[Dịch]Vận Đào Hoa - Sưu tầm
Chương 9 : Huyết
.
Dưới trời đêm, 1 bóng người nhanh nhẹn vượt qua hàng phòng vệ của Yên phủ, động tác nhẹ nhàng linh hoạt, giống như cơn gió thổi qua, khiến hộ vệ Yên phủ chẳng hề hay biết. Bóng người nhẹ nhàng chạy tới tiểu viện hoang vu nhất, phi thân lên mái nhà, đem toàn bộ việc bên trong thu vào trong mắt. Mà, trong căn phòng đó, đang diễn ra cuộc thẩm vấn của đám Anh Đào và Tử Đằng với những hắc y ám vệ.
Phàm nhi nhìn hắc y thủ lĩnh ở đối diện, trong đôi mắt to tròn tựa thạch anh đen hiên lên ánh sáng lạ:
-Các ngươi… Là người của ẩn tộc đúng không?
Đám hắc y nhân kinh hãi nhìn con gà nhỏ trước mắt, hắc y thủ lĩnh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, thậm chí trong mắt hắn còn lóe lên tia sát khí. Nếu không phải hắn đang bị trói, hẳn hắn đã lao lên làm thịt Phàm nhi.
-Uy, đừng có trừng gia bằng ánh mắt đó, gia sẽ rất sợ hãi a ~~~~.- Phàm nhi che mỏ nhìn hắc y thủ lĩnh, nét cười nhạo đầy mặt- Sao thế? Bộ gia nói sai chỗ nào à?
Khóe miệng Tử Đằng hơi co giật. Phàm nhi, ngươi không thấy bọn họ đang dùng cái ánh mắt gì nhìn ngươi hả????
-Tỷ tỷ, ẩn tộc là gì?-Tử Đằng nói nhỏ.
-Phàm nhi không có nói với muội sao?- Nhận được cái lắc đầu của cô, Anh Đào nhỏ giọng giải thích- Ngoài các thế lực trên Xích Nguyệt đại lục mà muội từng nghe danh ra, thì đại lục này còn tồn tại ẩn tộc. Ẩn tộc là cách gọi chung cho cỗ thế lực của các gia tộc liên hợp lại. Khác với ngũ đại gia tộc, ẩn tộc không màng thế sự, không tham gia vào việc tranh đấu và sống tương đối khép kín. Bất quá, thế lực của ẩn tộc vẫn không thể xem thường.
-So với Nguyệt Vũ sơn trang thì bên nào hơn?
-Tỷ không rõ. Cơ mà năm phụ thân tỷ 18 tuổi cũng đã từng giao đấu với người của ẩn tộc, lúc đó thắng bại bất phân.- Nói đến đây, nàng lại dời mắt về phía đám hắc y nhân. Khiến cho ẩn tộc buộc phái đến cao thủ như vậy, thân xác này của tiểu Đằng rốt cuộc là gì?
-…- Vân Tử Đằng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ thưởng trà. Cô hơi nghiêng đầu, mái tóc đen mềm mại chạm nhẹ trên mặt đất.
-Mau ra thôi!- An Triệt nhanh tay nhanh mắt, vội túm lấy Mộ Dung Anh Đào kéo ra ngoài. Nhìn nghĩa tỷ bị lôi xềnh xệch trên mặt đất, sắc mặt hóa thành màu gan heo, Vân Tử Đằng chỉ có thể im lặng để hắc tuyến chảy dài trên đầu. An Triệt, ta cầu phúc cho ngươi, chúc ngươi không bị nghĩa tỷ đánh đến tàn phế.
Mà ở bên kia, Anh Đào không ngừng dãy dụa, cố gắng thoát khỏi tình trạng bị kéo lê dưới đất nhưng hoàn toàn vô vọng. Đến tận lúc An Triệt dừng lại, sắc mặt người nào đó đã từ màu gan heo chuyển sang đen như đít nồi.
-An Triệt, ngươi lôi đủ chưa?- Anh Đào nghiến răng- Quần áo bản tiểu thư sắp bị ngươi lôi tới rách rồi này!!!!
-Rách? Quần áo ngươi đều làm từ thiên tàm ti cả mà?- An Triệt dẩu mỏ, giả bộ ngây thơ.
-Ngươi…- Tiếng nghiến răng đi kèm cùng hỏa khí.
-Ta làm sao? Có phải thấy ta rất soái, rất mĩ nên mê rồi không?- An Triệt tự kỉ hất tóc.
-Lăn cho ta!!!!!- Anh Đào nổi khùng, 1 đấm đem An Triệt bay thẳng lên trời.
-Nè, bộ ngươi đang ghen tị với nhan sắc của ta nên tính hủy dung ta hả?????- An Triệt văng xuống đất, khuôn mặt tuấn mĩ thẳng thắn thể hiện tình yêu cùng đất mẹ.
-Ghen tị cái đầu ngươi! Đi chết đi!!!- Thêm 1 đấm nữa trực tiếp đem tên kỳ lân tự kỷ đánh bay. Ngay cả xúc cảm đập đầu vào tường nàng cũng có rồi. Tại sao cái tên mang bề ngoài tuấn mĩ lạnh lùng này lại biến thái vô sỉ đến độ này chứ!!! >
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện