là dấu hiệu của yêu hồ hại dân! Yêu nữ vừa sinh ra đã khiến bọn họ thật cực khổ, nếu để nó càng lớn lên, yêu lực càng mạnh sẽ còn gây ra những điều gì? Trừ yêu nhất định phải trừ từ sớm, không được để yêu nữ nhà họ Đặng kia tồn tại thêm một ngày nào nữa. Cứ theo lệ cũ mà làm, yêu nữ phải đem tới sân làm lễ của trấn thiêu sống làm lễ tế trời đất. Người dân trấn Đông Hồ từ sáng đã tụ tập trước cổng nhà họ Đặng đòi bắt người. Cổng lớn kiên cố cũng chịu được đến bao giờ? Đặng Nguyên thực sự đau đầu nhưng cũng chưa tìm được giải pháp, trước mắt cũng chỉ còn cách kéo dài thời gian mà thôi. Trong nhà duy trì tình thế nội bất xuất ngoại bất nhập hết sức cũng được hai ngày. Hai ngày tuy chẳng nhiều nhặn gì nhưng ít nhất cũng tìm được một giải pháp tình thế tạm thời. Đặng Nguyên mặc một bộ quần áo đen đường hoàng xuất hiện nơi cổng nhà, hai tay giữ phép chắp lại phía trước lớn tiếng hô: - Thưa mọi người, Đặng Nguyên tôi trước tiên xin được cáo lỗi mọi người. Lỗi lầm của con gái dù lớn hay nhỏ thì cũng có phần của kẻ làm cha. Tôi muốn đem tặng mọi người ít thóc gạo bấy lâu tích góp được trong nhà, mong mọi người đừng chê. Tôi cũng hứa rằng nhất định sẽ mời được thầy cao tay từ tận kinh thành về để làm lễ trừ yêu ma cho con gái. Chỉ mong giữ được tính mạng cho con cái trong nhà, mong mọi người có thể giúp đỡ. Đích thân Đặng Nguyên có vai có vế đã ra mặt lên tiếng, trước sau phải trái đều thuận lẽ như vậy còn ai có thể phản bác được. Hơn nữa lời này nói ra cũng đã đánh thẳng tới yếu điểm của những kẻ suốt hai ngày nay vẫn vây chặt nhà họ Đặng. Bọn họ biết đánh giá thiệt hơn, tất hiểu được gì nên hay không. Cho dù có bước qua được cổng nhà kiên cố, cho dù bắt ép được Đặng Nguyên giao ra con gái, nhưng thiêu sống được người bị đặt danh là nữ yêu ma ấy cũng chỉ giải tỏa được về tinh thần, giải tỏa mối căm hận tích tụ trong lòng họ mấy ngày nay. Nhưng nhà họ Đặng đã lên tiếng, ít nhất trước mắt cũng có cái ăn. Có thực mới vực được đạo, muốn làm gì thì gì, bọn họ phải duy trì được tính mạng cái đã. Đặng Nguyên không hổ là kẻ làm ăn, một đòn tung ra đều chí mạng. Dư luận trong dân chúng cuối cùng được giảm bớt, bọn họ cũng chừa cho con gái nhà ấy một đường sống. Tuy kinh tế nhà họ Đặng bị thâm hụt nghiêm trọng nhưng cũng chẳng còn cách nào. Có trách cũng chỉ trách con gái nhà ông chọn thời điểm không đúng để chào đời, cũng trách ông trời không thương xót cho Đặng Tuyết Hồ! Đúng vậy, có lẽ Đặng Tuyết Hồ sinh ra đã không được ông trời thương xót… Tính mạng Tuyết Hồ tạm thời coi như được bảo toàn. Tuy rằng bởi vì nó mà kinh tế gia đình giảm sút, nhưng dù ít thì cũng là nhà kinh doanh lâu đời, Tuyết Hồ coi như vẫn lớn lên đầy đủ, nếu không phải nói là dư thừa. Có lẽ cũng chỉ về mặt kinh tế mà nói thì cuộc sống của Tuyết Hồ mới có thể dùng được tới hai chữ “dư thừa”. Về mặt tình cảm, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là không thiếu thốn. Bà Thị Giang rất thương con, đối với đứa con gái thứ hai còn nhiều hơn một chút thương xót. Vì vậy xét về phương diện bề ngoài, có lẽ Tuyết Nhỏ được mẹ quan tâm hơn Tuyết Lớn một chút. Nhưng về sự quan tâm của Đặng Nguyên, cho dù là phương diện bề ngoài hay bề trong gì thì cũng không thể so sánh được. Có lẽ trong mắt ông, đẹp nhất, đáng yêu nhất chỉ có Tuyết Lớn mà thôi. Tuyết Hồ tròn một tuổi, đừng nói tới xinh đẹp đáng yêu được như chị gái ngày trước, cùng lắm chỉ được coi là một bé gái bụ bẫm trắng trẻo. Ngoài ra ngũ quan hay bộ dáng đều không có điểm gì đặc biệt đáng nói đến. Nàng thậm chí còn tỏ ra hơi chậm chạp. Cũng đã một tuổi rồi, nói chưa biết, đi cũng không. Suốt ngày chỉ bò quanh quẩn trong chiếu, thỉnh thoảng ê a chỉ trỏ gì đó không rõ. Hơn nữa còn không tỏ vẻ gì đặc biệt thể hiện nhận biết được cha mẹ hay chị gái. Ai cũng dễ theo, ai cũng vui vẻ chơi cùng. Có lẽ điểm đáng yêu, đáng chú ý khiến người khác yêu thích nhất chỉ có hay cười. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần làm mặt xấu với nó, ghẹo nó vài câu hay chỉ đơn giản là lại gần chơi cùng cũng khiến Tuyết Hồ cười rất tươi, khoe ra khuôn miệng với hai hàm lợi đỏ hồng, chỉ lô nhô mấy đầu răng trắng rất nhỏ. Quả thực từ ngoài nhìn vào chẳng có một chút nào thông minh láu lỉnh. Nếu để an ủi, nói rằng cô nhỏ họ Đặng hòa đồng dễ gần chăng? Đó là còn chưa kể tới nàng vừa sinh ra đã khiến cho cha mẹ buồn phiền, kinh tế thâm hụt. À không, kể đúng ra phải là ngay từ lúc mẹ nàng chuyển dạ trở sinh đã khiến cha nàng lo lắng khôn nguôi. Nếu so với con gái lớn xinh xắn đáng yêu, thông minh láu lỉnh lại còn là con vàng con bạc, vừa sinh ra Đặng Nguyên đã thuận lợi làm ăn buôn bán thì quả thật không chiếm được một phân coi trọng nào. Đặng Nguyên yêu chiều con gái lớn hơn âu cũng là điều dễ thông cảm. Thế nhưng lấy hoàn cảnh của một tiểu thư nhà giàu mà nói, cuộc sống tình cảm của Tuyết Hồ như vậy cũng đã là đầy đủ, sung túc lắm rồi! *** Cha mẹ Tuyết Hồ mặc dù đã cố hết sức mình để bảo vệ con gái. Thế nhưng đối với tai họa tiềm ẩn kiểu này chỉ phòng được ngắn mà không phòng được dài, phòng sớm mà không phòng được muộn. Năm nàng lên hai tuổi bị người ta đầu độc. Có lẽ do cha mẹ nàng tích được nhiều công đức, cũng có lẽ như người ta nói yêu nghiệt khó chết, mạng của nàng cứu được. Nhưng cơ thể nàng bởi vì di chứng của độc tố mà trở nên suy nhược, quanh năm ngày tháng đau ốm, da dẻ lúc nào cũng xanh xao tái nhợt. Vì vậy dung mạo vốn đã không xinh đẹp của nàng càng trở nên nhợt nhạt tầm thường không một chút ấn tượng. Mà dáng vẻ của nàng trong miệng người ngoài cũng càng giống một yêu quái bị đói bụng lâu ngày. Nói thử xem, một đứa bé hai tuổi liệu đã biết suy nghĩ chưa? Điều này không ai nắm rõ. Lúc có thể hiểu được rõ nhất, tường tận nhất về vấn đề này thì cũng chưa chắc đã thực sự biết suy nghĩ. Cho dù lúc đó hiểu được thì lúc lên ba, lên bốn rồi lên năm… cuộc sống rộng lớn đầy rẫy những điều mới lạ hấp dẫn như vậy thì làm sao còn có thể nhớ được! Năm Tuyết Hồ hai tuổi sau khi bị trúng độc, tính nết đều thay đổi hẳn. Điểm đáng yêu duy nhất kéo lại của nàng cũng mất, cô nhỏ trong mắt người làm càng ngày càng khó hiểu, cũng càng khó chiều. Bọn họ dường như đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ tươi cười dễ gần của cô nhỏ lúc trước là thế nào…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang