[Dịch]Vận Đào Hoa - Sưu tầm
Chương 10 : Mị Ảnh Lâu
.
Sớm ngày hôm sau, lúc Mộ Dung Anh Đào thức dậy ngay lập tức bắt gặp 1 số điều kỳ quái.
…Chẳng hạn như, đám hắc y nhân hôm qua đã gần như biến mất…
…Chẳng hạn như, 2 hắc y thủ lĩnh đã trở thành cu li* của Vân Tử Đằng ==… (Chắc không ai cần ta giải thích từ cu li đâu nhỉ :v )
-Tiểu Đằng, muội… Đây rốt cuộc là chuyện gì?- Mộ Dung Anh Đào co giật khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến nhìn 2 hắc y thủ lĩnh kẻ dọn cơm, người bưng trà.
-Ân. Để muội giới thiệu.- Tử Đằng chống cằm- Đây là người hầu mới của chúng ta.
-Không phải chuyện đó!!!
-Vậy là gì?- Tử Đằng tươi cười vô tội.
Mộ Dung Anh Đào trừng mắt, có chút vô phương nhìn tiểu nghĩa muội. 2 nam nhân này, 1 kẻ ngũ quan như đao khắc, lạnh lùng mà bá đạo, 1 kẻ mang mái tóc buộc hờ, ngũ quan mềm mại hơn nhưng hoàn toàn không có tia độ ấm, chỉ cần nhìn qua là biết không tầm thường. Nói đi nói lại, cổ đại cũng có phong thủy thật tốt, sản sinh ra nhiều mỹ nam như vậy.
Khoan khoan, lạc đề rồi!!!
-Tiểu Đằng, 2 người này sẽ thành thuộc hạ của muội?- Anh Đào nói nhỏ.
-Ân.- Tử Đằng gật đầu- Muội mới có được đêm qua.
Khóe miệng Mộ Dung Anh Đào khẽ giật giật. Vân Tử Đằng này, thoạt nhìn lạnh băng nhưng một khi đã mở miệng thì toàn làm người ta hộc máu mà chết. Nàng đã từng thấy qua tiểu Đằng thu thập người, lúc đó nàng chỉ đứng bên cạnh xem, cơ mà vì bảo vệ tim mạch, Mộ Dung Anh Đào đã thề không bao giờ dại dột như vậy nữa.
2 nam nhân nhìn trên đầu Anh Đào hiện lên vài cái hắc tuyến, bất quá thái độ chẳng có chút ngạc nhiên nào, ánh mắt bọn họ đối với Tử Đằng mang thêm vài phần nghi hoặc. Mà Tử Đằng cũng chỉ cười khẽ. Muốn nghi hoặc thì cứ nghi hoặc đi, dù có lật 18 đời tổ tông nhà nàng lên cũng chẳng tìm được gì.
-Này, tên bọn họ là gì?- An Triệt hỏi.
-A, ta quên béng mất!- Tử Đằng gãi đầu- Tên các ngươi là gì?
-Tùy chủ nhân quyết định!- 2 nam nhân đồng thanh.
-Ân, vậy gọi Gấu và Hồ đi!- Tử Đằng gật đầu, khuôn mặt thập phần nghiêm túc.
-Khụ!- Anh Đào đang uống nước lập tức bị sặc.
-Phụt!- An Triệt phun thẳng nước trong miệng ra ngoài.
-… == -Phàm nhi quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ.
-…- 2 nam nhân đầu đầy hắc tuyến.
Vân Tử Đằng bị mọi người nhìn đến da gà da ốc nổi đây, khóe miệng giật giật:
-Tỷ tỷ, An Triệt, Phàm nhi, thu lại biểu tình của 3 người đi!
-Tiểu Đằng…- Phàm nhi lau mồ hôi- Nếu sau này ngươi có con, vì tương lai của nó, tốt nhất ngươi không nên tham gia đặt tên.
-Vậy ngươi tự đi mà đặt!- Cô muốn xem con gà này thế nào mà dám chế nhạo cô.
-Ngươi không cần thách!- Phàm nhi đập bàn đứng dây, 1 cánh chống eo, 1 cánh chỉ thẳng- Cái tên mặt lạnh kiêu căng kia sẽ là Huyền, còn cái tên yêu nghiệt kia là Hoàng. Thế nào. Thấy gia rất giỏi phải không?- Nói xong kiêu ngạo che mỏ, đắc ý nhìn Tử Đằng.
-Hừ, chỉ là 1 con gà thôi, đắc ý cái gì chứ!- Tử Đằng đen mặt.
-Cái gì? Ngươi dám nói gia là gà?- Phàm nhi nhảy choi choi đầy phẫn nộ.
-Ngươi không chỉ là gà mà còn là 1 con gà béo ú tham ăn!!!
-Phi! Người ta gọi là bụ bẫm đáng yêu!
-Đáng yêu cái con khỉ! Ta thấy ngươi mập đến sắp không bay nổi rồi!
-!@#$%^&*@#$%^&*....
-*&%^$%#$@#!!@!@#...
Ở đối diện, Anh Đào và An Triệt im lặng nhìn 1 người 1 gà, ý lộn, là 1 người 1 Chu Tước cãi nhau, trong lòng thầm niệm 1 ngàn không trăm lẻ tám lần: “Không được cười, không được cười, tuyệt đối không được cười!!!! >
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện