[Dịch]Vân Cuồng - Sưu tầm

Chương 34 : Gió mây vần vũ kinh Long châu – Đệ nhất phong lưu.

Người đăng: 

.
Dùng xong cơm trưa, Vân Cuồng trưng ra dáng vẻ uể oải nằm trên trường kỷ đặt trên hoa thuyền. Trên trường kỷ có phủ một lớp da hổ mềm mại, thoải mái, đó là do Liễu Nhận làm ra. Mùa đông mấy năm trước, khi thời tiết rét lạnh, Vân Cuồng đã đột phá được tầng thứ chín của Kinh Thiên bí quyết, nhưng vì quá nóng vội, tuy rằng không bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng trong những ngày này lại suy yếu lạ thường. Ngoài miệng, tuy Liễu Nhận không nói một chữ, nhưng có một thời gian, hắn hay lặng lẽ rời thành lên núi vào ban đêm. Ngày hôm sau lại đem đến loại da lông này. Vân Cuồng vừa cảm động lại vui mừng, rồi từ đó thì cứ dùng đến nay. Vân Cuồng mỉm cười vốt ve lông tơ mềm mại, hỏi Liễu Tường: “A Nhận đã đi bao lâu rồi?” “Đã hơn một tháng rồi, có lẽ hắn cũng sắp trở lại.” Liễu Tường rót một ly trà cho nàng: “Lần này hắn thăm dò rõ ràng tình hình của Bắc Tinh gia tộc, thì chúng ta không cần tiếp tục ẩn nhẫn nữa. Tin tức của cửu tông, chúng ta đã nắm giữ không sai biệt lắm. Thượng tam tông gồm có Lôi gia nắm giữ bí quyết võ học cường đại, Hoa gia là thư hương thế gia đứng đầu, Đạm Đài gia tộc tinh thông kỳ môn độn giáp. Còn Hạ lục tông có Bạch gia là nhiều thế hệ làm sát thủ, Âu Dương, Tư Đồ, Tần gia đều chỉ là những gia tộc võ học bình thường, tình trạng cũng dần xuống dốc. Tuy rằng thế lực của tông môn vẫn lớn mạnh, nhưng chúng ta đã sắp xếp nhiều năm như vậy, nên chỉ cần vẫn ở trong lãnh địa của Đại Sở thì khiến mấy người liều lĩnh trả giá đắt, là tuyệt đối không thành vấn đề!” Sự thông minh, cơ trí của Liễu Tường, đến nay Vân Cuồng luôn tán thưởng. Đôi mắt đen như mực của nàng xuất hiện một tia sáng lạnh: Đúng vậy, có lẽ vẫn còn hơi sớm, chẳng qua, có một vài người vẫn nên phải trả giá cho những gì bọn hắn đã gây ra! Vỗ vỗ bờ vai Liễu Tường, nàng gật đầu cười: “Gọi Tiểu Phong và Khanh vào cho ta.” “A…” Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Tường nhất thời đen một nữa… Mưa phùng đã tạnh, không khí vô cùng tươi mát, nhóm khách trên thuyền thấy ánh mặt trời hơi lộ ra, trong không trung lại xuất hiện cầu vồng, đã ồn ào sôi nổi, muốn thưởng thức cảnh đẹp sau cơn mưa. Nhưng cảnh đẹp còn chưa nhìn được đã đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào và tiếng thét chói tai, phá vỡ sự yên lặng sau buổi trưa. “Tên trứng thối nhà ai, không có mắt à? Mau dừng lại! Mau dừng lại!” “Các ngươi đang làm cái gì? A, trời ạ, đánh người rồi!” “A a a a a a a a!!!!!” Ngay sau đó một tiếng vang kinh thiên động địa, giống như tiếng sấm nổ, rắc rắc…(tiếng gãy vỡ), theo sau là thanh âm vật gì rơi xuống nước. Trên mặt hồ Thiên Thu, mọi thứ trở nên hỗn loạn không chịu nổi, nhóm khách trên thuyền cũng nhanh chóng lộ mặt, xem xét chuyện gì đang xảy ra. Không nhìn không biết, vừa nhìn một cái đã bị dọa nhảy dựng! Trong hồ, hai chiếc thuyền cực kỳ xa hoa đang dính cũng một chỗ, như keo như sơn. Mũi của một chiếc thuyền đâm vào thân một chiếc thuyền khác, xuýt chút đã cắt đôi chiếc thuyền kia ra. Chiếc thuyền kia tuy bị đâm nhưng cũng được chiếc thuyền đó kéo lại nên tạm thời không chìm xuống. Có điều người trên thuyền lại không thoát khỏi số phận bị rơi xuống nước, trong nước hô to gọi nhỏ, thật vất vả mới được thuyền khác cứu lên nhưng toàn thân cũng đã bị ướt sũng. Mọi người không nhịn được xoa xoa mắt, ngạc nhiên vạn phần. Từ trước đến nay, thuyền du hồ đều thong thả chạy, chưa từng nghe nói chèo thuyền lại có thể gây ra tai họa đáng sợ như thế này. Hai chiếc thuyền này làm cách nào mà trở thành bộ dạng như vậy chứ? Chẳng qua, mặc kệ nguyên nhân thế nào, chuyện này cũng đã xảy ra, cho nên khách nhân bị quấy rầy nhã hứng, tất nhiên không nhẫn nhịn được, tức giận một phen. Căn cứ vào thân phận và địa vị của những khách nhân kia, đương nhiên trình độ tức giận cũng không giống nhau. “Tên trứng thối nào dám quấy rầy chuyện tốt của bổn thiếu gia! Không muốn sống nữa phải không?” Trong chiếc thuyền bị phá hư xuất hiện một nam tử trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề, đang tức giận rống to, trên mặt hắn còn mang theo một tia đỏ ửng dâm loạn. Nghĩ nghĩ, có lẽ hắn đang làm loại chuyện gì đó lại đột nhiên bị đụng đến đầu choáng mắt hoa, cho nên, hắn làm sao có thể không tức giận sôi máu đây? Bộ dạng nam nhân kia cũng không tính là xấu xí, nhưng ánh mắt hắn gian tà, mê đắm, quá mức dâm loạn, khiến bộ dạng có thể xem như tốt đẹp của hắn thành chẳng ra gì cả, vừa nhìn đã biết là một tên phá gia chi tử điển hình. “Các ngươi ăn gan hùm mật gấu đúng không? Dám động đến thuyền của Tư Đồ công tử chúng ta! Ngươi có tin lão gia nhà ta sẽ lột da cả nhà các ngươi hay không hả!” “Nếu không bồi thường, vậy để Đô thống đưa đến nhà lao đi!” “Nghĩ không nói lời nào thì sẽ không có việc gì sao? Hừ, còn không nhanh chóng lăn ra đây nhận lấy cái chết!” Trong chốc lát, nhóm gia đinh bị rơi xuống nước cũng buồn bực vô cùng, rít gào không ngừng. Bọn hắn đã quen tác oai tác quái ở Tư Đồ phủ, nên chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi như vậy. Do đó bọn chúng cũng dưỡng nên dáng vẻ hung hăng càn quấy, mỗi người đều hung thần ác sát, chỉ bằng một ánh mắt đã có thể làm mấy người dám động đến thuyền Tư Đồ gia bọn họ sợ đến mất hồn vía. Có trò hay! Thì ra là công tử Tư Đồ gia! Những người vây xem đều cảm thấy đổ mồ hôi lạnh thay chiếc thuyền đã có gan đâm vỡ thuyền hoa của Tư Đồ công tử. Những năm gần đây, ở Sở Kinh, thế lực của Tư Đồ gia tộc càng ngày càng lớn. Hoàng đế lâm bệnh, thế lực trên triều dần dần bị bọn hắn nuốt chiếm. Tư Đồ gia tộc hiện giờ có thể xem như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nếu chẳng may chọc phải công tử của Tư Đồ gia, thì chẳng khác nào chọc vào hoàng thân quốc thích! Chẳng qua, nhìn ba mỹ cơ tuyệt sắc từ trong chiếc thuyền gây họa kia đi ra, những tiếng mắng chửi lập tức giảm xuống. Trời ạ! Đẹp quá! Thuyền của ai mà có thể ẩn giấu ba vị mỹ nữ tuyệt sắc như vậy! Trên hoa thuyền ấy, ngoài mấy vị mỹ nữ tuyệt sắc cũng chỉ một một vị công tử trẻ tuổi mặc hắc y, đang đứng ở đuôi thuyền, còn ba vị mỹ cơ trên mặt tươi cười lạnh nhạt thi đứng ở mũi tàu. “Ai ô ô, ba vị mỹ nhân biết công tử ta phong lưu phóng khoáng cho nên vội tới giúp bổn công tử tăng thêm nhã hứng phải không? Không tệ, không tệ, mấy vị mỹ nhân, chúng ta một lần nữa tìm một chiếc thuyền khác rồi cùng du hồ, các vị thấy thế nào?” Ánh mắt tên nam tử quần áo không chỉnh tề kia đột nhiên sáng hơn vài lần, nước miếng gần như đã chảy xuống quần áo hắn. Mấy ngón tay hắn không nhịn được rung động, vuốt vuốt ống tay áo, muốn tỏ vẻ anh tuấn tiêu sái. Nhưng có điều, hắn không biết rằng, cặp mắt nheo nheo, dâm tục lại phá hủy hình tượng này của hắn, khiến hắn trông giống như một con chuột ghê tởm đang mặt quần áo vậy. “Ngươi mà cũng xứng dùng đến chữ ‘nhã hứng’? Ta thấy ngươi chẳng qua chỉ là một tên tinh trùng lên não mà thôi!” Trong hoa thuyền truyền ra một tiếng cười thanh túy, mang theo một chút lười nhác, uể oải. Trong giọng nói ấy cũng tràn ngập khinh thường, hoàn toàn không đem vị ‘Tư Đồ công tử’ này để vào mắt. “Ngươi nói gì!...” Sắc mặt ‘Tư Đồ công tử’ nhất thời xanh mét, đang muốn dùng thân phận áp người, lại nhìn thấy ánh mắt xem thường của ba vị mỹ nữ đứng ở mũi tàu, nên giọng nói của hắn cũng mang theo cảm giác đè nén như muốn bùng nổ. “Chính là giống như những gì ngươi đang nghĩ đấy. Ngươi mà phong lưu, phóng khoáng cái gì, ta khinh!” “Công tử chúng ta mới là ngọc thụ lâm phong*, anh tuấn tiêu sái!” (* vẻ đẹp của người quân tử, ví như cây ngọc đứng trong gió mạnh mà không hề gục ngã) “Dám ở trước mặt công tử nhà ta tranh phong lưu, ngươi xứng sao? Cũng không hỏi xem, người phong lưu đệ nhất Sở kinh là ai!” Đệ nhất phong lưu ở Sở kinh? Nam tử vừa nghe, vẻ mặt đại biến, mọi người vây xem cũng không nhịn được há to miệng, lập tức có người hưng trí bừng bừng sai người đưa thuyền đến gần đó, xem kịch hay sắp mở màn! Chẳng qua, đảo mắt, xung quanh hai chiếc thuyền này đã bị người ta vây thành một vòng, chật như nêm cối. Nếu nói đến người có danh xưng đệ nhất phong lưu kia, thật đúng là không người không biết, không người không hiểu. Nghe nói người này mới bảy tuổi, giữa ban ngày ban mặt đã dám trêu chọc Thái tử, đến buổi chiều lại dạo thanh lâu nổi danh ở Sở kinh. Sau đó càng thêm không kiêng nể gì cả. Tất cả những thanh lâu có danh tiếng ở Sở kinh đều lưu lại tên hắn, lại là khách quen của Yên Vũ lâu, thường xuyên tranh đoạt mỹ cơ với người khác. Các đệ tử quan viên ở nơi này, chỉ cần dạo qua thanh lâu, thì gần như đều bị hắn đánh một lần, có thể nói hắn là một kẻ giận dữ vì hồng nhan. Cũng chỉ có người này mới có thân phận và cấp bậc phân cao thấp với công tử Tư Đồ gia. Màn che hồng nhạt trên hoa thuyền bị vén lên, trong đó lộ ra một chiếc trường kỷ lớn được phủ bằng da hổ. Một vị công tử trẻ tuổi, tuấn mỹ vô song nằm nghiêng ở giữa, trái ôm phải ấp hai mỹ nam tuyệt sắc, so với ba vị bên ngoài, dung mạo hai người này còn đẹp hơn vài phần. Nam tử bên trái có dung mạo đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ, còn nam tử bên phải lại là một thiếu niên tuấn mỹ đến không thực. Hai vị mỹ nam hai bên đều lộ vẻ lười biếng, không xương dựa vào vị công tử nằm giữa, cẩn thận bóc vỏ hoa quả, đưa đến miệng vị công tử kia. Mọi người nhìn thấy trình độ xa xỉ này và hai vị mỹ nhân có dung mạo không phân biệt được nam nữ kia, đều cảm khái một trận Quả nhiên không hổ là đệ nhất phong lưu ở Sở kinh a! Có thể phong lưu đến loại tình trạng này, trừ bỏ con trai độc nhất của Liễu hiền vương, Liễu tiểu vương gia, thì còn có thể là ai đây!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang