[Dịch]Vân Hách Liên Thiên - Sưu tầm
Chương 37 : Thiên kiếp
Ngày đăng: 21:26 06-03-2018
.
Edit: Chrysanthemum.
Thương Ngôn trừng mắt nhìn trong lòng Hách Liên Vân Thiên, ra sức trừng, tựa như hận không thể trừng cái thứ không biết xấu hổ đang nằm trong lòng hắn ra hai cái lỗ thủng mới vừa lòng. Về phần thứ kia là gì? Hiển nhiên là hồ ly tinh Vân Sơ. Thương Ngôn tức giận nhìn Vân Sơ, tên này sao lại không có chút tự giác bản thân là đại yêu, cư nhiên không biết xấu hổ hóa thành nguyên hình, nhảy vào trong lòng Hách Liên Vân Thiên, chiếm lấy vị trí đặc quyền của y.
Thương Ngôn hiển nhiên là quên mất bản thân cũng thường hiện nguyên hình cho Hách Liên Vân Thiên ôm sưởi ấm, thế nên thật sự không có lập trường gì để đi chỉ trích Vân Sơ biến thành hồ ly nho nhỏ dựa vào lòng Hách Liên Vân Thiên a. Nguyên hình của Vân Sơ tương đối nhỏ, toàn thân được bao trong bộ lông đỏ rực, ngược lại phía sau có một cái đuôi to, xù xù vượt hắn kích thước nhỏ nhắn của cơ thể.
Vân Sơ thấy Thương Ngôn không ngừng trừng mình thì cực kỳ vui vẻ, càng thêm khiêu khích mà dùng cái đuôi cọ loạn trong lòng Hách Liên Vân Thiên, khiến cho hắn phải phì cười vuốt ve da lông trơn mượt sáng bóng của hắn ta. Vân Sơ thoải mái đến mức hừ thành tiếng, lại xoay người, dùng móng vuốt nho nhỏ của mình gãi gãi lòng bàn tay của Hách Liên Vân Thiên, khiến Thương Ngôn nhìn mà lòng bốc hỏa. Ở gần tên này quả thực không có chuyện tốt!
Thực muốn túm cái tên tao hồ ly chết tiệt này ra khỏi lòng Hách Liên Vân Thiên mà!
Sau khi Vân Sơ đến, giữa ba người lại diễn ra màn hí kịch tối thông thường. Vân Sơ không ngừng dụ hoặc câu dẫn Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn đố kị đến mức phát điên, Hách Liên Vân Thiên thì lại mỉm cười xem hai yêu quái bọn họ đấu pháp, cảm thán giao tình giữa bọn họ quả nhiên thực tốt, hơn nữa trước khi Thương Ngôn phát điên thì đã ôm lấy y mà trấn an dỗ dành.
Thương Ngôn buồn bực muốn đưa tay xách cổ Vân Sơ, Vân Sơ đang định lui vào lòng Hách Liên Vân Thiên, bỗng nhiên Thương Ngôn chỉ cảm thấy khí cơ toàn thân như không thể khống chế mà phóng lên bầu trời, tựa như bị một hố đen không đáy hút lấy, sắc mặt Thương Ngôn đại biến.
Vân Sơ đang ngoạn nháo cùng Thương Ngôn cũng đột nhiên sửng sốt, từ trong lòng Hách Liên Vân Thiên nhảy ra hóa thành hình người, trên mặt đã không còn thần sắc vui đùa ầm ĩ như trước. Hai đại yêu đều ngước nhìn về phía xa xa trên trời cao, bầu trời vốn quang đãng, vạn dặm không mây, nay bỗng nhiên phong khởi mây vần, mơ hồ đều hội tụ về phía trên đầu ba người.
“Thay ta bảo hộ Vân Thiên.” Thương Ngôn bỏ lại một câu này xong, cũng không quay đầu mà tức tốc bay đến vùng hoang vu. Không ngờ Thiên Kiếp lại đột nhiên đến như vậy, tuyệt đối không thể để cho Thiên Kiếp giáng xuống trong thành, bằng không tòa thành này tuyệt đối sẽ bị Thiên Kiếp hủy diệt, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Y nhất định phải tận lực đi đến nơi không người trước khi Kiếp Vân hình thành.
Thương Ngôn chợt lóe lên đã không còn bóng dáng, Vân Sơ sửng sốt chốc lát rồi ôm lấy Hách Liên Vân Thiên đuổi theo y. Căn bản không cần biết tung tích của Thương Ngôn, Kiếp Vân đang chậm rãi hội tụ trên đầu y quả thực chính là dấu hiệu chỉ đường tốt nhất.
Vân Sơ ôm Hách Liên Vân Thiên đuổi theo Thương Ngôn nên hiển nhiên tốc độ không bằng, một hồi lâu sau mới thấy thân ảnh Thương Ngôn ở xa xa nhưng cũng không dám đến gần quá. Bớt giỡn đi, nếu như bọn họ bị Thiên Kiếp lan đến, khiến cho Hách Liên Vân Thiên bị mất dù chỉ một sợi tóc thì Thương Ngôn khủng bố có lẽ sẽ nghiền hắn thành tro. Hắn tốt nhất vẫn nên thành thật đứng nhìn từ xa cùng Hách Liên Vân Thiên thì hơn.
Dựa vào bản lĩnh của Thương Ngôn, chống đỡ Tứ Cửu Thiên Kiếp hẳn sẽ không thành vấn đề. Dù cho không may một chút mà gặp phải Lục Cửu Thiên Kiếp, ngoại trừ một đòn nặng nhất cuối cùng thì cũng không thành vấn đề a. Vân Sơ nghĩ thầm nhiều thứ nhưng thật ra không hề lo lắng cho Thương Ngôn, thấy Hách Liên Vân Thiên mãi lo lắng nhìn về phía Thương Ngôn thì còn nhanh miệng an ủi hắn.
Nương theo một trận tiếng sấm rầm vang, sóng mây cuồn cuộn hội tụ từ bốn phương tám hướng rốt cuộc biến thành một đám mây đen đặc, che lấp ánh mặt trời trên cao khiến chung quanh trở nên như đêm tối. Trợn mắt há mồm nhìn phạm vi của Kiếp Vân kia, Vân Sơ lại ôm Hách Liên Vân Thiên lui ra xa thêm một quãng, đến mức chỉ còn mơ hồ thấy thân ảnh của Thương Ngôn, trong lòng cũng ẩn ẩn không còn lạc quan như trước.
Một cỗ uy áp cường đại quỷ dị xuyên qua tầng mây giáng xuống, quả thực gây sức ép đến mức khiến hô hấp ngưng trệ. Vân Sơ lập tức phải vận khởi yêu lực, bọn họ cách xa như thế, chẳng qua chỉ là cá cùng một chậu mà đã phải chịu uy áp như vậy, có thể suy ra được tình hình của Thương Ngôn đang ở trung tâm Thiên Kiếp, đứng mũi chịu sào ác liệt đến thế nào.
Uy áp tầng tầng thổi quét khiến khoảng không như đặc lại, Thương Ngôn thì vẫn luôn hướng mắt nhìn về phía Hách Liên Vân Thiên ở đằng xa, thấy Vân Sơ bảo vệ hắn thì hơi an lòng, rốt cuộc chuyên tâm quan sát để đối phó với Thiên Kiếp trước mắt.
Một tiếng nổ “Ì ầm” như xé rách trời đất vang lên, một đạo điện quang xanh thẫm thô to đạt tới ngàn trượng bỗng nhiên phát ra bạo liệt từ đám mây Thiên Kiếp, trong chớp mắt liền phân vạn lý trường không (trời xanh vạn dặm) thành hai nửa, mang theo khí thế hủy diệt thiên địa bốn phương. Thân ảnh nhỏ bé kia của Thương Ngôn tức khắc bị đạo lôi quang thanh sắc này nuốt chửng.
“Thiên cấm thần lôi!” Vân Sơ bàng hoàng… Làm sao có thể?!!!
Thông thường, Thiên Kiếp được chia thành Tứ Cửu Thiên Kiếp, Lục Cửu Thiên Kiếp, đều là Cửu Thiên Lôi Kiếp; có nghĩa là Thiên Lôi giáng xuống chín lần, tránh được thì thăng tiến lên con đường tu chân, đứng ngang hàng tiên ban, còn tránh không được thì chết, thân thể bị hủy, đầu thai chuyển sang kiếp khác. Tứ Cửu Thiên Kiếp là phổ biến nhất, uy lực cũng nhỏ nhất. Thông thường yêu ma, người tu đạo đều gặp phải Tứ Cửu Thiên Kiếp. Mà người có bản lĩnh cao cường, tu vi cao thâm hơn một chút thì sẽ gặp phải Lục Cửu Thiên Kiếp. Tỷ như con giao xà ngày ấy mà Thương Ngôn gặp phải, nó cũng chịu Lục Cửu Thiên Kiếp đánh xuống, vượt qua thì có thể bỏ đi xác rắn, hóa thân thành Chân Long, từ nay về sau bay lượn trên bầu trời, mặc thế sự mà rong chơi an nhàn. Một đạo cuối cùng của Lục Cửu Thiên Kiếp chính là Thiên Cấm Thần Lôi, trên cơ bản mọi công sức cố gắng vượt qua kiếp nạn này đều hủy trên đạo Lôi Kiếp cuối cùng đó.
Thế nhưng Thiên Kiếp kỳ thật còn có một loại nữa, đó chính là Cửu Cửu Thiên Kiếp trong truyền thuyết, mà Cửu Cửu Đại Thiên kiếp diệt hồn vô quy này có thể xem như chỉ tồn tại duy nhất trong truyền thuyết. Tuy rằng một khi thuận lợi vượt qua là đạt được địa vị Đại La Kim Tiên, từ nay về sau trong tam giới lục đạo không còn bị thúc chế, tùy ý tiêu dao, lại có một thân pháp lực vô biên, có khả năng hủy thiên diệt địa, nhưng đây là Thiên Kiếp chỉ có trong truyền thuyết, bình thường sẽ không được kể đến…
Kẻ tu hành nào có bản lĩnh cao cường đến độ có thể dẫn phát được Thiên Kiếp cơ hồ là thập tử bất sinh này? Ngẫm lại, đạo Thiên cấm thần lôi có uy lực nhất trong Lục Cửu Thiên Kiếp nếu so với Đại Thiên kiếp Cửu Cửu diệt hồn vô quy thì chỉ là đạo mở màn đầu tiên mà thôi… Thất bại trước Tứ Cửu, Lục Cửu Thiên Kiếp thì còn có cơ hồi tu thành Tán tiên, nhưng trước Đại Thiên kiếp Cửu Cửu diệt hồn vô quy thì nhất định là chân linh mất hết, cả hình lẫn thần đều bị diệt, từ nay về sau hoàn toàn thành hư vô, ngay cả chuyển sang kiếp khác để trùng tu cũng không thể.
Kiếp nạn này chỉ có đại giả độ kiếp cực thần thông mới có thể đánh xuống, tỷ như Long Vương trong Long tộc, thần thú Phượng Hoàng từ thượng cổ của Phượng tộc, hoặc là tiên nhân còn lưu lại từ thượng cổ. Mà Thương Ngôn thật sự có đức hạnh gì a, y bất quá chỉ là một lão hổ tinh mà thôi, cư nhiên dẫn phát đạo lôi kiếp đầu tiên là Thiên cấm thần lôi, điều này đồng nghĩa với việc Thương Ngôn phải vượt qua Đại Thiên kiếp Cửu Cửu diệt hồn vô quy.
Vân Sơ chua sót không nói nên lời. Tại sao có thể như vậy, tại sao lại như vậy, Thương Ngôn sao lại dẫn phát Đại thiên kiếp Cửu Cửu diệt hồn vô quy a?! Nghe tên của nó thôi, vô quy, diệt hồn…
Thanh quang ngập trời tán đi, Hách Liên Vân Thiên và Vân Sơ lúc này mới thấy được thân ảnh cực nhỏ vẫn ở đó thì không khỏi đều nhẹ nhàng thở phào một hơi. Thương Ngôn lại chật vật bất kham, cười khổ nhìn khối mai rùa trên đầu nứt ra rồi phân thành mảnh nhỏ, hóa thành bột mịn, theo gió tiêu tán vô tung. Đây chính là pháp bảo hộ thân – Huyền giáp do lão ô quy vạn năm ở Đông Hải kia luyện chế thành, vốn tính toán dùng cho đạo Thiên cấm thần lôi cuối cùng, mang uy lực mạnh nhất trong Lục Cửu Thiên Kiếp. Oái ăm thay Thiên cấm thần lôi quả thật giáng xuống, thế nhưng lại là đạo đầu tiên… Pháp bảo bảo mệnh cư nhiên lại hoàn toàn tiêu thất dưới đạo lôi kiếp đầu tiên.
Lảo đảo trông về hướng Hách Liên Vân Thiên, Thương Ngôn bình tức yêu lực cuồn cuộn, thầm than một tiếng, ‘E rằng ta không có biện pháp sống cùng ngươi cả đời này’. Y thực không cam lòng, y còn muốn nhìn thấy Hách Liên Vân Thiên từ từ già đi. Nếu như y mất, Hách Liên Vân Thiên sẽ không quên y chứ… Vân Sơ hẳn là sẽ thay mình chiếu cố hắn thật tốt, mặc dù hắn ta bình thường không có khuôn phép, nhưng mà lúc này vẫn có thể tín nhiệm…
Thời gian lại không cho phép Thương Ngôn suy nghĩ nhiều; trên bầu trời cao, theo một trận sấm vang nặng nề, kiếp vân vốn quay cuồng không ngừng bấy giờ cư nhiên chậm rãi lan ra bốn phía, một quả cầu cự đại mang hào quang ngũ sắc giống như tại thời kỳ Hỗn Mang chầm chậm tiến ra từ hư không, chung quanh là vô số tia chớp đa sắc phi vũ vờn quanh… Đạo thứ hai – Ngũ hành Diệt Thần lôi.
Đạo thứ ba, đạo thứ tư… Từng đạo Lôi kiếp giáng xuống, Thương Ngôn đã sớm biến về nguyên hình chân chính. Thân hình ngân bạc khổng lồ dưới uy lực Lôi Kiếp mà tàn tạ không chịu nổi, yêu lực nguyên bản dồi dào nay đã bị hao tổn thất thất bát bát. Thương Ngôn nuốt một viên đan dược luyện hóa từ Chu quả, yêu đan ảm đạm nháy mắt trướng lên, mơ hồ phát ra hào quang đa sắc, rồi bắt đầu xoay tròn khôi phục lại yêu lực, thân thể chịu thương tổn cũng nhanh chóng được chữa trị nhờ dược lực.
Biết rõ chính mình có lẽ thập tử bất sinh, nhưng vì Hách Liên Vân Thiên, y vẫn muốn vật lộn một phen. Y không cam lòng, rất không cam lòng. Thật vất vả mới được cùng hắn một chỗ, y làm sao có thể buông bỏ chứ? Y làm sao có thể còn đi trước một bước so với Hách Liên Vân Thiên, khiến cho hắn phải thừa nhận nỗi khổ biệt ly…
Thần trí Thương Ngôn lúc này đã muốn mơ hồ, chỉ bằng một cỗ ý chí cứng rắn mà kháng lại từng đạo Lôi kiếp cái sau còn cuồng bạo hơn cái trước. Y cũng không biết đây là đạo thứ mấy, chỉ biết liều mạng xoay chuyển yêu đan sắp sửa vỡ vụn mà chống đỡ. Chỗ bất đồng giữa yêu và người lúc này được thể hiện rõ, yêu quái thông thường không mang theo pháp bảo bên mình, phần lớn đều dựa vào thân thể cường hãn của mình mà vượt qua; nhân loại thì bất đồng, để đối phó với Lôi kiếp thì kẻ nào cũng tu luyện vài kiện pháp bảo phòng ngự, đến lúc Lôi kiếp giáng xuống tuy rằng pháp bảo bị hủy, thế nhưng thân thể thì lại không tổn hại gì. Lúc này Thương Ngôn chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn mà kháng cự Thần lôi kia.
Chớp mắt đã đến tầng thứ bảy, chỉ cần chống đỡ được tầng này, tầng thứ tám – Huyễn Diệt Tâm Ma Kiếp và tầng thứ chín – Trọc Âm Nghiệp Hỏa kiếp đều không quá khó, chỉ cần là người có tâm trí kiên định, ngược lại có thể nương hai tầng trọng kiếp này mà củng cố tâm cảnh, gia tăng thực lực. Vân Sơ còn nghĩ rằng kỳ tích đã xuất hiện, không nghĩ tới Thương Ngôn cư nhiên có thể chống đỡ đến tầng thứ bảy. Thân hình khổng lồ kia giờ phút này tuy rằng tàn tạ nhưng vẫn được hào quang ngũ sắc mơ hồ bao quanh. Vân Sơ cũng kinh hãi không thôi, không biết Thương Ngôn có được bảo bối lợi hại gì, hay là nguyên hình thật sự của y không phải là Bạch hổ…
Vân Sơ càng nghĩ càng thấy phán đoán này có thể. Hay là y có huyết mạch của thần thú thượng cổ nào đó, vậy nên mới dẫn phát được Đại Thiên kiếp Cửu Cửu diệt hồn vô quy. Nói thật thì nguyên hình của Thương Ngôn quả đúng là không hề giống Bạch hổ, hoa văn trên thân lại cùng màu với bộ lông…
Vân Sơ liếc mắt nhìn sang Hách Liên Vân Thiên bên cạnh, chỉ thấy quanh thân hắn được một tầng quang mang lục sắc vây quanh, lôi quang lan đến gần hắn đều bị ngăn lại. Vân Sơ nhìn lại bộ dạng chật vật của chính mình, cười khổ, chỉ là dư uy từ Lôi kiếp mà cũng làm cho hắn khốn khổ không tả nổi rồi. Cũng không biết hai người này muốn cái gì, Hách Liên Vân Thiên cần hắn bảo hộ sao? Nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn thì làm sao giống phàm nhân bình thường, lại nói thanh quang bảo hộ cho hắn rõ ràng là một kiện pháp bảo vô cùng lợi hại…
Vân Sơ mới nhẹ nhàng thở ra một chút, bầu trời lại xuất hiện dị biến. Thanh quang đầy trời tán đi, bầu trời lại trở nên quang đãng, ánh nắng nóng cháy chiếu rọi, trong không khí cũng tản ra khí tức nóng rực. Khoảng không ngay cả một hơi gió cũng không có, tầng cỏ xanh dưới chân Vân Sơ vì được yêu lực của hắn ta bảo hộ mà chưa bị hủy lại nhanh chóng héo rũ hóa tro dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Ầm ầm” nổ vang, vạn đạo thanh quang vừa hiện lại ẩn, một cỗ dao động tuyệt đối bạo lệ trong chớp mắt lan ra phạm vi hơn trăm dặm, ầm ầm rung chuyển không ngừng bên tai. Một trận đất rung núi chuyển kịch liệt khiến cho vô số chim bay cá nhảy hoảng loạn ngay cả kêu than cũng không kịp đã phải táng mệnh trong đó.
Sắc mặt Vân Sơ trở nên vô cùng tái nhợt, vội kéo Hách Liên Vân Thiên muốn phi ngược tránh khỏi phạm vi tàn sát…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện