[Dịch]Vân Cuồng - Sưu tầm
Chương 64 : Gió mây vần vũ kinh long châu - Dương danh thiên hạ (3)
.
Edit: Thủy Lưu Ly
Mọi người mới nhìn thấy bộ dáng mới lạ của Vân Cuồng cách đây không lâu, nhưng những người Liễu gia lại chưa nhìn thấy, cho nên mấy người Liễu lão gia tử, Liễu lão phu nhân, Liễu Kiếm đều mở to mắt, kinh ngạc không nói nên lời: Trời ạ, đây là bộ dạng của Cuồng Nhi lúc không có phấn son sao? Điều này thật sự quá kinh người!
Vẻ mặt của Huyết Sát vệ xẹt qua một tia sáng hả hê, đắc ý, ánh mắt nóng rực mang theo sùng bái dừng trên người Vân Cuồng: Rốt cuộc công tử không cần phải ẩn giấu phong thái của mình nữa! Hừ, từ nay trở đi, bọn hắn muốn nhìn xem còn có kẻ nào không có mắt dám khinh thường công tử nhà bọn hắn nữa hay không!
“Các ngươi đã ôn chuyện xong chưa hả? Có nói nhiều hơn cũng không có tác dụng gì đâu!” Tư Đồ Uyên Minh nhìn thấy Vân Cuồng chậm chạp không đi ra, oán hận nói khích: Đừng phí công kéo dài thời gian nữa, hôm nay Liễu gia các ngươi tuyệt đối không thể tránh khỏi kiếp nạn này được!
“Buồn cười, Tiểu vương mà sợ các ngươi sao?” Vân Cuồng trừng hai mắt, không chút để ý phe phẩy cây quạt trong tay: “Chẳng lẽ ngươi không biết từ nhỏ Tiểu vương là đánh nhau mà lớn sao, kinh nghiệm đầy mình, chưa từng thất bại? Không phải ta ăn nói lung tung, chứ ở Sở kinh này, bàn về đánh nhau, Tiểu vương đã xưng thứ hai thì chắc chắc không còn kẻ nào dám xưng thứ nhất! Không tin, ngươi thử đi hỏi Vương công tử, Lý công tử, Diêu công tử xem có phải như thế không? Hơn nữa chưa kể đến bọn hắn trẻ tuổi nhiệt huyết, nắm đấm cũng mạnh mẽ, còn phụ thân ngươi chỉ là một văn sĩ trung niên, có thể trói nổi một con gà sao? Không chừng, còn không đánh lại bọn hắn được đâu!”
Một đám công tử quyền quý hoặc là che mũi đỏ bừng, hoặc là che mắt bị bầm đen, vội vàng gật đầu xác nhận.
Tư Đồ Hạo Lan buồn bực vô cùng: Tên tiểu quỷ khốn kiếp này lại bắt đầu nói nhảm rồi. ‘Hắn’ dám so sánh người đường là thừa tướng đương triều như lão với lưu manh đầu đường xó chợ! Còn dám nghi ngờ cao thủ Thanh Trúc như lão không thể trói nổi một con gà!
Liễu Thanh thấy Vân Cuồng đột nhiên chạy đến làm loạn, thật sự cảm thấy vừa buồn cười cừa tức giận, vội vàng đi tới túm lấy nàng: “Cuồng Nhi, kiểu đánh nhau này của con không giống với bọn hắn, mau trở lại chỗ gia gia!”
Liễu Kiếm lấy lại tinh thần, khoác tay ngăn lão cha mình, cười khổ lắc đầu: “Để cho Cuồng Nhi lên thôi, không biết chừng Cuồng Nhi thật sự có thể dùng một đầu ngón tay giải quyết bọn hắn!” Ánh mắt hắn dừng thật lâu trên người ‘nhi tử’ của mình, càng nhìn càng khiến suy nghĩ của Liễu Kiếm đối với Vân Cuồng xảy ra thay đổi lớn, nhưng trong mắt hắn vẫn lộ rõ vẻ cưng chìu, ôn hòa, không hề thay đổi, thậm chí trong đó còn mang theo vài phần vui mừng và tự hào.
Đây, là nhi tử của Liễu Kiếm ta! Bất kể trước kia ‘hắn’ có bộ dạng như thế nào, bất kể trước kia ‘hắn’ là tên quần là áo lụa, phong lưu, phóng đãng, hay là công tử tuyệt thế, thì ‘hắn’ vẫn là ‘nhi tử’ ta quý trọng nhất. Mà hôm nay, ‘hắn’ đứng trước mặt Liễu gia, che gió che mưa cho bọn họ. Ta, cảm thấy kiêu ngạo, vì ‘hắn’!
“Liễu Vân Cuồng, ngươi dám nói nhảm trước mặt cao thủ Thanh Trúc, ngươi không phải còn chưa tỉnh ngủ chứ?” Tư Đồ Uyên Minh giễu cợt nói.
“Cao thủ Thanh Trúc? Tiểu vương còn là cao thủ khảm trúc (chặt trúc =))) đây! Ai cần quan tâm ngươi là loại trúc gì, đều lại đây đi. Tiểu vương thấy một cây thì chặt một cây, thấy một đôi thì chặt một đôi! Hắc hắc, Nhất định sẽ đem các ngươi nhổ tận gốc, từng khúc từng khúc chặt đứt. Đừng tưởng Tiểu Vương không mang theo rìu bổ củi thì không thể làm gì được các ngươi! Tiểu vương rất có bản lĩnh đấy!” Vân Cuồng một phen thao thao bất tuyệt, hoàn toàn xuyên tạt lời nói của Tư Đồ Uyên Minh, khiến chúng võ lâm nhân sĩ lại được cười vang một trận, vẻ mặt cũng không thể nhịn được lộ ra biểu cảm đáng khinh, miệng cười muốn rút gân.
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đã biết Vân Cuồng là nữ nhi, nhưng khi nghe nàng nói như vậy vẫn bị nàng dọa cho sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực như muốn chảy máu, trong lòng gào thét không ngừng: Trời ạ, Cuồng Nhi quá bưu hãn rồi, thật sự là quá, quá xằng bậy mà…
(lời edit: không biết tại sao đến đoạn này ta cứ cảm thấy trong lời của Vân Cuồng có ý đồ đen tối gì…uhm, không nghĩ nữa, đầu óc ta rất trong sáng =)))
Bạch y nam tử ẩn thân nơi nào đó trên mái hiên cũng không nhịn được run rẩy, da gà rơi đầy đất.
Ngay cả trong mắt Lôi Phó Hải cũng lộ ra cảm xúc dở khóc dở cười: Khoe khoan khoác lác, ngươi cho cao thủ Thanh Trúc là vật trang trí sao?
Sắc mặt của Tư Đồ Hạo Lan lúc xanh lúc đỏ, thật vất vả mới có thể khôi phục lại bình thường. Tuy vậy lão cũng biết mình không thể tiếp tục dung túng cho tên tiểu quỷ trước mặt nói nhảm nữa, cho nên lập tức lạnh lùng quát một tiếng: “Nếu ngươi đã muốn lên ứng chiến, thì nhanh chóng ra sân đi!”
“Từ từ! Đùng nóng vội!” Vân Cuồng lại bảo.
“Ngươi không vội nhưng ta gấp!” Tư Đồ Hạo Lan thổi râu trừng mắt.
“Tiểu vương còn một nguyện vọng nho nhỏ~” Vân Cuồng hơi uất ức nhỏ giọng nói.
“Có di ngôn gì thì nhanh nói hết đi!” Tư Đồ Hạo Lan mạnh mẽ kìm nén nói với bản thân: ‘Hắn’ là một tiểu bối, ta không thể tính toán chi ly với ‘hắn’, làm trò cười trước mặt chúng nhân sĩ anh hùng được, cho nên lão mới nhẫn nhịn không xông lên dạy dỗ tiểu quỷ trước mặt.
“Ừm, này hả, Tiểu vương cũng chỉ hy vọng có thể gia tăng sự thú vị cho trận đấu mà thôi…” Vân Cuồng gật gần đầu, hai mắt đột nhiên sáng rực như đèn pha, vẻ mặt hưng phấn: “Mọi người chỉ biết đánh nhau một chọi một thì không có ý nghĩa gì hết, tốt nhất là cùng nhau đánh. Tiểu vương thích nhất là quần ẩu (đánh hội đồng), bốn phương tám hướng đều có kẻ địch, cảm nhận loại thỏa mãn khi đánh gục từng người một, kề đao vào cổ từng người một. Đây quả thật là khiến người khác cảm thấy sảng khoái vô cùng! Tư Đồ bá phụ, toàn gia Tư Đồ gia ngươi đều lên tham chiến thì sao? Tiểu vương đúng là đang lo lắng cho lão già lọm khọm, yếu ớt như ngươi đấy, để tránh đến lúc ngươi bị đánh nằm úp sấp sẽ không có ai giúp đỡ. Hôm nay Liễu Vân Cuồng ta muốn một mình đấu với toàn gia Tư Đồ gia các ngươi, các ngươi thấy thế nào! Tư đồ gia sẽ không sợ Tiểu vương, phải không?”
Cuồng ngôn (lời nói ngông cuồng) vừa ra, xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt đám người Tư Đồ gia xanh mét, tức giận đến cực điểm. Loại hung hăng càn quấy, coi rẻ người khác, nhục nhã trắng trợn như vậy, đến người có tu dưỡng tốt như Tư Đồ Nam cũng không nhịn được thổi bay chòm râu bạc trắng, nét mặt già nua không ngừng run rẩy.
“Chúng ta sợ ngươi?” Tư Đồ Uyên Minh giận quá hóa cười: Nếu ngươi đã muốn chết thì không thể trách chúng ta được.
“Ừm, vậy các ngươi chấp nhận việc một mình Tiểu vương đấu với toàn gia Tư Đồ sao?” Trong mắt Vân Cuồng xẹt qua ý cười đầy thâm ý, bí hiểm hơi nhếch môi, đáng tiết là không một ai có thể nhìn hiểu được.
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ việc đến.” Tư Đồ Nam cả giận nói, dẫn theo đám người Tư Đồ gia tiến lên ba bước, xa xa đứng phía sau Tư Đồ Hạo Lan. Trong mắt bọn họ, Tư Đồ Hạo Lan chỉ cần một ngón tay đã có thể xử lý Vân Cuồng rồi, bọn họ đứng phía sau thế này chỉ là làm bộ mà thôi.
“Các ngươi xem thường Tiểu vương như vậy? Hừ, không bằng chúng ta đánh cuộc đi, nếu Tiểu vương đấu thắng các ngươi, tất cả của cải dưới danh nghĩa Tư Đồ gia đều thuộc sở hữu của Liễu gia ta, còn nếu Tư Đồ gia các ngươi thắng thì toàn bộ của cải của Liễu gia sẽ thuộc sở hữu của Tư Đồ gia các ngươi, thế nào?”
Hai mắt Vân Cuồng híp lại, rung đùi đắc ý, ngang ngược, càn quấy che giấu ý cười thâm thúy nói.
Trong khoảnh khắc, Tư Đồ Nam có xúc động muốn cười rớt hàm, trong lòng thầm nghĩ: Đây quả thật là một khối thịt béo dâng đến tận miệng!
Lấy chế ức cửu tông, cho dù trận tỷ thí này thắng, Tư Đồ gia cũng không nhất định có thể động được Liễu gia, ngay cả khi Liễu gia ngã, của cải cũng bị cửu tông phân chia, đến phiên bọn họ thì không biết còn bao lại bao nhiêu. Nhưng lúc này, Liễu Vân Cuồng lại đưa ra đề nghị như thế, chính là quang minh chính đại dâng tài bảo cho bọn hắn, đủ để khiến Tư Đồ gia lớn mạnh thêm một bậc, cũng có thể thu lại tiền vốn mà bọn hắn dùng để hợp tác với thất tông, cho nên, điều kiện này, sao bọn hắn có thể bỏ qua được?
Tiểu quỷ đúng là tiểu quỷ, chỉ biết nông nổi, xúc động, hiếu thắng lại không nghĩ đến mình lại mang đến lợi ích lớn cho Tư Đồ gia bọn họ: Liễu gia có một tên phá gia chi tử như ngươi thì đúng là đã làm việc ác tám đời mới có được!
“Thỉnh Lôi phó tôn chủ làm chứng trận đánh cược này của Tư Đồ Nam và Liễu tiểu vương gia!” Tư Đồ Nam sợ bỏ qua cơ hội, khiến Liễu Vân Cuồng thu hồi lời nói, nên vội vàng mở miệng, biến việc này trở thành việc đã định, không thể thay đổi.
Thất tông còn lại đều mắng thầm trong lòng: Lão Tư Đồ Nam quả thật là một lão hồ ly. Liễu gia mặc dù là một tông môn xuống dốc nhưng những năm này nắm giữ hoàng quyền, lại có căn cơ từ trước, nên không có khả năng không có gì cả! Lão lồ ly này muốn độc chiếm! Nhưng cố tình việc đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, bọn hắn chỉ có thể ở bên cạnh trừng mắt, lo lắng suông, mà không thể làm gì khác được.
Lôi Phó Hải bất đắc dĩ lên tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp. Mày kiếm nhíu chặt, lại không biết sai lầm chỗ nào, chỉ cảm giác cảnh tượng này giống hệt cảnh tượng hắn đã nhìn thấy lúc Liễu Vân Cuồng biểu diễn tài nghệ ở Yên Vũ lâu trước đó. Có điều bản thân hắn đã là cao thủ Chàm Trúc, đối với sự việc xung quanh luôn rất mẫn cảm, trừ khi Liễu Vân Cuồng cũng là một cao thủ Chàm Trúc? Nhưng, chuyện này, có thể xảy ra sao? Một cao thủ Chàm Trúc chỉ mới mười sáu tuổi? Nói đùa à? Lôi Phó Hải cười tự giễu, nhưng trong lòng vẫn âm thầm chắc chắn Vân Cuồng có hậu chiêu. Nghĩ đến đó Lôi Phó Hải không nhịn được dở khóc dở cười, không tiếng động mắng: Thật sự là một tiểu hồ ly: Người ta đều sắp không còn mạng, mà ngươi còn muốn lừa sạch tài sản của người ta, quả thật là táng tận lương tâm. Ai, lần này, chỉ sợ Tư Đồ gia coi như xong đời rồi.
Vân Cuồng thản nhiên đi đến giữa sân, tươi cười tiêu sái, tùy ý, vẻ mặt thỏa mãn, thoải mái hơn trước nhiều.
Một khi đã như vậy, nàng sẽ đem lời nói của bọn chúng trả lại nguyên vẹn cho bọn chúng: “Sống chết do trời, chẳng trách người khác được.”
“Bớt nói nhảm, chịu chết đi!” Tư Đồ Hạo Lan đã sớm không còn kiên nhẫn, bóng người như gió, ra chưởng như sấm sét, năm ngón tay co lại thành trảo, bổ nhào vào Vân Cuồng, bàn tay dày rộng, sắc bén cũng chớp thời cơ muốn trảo một trảo (quào) trên cổ nàng.
Cần cổ cực kỳ trắng nõn, thon dài, nhìn như vô cùng yếu ớt, có thể lùy lúc bị người ta vặn đứt!
Không ít thiếu nữ đến xem náo nhiệt vội vàng nhắm chặt mắt không đành lòng xem tiếp. Chúng danh sĩ thiên hạ cũng dậm chân cảm thán: Đáng tiếc, đáng tiếc! Một vị thiếu niên tài tử tao nhã tuyệt thế, trăm năm khó gặp như vậy lại phải mất mạng tại nơi này sao?
Nhưng mà sự thật lại vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tiếng gió gào thét bỗng dưng ngừng lại, trong nháy mắt, khi hai người tiếp xúc, thân thể Tư Đồ Hạo Lan như bị cố định, không thể nhúc nhích, năm ngón tay chộp trên cổ Vân Cuồng, lại không có cách nào tiếp tục trảo đi xuống!
Đây là chuyện gì? Mọi người đồng loạt trừng lớn mắt, kinh ngạc.
“Ngươi!” Thân thể không thể nhúc nhích khiến Tư Đồ Hạo Lan hoảng hốt, chỉ cảm thấy trước mặt dường như có một bức tường khí đáng sợ, không thể khống chế thân thể mình, lại không thể vào, cũng không thể lui ra được! Nụ cười của Vân Cuồng ánh vào trong mắt lão, như muốn đâm bị thương mắt lão. Ý niệm Tư Đồ Hạo Lan luôn luôn xoay chuyển vô cùng nhanh chóng, nhưng lúc này lại trì trệ giống như bị sét đánh, cũng đồng thời khiến lão hiểu ra nhiều chuyện.
Khó trách! Khó trách chỉ cần Tư Đồ gia đối đầu với Liễu gia thì lập tức không gặp chuyện tốt làm gì, thì ra tất cả đều không phải ngoài ý muốn. Khó trách tiểu quỷ này năm lần bảy lượt đến khiêu khích, nhiều lần bức bách, thì ra mục đích của ‘hắn’ là… thì ra là…
“Tư Đồ bá phụ, tiểu chất đã sớm nói rồi, ngươi đã là một lão già lọm khọm, không còn dùng được nữa rồi!”
Vân Cuồng thản nhiên châm chọc nói, ngân phiến thoải mái đè trên cánh tay của Tư Đồ Hạo Lan. Dưới cái nhìn chăm chú, cứng họng bốn phía, bạch y nhẹ bay, nhìn như hỗn loạn, vô lực lại tiêu sái cuồng vọng như trước.
Lôi Phó Hải đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi thể khiến người ta sợ hãi từ bạch y thiếu niên trước mắt tản ra, giống như ánh sáng trong đêm đen, lập tức không khỏi cứng người: “Này… Đây là…!”
Tóc đen bay loạn, đôi mắt sắc bén quét qua bốn phía, mặt đất dưới chân thiếu niên bắt đầu rung động, lấy tốc độ mắt thường có thể quan sát được, cấp tốc hình thành một luồng khí xoáy, khiến đầu óc của những người xung quanh như bị nổ tung, suy nghĩ trống rỗng: Đây đây đây….Điều này sao có thể!
“Ta nhìn lầm rồi, ta nhất định là nhìn lầm rồi!” Liễu Khắc liều mạng xoa mắt, sau đó lại liều mạng trừng mắt nhìn chằm chằm, nhưng mặc lão có trừng thế nào, khối đất nhỏ kia cũng không có dấu hiệu biến mất…
“Là cao thủ Chàm Trúc.” Liễu Thanh nhịn không được quái dị hô một câu, hoảng sợ nhìn ‘tôn tử’ nhà mình.
“CMN! Có lầm hay không! Mới mười sáu tuổi mà đã là cao thủ Chàm Trúc?” Bốn phía bất giác kinh ngạc hô lớn, theo đó là mấy ngàn ánh mắt lập tức chiếu thẳng trên người Vân Cuồng, lồng ngực phập phồng, khó thở, biểu cảm khác nhau, sắc mặt muôn hồng nghìn tía, vô cùng phấn khích.
Liễu Kiếm lại dở khóc dở cười: Tiểu tử này, không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã trở thành cao thủ Chàm Trúc! Vậy mà lâu nay phụ thân như hắn lại chẳng biết gì cả! Nghĩ vậy Liễu kiếm không khỏi cảm bản thân thấy bị tên nhãi nhà mình đùa giỡn, nên hung ác nói:
“Tiểu quỷ nhà con, ngay cả phụ thân mà cũng giấu, xem tối hôm nay ta có đánh vào mông con hay không!”
“Còn nói như vậy! Để ta xem tối nay ai sẽ oa oa, loạn xạ gọi Cuồng Nhi là bảo bối đây.” Lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ, hớn hở, liếc mắt vạch trần tính tình không được tự nhiên của Liễu Kiếm: Hắn chỉ được cái nói miệng như vậy thôi, cứ nhìn bộ dạng cười muốn rút gân kia thì biết. Có thể xuống tay sao? Lừa được ai chứ!
Phát hiện mục đích của Vân Cuồng, Tư Đồ Hạo Lan rùng mình, vô cùng hối hận, lo lắng, lại khiếp sợ rống to: “Phụ thân, Uyên Minh, chạy mau!”
Mọi người còn chưa lấy tại tinh thần từ trong kinh hãi, Tư Đồ Nam và Tư Đồ Uyên Minh bị một tiếng rống to này làm bừng tỉnh, lập tức cũng đoán được nguyên nhân kết quả của chuyện này, sợ đến mức xem chút là ngã ngồi trên mặt đất. Tư Đồ Nam lôi kéo tôn tử của mình, không quan tâm đến liên minh, thi đấu gì nữa, hoảng hốt tăng tốc rút lui ra ngoài, trong miệng vẫn không quên rít gào: “Ngăn ‘hắn’ lại!”
“Trốn? Có thể trốn được sao? Các ngươi không nên quên, đây là sinh tử đấu, không chết không ngừng!” Vân Cuồng giễu cợt một tiếng, mượn lực bay ngược lên, tùy tiện tung một chưởng vào trước ngực Tư Đồ Hạo Lan, khiến sau lưng lão bị chấn lực lồi ra một khối không rõ. Những người xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều kinh hãi, toát mồ hôi lạnh, hiểu được người này chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Bạch y bay múa, Vân Cuồng vọt người, vừng vàng lơ lửng giữa không trung, tư thái tuấn mỹ, như thần, khiến những nữ tử vây xem lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt và say mê: Một nhân vật xuất sắc như vậy, sao có thể không khiến hàng nghìn hàng vạn nử tử điên cuồng?
Đây là thân pháp gì? Phàm là những người tinh thông võ học đều không nhịn được hít vào vài ngụm khí lạnh: Chỉ một cái mượn lực nhẹ nhàng mà ‘hắn’ đã có thể vững vàng đứng ở một độ cao có có thể tưởng tượng trên không trung, giống như phương pháp phi hành của thần tiên mà người thường không thể sử dụng được trong truyền thuyết vậy.
“Hôm nay, một người Tư Đồ gia cũng đừng hòng chạy thoát! Tất cả đều xuống địa ngục cho Tiểu vương đi!”
Đang ở giữa không trung, quan sát toàn cảnh, ngân phiến trên tay Vân Cuồng “Ba!” một tiếng mở ra, đối mặt với những người Tư Đồ gia còn xót lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhàn nhã. Ngân phiến chợt lóe lên một tia sáng, chỉ thấy nàng tùy ý phất tay một cái, từng phiến lá mỏng bằng bạc từ trong ngân phiến vọt ra, khí thế mãnh liệt, sắc bén như dao, tản ra bốn phương tám hướng, vọt vào đám người Tư Đồ gia. Mỗi một phiến lá này chính là Liễu Diệp phi đao, cũng là sát chiêu Thiên Diệp Đoạt Hồn Nhận của Vân Cuồng nàng.
Đao vừa ra, không uống máu thì không thể quay về!
Vân Cuồng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng cẩn thận cảm nhận phương vị của từng Liễu Diệp phi đao, cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và một màn mưa máu của đám người Tư Đồ gia. Chỉ bằng loại phi đao mỏng nhẹ như vậy, nhưng trong tay nàng, chúng so với bảo kiếm còn đáng sợ hơn, bằng chứng là trong nháy mắt bốn cao thủ Tư Đồ gia cũng phải nuốt hận mà chết, trong khi không thể phản kích được một chiêu nào.
Chưa nói đội ngũ tinh nhuệ của Tư Đồ gia lại chẳng bì kịp Long Môn Huyết Sát vệ, hơn nữa, đối với Vân Cuồng mà nói, nàng hoàn toàn không coi đám cao thủ này ra gì, huống chi võ công của nàng còn ngoài dự đoán của mọi người, người ta chưa phản ứng lại đã bị nàng chém giết sạch.
Mùi máu tươi lan tỏa trong không khí, không ít văn nhân cau mày, sắc mặt tái nhợt, rất nhiều nữ tử mặt vàng như nến, “ụa” một tiếng, ngồi một bên nôn ra: Ai cũng không ngờ, mới vừa rồi còn là một thiếu niên công tử khí chất ôn hòa, tiêu sái, nhưng lúc này đã lập tức biến thành Tu La khát máu, giết người trong chớp mắt! Nhiều mạng người như thế, mà ‘hắn’ đến một cái chớp mắt cũng không có!
Mọi người ở đây hơi suy nghĩ một chút đã phản ứng lại, không khỏi lộ ra ánh mắt sợ hãi đối với Vân Cuồng: Thật là một kế sách âm độc, thật là một thủ đoạn hung ác!
Mọi chuyện đã đi đến kết cuộc, Vân Cuồng thu hồi lại Liễu Diệp phi đao vào ngân phiến, thả người rơi xuống, mắt thấy Tư Đồ Nam đã kéo Tư Đồ Uyên Minh chạy khỏi phạm vi chưởng phong có thể tới, không nhịn được cười cười.
Không vội không vội! Vân Cuồng nhàn nhã lật tay, lấy ra một vũ khí có thể gấp lại, chậm rãi duỗi ra, lập tức trên tay nàng đã xuất hiện một chiếc nõ loại nhỏ. Nỏ được lắp vào một mũi tên bạc, đầu nhọn đen thùi, lòe lòe, lóe ra tia sáng âm u, lạnh lẽo, vừa nhìn đã khiến người khác hiểu được đầu mũi tên này được bôi một loại kịch độc.
Vân Cuồng vận nội lực, vút một tiếng, mũi tên bạc thoát khỏi dây nỏ, xẹt qua không trung, chỉ lưu lại một vệt sáng bạc hơi mờ, rồi nhanh chóng vọt tới chỗ Tư Đồ Nam và Tư Đồ Uyên Minh.
“Uyên Minh! Cẩn thận!” Tư Đồ Nam trừng mắt, đẩy Tư Đồ Uyên Minh qua một bên, nhưng bản thân lão lại không thể né tránh được, chi có thể trơ mắt nhìn mũi tên bạc xỏ xuyên qua ngực, mang theo một tia máu đen, rồi cắm phập vào tảng đá lớn đằng sau lão, ngay cả đuôi mũi tên cũng không tìm thấy.
Trước mắt Tư Đồ Nam tối sầm, toàn thân chết lặng, mất đi tri giác, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong lòng lão là: Từ nay về sau, bầu trời trên đại lục Long Châu này, chỉ sợ sẽ vì thiếu niên này mà thay đổi.
“Gia gia!” Tư Đồ Uyên Minh trơ mắt nhìn phụ thân và gia gia mình trước sau ngã xuống, chỉ trong vòng một buổi chiều, thân nhân của hắn đã chết hơn phân nữa, cái tư vị này muốn có bao nhiêu đau khổ thì có bấy nhiêu đau khổ, khiến hắn đỏ mắt, giận dữ gầm lên: “Liễu Vân Cuồng, ta muốn liều mạng với ngươi!”
“Hừ! Ngươi ngay cả cảnh giới Lục Trúc cũng chưa bước vào được, thì lấy cái gì mà đòi liều mạng với ta? Ngươi xứng sao?” Vân Cuồng thản nhiên khinh miệt cười lạnh, mượn lực, vọt người, ngân phiến trực tiếp chỉ vào mặt Tư Đồ Uyên Minh.
“Liễu tiểu vương gia, ngươi thật không biết nặng nhẹ!” Lôi Phó Hải rốt cuộc không nhịn được, hét lớn một tiếng, ỷ vào nôi lực cao siêu, nhảy lên, chặn đường Vân Cuồng. Vân Cuồng nhướng mày, khóe môi hơi cong, không hề né tránh. Chưởng phong hai người giao nhau, nàng lập tức bị chấn bay ra ngoài.
“Cuồng Nhi!” Liễu Kiếm, Liễu Thanh nhìn thấy Lôi Phó Hải ra tay, trong lòng gấp muốn chết. Ở trong mắt bọn họ, Vân Cuồng dù có mạnh, thì cũng có giới hạn, bởi dù sao Lôi Phó Hải bước vào cảnh giới Chàm Trúc sớm hơn Vân Cuồng rất nhiều. Hai người không nhịn được cuốn quýt, giận dữ quát: “Lôi Phó Hải, lão rùa khốn kiếp nhà ngươi dám nhúng tay vào sinh tử đấu của hai gia tộc bọn ta, ngươi ỷ lớn ăn hiếp nhỏ là có ý gì?”
Lôi Phó Hải tuy rằng biết rõ võ công Vân Cuồng rất cao, tuyệt đối không thể dễ dàng bị thương như vậy, nhưng khi bị hai người Liễu Thanh rống một tiếng, hắn lại không thể không biết xấu hổ tiếp tục ra tay lần nữa.
Ai ngờ Vân Cuồng ở giữa không trung xoay người một cái, ổn định thân thể, sau đó, nhanh chóng lấy một loại thân pháp quỷ dị, vọt lên lần nữa, trong miệng vẫn không quên cười to an ủi: “Phụ thân, gia gia, hai người đừng lo lắng, nếu Lôi phó tông chủ muốn luận võ với con, vậy thì con cũng không thể từ chối được, Cuồng Nhi nhất định sẽ đánh cho lão thất phu này về với tổ tiên!”
Muốn đánh cho lão thất phu này về với tổ tiên? Lôi Phó Hải tức giận đến lông tóc dựng thẳng: Được lắm một tiểu quỷ hung hăng càn quấy! Được lắm một câu ngông cuồng! Lão phu nhất định phải mở to mắt nhìn xem ngươi làm cách nào đánh lão phu về với tổ tiên!
Lôi Phó Hải rống to một tiếng, song chưởng như tia chớp, chưởng lực thâm hậu, mạnh mẽ mười phần, lập tức chụp đến trước mặt Vân Cuồng.
Tuy rằng ngoài miệng Vân Cuồng ăn nói thoải mái như vậy nhưng nàng cũng hiểu Lôi Phó Hải không phải là trái tốt dễ ăn, chẳng qua nếu dùng lực không được, vậy thì nghiêm túc dùng sắc*. Nàng lập tức điểm mũi chân, lộn một vòng, lấy tư thế tuyệt diệu tránh một chưởng của Lôi Phó Hải, trong khi tay vẫn không nhàn rỗi, phóng ra ba đạo phiến phong** sắc bén.
(*sắc này là dùng chiêu thức mê hoặc nhé, đừng có nghĩ bậy =)))
(**phiến = quạt, này có nghĩa giống kiếm phong)
“Thân pháp thật tuyệt diệu, thật xinh đẹp!” Tiếng ủng hộ của quần chúng nổi lên bốn phía, vỗ tay như sấm, giống như một hồi thảm sát lúc nãy chưa bao giờ xảy ra, chỉ có cuộc luận võ giữa hai cao thủ Chàm Trúc kinh thiên động địa trước mặt. Trong bọn họ, không ai không sợ hãi than, cũng chưa có ai từng nghĩ sẽ được chứng kiến một cuộc luận võ tuyệt đỉnh như vậy ở chỗ này cả.
“Tốt, tiếp tục!” Hai mắt Lôi Phó Hải lộ ra kinh ngạc: Hắn biết nội lực của Vân Cuồng không bằng chính mình, vốn nghĩ bản thân sẽ toàn thắng không thể nghi ngờ, nhưng lại không ngờ tới, bản thân đã bất giác trầm mê vào tiết tấu tiến công của Vân Cuồng, mà rơi xuống hạ phong. Thân pháp khinh công tuyệt diệu này ngay cả hắn cũng không thể xuất ra được. Hơn nữa tiểu quỷ này mới mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới Chàm trúc, khiến hắn không thể không thừa nhận ‘hắn’ quả thật có tiền vốn để cuồng vọng.
Lôi Phó Hải không chút né trách, khi đến khi đi, ra quyền như sấm, uy vũ vô cùng. Còn Vân Cuồng lại dựa theo lực đạo của hắn, không ngừng trốn tránh, diệu chiêu liên tục xuất ra, làm cho Lôi Phó Hải đến một góc áo của nàng cũng không dễ dàng chạm tới được, giống như dùng sức đánh vào bông vậy, hoàn toàn không có tác dụng gì, điều này cũng khiến Lôi Phó Hải buồn bực đến mức muốn đâm đầu tự vẫn.
Hai người ngươi tới ta đi, vẫn dựa vào khinh công bản thân mà so chiêu trên không trung, vạt áo nhẹ bay, làm người bên ngoài chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mặt rất đẹp mắt lại không thể nhìn rõ chiêu thức trong đó.
Ngay từ đầu bạch y thiếu niên vẫn luôn lộ ra khí chất ôn hòa, tươi cười yếu ớt, thân pháp tao nhã không nói nên lời, tiếp tục mê hoặc không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ…
Đột nhiên Lôi Phó Hải phấn chấn tinh thần bởi vì cuối cùng cũng bức Vân Cuồng đến một góc chết, không còn đường trốn tránh. Hắn vội vàng vận nội lực, hung hăng đánh ra một chưởng…
“Cuồng Nhi!” Trong khoảnh khắc, toàn bộ người của Liễu gia và đám người Hoa Mộng Ảnh, đều không nhịn được lo lắng hô to.
Hai mắt Vân Cuồng tối lại, bàn tay như bạch ngọc của nàng nhẹ nhàng phất một cái, nghênh khó mà lên, không hề trốn tránh, khóe môi vẫn luôn giữ vững nụ cười thản nhiên như cũ: Ngươi thật sự nghĩ rằng có thể đánh bại ta dễ dàng như vậy sao? Lôi Phó Hải, ngươi vẫn chưa rút được kinh nghiệm sao? Nên biết, thiếu gia ta chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắt, mà ngươi, lại một lần nữa xem thường ta!
Song chưởng giao nhau, kinh thiên động địa, trong vòng một trượng xung quanh hai người đều bị một luồng nội lực như gió bão, sắc bén càn quét, khiến da mặt mọi người ẩn ẩn cảm thấy đau rát, mắt mở không ra, vội vàng lấy tay áo che mặt. Theo sau đó là tiếng kêu to của Lôi Phó Hải, tiếp đến là tiếng ấm ầm như tiếng một vật nặng rơi xuống đất…
Lại nhìn một cái, hai người giữa sân chỉ còn lại một bóng trắng, Vân Cuồng trở người, bình yên rơi xuống đất, ống tay áo nhẹ phất một cái, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng không thay đổi.
Tức giận tích lũy mấy năm rốt cuộc cũng có thể phát tiết!
Không thấy Lôi Phó Hải?
Mọi người hoảng sợ, cần thận tìm kiếm xung quanh, đến khi nhìn thấy lại không nhịn được trừng mắt há hốc mồm.
Xa xa là một căn phòng bị sập xuống, vách tường bị đụng nát trở thành một đống hoang tàn, mà trong đó, Lôi Phó Hải đang vươn tay mạnh mẽ đẩy một đầu đá vụ ra khỏi người hắn, tóc tai hỗn độn, sắc mặt xanh trắng, vừa ngẩng đầu đã hung hăng trừng Vân Cuồng một cái, rồi lại vô lực không biết làm sao.
Hả… Này…. Lôi phó tông chủ bị ‘hắn’ dùng một chưởng chụp bay?
Quần hùng vốn đờ người ra, đột nhiên ồ lên, không ai là không kinh hãi đối với kết quả này. Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu vốn biết võ công của Vân Cuồng không kém nhưng cũng bị nàng dọa một trận.
Võ công của Lôi Phó Hải, mọi người ở đây cũng biết rõ một hai, tuy vậy, Lôi Phó Hải lại bị Vân Cuồng, người nội lực không bằng đánh bại? Bọn họ thật sự không thể hiểu được, rõ ràng bọn họ nhìn thấy Vân Cuồng lựa chọn cứng đối cứng, trực tiếp đối chưởng với Lôi Phó Hải nhưng sao người bị thua lại là hắn (Lôi Phó Hải)?
Vân Cuồng cười gian trá, chiêu thức Vân Long Cửu Hiện này là lần đầu tiên nàng sử dụng, không chỉ có động tác đẹp mắt, mê hoặc tầm nhìn của kẻ địch mà còn là chiêu thức nàng dùng để chuyển đổi chưởng phong của Lôi Phó Hải đánh trả lại hắn, cho nên nói Lôi Phó Hải bị nàng đánh bay, chẳng thà nói hắn bị chính hắn đánh bay thì đúng hơn.
“Lôi phó tông chủ, tuy rằng ta không biết tại sao ngài ra tay, có điều ta và ngài cân tài cân sức, đều không thể làm gì được đối phương, đoán chừng dù có đánh tới mai cũng không xong, cho nên luận bàn nên dừng lại ở đây thôi.” Vẻ mặt Vân Cuồng kính nể chắp tay, có lễ nói.
Mọi người lại càng thêm khâm phục Vân Cuồng: Liễu tiểu vương gia quả thật đại nhân đại lượng, rõ ràng là ‘hắn’ chiếm thế thương phong, lại nói mỗi bên cân tài cân sức, lưu lại mặt mũi cho Lôi phó tông chủ. ‘Hắn’ quả thật rất thiện lương.
Vân Cuồng thật sự rất “thiện lương’, thiện lương đến mức khiến Lôi Phó Hải muốn phát điên.
Lời ‘hắn’ nói không giả, tuy rằng Lôi Phó Hải hắn có công lực thâm hậu nhưng Vân Cuồng lại có rất nhiều chiêu thức quái dị, cho nên, dù hai người có đánh tiếp mấy ngày mấy đêm cũng khó phân cao thấp.
Vấn đề là mọi người lại không hiểu rõ tình hình thực tế trong đó, chỉ thấy Lôi Phó Hải bị đánh bay, còn sụp mất một căn phòng, càng nghĩ Vân Cuồng tuyệt đối chiếm thế thượng phong, cho nên lời nói lúc này của Vân Cuồng, được bọn họ hiểu là “Ta tha cho ngươi một mạng, mau cảm tạ ta đi!”, ý tứ nhìn qua vô cùng độ lượng, khiến bọ họ vô cùng khâm phục, kính ngưỡng. Còn về phần vị Lôi phó tông chủ Lôi Phó Hải đáng thương nào đó, thì lập tức bị quần chúng gán vào cái nhãn thất bại to đùng, từ nay về sau không thể xoay người.
Hơn nữa Lôi Phó Hải không thể dùng hành động phản bác, bởi vì dưới suy nghĩ của mọi người nếu Vân Cuồng đã cho hắn một cái bậc thang bảo toàn mặt mũi, mà hắn còn hành động quái gỡ gì nữa thì sẽ trở thành một kẻ không biết xấu hổ! Cho nên hắn chỉ có thể uất nghẹn bước xuống bậc thang mà Vân Cuồng đưa đến, cũng nhân tiện khiến bản thân tức giận gần chết.
Lôi Phó Hải không muốn thảo luận vấn đề này với nàng nữa, trầm giọng nói: “Liễu Vân Cuồng, vì sao ngươi lại lừa gạt người trong thiên hạ? Lừa gạt Tư Đồ gia, khiến tông môn nổi lên tranh chấp?”
“Lừa gạt người trong thiên hạ?” Vân Cuồng ngạc nhiên: “Từ khi nào thì Tiểu vương lừa gạt người trong thiên hạ? Tại sao Tiểu vương không biết?”
“Ngươi rõ ràng là cao thủ Chàm Trúc, lại giả dạng thành một kẻ quần là áo lụa, phong lưu, phóng đãng, ăn chơi trác táng, không biết võ công…”
Lôi Phó Hải chưa nói hết câu, đã bị Vân Cuồng hừ lạnh một tiếng ngắt lời, trên tay nàng vẫn không ngừng phe phẩy ngân phiến: “Lôi phó tông chủ, ngài đây là già mồm cãi láo. Chẳng lẽ việc Tiểu vương có biết võ công hay không phải nhất định báo cho ngài biết? Hơn nữa Tiểu vương hoàn toàn không rống to ‘ta không biết võ công’ với người trong thiên hạ, càng không khiến bọn họ xem ta là kẻ quần là áo lụa, phong lưu, phóng đãng. Tiểu vương từ trước đến nay chỉ làm việc dựa theo tâm ý của mình, mà chuyện này xảy ra đều do các ngươi có mắt không tròng, là do Tư Đồ gia có mưu đồ muốn hãm hại Liễu gia ta, lại bị báo ứng gây tội chịu tội mà thôi. Chẳng lẽ trước đó ngài còn muốn Tiểu vương nói cho kẻ thù biết mình là người thế nào sao?”
Những lời nàng nói thật ra đều là ngụy biện, nhưng lại cố tình khiến người ta không thể phản bác được, cũng nhân tiện châm chọc Lôi Phó Hải không thể nhìn thấu cảnh giới võ công của nàng làm cho hắn á khẩu, không trả lời được. Với lại, Tư Đồ gia quang minh chính đại quyết đấu thua người ta, hắn muốn quản cũng quản không tới.
“Liễu tiểu vương gia quả thật biết giấu tài, lão phu lĩnh giáo!” Nói xong câu đó, Lôi Phó Hải chán nản đi qua một bên, không muốn tiếp tục để ‘hắn’ dùng lời nói chọc tức đến chết nữa: Nói gì chứ, kiểu chết này thật sự rất mất mặt!
Trận luận võ kết thúc tại đây, mấy chữ Liễu Vân Cuồng đã hoàn toàn in sâu vào trong lòng mọi người.
Một thiếu niên, có thể giấu tài nhiều năm như vậy, từng bước, từng bước một tính kế mà kẻ khác không hề phát hiện, chứng tỏ ‘hắn’ là một kẻ có trí tuệ và tính nhẫn nại kinh người! Chỉ bằng hai điểm này, ‘hắn’ đã có thể tung hoành trên đại lục. Huống chi bất kể là văn hay là võ ‘hắn’ đều đứng ở độ cao mà người khác khó có thể tưởng tượng được. Nhân vật tài hoa kinh thế, võ công tuyệt thế như vậy, sao có thể không khiến đại lục khiếp sợ?
Qua hôm nay, ba chữ Liễu Vân Cuồng chắc chắn dương danh thiên hạ!
Bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt mọi người vẫn không giấu được tia sáng phức tạp khi nhìn Vân Cuồng từng bước từng bước lại gần Tư Đồ Uyên Minh đã tê liệt ngã trên đất. Không biết từ khi nào, Tư Đồ Uyên Minh đã đem thi thể của Tư Đồ Hạo Lan và Tư Đồ Nam đến bên cạnh, hai mắt hắn mờ mịt, tinh thần tan rã, khóc ròng nói: “Liễu tiểu vương gia, nhà của ta đã bị ngươi đánh bại hoàn toàn rồi, từ nay về sau sẽ không tiếp tục đối lập với ngươi nữa, ngươi buông ta đi, để cho ta trở về lo hậu sự cho phụ thân và gia gia!”
Việc Tư Đồ gia không thể cứu vãn và bộ dạng nản lòng thoái chí của Tư Đồ Uyên Minh, khiến mọi người im lặng không biết nói gì: Một thế gia như vậy nói ngã liền ngã, tranh giành quyền lợi, tính kế hại người, cuối cùng lại thành hại chình mình?
Tư Đồ Uyên Minh khóc lóc kể lể, hốc mắt sưng đỏ, liều mạng quỳ lạy, đến mức trên trán hắn cũng bị đụng cho chảy máu: “Tiểu vương gia, ta không cầu cái gì cả, chỉ cầu sau này có thể trông coi bài vị của thân nhân. Từ nay về sau, Tư Đồ gia tộc sẽ rời khỏi cửu tông, rời khỏi triều đình. Ta thật sự cái gì cũng không cần!” Hắn liều mạng cầu xin, lại xoay người không ngừng dập đầu với Liễu Kiếm: “Liễu hiền vương, tốt xấu gì hai nhà đều là thần tử Sở quốc, phụ thân ta cũng là công thần của Sở quốc, nhiều năm như vậy , phụ thân không có công lao cũng có khổ lão, ngài mở lòng từ bi tha chúng ta một mạng đi!”
“Tiểu vương gia, Tư Đồ gia tộc đã không thể gây nên sóng to gió lớn gì nữa, ngươi tạm tha hắn một mạng đi!” Một số viên quan trẻ tuổi của Sở quốc không đành lòng nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện