[Dịch]Vận Đào Hoa - Sưu tầm
Chương 8 : Hắc Y Theo Sau
.
Nửa đêm, khi vạn vật trên thế gian chìm vào yên tĩnh, đó là thời điểm những kẻ săn mồi của vương quốc bóng đêm bắt đầu hoạt động. Cả tiểu viện của Vân Tử Đằng lặng ngắt, thi thoảng lại vọng lên tiếng 'Ngao ô' của bầy sói từ sơn mạch.
Mộ Dung Anh Đào ngồi xếp bằng trên giường, 2 tay ngửa lên đặt ở đầu gối, cả người tập trung tu luyện. 1 cỗ hồng quanh bao phủ lấy nàng. Đến lúc Anh Đào mở mắt, An Triệt cũng đồng thời hiện ra.
-Thế nào rồi?
-Tốc độ tu luyện có dấu hiệu chậm lại, chắc là do ta mới tiến cấp. Dị hỏa mẫu thân đưa tuy có thúc đẩy thêm chút nhưng không khả quan lắm.
-Ngươi điều khiển ngọn lửa ấy thử xem.
Anh Đào mở rộng bàn tay, từ trong tay nàng, 1 ngọn lửa màu xanh hiện ra. Ngọn lửa bốc lên ngày càng mãnh liệt, nhưng không khí lại càng lúc càng lạnh lẽo.
-Khốn thật! Người ta tìm cả đời không thấy, mẫu thân ngươi lại tùy tiện phất tay liền đưa ngươi 1 cái dị hỏa. Hơn nữa còn là dị hỏa đứng thứ 10, Ngọc Băng Thanh Tâm Hỏa.- Anh Triệt nghiến răng, nhịn không được chửi tục.
-Mẫu thân ta vốn là luyện dược sư, với năng lực của người thì không có mới là lạ.- Anh Đào cười nhạt nhìn ngọn lửa trong tay- Chỉ là, cũng nhờ cái thể chất đặc biệt này mà ta và tiểu đệ đệ mới được chia sẻ ngọn lửa.
Trong thiên địa mờ mịt, tồn tại 1 ít thiên địa dị hỏa, có lẽ là ngọn lửa ở trung tâm những miền băng giá nhất, cũng có lẽ là sâu trong núi lửa, hay dung nham địa hỏa bị thiêu ngàn năm… Mấy thứ dị hỏa này, uy lực so với ngọn lửa do đấu khí hệ hỏa tạo ra còn muốn mạnh hơn vài phần, dùng luyện đan dược có thể tăng thêm dược lực. Chẳng qua, mấy thứ dị hỏa đó cực kỳ cuồng bạo, ngày thường khó cầu gặp, hơn nữa cho dù có nhìn thấy thì lấy được cũng là vô cùng khó khăn. Nhiều luyện dược sư tìm kiếm dị hỏa cả đời, đến chết cũng không được đền bù sở nguyện. Dù sao, muốn khống chế dị hỏa cần phải đem ngọn lửa dung nhập vào cơ thể, mà dị hỏa lại cuồng bạo hủy diệt chi vật. Đừng nói tới thứ nhân loại yếu ớt, ngay cả thiên tàm ti ngàn năm còn bị dị hỏa đốt thành tro nữa là… Cho nên, chỉ có rất ít người cơ duyên xảo hợp, có thể luyện hóa 1 phần nhỏ dị hỏa đem bồi dưỡng thành lửa của mình, mà những người này, đều không ngoại lệ nổi danh giới luyện dược.
-Không ngờ số ngươi lại may mắn đến thế. Aizzzz, sinh ra liền mang thể chất đặc biệt, chẳng những có thể đem dị hỏa dung nhập rất dễ dàng mà còn đem nó phân tách chia cho người có cùng thể chất. Phải biết rằng dị hỏa vốn chỉ có 1 chủ nhân thôi đấy.
-Ân. Ta cũng cảm thấy bản thân rất may mắn. Có lẽ ta sẽ thử đem dị hỏa chia cho tiểu Đằng. Tiểu Đằng vốn là luyện dược sư, dị hỏa rất quan trọng với nó.
-Vậy còn ngươi thì sao?
-Ta?
-Ừ.- An Triệt gật đầu, khoanh tay đứng ở bên giường- Thiên phú luyện dược của ngươi rất cao, nếu làm luyện dược sư nhất định sẽ có thành tựu.
Mộ Dung Anh Đào hạ mi mắt, trầm mặc hồi lâu, vào lúc An Triệt nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời thì đột ngột lên tiếng:
-Ngươi biết tại sao không?
-Tại sao?
-Có 2 lý do…- Anh Đào nhắm mắt, thông qua lục nguyệt ngọc bội cảm nhận được linh khí của Tử Đằng đang dao động- Thứ nhất là bởi tiểu Đằng. Nàng ấy trước đây luôn kém xa bọn ta về thân thủ, duy chỉ có luyện dược thì chính là tuyệt đối thiên tài. Sư phụ nàng ấy là truyền nhân của gia tộc trung y nghìn năm, đối với luyện dược hiểu biết rất rõ. Cả ta và Thí Thiên đều không muốn phạm vào lĩnh vực của nàng ấy. Thứ 2…- Như nghĩ đến điều gì, Anh Đào nhịn không được run lẩy bẩy- Cứ nghĩ đến mấy luyện dược sư điên điên như Hạ Tử, ta lại bắt đầu sợ hãi nếu luyện dược sẽ bị giống hắn.
An Triệt hắc tuyến đầy đầu, khóe miệng khẽ co quắp. Được rồi, ngươi không muốn luyện dược cũng chẳng sao. Dù gì thì tương lai ngươi cũng chẳng tránh nổi.
Mộ Dung Anh Đào hạ chân xuống đất, cầm lấy chiếc áo lông trắng muốt khoác lên mình, bước chân nhanh nhẹn hướng về phía cửa. Giọng nàng đều đều mang theo tiếu ý lạnh lùng:
-Ta muốn xem vài thứ, ngươi có hứng không?
Mộ Dung Anh Đào đứng ở giữa sân, mắt lạnh nhìn Mê Vụ sơn mạch phía trước. Cây cối rậm rạp um tùm, tuyệt đối là nới thích hợp để ẩn nấp. Anh Đào giương mâu, cánh môi vẽ nên độ cong lạnh lẽo:
-Nếu còn chưa chịu lăn ra, vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.- Dứt lời, liền vung tay, ngân châm tinh xảo tỏa ra hàn khí bức người từ trong tay nàng xuất hiện. Phải biết rằng đại lục này vốn không có ngân châm nên tuyệt nhiên không hiểu nổi huyền cơ của nó.
Hắc y nhân núp trong rừng cây nuốt ngụm khí lạnh. Nữ nhân trước mắt rất khủng bố, tuyệt đối không hề dễ chọc.
Anh Đào cười nhạt, ngân châm trong tay tản ra nhiều phía, dưới sự điều khiển của linh khí liền như có linh hồn vòng ra phía sau đám hắc y nhân, dồn chúng vào đường cùng. Lúc đám hắc y nhân muốn tránh nè, 1 bóng trắng đột ngột xuất hiện, ngân châm trong tay vung lên liền chặt đứt 1 mảnh cây rừng.
-Các người là ai? Nói!- Vân Tử Đằng cầm Hỏa Vũ ngân châm đứng chắn trước mặt bọn chúng, sát khí bao bọc cả cơ thể. Nhân lúc đám hắc y nhân còn chưa kịp hồi thần, Anh Đào đã nhanh tay dùng dây trói lại.
-Đừng cố quá thành quá cố. Dây này làm từ da của Dị Quỷ Hắc Ảnh Xà, càng dãy càng chặt đấy.- Anh Đào cười lạnh.
Phàm nhi bay tới, cái đầu nhỏ nhỏ ngó qua ngó lại 1 hồi, cuối cùng bay đến chỗ hắc y nhân có vẻ bình thường nhất giật khăn che mặt của hắn. Nhất thời, tất cả đều hít vào ngụm khí lạnh. Nam nhân này quả thật rất mĩ, nhưng không phải theo kiểu tà mị tuấn tú, âm nhu như nữ nhân hay đẹp tựa trích tiên. Từng đường nét cương nghi trên gương mặt đều giống như đao khắc, mái tóc đen cắt ngắn càng gợi lên cảm giác lạnh lùng mà bá đạo. Cả người hắn mơ hồ tản ra cảm giác lãnh huyết, tuyệt đối là người ra vào trong biển máu.
-Sát thủ?- Vân Tử Đằng nhíu mày.
-Không phải, không có sát khí nặng nề như sát thủ.- Anh Đào khẽ nhăn mặt. Đám người này gợi cho cô nhớ tới…- Là ám vệ phải không?
Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn Anh Đào, sắc mặt hết sức kỳ quái. Mà Tử Đằng nghe vậy nhịn không được xoa huyệt thái dương:
-Để xem nào… Suốt 15 năm nay, ngoài tiểu viện này thì muội chưa đi đâu cả, gặp cũng chẳng gặp ai. Nói tóm lại, ngoài Vân gia ra thì muội cũng chưa đắc tội với ai hết.
-Vân gia?- An Triệt ngồi xổm xuống đối diện hắc y nhân bên cạnh, bàn tay luôn vào trong tóc hắn, ép buộc hắn ngẩng đầu, mạnh mẽ giật khăn che mặt, để lộ ra 1 khuôn mặt cũng mỹ không kém- 2 người đứng đầu tuổi không lớn lắm, chắc tầm 18, 5 người còn lại tầm 20. 2 nhất tinh Đấu vương, 3 bát tinh Đấu linh, 2 ngũ tinh Đấu linh. Vân gia thừa cường giả như vậy từ bao giờ thế?
Vân Tử Đằng không phải loại ngốc, vừa nghe An Triệt nói, sắc mặt cô lập tức thay đổi, muốn hướng đám hắc y nhân ra tay liền bị Anh Đào ngăn lại. 2 người dùng ánh mắt trao đổi, cuối cùng, Tử Đằng cũng thu liễm lại sát khí, mà Anh Đào vốn đứng ở 1 bên lạnh lùng mở miệng:
-Nếu ta đoán không sai, các ngươi hẳn được cử đến theo dõi Tử Đằng.-Liền đối với An Triệt và Phàm nhi nói- Đem bọn hắn nhốt lại, lập thêm kết giới. Chúng ta xem thử bọn chúng im lặng được bao lâu.- Hừ, kết giới của Anh Triệt vốn có khả năng mô phỏng từng hình ảnh của địa ngục đó nha.
Trong mắt hắc y thủ lĩnh lóe lên tia sáng lạ, nhưng rất nhanh hắn liền cúi đầu, để mặc An Triệt kéo đi.
-Tiểu Đằng…
Vân Tử Đằng cúi đầu không nói, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu. Thở dài, Anh Đào vỗ vai Vân Tử Đằng rồi cả 2 cùng bỏ vào bên trong tiểu viện.
Sáng hôm sau, Anh Đào thức dậy từ giờ Mão, đem Vân Tử Đằng còn chưa hiểu cái ra khỏi giường. Sau 1 hồi để mặc nghĩa tỷ làm loạn, Tử Đằng mặt méo xệc nhìn mình trong gương. Tóc đen dài búi theo Lưu Vân kế, cài thêm ngọc châm đẹp đẽ, váy áo chỉ cần nhìn qua liền biết là hàng thượng đẳng. Phục sức đắt tiền đến vậy, ngay cả hoàng gia Lam quốc cũng chẳng có mà dùng.
-Tiện nhân, mau ra đây!
Tiếng nói chua ngoa của 2 nữ tử vọng vào trong phòng, Vân Tử Đằng trừng mắt nhìn Anh Đào đã sớm thay bộ đồ tỳ nữ, tức giận dùng khẩu hình nói với nàng:''Tỷ tỷ, tỷ không cần làm quá lên thế."
Anh Đào phất tay, nở nụ cười nhạt:"Lão hổ không ra oai liền tưởng là mèo. Tử Đằng, tỷ muốn muội kết thúc nhanh nhanh chút."
Tử Đằng thở dài lắc đầu, vô pháp nhìn Anh Đào đẩy cửa bước ra sân. Xích Nguyệt đại lục là đại lục chịu ảnh hưởng của 2 dòng văn hóa đông-tây. Ở đây. Ta có thể bắt gặp nữ nhân xinh đẹp ăn mặc kín đáo bên những kiến trúc Đông phương ngàn năm, thì cũng đồng thời thấy được nữ nhân khoác lên mình bộ đồ mỏng manh và những tòa lâu đài Tây phương cổ kính. Mà Lam quốc, hay nói đúng hơn là Ngân Mạc quốc, chính là quốc gia chịu ảnh hưởng nhiều nhất của dòng văn hóa Tây phương.
Lúc Mộ Dung Anh Đào ra khỏi phòng, đập vào mắt cô là 2 nữ nhân ăn mặc diêm dúa. 1 người mặc váy đỏ khoét sâu để lộ bộ ngực cao ngất, váy cắt ngắn cố tình khoa ra đôi chân, trường tiên (roi da) trong tay cô ta liên tục quất xuống nền đất. Mà nữ nhân bên cạnh cũng hở hang không kém. Cùng 1 màu xanh lục như Tử Đằng nhưng mặc trên người cô ta thì chẳng khác gì trang phục của kỹ nữ. Anh Đào nhịn không được nhăn mặt, dù có tiếp nhận nền giáo dục hiện đại thì cô cũng cảm thấy cách ăn mặc của 2 nữ nhân này khó coi.
-Đại tiểu thư của ta đang bận, không rảnh tiếp các ngươi.- Đáy mắt nàng hiện lên tia khinh bỉ, giọng nói cũng càng lạnh lẽo.
-Dám chặn đường ta? Không biết sống chết!- Nhị tiểu thư Vân Trang tức giận chửi mắng- Ngươi chỉ là thứ hạ nhân thấp kém, lại còn là nô tỳ hầu hạ phế vật vô dụng thì ngay cả tư cách để thấp kém cũng không có…
Vân Trang chưa kịp nói hết, liền ngây ngốc ngừng lại. Nữ nhân trước mắt lóe lên tia âm trầm sát khí, dung nhan tinh xảo mang theo khí thế bức người khiến nhiệt độ xung quanh hạ xuống, tất cả rơi vào trầm mặc. Cô ta run lẩy bẩy thiếu chút nữa liền ngã xuống.
Rùng mình, đến lúc nhìn lại, Vân Trang nhận ra đứng trước mặt mình chỉ là hạ nhân hầu hạ của phế vật kia liền nổi cơn thịnh nộ. Trường tiên vung lên mạnh mẽ, tức giận nói:
-Ánh mắt đó của ngươi là sao, ngươi dám nhìn bản tiểu thư bằng ánh mắt đó, không muốn sống nữa phải không? Hôm nay để bản tiểu thư dạy ngươi biết thế nào là phép tắc.
Trường tiên vụt xuống, mang theo tiếng rít phá không, cấp tốc phi về phía Anh Đào.
Trong lúc nhất thời tiếng cổ vũ sôi sục khắp nơi, vây quanh Vân Trang. Mà Anh Đào chỉ thản nhiên đứng đó, chờ đợi trường tiên đánh về phía nàng. Đợi đến khi nó chỉ cách nàng 1 gang tay, bàn tay trắng nõn liền mạnh mẽ bắt lấy, kéo căng thành 1 đường thẳng, mặt đối mặt cùng Vân Trang. Nhất thời, tất cả liền lặng ngắt.
Anh Đào cười lạnh:
-Vậy ra ngươi chỉ có thế này.- Dứt lời, nhẹ nhàng lật tay, nháy mắt liền đem trường tiên kia quất thẳng vào mặt Vân Trang. Vân Trang bị 1 roi này đánh văng về phía tường.
Vào lúc tất cả còn đang sững sờ, Mộ Dung Anh Đào đã đứng trước mặt Vân Trang, đôi mắt tím ánh lên tia tàn nhẫn:
-Muốn hướng Tử Đằng gây bất lợi, còn phải hỏi ý ta!- Lời còn chưa dứt, liền đem tứ chi cô ta phế hết.
Đám hạ nhân vây quanh hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn nhị tiểu thư mới vài phút trước còn kiêu ngạo là thế, thời khắc này huyết nhục mơ hồ nằm dưới đất. 1 hạt giống cứ như vậy liền bị hủy đi.
-Ngươi… ngươi…- Vân Lăng trừng lớn mắt, run rẩy chạy đến bên muội muội- Tiện nhân, ngươi dám phế muội muội ta, ta nhất định sẽ không để ngươi sống.
-Cứ tự nhiên.- Mộ Dung Anh Đào nhàn nhạt liếc mắt, làm cho Vân Lăng mao cốt tủng thiên, vội vội vàng vàng cho hạ nhân đỡ muội muội chạy ra khỏi cái tiểu viện này.
-Vô dụng thật!- Vân Tử Đằng từ trong phòng bước ra, tiếu tựa phi tiếu, lại nhìn qua Mộ Dung Anh Đào đang nhíu mày đứng giữa sân- Tỷ tỷ, có việc gì sao?
-Không có.- Anh Đào ngửi mùi máu trong tay, sắc mặt hơi tối đi nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu trầm mặc.
-Đồ súc sinh! Dám cho người đánh tỷ tỷ ngươi…- Chỉ chốc lát sau, 1 đám người vọt vào trong viện, dẫn đầu là nam nhân tuổi ngoại tứ tuần, khuôn mặt hung dữ đang gào thét.
Ánh mắt Anh Đào lóe lên tia tàn nhẫn, gọi ra hắc ám chủy thủ nhằm thẳng hướng đám người công kích. Vân Thịnh vốn dĩ vừa nghe tin nữ nhi yêu quý của mình bị tỳ nữ của phế vật kia công kích, nổi điên lao tới, lại đột ngộ bị 1 cỗ khí thế sắc bén đánh úp lại, ngây ngốc không kịp phản ứng. Mà phụ thân hắn, gia chủ Vân gia Vân Liệt ở phía sau nhanh tay hơn, lập tức phóng ra đấu khí muốn cùng chủy thủ đối chọi. Bất quá, chỉ là 1 cái nhỏ nhỏ ngũ tinh Đấu linh, đến tư cách đứng trước mặt nàng còn chẳng có, cuối cùng vẫn bị chủy thủ rạch 1 đường trên mặt.
Vân Thịnh nổi giận, quay sang Anh Đào và Tử Đằng chửi mắng:
-Đồ súc sinh! Dám động thủ với tỷ tỷ còn chưa nói, vây giờ lại đả thương gia gia.
Vân Tử Đằng tựa tiếu phi tiếu:
-Súc sinh? Phụ thân đáng kính, ta và người vốn có chung dòng máu, vậy xin hỏi nếu ta là súc sinh thì người là gì? Còn nữa, gia gia là gì? Phải chăng người đang tự nhận mình là súc sinh? Lại nói, ta và tỳ nữ vốn chỉ đang luyện tập, nhưng mọi người lại đột ngột xông tới khiến tỳ nữ của ta trượt tay, sao có thể nói là cố ý đả thương được.- Anh Đào, An Triệt và Phàm nhi ở trong lòng thầm dựng ngón tay cái, cười đến không khép miệng nổi.
-Mày… mày…- Vân Thịnh cứng họng.
-Nói dối!- Vân Lăng tức giận lên tiếng- Mày vốn chỉ là phế vật, sao dám đòi luyện tập! Rõ ràng là đang lấy cớ!
Ánh mắt Tử Đằng lạnh lùng lướt qua, Vân Lăng lập tức câm miệng.
-Thứ nhất, ta là dòng chính nữ duy nhất của Yên phủ, bị đuổi ra đây còn chưa tính, từ lúc nào thứ nữ như ngươi có quyền chửi mắng ta như vậy? Thứ hai, bảo ta là phế vật, vậy thì ta làm sao có nổi tỳ nữ là cao thủ đến mức đả thương được nhị tỷ và gia gia. Vân Lăng, có khi nào ngươi tự tay hạ thủ đối với muội muội mình rồi đổ tội cho ta? Thứ ba…- Đôi con ngươi xám bạc thu hết thảy mọi biểu tình vào trong mắt- Từ lúc nào người của Vân gia tụ tập ở đây đông vậy? Yên phủ đáng ra phải đổi tên thành Vân gia mới đúng, nhỉ?
Biểu tình trên mặt đám người nhất thời cứng ngắc. Vốn trước đây Vân Tử Đằng là thứ yếu đuối, bị khi dễ còn không có gan mở miệng, lại là phế vật cực kỳ vô dụng nhưng mẫu thân nàng ta mới là chủ nhân đích thực của Yên phủ. Lại nói, Hoàng thượng vốn tương tư Thanh Yên, đối với Vân gia vô cùng bất mãn nhưng vô cùng yêu quý Tử Đằng. Vân Thịnh để mặc thứ nữ chèn ép nàng ta lâu như vậy, nếu chẳng may lọt đến tai Thiên Tử… Nhất thời, tất cả run lên, cảm thấy chính nữ thường ngày ngu muội này vô cùng khủng bố.
-Và con 1 điều nữa…- Tử Đằng cười càng lúc càng xinh đẹp- Nếu có thể đả thương được gia gia dễ dàng đến vậy, có khi tỳ nữ của ta là người của thế lực lớn nào đó ấy nhỉ?- 1 câu nói này. rõ ràng là giọng điệu đùa giỡn.
Vân Liệt cứng đờ, rất thức thời kéo toàn bộ đám người ra ngoài. Hắn cũng chưa có ngu muội như nhi tử, tỳ nữ kia 1 chiêu đả thương hắn, lại nói chủy thủ của nàng ta vốn là bảo vật. Nếu cứ tiếp tục đắc tội cao thủ như vậy, sợ rằng hắn sẽ không có chuyện tốt.
Vân Tử Đằng nhìn sân viện thoáng chốc vắng tanh, hơi nhướn mày cười nhạt. Mà Anh Đào thì ngược lại, cầm hắc ám chủy thủ trong tay, mày nhăn càng lúc càng sâu, cuối cùng bước về phía Tử Đằng, cầm tay cô rạch 1 đường nhỏ. Vân Tử Đằng thấy vậy cũng chẳng buồn ngăn cản, nàng biết Anh Đào cực kỳ nhạy cảm với mùi máu. Nhưng thấy Anh Đào cứ giày xéo lông mày như vậy, nhịn không được mở miệng:
-Tỷ tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì?
Anh Đào ngẩng đầu nhìn Tử Đằng, con ngươi tím lóe lên tia sáng lạ:
-Tiểu Đằng, máu của muội và của bọn họ không cùng mùi. Muội chắc là có quan hệ huyết thống với bọn họ chứ?
-Thật?- Tử Đằng kinh ngạc. Cô biết nghĩa tỷ này đối với mùi máu chưa bao giờ sai- Vậy là muội không phải người Vân gia?
Mộ Dung Anh Đào gật nhẹ rồi lại cúi đầu trầm mặc. Nàng rất tự tin vào khứu giác của mình, chỉ là… Mùi máu của Tử Đằng, tựa hồ rất quen…
-Muốn biết, chẳng phải có cách đơn giản hơn sao?- An Triệt đẩy cửa ra sân, môi mỏng vẽ nên nụ cười ma quỷ. Mà Anh Đào cùng Tử Đằng lập tức hiểu ý, nhìn nhau tươi cười âm u.
Trong căn phòng cũ nát, 7 hắc y nam tử bị trói cúi đầu im lặng. Bất chợt, tiếng cửa mở truyền đến, cả 7 người đồng loạt ngẩng đầu.
Vân Tử Đằng ngồi xuống ghế, ánh mắt đảo qua không mang theo độ ấm, tựa hồ ngay lúc này đây đã muốn động thủ giết người. Mà Mộ Dung Anh Đào lạnh lùng ở bên cạnh, khuôn mặt trầm tư. Duy chỉ có Phàm nhi lăn tròn đến trước mặt đám hắc y nhân, đem từng lỗ chân lông của bọn chúng xem xét là lên tiếng:
-Chẳng trách, thủ nào gia cứ cảm thấy mấy tên các ngươi rất quen thuộc…
________________________________________
*lăn lăn lăn lăn lăn* Òa òa, ta nói thiệt ta rất chi là muốn làm mèo a~~~~. Cơ mà tại sao có mỗi mình ta đổi tên tác giả vậy T^T
*cụp tai* Đành cam chịu số phận, trở lại với cái tên cũ thôi. Ta cũng chưa muốn thành kẻ đạo truyện của chính mình á T^T
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện