[Dịch]Vân Cuồng - Sưu tầm
Chương 55 : Chương 55: Gió mây vần vũ kinh long châu - Ai Bỉ ổi hơn ai
.
Chương 55: Gió mây vần vũ kinh long châu - Ai Bỉ ổi hơn ai
Edit: Thủy Lưu Ly
Tuyệt diễm ngút trời! Gần như trong đầu mọi người đều đồng loạt xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Nghê Thường tuyệt thế, thiếu nữ thản nhiên phất tay một cái, bảy người, từ phía xa đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng nàng, cũng tự giác lấy ra binh khí độc môn của mình. Trên người bọn tản ra khí thể không thể chống đỡ, lấy thiếu nữ làm đầu, hình thành một mũi nhọn, sát khí như lợi đao, tiến quân thần tốc, phá vỡ đội hình của đám người trong viện, trực tiếp đối mặt với bảy người Lôi Phá Hải.
Không biết từ khi nào ánh trăng lại tiếp tục ẩn mình trong những đám mây, bầu trời đen kịt, gió nổi, mây vần, ào ào như vũ bão.
Áp lực trong không khí không ngừng bức bách rất nhiều võ giả dưới Lục Trúc chi cảnh lui về phía sau, hào kiệt bốn phương đều phải mở to mồm hút khí, kinh hãi hô nhỏ từng đợt, lúc này, bọn họ mới hiểu được ý nghĩ thật sự của tuyệt đỉnh cao thủ, vòng tròn tử vong trước mặt là một loại cảnh giới mà bọn họ không thể nhúng tay, mà cho dù có muốn xem rõ cũng không có cách nào nhìn thấu.
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cứng người, chăm chú theo dõi trận chiến này, có điều, lúc này, hai người lại chưa biết được nhờ thế mà hai người đã được lợi không nhỏ, có tác dụng rất lớn đối với sự gia tăng thực lực sau này của hai người họ, nhưng đồng thời họ cũng cảm giác được chính mình chưa đủ mạnh mẽ, cao thủ Chàm Trúc giao thủ thì những cao thủ Thanh Trúc còn lại giống như chỉ làm nền. Hai người đồng thời nắm chặt nắm tay, trong lòng âm thầm nảy sinh chấp niệm nhất định phải càng trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy mới có năng lực và tư cách bảo hộ nàng.
“Vị bằng hữu này, ngươi thật sự muốn đối địch với cửu tông sao?” Hai mắt Lôi Phá Hải sắc bén quét qua, thâm sâu nói một câu với Vân Cuồng, tuy rằng nhìn qua nàng có vẻ rất chật vật nhưng khí thế lại hơn hẳn bên này.
Bạch Cửu cách đó không xa vừa nghe Lôi Phá Hải nói, gần như muốn hộc máu văng đầy đất.
Cái gì mà “Thật sự muốn đối địch với cửu tông sao?” Một vị công tử, một vị trưởng lão của Bạch gia hắn đã bị đám người không rõ lai lịch trước mắt này làm thịt, chẳng lẽ Bạch gia không phải là người của cửu tông? Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ lúc này của đám người Lôi Phá Hải, Bạch Cửu chỉ có thể căng mắt nhìn, lại không thể nói ra lời nào, bởi dù sao người ta cũng xuất đầu vì các ngươi, nếu thật sự đánh không lại, thì bọn hắn còn có thể nói gì được? Chẳng lẽ hắn có năng lực tự xuất lực để xoay chuyển tình thế hiện tại sao?
Đôi mắt đen láy như mực của Vân Cuồng hơi chuyển, thầm mắng lão cáo già Lôi Phá Hải, hắn không hổ là cao thủ Chàm Trúc đã sống vài thập niên, thử một lần thì đã biết được công lực của nàng không bằng hắn, nhưng lại có thể dựa vào sự tinh diệu của Nghê Thường Vũ Y mà đánh lui bọn hắn, nếu như phải đơn đả độc đấu (một đấu một), chỉ sợ hai người cũng không thể làm gì được nhau. Hiển nhiên, lão cáo già này hoàn toàn không muốn kết thù với bọn nàng, lúc này mới ra vẻ chật vật không muốn động thủ, có lẽ đại khái hắn cũng hiểu rõ, những năm gần đây, Ám Dạ Thất Tinh đã nổi danh khắp Long Châu đại lục, hoàn toàn không phải “Bọn hắn” trong miệng Đinh Lục trưởng lão, trực tiếp trêu chọc “thế lực phía sau” một cao thủ Chàm Trúc như nàng, thì chỉ là trăm hại mà không một lợi đối với tông môn của bọn hắn mà thôi.
Cửu tông, tuy xem như “đồng khí liên chi” nhưng mục đích cuối cùng cũng là vì lợi ích riêng của từng tông. Đúng như Vân Cuồng đã đoán, lúc này, ngay từ đầu Lôi Phá Hải không muốn dây dưa gì với Vân Cuồng cũng là vì lý do này.
Tiểu nha đầu này tuổi còn trẻ nhưng lại có võ công cao thâm, tinh diệu như thế, chỉ xét về thân pháp mà nói, dù bọn hắn có muốn chạy thì Lôi Phá Hải cũng không lưu được người. Nếu giết không được thiếu nữ này, thì với thiên phú võ học kinh người của nàng, lại qua mười năm, không, có lẽ chỉ cần năm năm nàng nhất định có thể đột phá, trở thành một cường giả, đạt tới loại cảnh giới trong truyền thuyết kia, nói không chừng còn có thể so sánh với tuyệt thế cao thủ của Mật Tông! Hiện tại bọn hắn đã phải đau đầu vì một kình địch rồi, nếu lại nhiều hơn một cái… Lôi Phá Hải hoàn toàn không dám tưởng tượng, ở vài thập niên trong tương lai, Lôi môn bọn hắn sẽ biến thành bộ dạng như thế nào nữa.
Cho nên khi Lôi Phá Hải nhìn chằm chằm Vân Cuồng, ý đồ thật rõ ràng: Tiểu nha đầu, võ công của ta ở trên ngươi, nhưng lại không hề có địch ý với các ngươi, nay ta cho ngươi cái bậc thang, ngươi cũng đừng không biết điều, mau nhận lấy ý tốt của ta mà bước xuống đi.
Về phần hai người Bạch gia đã chết kia, ai muốn báo thù thì báo thù, hắn mới không rảnh rỗi mà xen vào mấy chuyện râu ria này đâu, với lại hai người kia là thúc thúc hay thẩm thẩm gì của hắn hả? hắn đâu cần phải quản chuyện sống chết của bọn chúng chứ!
Thăm dò rõ ràng tâm tư của hắn, Vân Cuồng chuyển mắt, cũng thuận theo vòng hai cánh tay trắng nõn như bạch ngọc vào nhau, rì rì, nhàn nhã nói: “Khi nào thì ta nói muốn đối lập lới cửu tông? Các ngươi chính mắt nhìn thấy à?”
Một đạo thiên lôi đánh xuống đầu, ngay cả người tự nhận là có da mặt rất dày như Âu Dương Minh cũng bị đánh cho choáng váng, càng khỏi nói những người có mặt trong viện này, tất cả đều bị lời nói của nàng làm nghẹn họng, chỉ có thể trừng lớn ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt không thể tin được.
Bỉ ổi, đúng là quá bỉ ổi! Thì ra thiếu niên trân tráo xuất hiện lúc đầu là do vị này dạy! Đúng là thượng bất chính, hạ tắt loạn*, núi cao còn có núi cao hơn! Chắc hẳn cảnh giới võ công của nàng cũng không cao bằng cảnh giới bỉ ổi này đâu!
(*đại khái bên trên không nên thân thì bên dưới cũng chẳng tốt đẹp gì =)))
Bạch Cửu thiếu chút nữa là bị tức điên mất, giọng điệu tê tâm liệt phế (đau thấu tim gan) mang theo lửa giận tột độ, gầm lên: “Người cũng đã giết mà lại dám trợn mắt nói không đối địch với cửu tông? Hơn nữa bị nhiều người nhìn chăm chú như thế mà đồ bỉ ổi như ngươi lại nói là không ai nhìn thấy!”
Ồ, chuyện này sao… Vân Cuồng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Bạch Cửu một cái, trong mũi phát ra một tiếng hừ thản nhiên, ánh mắt sắc bén giống như hóa thành thực thể, lạnh như băng khóa trên người hắn, nàng cười lạnh nói: “Bạch Cửu công tử, ngươi nghĩ mình có tư cách bàn luận vấn đề bỉ ổi hay không với bổn tọa hữm? Nếu bổn tọa nhớ không lầm, đây là ân oán cá nhân của Bạch gia ngươi và Ám Dạ Thất Tinh chúng ta, bổn tọa và các ngươi là ân oán gian hồ, không có nửa điểm liên quan đến cửu tông. Có điều, các ngươi đều là một lũ nhát như chuột, không dám trực tiếp so đấu với Ám Dạ Thất Tinh chúng ta, lại tự tư tự lợi, lợi dụng danh nghĩa cửu tông, kêu gọi cửu tông thay các ngươi giải quyết ân oán cá nhân, đem những người không biết rõ tình hình thực tế tha xuống nước, điều này, ngươi không cảm thấy mình quá bỉ ổi ư?”
Vân Cuồng khinh thường vung tay lên: Đúng là ngươi hoàn toàn không có tư cách bàn luận vấn đề bỉ ổi hay không này với ta, bởi vì ta so với tưởng tượng của ngươi còn bỉ ổi hơn nhiều lắm…
Bạch Cửu ngẩn người tại chỗ, trong đầu hỗn loạn: Ân oán giang hồ? Ước chiến? Tại sao hắn lại không biết gì về chuyện này vậy?
Những người xung quanh nhất thời tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Bạch gia càng trở nên sắc bén: Bạch gia, các ngươi được lắm, tự mình trên chọc cường địch cũng thôi đi, vậy là lại dám âm mưu kéo chúng ta liên lụy vào, thật may là người ta có nghĩ khí tố giác các ngươi, nếu không chúng ta chỉ sợ đã bị các ngươi dắt mũi kéo đi rồi!
Luận võ sau đó là Vân Cuồng lấy một địch bảy mà thắng được, cho nên trong lòng mọi người đã không chút nghi ngờ câu chuyện hoang đường mà Vân Cuồng bịa ra, hơn nữa người ta hoàn toàn dùng biện pháp quang minh chính đại mà đối phó với Bạch gia, không gây tổn thương cho những tông môn khác, cho nên Bạch Cửu cứ như vậy mà bị Vân Cuồng chụp mũ, mà lại hoàn toàn mơ hồ không thể phản kháng.
“Ngươi… Ngươi nói bậy! Ngươi dám lấy chứng cớ ra không!” Sắc mặt Bạch cửu chuyển sang xanh mét, vẻ mặt uất nghẹn, ngay cả lòng muốn chết đều có.
Vân Cuồng tiến lên hai bước, lòng đầy căm phẫn, làm như vô cùng giận dữ chỉ vào hắn: “Ngươi dám nói vị huynh đệ kia của ngươi không có sở thích Long Dương (đồng tính đấy =)))? Hừ, tên huynh đệ đáng giận của ngươi đoạn tay áo thì thôi đi, vậy mà hắn dám xuống tay với Ám Dạ Phong, phụ tá đắc lực của bổn tọa, xem hắn là tiểu quan mà hạ mê canh (canh có chưa mê +xuân dược), tùy ý xâm phạm đùa giỡn, Ám Dạ Thất Tinh ta là loại dễ dàng chịu sỉ nhục như vậy sao? Lôi phó tông chủ, ngài nói đi, nếu Thiếu chủ Lôi gia bị đối đãi như vậy thì ngài có thể nuốt trôi cơn tức này không?
(lời edit: 1 phút cầu siêu cho tiểu phong =)))
Lôi Phá Hải ngẩn ra, ánh mắt bắt đầu trở nên do dự: Thật sự có chuyện như vậy sao? Nếu là thật thì đúng là không một ai có thể chịu đựng được cơn tức này mà không phát tác? Chẳng trách người ta tìm tới tận cửa.
Lúc này, Liễu Phong cũng thông minh mà tiến lên từng bước, trịnh trọng giơ lên một bàn tay, tức giận, phẫn hận nói: “Ta, Ám Dạ Phong thề với trời, cái tên khốn không biết xấu hổ kia chính xác có mưu đồ gây rối với ta… Xem ta thành nam sủng mà tùy ý khi nhục (ức hiếp + sỉ nhục), nếu ta có nửa câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, hài cốt không được toàn vẹn, còn hồn phách cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, không thể siêu sinh!”
Là lời thề độc! Mọi người không cẩn thận cắn phải lưỡi, cẩn thận đánh giá thiếu niên này, đúng là dáng người của hắn vô cùng nhỏ gầy lại cân xứng, tinh tế, tuy bị khăn che mặt không thấy rõ hình dáng nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một mỹ thiếu niên, khó trách sẽ bị Bạch Nhất khi nhục, hơn nữa Bạch Tam có sở thích Long Dương cũng không phải là chuyện bí mật gì, ai ai trong cửu tông đều đã nghe qua.
Mọi người lập tức càng thêm khẳng định “sự thật” Vân Cuồng nói, trong lòng âm thầm mắng: Đáng đời, đều do các ngươi tự mình chuốc lấy! Chính mình có đoạn tay áo chi phích mà không biết bớt phóng túng lại, giờ thì hay rồi, báo ứng tìm đến tận cửa, còn là chọc đến người không nên chọc. Đúng là không tìm chết thì không phải chết! (giống như tự làm tự chịu)
Liễu Phong thoải mái nói xong một chuỗi lời thề độc như ăn cơm thường ngày, mới lui về vị trí cũ, trong lòng lại âm thầm bổ sung: Những điều ta nói đều là sự thật, chẳng qua đã bỏ bớt việc cố ý quyến rũ hắn rơi vào bẫy, mà gian kế của người nọ cũng không thực hiện được. Công chúa nói, nghệ thuật của ngôn ngữ là dù có tường chắn cũng tìm được kẽ hở mà chui vào, nhìn đi, không phải bổn thiếu gia đã làm rất tốt sao?
Liễu Vô Nhai cũng theo sau Liễu Phong tiến lên một bước, nâng cao giọng thề: “Ta, Ám Dạ Vô Nhai cũng thề với trời, trước một ngày ta đã đem ước chiến đưa đến Bạch gia, tin rằng bằng với thế lực của các vị đây thì nhất định có thể điều tra được lời ta nói là thật hay giả, nếu ta có nửa câu giả dối, thì đời này tuyệt đối không được chết tử tế, phải táng thân trong miệng lang sói!
Liễu Vô Nhai cười dài, liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái, nhướng mày đắc ý: Thế nào, ta cũng làm rất tốt đúng không!
Đúng là hắn có ném ước chiến bằng giấy trắng mực đen vào viện Bạch gia, có điều, trên đó chỉ ghi “Ít ngày nữa Ám Dạ Thất Tinh sẽ đến thăm hỏi” những chữ này hoàn toàn không có ghi thời gian và địa điểm ước chiến, hơn nữa còn ném vào một nơi hẻo lánh nào đó mà Liễu Vô Nhai không nhớ rõ, dù sao cũng không phải là nơi có thuận lợi cho việc truyền tin tức, nhưng nếu cẩn thận tìm kiếm, chắc hẳn vẫn có thể tìm được.
Có điều, nếu Liễu Vô Nhai không nói, thì tất nhiên sẽ không có ai biết, chỉ cho rằng Ám Dạ Thất Tinh thật sự có gửi ước chiến đến Bạch gia, bọn người Bạch gia lại vì quá sợ hãi mới lừa dối, kéo cửu tông vào vũng bùn, cho nên lúc này, Bạch gia đã hoàn toàn bị người khác mắng đến máu chó đầy đầu, ánh mắt nhìn Bạch gia càng thêm khinh bỉ: Bạch gia, các ngươi quá bỉ ổi rồi! Là người thì không thể bỉ ổi đến trình độ này được!
Bạch Cửu thật sự khóc không ra nước mắt, hai chuyện này hắn hoàn toàn không biết gì hết, nhưng cố tình hắn cũng không thể phản bác được. Bạch Nhất đã chết rồi, Vân Cuồng chỉ cần tùy tiện nói thế nào thì là thế đấy, về phần Bạch gia bên kia, dù bọn hắn có biết rõ thì trong chốc lát vẫn không thể tìm ra bằng chứng được.
“Lôi phó…” Hắn vừa định cầu cứu Lôi Phá Hải thì Vân Cuồng đã giành trước một bước, cao giọng nói:
“Mới vừa rồi ra tay là do bổn tọa nhất thời ngứa nghề, muốn luận bàn võ nghệ với mọi người một chút, cho nên mới không nói rõ mọi chuyện. Có điều, bổn tọa nghĩ Lôi phó tông chủ chắc hẳn có thể hiểu được, nếu ta toàn lực ra tay thì sao các vị có thể không bị thương tích gì giống bây giờ được. Mặc khác, mọi chuyện đều đã được làm rõ, chúng ta và Bạch gia ân oán cá nhân, hoàn toàn không có liên quan gì đến cửu tông, hơn nữa chúng ta còn có ước chiến làm bằng chứng, không…hề làm trái chế ước của cửu tông, vậy nên đối với mấy chuyện râu ria này, Lôi phó tông chủ và mấy vị anh hùng vẫn tính nhúng tay vào sao?”
Ngụ ý của Vân Cuồng chính là bọn họ đã xen vào việc của người khác, cũng thuận tay chặt đứt toàn bộ đường lui của Bạch Cửu, khiến hắn cảm nhận sâu sắc việc đang có một bóng ma tử vong càng lúc càng tiến gần về phía hắn mà hắn lại hoàn toàn không có sức lực để phản kháng.
“Lôi Phá Hải ta thật sự không nghĩ sự thật sau chuyện này là vậy, nhưng Bạch gia cũng là một tông trong cửu tông, lần này vào Sở kinh, đệ tử trực hệ trong cửu tông là không thể thiếu…” Hắn không thể không kiên trì mở miệng: “…Nhưng nếu các vị muốn chén tận giết tuyệt thì tuyệt đối không thể được, cho nên chuyện này lão phu tất phải nhúng tay vào!”
“Ồ, Lôi phó tông chủ cứ yên tâm, tâm địa của ta luôn rất thiện lương, làm sao có thể làm mấy chuyện tàn nhẫn, vô đạo như chém tận giết tuyệt được, vậy nên, Bạch Cửu công tử, phiền ngươi báo tin cho tông chủ Bạch gia, nói chi tiết ước chiến của chúng ta, nếu hắn cảm thấy không chấp nhận được thì cứ nói bổn tọa ở Đình Vân các chờ hắn!” Vân Cuồng khẽ gật đầu với Lôi Phá Hải, để cho hắn nghĩ nàng đang nể mặt mũi của hắn mới làm vậy. Lôi Phá Hải bình tĩnh lui về sau một bước, ý đồ thực rõ ràng, nếu đối phương đã hứa sẽ không giết Bạch Cửu, vậy hắn sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa.
Về phần người của những tông môn khác, bọn họ đã sớm có thể trốn xa thì trốn rất xa, chỉ sợ nếu chậm chân thì bản thân sẽ bị kéo vào vũng nước đục này.
Ánh mắt của Vân Cuồng hiện lên ý cười, bỗng dưng lưu loát hô một tiếng: “Động thủ!”
Nhận được mệnh lệnh, bảy bóng đen sắc bén giống như bị cái gì khích thích, lập tức như sói như hổ chui vào trong Lê Hương viện của Bạch gia, huyết quang quét qua như bão táp, dưới sự tàn sát của bảy sát thần và không có sự bảo hộ của cao thủ Thanh Trúc, mấy người Bạch gia đều không chịu nổi một kích, phải trở thành vong hồn dưới vũ khí của bảy người họ.
Sát khí dữ tợn thổi quét qua, mùi máu tươi tràn ngập trong viện, tiếng kêu thảm thê lương không dứt, trong nháy mắt, trong khoảnh khắc mọi người không thể không mở to hai mắt nhìn thẳng: Gì mà ‘luận bàn’ vốn dĩ là một hồi đơn phương chém giết. Những người trong cửu tông còn lại, phần lớn đều còn trẻ, chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn, máu tanh, đáng sợ này, cho nên một số người không thể ngăn được vì bị kích thích mà mặt mày trắng xanh, gục một bên nôn khan.
Chỉ mất một ít thời gian, trong Lê Hương viện ngoại trừ một mình Bạch Cửu bị máu tươi vẩy ướt, thì không còn một ai sống sót!
Lôi Phá Hải rùng mình một cái, trong lòng thầm mắng: Ngươi thế này mà không gọi là tàn nhẫn vô đạo, so với việc chém tận giết tuyệt thì có gì khác nhau sao?
Từ đầu tới đuôi, Vân Cuồng đề không có chút động tác nào, chỉ bình tĩnh nhìn từng người từng người lần lược ngã xuống, máu tanh tung tóe khắp nơi lại không thể văng trúng Thất Thải Nghê Thường của nàng, dù đang ở nơi như Tu La, địa ngục, nàng vẫn giống như một mỹ nhân thiên tiên, đầu mày khóe mắt đều mang theo ý cười nhàn nhạt.
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đều rùng mình một cái: Đây mới thật sự là nàng sao? Nhưng vì sao dù nàng tàn nhẫn, vô tình như thế nhưng chính mình lại không thể dời mắt khỏi nàng?
Một dải lụa mềm mại từ trong tay Vân Cuồng nhẹ nhàng phóng về phía Bạch Cửu vẫn còn đang ngây ngốc, tùy tiện đẩy hắn đến chỗ Lôi Phá Hải, Vân Cuồng cười nói: “Người này trả lại cho mấy người!”
Lôi Phá Hải một tay bắt được Bạch Cửu, bất chợt cau mày, khiến mọi người ở cũng chú ý đến, thì ra, dưới đũng quần của Bạch Cửu đã bị ướt một mảng: Tên đó vậy mà lại bị dọa sợ đến đại tiểu tiện không thể khống chế…
Trong lòng Lôi Phá Hải thầm mắng một câu, thẳng tay quăng Bạch Cửu qua một bên, hối hận muốn chết vì sao hôm nay lại để hắn gặp phải chuyện này, nhưng đột nhiên lại như nghĩ đến điều gì mà cao giọng quát: “Vị bằng hữu này, Đạm Đài Nhận…”
“Ta gọi là Ám Dạ Nhận!” Liễu Nhận lãnh khốc đánh gãy lời nói của hắn, ánh mắt sắc bén đảo qua vẻ mặt kinh hoàng của Đạm Đài Thanh, giống như muốn lăng trì nàng, oán hận nói: “Hôm nay ta tạm thời buông tha ngươi, sau này ta nhất định sẽ quay trở lại tính toán sổ sách lúc xưa với ngươi!”
Bảy người như tia chớp nhảy lên, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người mà biến mất ở chân trời.
“Cô nương, ngươi tên gì?” Thấy nàng sắp rời đi, Lôi Tiêu nhịn không được xúc động hỏi to.
Thiếu nữ tuyệt sắc nhẹ nhàng quay đầu, nhìn hai đôi mắt đỏ ửng của hai mỹ nam tử, nheo mắt, mỉm cười, hai dải lụa mỏng đột nhiên bay ra khỏi ống tay áo nàng, nhẹ nhàng quấn lên cổ hai người, nhẹ giọng nói:
“Nhớ kỹ, Ám Dạ Tinh Thần!”
Lời vừa dứt, thiếu nữ lả lướt như yêu như tiên cũng biến mất ở chân trời, hai nam tử nắm chặt dải lụa nàng lưu lại, ngẩng đầu nhìn phương hướng nàng biến mất, giống như có thể thấy được bóng dáng linh hoạt kỳ ảo của nàng vậy, thật lâu cũng chưa thể tỉnh táo lại.
Một đêm này, tin tức Ám Dạ Thất Tinh kinh đấu anh hùng cửu tông, diệt hơn ba mươi cao thủ nổi danh của Bạch gia, từ nay về sau cũng khiến bốn chữ Ám Dạ Tinh Thần vang danh thiên hạ!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện