[Dịch]Vân Cuồng - Sưu tầm

Chương 56 : Gió mây vần vũ kinh Long châu – Đêm ấm áp

Người đăng: 

.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chỉ chớp mắt, mà hai ngày đã trôi qua. Yên Vũ lâu, sau một hồi đại chiến có một không hai thì vẫn chưa có người nào dám đến đây ồn ào hay gây rối nữa, dù sao người cửu tông có mặt ở đây cũng nhiều, bọn họ không dám chọc vào thì còn ai dám chọc nữa, vậy nên, đến ngày thứ hai, Lê Hương viện đã được sửa sang lại gọn gàng sạch sẽ, không hề lưu lại một chút dấu vết nào của trận tàn sát hai ngày trước. Hai ngày này, Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu có hơi khác thường, bắt đầu từ ngày hôm đó, hai người họ cũng chưa từng đến Liễu vương phủ thăm Vân Cuồng lần nữa, nhưng thật ra, Bắc Tinh Ngạn lại bị Chu Đình với ánh mắt lòe lòe tia sáng xanh (hưng phấn, hứng thú) của lão lôi đến đây để Vân Cuồng thi châm chữa bệnh một ngày một lần. Tuy rằng thiếu niên nhiều lần đều bị Vân Cuồng trêu chọc đến mức phải ngượng ngùng, mặt đỏ tới mang tai, nhưng hắn không kháng cự, mà ngược lại như vô tình ỷ lại vào nàng. Gần hai ngày, sắc mặt Bắc Tinh Ngạn dần trở nên tốt hơn trước, cho nên, không tránh khỏi việc hắn bắt đầu lôi kéo những thị vệ bảo vệ bên mình lải nhải say sưa, để cho họ biết hắn đang vui sướng cỡ nào. Chu Đình hoàn toàn là một tên y si (mê mẩn đối với y học), thấy Vân Cuồng như chuột thấy gạo, quấn lấy nàng để học tập mấy vấn đề dược lý, y học, mà mỗi khi được nàng giảng giải lại kinh ngạc trừng hai mắt hận không thể được nàng thu làm đệ tử, một bên càng điên cuồng dụ dỗ Vân Cuồng gia nhập Cửu Tiên cốc, thậm chí còn vỗ vỗ bả vai Vân Cuồng “lộ ra” một ít lo lắng. Giống như nói mấy lão bất tử kia (tông chủ các tông trong cửu tông) muốn đối phó với các nàng, vì gia chủ ra lệnh nên lão cũng không tiện chống lại. Nói Tiểu vương gia là nàng hãy nhanh chóng gia nhập Cửu Tiên cốc đi. Còn nói Cửu Tiên cốc thuộc phạm vi thế lực của Mật tông, cửu tông sẽ không dám tùy ý đụng đến, do vậy, Cửu Tiên cốc nhất định có thể bảo vệ nàng, Lại tự khen, tự nhận mình là bạn chí cốt của nàng… Mặc dù Vân Cuồng rất tò mò Mật tông kia là gì, nhưng Chu Đình đối với chuyện này lại miệng kín như bưng, không chịu nói ra nửa chữ, còn không tiếc dụ dỗ nói chỉ cần Vân Cuồng gia Cửu Tiên cốc thì lão sẽ bẩm báo chi tiết chuyện này cho nàng. Vân Cuồng chỉ đành phải phất phất tay từ bỏ. “Muốn Tiểu vương gia nhập Cửu Tiên cốc? Trừ khi lão Chu ông đổi nghề không làm nghề y nữa. Về phần Tư Đồ gia, ừm, lão Chu, ông cho rằng Tiểu vương cần phải sợ bọn họ sao? Vân Cuồng cười như không cười nhìn Chu Đình một cái, ngân châm trong tay lóe ra tia sáng lóa mắt, khóe môi hơi nhếch tỏ rõ sự điên cuồng, kiêu ngạo, tự cao tự đại của bản thân, sau một hơi thở mới có thể đè ép xuống. Thân là người trong Cửu Tiên cốc, Chu Đình hiểu rất rõ, Vân Cuồng nếu là y tiên, vậy tuyệt đối võ công của ‘hắn’ không hề dưới Cửu Y Tiên, ít nhất cũng là cao thủ Thanh Trúc chi cảnh, Tư Đồ gia đúng là đang tự đâm đầu vào tảng đá mà! Có đôi khi Chu Đình thật sự hoài nghi tiểu tử này lấy tiên đan tiên dược xem như đậu rang mà ăn! Nếu không sao lại có thể có một kẻ yêu nghiệt vừa có y thuật xuất sắc, lại vừa có võ công trác tuyệt như ‘hắn’? ‘Hắn’ có còn là người không vậy? “Tiểu Ngạn, nhớ kỹ lời của ca ca, những điều kiện mà Tư Đồ gia đưa ra đệ cứ đồng ý đi, Vân Cuồng ca ca của đệ rất thần thông quảng đại (lợi hại), chắc chắn sẽ sửa trị bọn chúng đến mức phụ mẫu bọn chúng cũng không nhận ra được.” Vân Cuồng lo lắng Bắc Tinh Ngạn phải khó xử vì mệnh lệnh của gia tộc, nên sau khi chỉnh lại quần áo của hắn mới kề tai hắn nói nhỏ. “Vân Cuồng ca ca, Tiểu Ngạn nghe lời huynh.” Bắc Tinh Ngạn tươi cười sáng lạn, cảm thấy bên tai bị hơi thở nóng rực của Vân Cuồng thổi đến, làm cho hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy, trong lòng mềm nhũn, hơn nữa Vân Cuồng còn ôm đầu hắn vào trong ngực, càng khiến hắn xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng - dường như, hắn nghe thấy, tiếng tim mình đang bùm bùm nhảy loạn trong lồng ngực. “Hì hì, Tiểu Ngạn thật ngoan, để ca ca thưởng cho nào.” Vân Cuồng híp mắt cười cười, bàn tay cũng không rảnh rỗi mà vò loạn mái tóc đen mượt của Bắc Tinh Ngạn, “Chụt” một tiếng, lưu manh hôn một cái trên khuôn mặt trắng nõn, tuấn tú của người nào đó, làm cho thiếu niên vừa xấu hổ, vừa quẫn không biết phải làm sao cho tốt, đành phải càng cúi thấp đầu, trên mặt ửng đỏ không tự nhiên. (lời edit: Tiểu Ngạn moe chết được (~ ̄▽ ̄)~) Chu Đình nhìn thấy một màng này thiếu điều muốn rớt cằm xuống đất, lông tơ toàn thân như dựng đứng cả lên, vội vàng nhảy lại đoạt lấy thiếu gia nhà mình, nhân tiện còn dùng một loại ánh mắt quỷ dị vạn phần, hoài nghi đánh giá Vân Cuồng từ trên xuống dưới, xong mới tránh nàng như tránh quỷ, dùng tốc độ nhanh nhẹn khác thường kéo thiếu gia nhà mình ra khỏi Liễu vương phủ. Khóe môi Vân Cuồng gian xảo nhếch lên, ánh mắt lòe lòe sáng đầy hưng phấn. Sau khi tiễn nhóm người Chu Đình, Cầm liền xuất hiện truyền tin cho nàng: “Công tử, lão gia nói muốn cả nhà dùng cơm với nhau, phu nhân đã chờ người ở ngoài cửa.” Vân Cuồng gật gật đầu đáp một tiếng, sửa sang lại quần áo rồi mới ra khỏi viện mình ở. Vừa liếc mắt một cái, nàng đã nhìn thấy người đứng đợi dưới gốc cây ngô đồng, là một nữ nhân phong tư yểu điệu, dịu dàng, mang theo ý cười ôn nhu, trong tay là mấy hộp son phấn thượng hạng – Hình như nàng đã chờ Vân Cuồng rất lâu. Hướng Uyển Nhi cũng đã vài chục tuổi (convert không ghi rõ), nhưng nhìn phong thái vẫn xinh đẹp, động lòng người như năm đó. Vân Cuồng thoáng nhìn son phấn trên tay mẫu thân, mũi hơi đau xót: Mấy năm nay phần lớn son phấn nàng dùng đều do mẫu thân đưa đến, phụ thân và gia gia luôn vì việc này mà nghi ngờ, nhưng đều bị mẫu thân và nãi nãi mắng trở về, cho tới bây giờ mẫu thân vẫn luôn quan tâm nàng như vậy. Vân Cuồng bước dài, nhanh chóng lại gần nàng làm nũng, cười nói: “Mẫu thân, sao người không tìm chỗ nào ngồi xuống? Người đứng lâu như vậy có cảm thấy mệt mỏi không? Nếu lát nữa để phụ thân biết được, phụ thân sẽ lại nổi giận với con mất!” Hiện giờ, chỉ có trước mặt mẫu thân, nàng mới có thể lộ ra tính khí trẻ con như vậy. Hướng Uyển Nhi nhìn nàng, đôi mắt nàng xinh đẹp, cười cong cong như trăng lưỡi liềm. Một tay nàng ôm lấy bả vai của Vân Cuồng, kéo nàng đi đến tiền đường, tuy trong lòng cảm thấy vui mừng vì lời nói của Vân Cuồng nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng: “Sợ ông ấy làm gì, có mẫu thân che chở con, chẳng lẽ ông ấy dám ăn thịt mẫu nữ (mẹ con gái) chúng ta sao? Hơn nữa, phụ thân và gia gia con không phải luôn xem con như bảo bối à, có lúc nào ông ấy đánh con, mắng con đâu hả? Với lại, con ra ngoài đánh nhau, tự tìm phiền phức, ông ấy cũng chỉ làm trò trước mặt người ngoài, vờ tức giận phùng râu trợn mắt gì đó, nhưng khi đóng cửa, thì vẫn ngựa quen đường cũ (thói quen) cưng chiều con vô điều kiện mà! Bảo bối con trong lòng ông ấy so với người ngọc còn quý hơn, nếu không phải vì ông ấy muốn tìm thê tử (vợ) cho con, mẫu thân còn tưởng rằng ông ấy đã biết con là nữ nhi rồi đấy.” “Hì hì, phụ thân không chỉ là một phụ thân tốt, mà còn là một trượng phu (chồng) tốt! Mấy năm nay thế lực của phụ thân càng ngày càng lớn, thực tế đã gần như nắm giữ hoàng quyền trong tay, lại không thấy phụ thân cưới thêm kiều thê, mỹ thiếp về làm Nhị nương. À, có lần con còn thấy phụ thân đốt sạch mấy bức tranh chân dung mỹ nữ do bà mối đem đến, sai người đánh bọn họn một trận rồi mới đuổi ra khỏi Vương phủ. Cho nên mới nói, phụ thân đối với mẫu thân là một mảnh chân tình hiếm thấy nha.” Vân Cuồng ôm lấy cánh tay của mẫu thân, cười meo meo như tiểu hồ ly tinh. Mấy năm nay, trong nhà luôn hòa thuận, người người ai nấy đều quan tâm, chăm sóc lẫn nhau khiến nàng không còn cảm thấy khuyết thiếu tình thân hay cô độc như kiếp trước nữa. Một nhà tốt đẹp như vậy, tình thân tốt đẹp như vậy, tất cả đều khiến nàng trân trọng thật sâu. “Phụ Thân con là một nam nhân tốt, cả đời này mẫu thân được gả cho ông ấy là không còn cái gì phải tiếc nuối nữa. Có điều, mẫu thân không thể không lo lắng việc chung thân đại sự của con. Ai, con rõ ràng là một cô nương khéo léo, xinh đẹp lại bắt buộc phải giả trang thành bộ dạng này. Cuồng Nhi, mấy nam nhân gần đây con quen biết, có người nào có gia thế được được không? Bọn hắn biết con là nữ nhi chứ? Mẫu thân nhìn từ xa đều cảm thấy bộ dạng bọn hắn không tồi, nếu con thật sự yêu thích người nào, thì cứ nói, mẫu thân sẽ lập tức cầm dao nhỏ, đặt trên cổ phụ thân con, uy hiếp ông ấy, để ông ấy thay con đi cầu hôn!” Hướng Uyển Nhi như nghĩ ra gì đó, xoay người đánh giá Vân Cuồng vài lần, lại liên tưởng đến những nam nhân nàng đã thấy qua, xem có ai thích hợp với nữ nhi bảo bối của nàng không. Sau lưng Vân Cuồng đột nhiên toát ra một phen mồ hôi lạnh, chỉ thấy bình thường mẫu thân vẫn luôn ôn nhu, nhàn tĩnh nhưng không ngờ lại dũng mãnh như vậy. Cũng giống như vị phụ thân anh tuấn uy phong của nàng kia, bình thường đều trưng ra khí thế chấn nhiếp* triều đình, nhưng khi về đến nhà lại hoàn toàn biến thân thành thê nô, cố tình còn tỏ vẻ cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, điều này thật khiến nàng phải kinh hãi và kính nể một trận. (*đại ý là uy hiếp, quản lý khiến người khác phải an phận) “Mẫu thân, người nói điều này còn quá sớm rồi, Cuồng Nhi còn chưa đủ mười sáu tuổi mà.” Ai ngờ một câu từ chối này lại bị phản tác dụng, Hướng Uyển Nhi còn thật sự gật gật đầu: “Con không nói thì mẫu thân cũng quên, Cuồng Nhi cũng sắp mười sáu tuổi rồi, đến lúc đó, mẫu thân sẽ tổ chức cho con một buổi đại hội tuyển thân được không? Mẫu thân muốn sửa soạn cho Cuồng Nhi bảo bối thật tốt, khiến toàn kinh thành, không, là toàn Sở quốc, ừm, tốt nhất là mỹ nam tử khắp thiên hạ đều tới tham gia, để bọn họ được chiêm ngưỡng như thế nào là phong thái của một mỹ nhân đệ nhất thiên hạ! Ném tú cầu thì sao? Nếu không thì thi văn đấu võ chọn rể cũng được? Đảm bảo chắc chắn sẽ tuyển được một chàng rể văn võ song toàn, phong độ, mỹ mạo tốt đẹp làm vị hôn phu của con!” Mồ hồi Vân Cuồng vã ra như tắm, nàng hoài nghi nhìn Hướng Uyển Nhi: Mẫu thân à, người không phải cũng xuyên không chứ? Mấy thứ lộn xộn, tàm xàm này là ai dạy người vậy? “Mẫu thân, ở trong lòng con không ai có tốt hơn Thiếu Thu ca ca cả!” Vân Cuồng bĩu môi nói. “Ai, nếu Thiếu Thu ca ca của con hết bệnh thì tốt rồi, mẫu thân cũng yên tâm, nhưng nếu hắn vẫn tiếp tục hôm mê thì sao, chung thân đại sự của con lại không thể chậm trễ được!” Hướng Uyển Nhi nhớ đến Sở Thiếu Thu, cũng càng thêm khổ não: Tại sao một đứa nhỏ tốt như Thiếu Thu lại mắc loại bệnh kỳ lạ kia chứ? Nàng còn mong chờ, sau này, mũ phượng của hoàng hậu sẽ rơi xuống đầu nữ nhi mình đấy? “Mẫu thân lo lắng làm gì? Chẳng lẽ người nghĩ dựa vào túi da này (vẻ ngoài) mà lại không ai muốn nữ nhi sao, còn cần chúng ta phải bá vương ngạch thượng cung (cưỡng bức, ép buộc) bắt người về à?” Vân Cuồng ý ngăn cản, cau mày nói. Hướng Uyển Nhi cười khúc khích, vỗ vỗ đầu nàng: “Mẫu Thân quên mất, trong bụng tiểu nha đầu con toàn mấy ý nghĩ xấu!” Hai mẫu nữ vừa đi vừa cười nói, rốt cuộc qua một thời gian ngắn cũng tới tiền đường. Vào bên trong, Vân Cuồng đã nhìn thấy trên chiếc bàn gỗ sơn đỏ thẫm đã bày biện rất nhiều những loại thức ăn mà thường ngày mọi người trong nhà yêu thích, bên cạnh còn có một vò rượu ngon lâu năm. Mấy người hầu, nha hoàn xung quanh đều được cho lui xuống hết, chỉ có Liễu Thanh càng già càng dẻo dai ngồi ở vị trí chủ tọa, còn có Liễu Kiếm anh tuấn không thay đổi ngồi bên trái Liễu lão gia tử và Liễu lão phu nhân ngồi bên phía còn lại của Liễu thanh, lúc này, chỗ ngồi chỉ còn trống hai chỗ là của Vân Cuồng và Hướng Uyển Nhi. Vân Cuồng trong lòng giật mình một cái, đôi mắt đen láy lóe ra tia sáng không rõ: Xem ra phụ thân và gia gia cũng không phải mắt điếc tai ngơ như người khác nghĩ, chỉ có điều bọn họ vẫn luôn không biểu hiện ra mà thôi, bây giờ, chỉ sợ hai người họ muốn ngả bài với các nàng rồi đây. Đã nhận ra không khí nghiêm túc trong phòng, Hướng Uyển Nhi lôi kéo Vân Cuồng chậm rãi ngồi vào bàn, một nhà cao thấp này vậy mà chỉ có năm miệng ăn. Liễu Thanh và Liễu Kiếm đảo mắt nhìn ba người còn lại, cười khổ, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. “Kiếm ca, chàng có gì khó khăn thì cứ nói ra đi, mọi người đều là người một nhà cả, còn sợ chúng ta cười nhạo chàng sao, là chuyện trong triều hay lại sắp xảy ra nạn binh hỏa (ý nói giặc ngoại xâm)?” Hướng Uyển Nhi thân thiết nắm lấy tay Liễu Kiếm, ôn nhu nói. Liễu Kiếm nhìn ái thê bên cạnh, trong lòng chua xót, vươn tay, ôm chặt Hướng Uyển Nhi vào lòng, đan tay mình vào tay nàng, thấp giọng nói: “Uyển Nhi, nếu tương lai ta có xảy ra chuyện gì thì Cuồng Nhi đành để nàng chăm sóc vậy.” Hướng Uyển Nhi rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy không đúng, kinh ngạc nói: “Kiếm ca, chàng nói cái gì?” Sắc mặt Liễu lão phu nhân tối đen, thở dài một hơi: “Kiếm Nhi, chuyện tới lúc này, các ngươi cũng không cần giấu diếm nữa, ta tốt xấu gì cũng là mẫu thân thân sinh (mẹ ruột) của ngươi và Tây Nguyệt, ít nhiều cũng hiểu rõ một số chuyện, là kẻ thù tìm tới cửa đúng không!” Trong mắt Liễu Thanh và Liễu Kiếm lộ rõ sự kinh ngạc, không nghĩ tới phu nhân/ mẫu thân nhà mình lại biết chuyện này, tuy rằng không rõ ràng, chi tiết nhưng cũng không sai, cho nên hai người chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu. “Kẻ thù? Kẻ thù gì mà dám ở Đại Sở chúng ta giương oai!” Hướng Uyển Nhi kinh ngạc tức giận nói, nàng trừng đôi mắt đẹp, nói tiếp: “Ai dám động đến phu quân của ta? Ta cầm dao chặt thịt chém chết hắn!” Không khí trong phòng bị một câu của Hướng Uyển Nhi mà trở nên thoải mái không ít, Liễu Thanh và Liễu Kiếm nhịn không được, đồng loạt cười ha ha, ngay cả Vân Cuồng cũng cười gượng hai tiếng: Mẫu thân xinh đẹp thật dũng mãnh, có thể dùng dao chặt thịt chém chết tên võ lâm cao thủ này, nữ nhi (con gái) bội phục! Liễu Kiếm dịu dàng đỡ lấy ái thê, cười sang sảng: “Uyển Nhi, kẻ địch này thật sự là một người vô cùng lợi hại, quyền lực của bọn hắn thậm chí trên cả vương quyền. Thật ra việc này có rất nhiều trọng thần các quốc gia hiểu được, nhưng ta không nói cho mọi người, chỉ vì ta sợ mọi người lại lo lắng. Mà nguyên nhân chủ yếu là vì Liễu gia chúng ta có một bảo vật gia truyền, cho nên bị người thèm muốn, ghanh tỵ đến đỏ mắt, mới phải chịu kiếp nạn sắp tới. Có điều ta không thể hy sinh Thiếu Thu, đối với Tây Nguyệt, Liễu gia đã thiếu muội ấy quá nhiều, với lại phu quân nàng là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, việc cần ta gánh vác, ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh! Uyển Nhi, ta hy vọng nàng có thể hiểu được ta, tám năm trước ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, những năm này được ở cùng mọi người, ta đã rất hạnh phúc.” Thần sắc Hướng Uyển Nhi biến đổi: Nàng nghe được không phải phu quân đang nói đùa với nàng, thái độ làm người của Kiếm ca không hề cường điệu, chàng nói như thế thì đúng là có lo lắng về tính mạng. Trong một lúc, nước mắt nàng ào ạt tuôn rơi, không nghe lời, không buông tha nói: “Ta mặc kệ, Kiếm ca, nếu chàng chết, ta sẽ chết cùng chàng!” “Ai, Uyển Nhi, nàng đừng bướng bỉnh như vậy, nếu chúng ta đều không còn, vậy Cuồng Nhi phải làm sao bây giờ? ‘Hắn’ là huyết mạch cuối cùng của Liễu gia, ta và phụ thân đều trông chờ vào ‘hắn’ rất nhiều!” Liễu Kiếm vỗ vỗ sau lưng ái thê. Hướng Uyển Nhi nhìn phu quân nàng lại nhìn nữ nhi, có chút không đành lòng nói rõ chân tướng cho hắn biết… Lúc này, nếu hắn biết thật ra Vân Cuồng không phải là nam tử, chỉ sợ sẽ cảm thấy vô cùng thất vọng. Thấy ái thê ngừng khóc, Liễu Kiếm quay đầu nhìn Vân Cuồng, ôn hòa cười, nói: “Cuồng Nhi, sau này không có phụ thân bảo bọc con… Con không thể tùy ý… Rước phiền phức về nhà nữa. Mấy năm này, ta và gia gia đều không quản con, chỉ vì muốn con có thể sống vui vui vẻ vẻ, không cần bị cuốn vào lần tranh chấp đúng sai này, phụ thân hy vọng, sau này con cũng không cần phải nhớ đến mối thù này, không cần báo thù cho phụ thân, an tâm làm một Tiểu vương gia, được chứ?” Vân Cuồng sửng sốt, trong khoảnh khắc nàng cảm giác như bản thân được tình thân bao trùm, vô cùng hạnh phúc, vô cùng ấm áp. Tám năm này phụ thân chưa bao giờ nhắc đến võ học của Liễu gia với nàng, không để nàng tiếp nhận sự vụ tông môn, thì ra đã sớm muốn tự mình gánh vác tất cả. Ông ấy không còn nội lực, ngay cả khi chiêu thức có sắc bén thì đại khái cũng chỉ có thể đối phó Cam Trúc võ giả, nhưng ông ấy lại không chút sợ hãi nào, đối mặt với cái chết vẫn có thể mở miệng cười, chỉ vì muốn tạo ra một vùng trời riêng, an bình cho người thân! Kết quả hàng loạt trận luận võ đa số đều được tuyên bố là chết bất đắc kỳ tử (chết đột ngột không có lý do). Nếu tông chủ Liễu gia là Liễu Kiếm bị diệt thì sau khi rời khỏi cửu tông, các tông còn lại không được phép tiếp tục truy cứu Liễu gia, bởi vì lúc này Liễu gia vẫn là gia tộc chân chính nắm giữ vương quyền của Sở quốc hiện nay, dù là cửu tông cũng không thể tùy tiện đụng vào, hơn nữa, lại chưa nói đến việc Liễu gia đã tuân thủ chế ước của cửu tông, còn bồi mạng một vị tông chủ là Liễu Kiếm vào. Lấy tình hình thực tế lúc này của Liễu gia thì cho dù không tham gia luận võ thì cũng có thể rời khỏi cửu tông, nhưng nếu vậy, sau này Liễu gia chắc chắc sẽ không còn an bình, cho nên lúc này Liễu gia mới phải đồng ý điều kiện của Tư Đồ gia, một điều kiện công khai, cũng là Huyền Băng châu ngàn năm. Trong nháy mắt, cái bóng của Liễu Kiếm đột nhiên trở nên cao lớn trong lòng Vân Cuồng, nội tâm của nàng bị cảm động đến rối tinh rối mù, âm thầm nói: Phụ thân, ngài là nam tử hán chân chính, thật sự là một vị anh hùng! Phụ thân yên tâm, nếu thật sự có một ngày như vậy, Cuồng Nhi sẽ thay ngài dùng sức dạy dỗ những kẻ đó, để bọn chúng nếm mùi thất bại thảm hại, đến mức phải tè ra quần. Vân Cuồng nhướng mày, càn rỡ vung tay lên, hung hăng càn quấy nói: “Từ nhỏ con đã đánh nhau mà lớn, còn chưa có kẻ nào là đối thủ của con đâu. Phụ thân, ngài đừng lo lắng!” Liễu Thanh, Liễu Kiếm lại lần nữa bị chọc cười, tuy nói trong lời nói của Vân Cuồng không cho là đúng, nhưng ấm áp vẫn bao trùm cả bàn ăn. “Không nói nhiều như vậy nữa, ăn cơm, ăn cơm! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng (tới đâu hay tới đó)!” Liễu Thanh tiếp lời. Ngày này, người một nhà bọn họ đều hòa thuận vui vẻ, cả sảnh chỉ vang vọng lại tiếng cười ấm áp mà phấn khởi. Vì tránh để lộ sơ hở, Vân Cuồng cũng không nói ra kế hoạch của bản thân, nhưng trong lòng lại âm thầm nói: Phụ Thân, gia gia, chỉ cần qua ngày mai, mọi người sẽ vĩnh viễn không cần lo lắng về tương lai của Liễu gia nữa! Ngày mai, ta muốn cả Long Châu đại lục đều biết, Liễu gia tuyệt đối không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào không biết sống chết trêu chọc vào người của Liễu gia. Bởi vì, ta, là Liễu Vân Cuồng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang