[Dịch]Vân Cuồng - Sưu tầm
Chương 67 : Gió mây vần vũ kinh Long Châu - Thân thế của Thiếu Thu.
.
Edit: Thủy Lưu Ly
“Chuyện này nếu nói tiếp lại liên quan đến bí sử của hoàng thất Đại Sở. Cuồng Nhi, thật ra ta không phải họ Sở, cũng không phải là nhi tử của Sở Dịch. Ta họ Diệp, là nhi tử duy nhất của Đại thiên tôn Ma Môn, Diệp Thiếu Quân.” Sở Thiếu Thu, không, nên nói là Diệp Thiếu Thu thở dài, trầm giọng nói.
“Cho nên huynh mới có thể thừa kế vị trí thiên tôn của Ma Môn?” Vân Cuồng không khỏi tỉnh ngộ: Nàng nói mà, lão già đáng chết như Sở Dịch kia sao có thể sinh ra một vị công tử bất phàm, thoát tục như thần tiên là Thiếu Thu ca ca chứ! Không nghĩ tới, điều nàng nghi ngờ lại là sự thật, không khỏi “Ha” một tiếng, rung đùi đắc ý.
“Khi nào rảnh ta nhất định sẽ đến bái kiến vị phụ thân vĩ đại của huynh một chút, đa tạ ông ấy đã sinh ra Thiếu Thu ca ca của ta. Có thể sinh được một người như huynh, ông ấy nhất định cũng là một nhân vật không tầm thường.”
(lời edit: có gì đó sai sai =)))
Diệp Thiếu Thu bị lời nói của nàng chọc cười ra tiếng: Chuyện này cùng với việc có thể sinh liên quan gì sao, tiểu quỷ này thật là, càng gây chuyện càng nghiện, chỉ sơ sẩy một chút là đã muốn lừa gạt, đùa giỡn người khác rồi. Có điều, nàng thật sự rất đáng yêu, hắn vô cùng thích.
“Đáng tiếc phụ thân của ta đã mất rồi, nếu không Huyết Long văn cũng sẽ không xuất hiện trên người ta.” Diệp Thiếu Thu gác cằm lên hõm vai của Vân Cuồng, vẻ mặt hơi thương cảm, cảm khái nói: “Nếu không như thế, chỉ sợ ta thật sự sẽ phải đợi Cuồng Nhi đến mỹ nhân cứu anh hùng rồi.”
“Hừ, chẳng lẽ ta không thể anh hùng cứu mỹ nhân sao. Hắc hắc, Thiếu Thu ca ca, nếu không, huynh mặc nữ trang thử xem? Ừm, làn da của Thiếu Thu ca ca rất tinh tế, ngũ quan lại tuấn tú, mặc nữ trang vào nhất định có thể mê chết một đám lớn nam nhân.” Đôi mắt đen láy như mặc ngọc của Vân Cuồng dưới bóng đêm chợt lòe lòe sáng, ánh lên suy nghĩ sâu xa như thật sự muốn ‘hóa thân thành sói’ mà nhào vào người Sở Thiếu Thu, khiến chàng cảm thấy da đầu run rẩy một trận, sau lưng cũng lạnh buốt. Chàng nhịn không được dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn nàng một cái.
“Càn quấy, còn không nghiêm túc lại cho ta!” Nhìn hai hàng lông mi của nàng chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt, ngây thơ vô tội, lại không giấu được nụ cười gian xảo, Diệp Thiếu Thu không khỏi buồn bực: Có phải chàng đã cưng chìu nàng quá mức rồi hay không? Nhưng hình như, từ rất lâu, chàng lại không thể kháng cự được cảm giác dung túng, cưng chìu rồi.
Vân Cuồng hơi suy nghĩ sâu xa “A!” một tiếng: “Vậy chẳng phải nói cô cô (mẹ của Thiếu Thu) trước khi tiến cung đã…”
“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Thu gật gật đầu, ánh mắt hơi đảo qua xung quanh, giống như đang lâm vào hoài niệm, giọng nói chàng mờ ảo, mềm nhẹ, dần dần truyền ra: “Nơi này là nơi phụ thân Diệp Thiếu Quân và mẫu thân ta quen biết nhau.”
“Năm đó, khi mẫu thân vẫn còn là một thiếu nữ, tính khí cũng có vài phần ngông cuồng, không biết trời cao đất dày là gì, mà Liễu gia nhiều đời nhất mạch đơn truyền, truyền nam không truyền nữ, nhưng tính tình của mẫu thân lại vô cùng hứng thú đối với võ học và dược lý, còn thường xuyên trốn ngoại công (ông ngoại) theo cữu cữu (cậu) ra ngoài hái thuốc.”
“Mùa thu hai mươi ba năm trước, chính là ở trong này, phụ thân luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, chịu sự cắn trả của Huyến Long văn, một chưởng đánh vào gốc đại thụ này, cũng gây chấn động khiến mẫu thân, lúc đó bị lạc đường nghe thấy mà tìm vào trong cốc, rồi nhân tiện cứu phụ thân một mạng.” Diệp Thiếu Thu chỉ gốc đại thụ hai người đang dựa vào, nói đùa: “Gốc đại thụ này có thể xem như là bà mối của phụ mẫu ta, chúng ta đều phải cảm tạ nó.”
Vân Cuồng sửng sốt, trong lòng đối với võ công của Diệp Thiếu Quân hiểu thêm một chút, âm thầm tán thưởng, ha ha cười nói: “Đúng vậy, chúng ta đều phải cảm tạ nó.”
Hai người còn thật sự ngồi dậy, chân thành vái ba vái với gốc đại thụ này, xong mới ngồi xuống một lần nữa, tiếp tục nghe chuyện xưa của Diệp Thiếu Thu.
“Sau này nàng chắc cũng nghĩ đến, tuy rằng năm đó phụ thân đã hơn sáu mươi, nhưng cảnh giới võ công đã đạt tới Mặc Trúc chi cảnh (mặc = đen), bề ngoài nhìn qua chỉ giống như nam tử mới hơn hai mươi tuổi, anh tuấn tiêu sái, lại có một thân võ học tuyệt thế, nên sau khi mẫu thân cứu phụ thân, rất nhanh đã nảy sinh tình cảm với phụ thân. Mà phụ thân nửa đời đã dành hết tâm trí vào cảnh giới võ học và môn phái, không có lòng dạ nào đối với chuyện tình cảm nam nữ, tuy vậy bởi vì ân cứu mạng, và dốc lòng chăm sóc của mẫu thân, cuối cùng ông cũng không nhịn được mà yêu thương mẫu thân. Người trong Ma Môn trước giờ đều không để ý lễ giáo thế tục, cho nên bọn họ đã tự định chung thân (tự đính ước), nùng tình mật ý, sống cùng nhau trong sơn cốc này hơn nửa tháng. Căn nhà cỏ phía sau chúng ta là nơi bọn họ ẩn cư năm đó.”
(lời edit: trâu già gặm cỏ non =)))
“Nhưng là, trời không chìu lòng người, cuối cùng, phụ thân ta vì trọng thương chưa lành, không tránh khỏi việc bị Huyết Long văn cắn trả, lại không đành lòng nhìn thấy mẫu thân đau lòng, nên âm thầm bỏ đi, kết cục bị Huyết Long cắn nuốt thân thể mà chết. Còn mẫu thân, người đại khái cũng hiểu được nguyên nhân, vốn định trở lại Liễu gia một lần rồi đi tìm phụ thân, nhưng bất ngờ phát hiện…” Diệp Thiếu Thu mỉm cười, chỉ chỉ chính mình, nghiêm trang nói: “Mẫu thân phát hiện, trong bụng đã xuất hiện vị công tử anh tuấn tiêu sái là Diệp Thiếu Thu ta, cho nên không đành lòng không sinh ra ta để gây tai họa cho nhân gian, vì thế ta cũng được vinh quang xuất hiện.”
Vân Cuồng nhất thời “Phụt” một tiếng, điên cuồng vỗ vỗ lồng ngực rắn chắc của Diệp Thiếu Thu, cười đến ngã trước ngã sau: Cô cô thật quá vĩ đại! Đứa nhỏ trong bụng chưa bao tháng mà đã biết được sẽ anh tuấn, tiêu sái thế nào, lại không biết rằng vị công tử anh tuấn tiêu sái này lúc đó chỉ mới là một phôi thai nho nhỏ, còn chưa chắc sẽ lớn bằng khối đậu phụ mà người ta bán bên ngoài bao nhiêu đâu…
Vân Cuồng nhịn không được đảo mắt xem thường: “Thiếu Thu ca ca, mặt huynh thật dày.”
“Sao nào, sao nào, nói đến chuyện này, ta sao có thể so được với Cuồng Nhi nhà ta được chứ.” Diệp Thiếu Thu lộ vẻ ngưỡng mộ chăm chú nhìn bộ dạng uể oải của Vân Cuồng trong lòng mình, càng xem càng thích, nhịn không được trộm hương (hôn trộm) một cái trên gương mặt trắng nõn, mềm mại của nàng: Ừm, thật mềm, mùi vị rất tuyệt…
Miệng Diệp Thiếu Thu như còn lưu lại hương thơm của nàng, tinh thần phấn chấn, sảng khoái nói tiếp: “Sau này mẫu thân vì Liễu gia mà vào cung làm Hoàng hậu, dùng thủ đoạn lừa gạt Sở Dịch, sinh ra ta. Khi đó phụ thân vẫn không trở về, nên mẫu thân mới hết hy vọng. Ai ngờ năm đó khi ta hôn mê, Hữu (phải) tôn Hàn Á Liên của Ma Môn đến tìm mẫu thân, nói có cách khiến ta tỉnh lại, nhưng điều kiện là muốn ta gia nhập Ma Môn, cùng hợp tác đánh bại Tả (trái) tôn, thống nhất tứ môn Mật tông. Mẫu thân vì sốt ruột cứu con cho nên đã nhận lời nữ nhân kia, để nàng ta đã gieo Huyết Long văn này xuống người ta.”
Nói đến ba chữ Hàn Á Liên, vẻ mặt Diệp Thiếu Thu đột nhiên trở nên kỳ quái, trong giọng nói cũng ẩn chứa vài phần phẫn hận. Vân Cuồng thấy vậy, không giấu vết cau mày, cẩn thận ghi nhớ nhân vật này.
“Huyết Long văn là một trong ba thánh vật của Ma Môn, là một linh trùng, nó cần lựa chọn vật chủ để ký sinh. Người bình thường nếu gieo Huyết Long văn này sẽ bị cắn nuốt mà chết, ngay cả phụ thân có huyết mạnh thuần túy của Ma Môn mà cũng không thể chống lại, thì có thể hiểu Huyết Long văn này đáng sợ bao nhiêu. Có điều nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, Huyết Long văn tuy đáng sợ, nhưng cũng là vật cứu mạng, máu của ta bất ngờ thích hợp cho nó sinh tồn, cho nên cũng chậm rãi chữa trị kinh mạch bị hao tổn của ta. Trong lúc ta bị gieo Huyết Long văn, ta đều ở trong trạng thái nửa tỉnh, nửa ngủ, không có sức chống cự, hơn nữa Huyết Long văn này tích tụ nội lực của mấy chục đại môn chủ, khiến công lực của ta tăng vọt, một năm trước thì đột phá Tử Trúc chi cảnh, mới chính thức thoát khỏi trạng thái đần độn, mơ hồ lúc trước.”
Diệp Thiếu Thu ‘đau khổ’ đâm đâm cái trán của Vân Cuồng: “Nhưng khi ta tỉnh lại, điều đầu tiên ta nhìn thấy lại là thế giới đều đã thay đổi, còn tiểu phá hoại như nàng lại có thể thành lập nhiều thế lực kinh người như vậy, lúc ấy, thật sự khiến ta giật cả mình.”
Vân Cuồng đùa giỡn nắm lấy vài lọn tóc đen của chàng, uất ức nói: “Người ta làm vậy không phải đều vì huynh sao?”
Diệp Thiếu Thu nghe được, trong lòng nhảy dựng, ánh mắt chàng nhộn nhạo, áy náy, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, giọng nói nhỏ nhẹ, khàn khàn, lại vô cùng mê người: “Cuồng Nhi, thật xin lỗi, khi ta tỉnh lại đã không nói cho nàng biết đầu tiên, hại nàng lo lắng cả một năm trời.”
Nghe thế, Vân Cuồng cười sáng lạn, lắc lắc đầu: “Năm trước thế lực của ta đã tụ họp đủ, cho dù huynh tỉnh lại, ta cũng sẽ không bỏ qua cho Tư Đồ gia. Liễu gia nhất định không chiu thêm bất cứ sự quản chế nào của người khác nữa. Ta không muốn người một nhà bị thương tổn, cũng càng không muốn ở dưới người khác, cho nên, chuyện phát triển tới hôm nay là tất nhiên, với lại, không phải Thiếu Thu ca ca vẫn luôn âm thầm che chở cho ta sao?”
“Năm đó, Thiếu Thu ca ca đã hứa sẽ bảo hộ nàng cả đời, đấy không phải là lời nói đùa.” Giọng điệu của Diệp Thiếu Thu chân thành mà kiên định, chăm chú nhìn chằm chăm vào ánh mắt đen láy của Vân Cuồng: “Cuồng Nhi, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, nàng đều phải nhớ kỹ câu nói này của ta. Ta, Diệp Thiếu Thu, kiếp này trừ nàng cũng không dung được bất cứ ai trong mắt nữa. Ta tuyệt đối sẽ không làm nàng bị thương, cả đời nhất định đều ở bên cạnh nàng, bảo vệ, che chở cho nàng!”
Cả người Vân Cuồng bị bầu không khí ấm áp bao phủ, ôm cổ chàng, hạnh phúc cười, nhưng đột nhiên lại nhăn mặt, nhíu mày: “Thiếu Thu ca ca, Huyết Long văn sẽ cắn nuốt thân thể người ký sinh? Vậy thân thể của huynh không có vấn đề gì chứ?
Trong lòng run lên, lồng ngực như bị ép chặt, Vân Cuồng thầm than: Chuyện này nhất định có vấn đề.
“Linh bảo thiên địa và linh trùng hiếm thấy, ước chừng đều cùng một cấp bậc, ai thắng ai bại rất khó nói, hơn nữa Hàn Á Liên kia nếu là người của Ma Môn, vậy nàng ta dựa vào cái gì mà không công cứu mạng một người, còn đem thánh vật của Ma Môn là Huyết Long văn yên tâm giao cho huynh? Nàng không sợ bị huynh cắn ngược lại sao?” Nếu không có một ít thủ đoạn khống chế, nàng ta nhất định sẽ không yên tâm.
Còn chưa gặp mặt mà Vân Cuồng đã cảm thấy chán ghét nữ nhân này rồi: Lão yêu bà đáng chết, dám đụng đến Thiếu Thu ca ca của ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ san bằng hang ổ của ngươi!
Bàn tay thon mềm, trắng nõn chậm rãi nắm chặt, đôi mắt đen láy của Vân Cuồng đảo qua đảo lại, cố chấp hỏi: “Thiếu Thu ca ca, huynh nói cho ta nghe một chút về cao thủ trong Ma Môn được không?”
“Cuồng Nhi, có đôi khi, người quá thông minh, cũng không phải là chuyện tốt.” Diệp Thiếu Thu hiểu được ý đồ của nàng, bất đắc dĩ vốt vuốt tóc nàng.
“Đúng vậy, Thiếu Thu ca ca, người quá thông minh đúng là không tốt đâu.” Vân Cuồng cũng cười dài trả lại lời nói cho Diệp Thiếu Thu.
Cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Vân Cuồng, Diệp Thiếu Thu không nhịn được cười khẽ, sờ sờ mũi, thở dài, chấp nhận số phận gật gật đầu: Lấy tính tình cố chấp của vật nhỏ này, dù chàng không nói, nàng cũng nhất định sẽ tự mình tìm hiểu, đến lúc đó thì nàng sẽ nguy hiểm nhiều hơn.
Nghĩ nghĩ, chàng nhướng mày: “Ma Môn lệ thuộc vào tứ tông của Mật tông, lực ảnh hưởng hơn xa Khinh Trần tháp, Lăng Tiêu cung, Cửu Tiên cốc, là tà phái đứng đầu tiên hạ từ xưa đến nay. Huyết Long vừa ra ai dám tranh phong, cho nên gần như mỗi Đại thiên tôn của Ma Môn đều là nhân vật đứng đầu, tung hoành thiên hạ. Sở dĩ Ma Môn mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy là vì Huyết Long không có chủ, nên cái ghế Thiên tôn do hai vị tả hữu tôn đứng ra quản lý, nhưng bên Trưởng Lão đường lại không thuộc phạm vi thế lực của hai vị này, khiến thế lực của Ma Môn bị chia làm ba, lúc này mới không thể đối kháng với Lôi gia hay thượng tam tông được.”
Nói tới đây, sắc mặt Diệp Thiếu Thu trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói: “Cuồng nhi, Lôi gia chắc chắn không phải là một đầm nước cạn, trong đó cũng có cao thủ cường đại chân chính trấn thủ. Bình thường cao thủ Mặc Trúc đều là những lão yêu quái sống được ít nhất là một giáp (giáp ở đây nói được 60 tuổi), số lượng cực kỳ thưa thớt, nhưng lại cách biệt một trời so với cảnh giới Tử Trúc, tuyệt đối không thể khinh thường. lần này nàng có thể uy hiếp bọn họ thành công, hoàn toàn bởi vì lực phá hoại của trăm vạn đại quân, nếu thật sự ngọc đá cùng nát (liều mạng), thì chắc chắn hai bên đều không chiếm được bao nhiêu lợi thế, vì điều này Lôi Phá Hải mới nhượng bộ như vậy. Do đó, nàng phải nhớ kỹ, trước khi tiến vào cảnh giới Mặc Trúc, ngàn vạn lần không được tiếp xúc với Lăng Tiêu cung của Mật tông. May mắn hôm nay bọn hắn không phải thật tình muốn đến trợ oai cho thất tông, nhưng Cuồng Nhi, bất kể nàng là thiên tài cỡ nào, đều không thể thay đổi việc nàng còn quá trẻ, tuyệt đối không được xúc động.”
“Ta biết, trên Tử Trúc còn có những cảnh giới cao thâm khác, thì ra là Mặc Trúc.” Vân Cuồng trầm tư cười nói, nhưng không hề uể oải.
Vân Cuồng từ trước đến nay đều tin tưởng chính mình một trăm phần trăm. Nhiều năm nay, khi đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, nội lực của nàng đã cao hơn cao thủ Tử Trúc binh thường rất nhiều. Cũng nhờ vậy mà mấy ngày trước mới đột phá, mà bây giờ tu vi đã vững vàng, căn bản không cần thời gian dư thừa để củng cố.
Vấn đề nội lực chính là thời gian, mà pháp tắt, lĩnh ngộ của cảnh giới ngoài Tử Trúc càng khiến các cao thủ đau đầu, cũng vì tâm tình, lĩnh ngộ, đôi khi chỉ chợt nhoáng lên trong nháy mắt, rất khó nắm bắt, mà thiên nhân hợp nhất lại giỏi hơn bất kể cảnh giới phía trên nào, chỉ có điều nàng vẫn chưa thể vận dụng được thôi.
Trong lòng Vân Cuồng tin chắc rằng sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, nàng tiếu ngạo thiên hạ.
“Cuồng Nhi, cấp bậc cầu vồng tuy rằng mọi người đều biết, nhưng đối với cao thủ chân chính mà nói thì Tử Trúc chỉ là nhập môn, Mặc Trúc, Bạch Trúc, còn cả Thiên trúc trong truyền thuyết, đều là cảnh giới mà chúng ta vẫn xa xa chưa đạt tới được. Hơn nữa, theo ta biết, ngoài Ma Môn, còn có không ít những lão yêu quái lợi hại hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần tồn tại.” Diệp Thiếu Thu thấy bộ dạng cuồng vọng của nàng, không khỏi bật cười, thân mật hôn lên trán nàng một cái, giọng nói hơi nghiêm túc.
“Bước vào Tử Trúc là có thể kéo dài tuổi thọ, kéo dài quá trình lão hóa, Mặc trúc chi cảnh lại là cảnh giới vĩnh viễn bảo tồn thanh xuân, sống đến hai trăm tuổi cũng không phải là việc gì khó, mà cao thủ chân chính trên đại lục, lại rất ít hiện thế, cho nên nàng mới không biết. Nhưng hôm nay, mặt hồ tĩnh lặng của đại lục đã bị người khuấy loạn, Ma Môn hiện thế, chỉ sợ đến lúc đó cao thủ sẽ xuất hiện giống như nấm mọc sau mưa. Hành động của nàng tuy rằng bừa bãi, nhưng cảnh giới võ học lại khiến bọn họ cảm thấy nàng chưa đủ gây sợ hãi cho bọn họ, chắc hẳn sẽ không phí tâm mà đối phó với nàng. Tuy vậy, trước khi mạnh lên, nàng không được đi ra ngoài gây chuyện, biết không!” Nói tới đây trong lời nói của Diệp Thiếu Thu lại bốc lên một mùi chua kỳ quái, giống như cả sơn cốc đều bị lũ dấm quét qua vậy, ngay cả hoa cỏ cũng bị hun đến cong thân, héo rũ…
Chỉ thấy Diệp Thiếu Thu đen mặt, nghiêm túc, oán hận, bổ sung thêm một câu.
“Đặc biệt, không được trêu chọc thêm nam nhân nữa!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện