[Dịch]Vân Cuồng - Sưu tầm
Chương 3 : Thời trẻ hết sức lông bông – Phản kích hãm hại
.
Edit: Thủy Lưu Ly
“Tư Đồ muội muội, ngươi gấp cái gì? Lại nói thế nào cũng là hài tử của Liễu gia, hẳn là cho ta ôm trước mới phải đi” Sau lưng nữ tử đang ôm Vân Cuồng, một nữ tử khác mang theo thanh âm dịu dàng ấm áp nhưng lại lộ ra uy nghiêm cũng tiến vào đại sảnh.
Vân Cuồng giương mắt nhìn lại hai mạt màu sắc vàng đỏ từ ngoài cửa bước vào, một thân minh hoàng Hoàng bào là nam tử khoảng ba mươi tuổi, mi phong sắc bén, tóc đen búi cao, hiển lộ hoàn toàn khí phái Đế vương. Một thân quần áo gấm vóc đỏ thẩm là nữ tử vô cùng xinh đẹp, đầu đội Kim Phượng sai, cao quý ung dung, giơ tay nhất chân đều có phong phạm tiểu thư khuê các, còn hơn nữ tử lúc trước một phần đại khí.
Chỉ cần xem động tác cùng khí chất, Vân Cuồng cũng đoán được mười phần, hoàng y nam tử tự nhiên chính là Hoàng đế Đại Sở Sở Dịch, hồng y nữ tử chắc hẳn là muội muội của lão cha, là thân cô cô của mình Liễu Tây Nguyệt, về phần nữ nhân tàn nhẫn hạ độc mình nhất định là Tư Đồ gia tộc vào cung làm quý phi Tư Đồ Hương.
Hừ, Tư Đồ gia tộc, ta nhớ kĩ các ngươi!
Vân Cuồng trong lòng nảy sinh ác độc, đôi mắt thản nhiên tiếp cận Tư Đồ Hương, ai cũng không chú ý tới một hài tử nho nhỏ như vậy đã nhìn thấu triệt mọi việc.
Tư Đồ Hương thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy độc dược đã đưa vào trong miệng hài tử mà không có bất cứ dị thường nào, hẳn là đã có hiệu lực, lại không nghĩ rằng Vân Cuồng luyện Kinh Thiên bí quyết, thành tựu là Kinh Thiên nội kình, khắc tinh của các loại độc vật, chỉ cần nội lực hơi hơi điều tức thì dược lực một chút cũng không ảnh hưởng được đến nàng.
Nghĩ đến việc của mình đã thành, nàng ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lau một phen mồ hôi lạnh, thuận miệng cười duyên tiếp lời Liễu Tây Nguyệt.
“Hoàng hậu tỷ tỷ nói rất đúng, là nô tỳ vượt quá, bất quá điệt nhi của tỷ tỷ thật sự đáng yêu, nhìn như một búp bê phấn nộn, nô tỳ cũng kiềm không được bị hấp dẫn a”
Liễu Tây Nguyệt ảm đạm cười, hướng Vân Cuồng trong ngực Tư Đồ Hương nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một hài tử phấn điêu ngọc mài. Mấy ngày nay, nội kình Vân Cuồng bước đầu đã được hình thành, làn da càng trở nên non mềm như hái hết tinh hoa trong thiên địa, trong trắng lộ hồng làm sao không khiến người khác yêu thích?
“Đích thật là một tiểu quỷ quái khả ái!” Liễu Tây Nguyệt chưa nói chuyện nhưng Sở Dịch bên cạnh lại mở miệng tán thưởng, đối với Tư Đồ Hương đưa đi một ánh mắt có thâm ý khác, phân phó nói.
“Còn không đem hài tử trả lại cho Hoàng hậu?”
“Là, Hoàng thượng.” Tư Đồ Hương nũng nịu đáp, trong thần sắc thoáng hiện một nét đắc ý, ôm Vân Cuồng hướng Liễu Tây Nguyệt đi đến.
Hai người trao đổi ánh mắt trong lúc đó bởi vì góc độ mà có thể giấu diếm ánh mắt mọi người nhưng lại không che dấu với một hài tử mới sinh, bọn hắn không hề phòng bị Vân Cuồng vừa vặn khiến nàng nhất nhất thấy rõ ánh mắt của hai người này, trong lòng Vân Cuồng chấn động mạnh mẽ, tức giận cũng theo đó tăng vọt.
Nguyên lai, độc kế này Hoàng đế Đại Sở ngươi cũng có một chân a!
Nàng nói mà, một Tư Đồ quý phi lớn mật làm bậy, tùy tiện xâm nhập, không biết lễ nghi, nhưng thế nào Hoàng đế một chút phản ứng cũng không có, nguyên lai chính hắn cũng là đồng phạm! Hảo! Tốt lắm! lão cha ta vậy mà cùng ngươi là anh em kết nghĩa, đối với ngươi một lòng nguyện trung thành, không hề hai lòng phản bội, nhưng ngươi, ngươi lại có thể ở sau lưng hắn, cùng Tư Đồ gia tộc hợp tác cộng định ra “kế hoạch lớn” hãm hại “con trai” hắn!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Cuồng không khỏi cười lạnh từng trận.
Các ngươi muốn hại ta phải không? Ta dứt khoát liền cho các ngươi hãm hại càng thêm “rõ ràng” một chút!
Trong mắt bắn ra hàn quang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Cuồng lộ ra tươi cười lãnh ý, tay nhỏ bé lặng lẽ bắt lấy trước ngực Tư Đồ Hương.
Tư Đồ Hương đi đến bên người Hoàng đế, đang muốn đem hài tử chuyển cho Hoàng hậu Liễu Tây Nguyệt ôm lại đột nhiên nhìn thấy đôi mắt hài tử trong lòng lóe ra tia sáng quỷ dị, nhưng vấn đề chính là bị ánh mắt của hài tử này nhìn trúng, trong đầu như có mấy ngàn cá nhân ngưng thần tiếp cận, nhất thời động tác trên tay nàng ta dừng lại một chút, trong đầu như bị cái gì mê hoặc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên tan rã, mờ mịt.
Mắc câu! Vân Cuồng thấy phương pháp thôi miên có hiệu lực, trong lòng cười thầm, ánh mắt như điện, thừa dịp nàng ta đần độn mạnh mẽ truyền cho nàng ta một cái mệnh lệnh đe dọa.
Ngón tay ra hiệu tự nhiên khiến người khác không nhìn ra khác thường, Tư Đồ Hương như đang đi vào cõi thần tiên chỉ cảm thấy đầu một trận đau nhứt, nhịn không được phát ra một tiếng thét chói tai, bản năng muốn thoát ra, cũng không biết đang ở chỗ nào đột nhiên buông lỏng hai tay…
“Đông!” Một thanh âm thanh thúy vang dội truyền vào trong tai mọi người, ngay sau đó mỗi người đều trừng lớn ánh mắt, ngạt thở trầm mặc.
Nhất nhất yên tĩnh là điềm báo trước của bão táp, Hướng Uyển Nhi được trượng phu nâng ra đến trước cửa, chính là vừa vặn nhìn thấy một màn khiến người ta sợ hãi này, trong miệng thét một tiếng kinh hãi.
“Hài tử của ta a!” Sau đó chớp mắt liền hôn mê bất tỉnh.
Tư Đồ Hương choáng váng, Sở Dịch bên cạnh nàng ta cũng ngây người.
Ngay sau đó, Liễu lão gia tử nổi trận lôi đình, phẫn nộ hét.
“Tư Đồ Hương, tiện nhân ngươi đang làm cái gì!”
Một tiếng này như sấm sét giữa trời quang, lúc này mới đem khách nhân trong sảnh đường đồng loạt bừng tỉnh, đồng thời cũng làm Tư Đồ quý phi cùng Hoàng đế tỉnh lại. Liễu lão gia tử hé ra gương mặt vặn vẹo dữ tợn, tức đến sùi bọt mép, sắc mặt lão nhân trướng lên tím ngắt, có thể thấy được đã tức giận cực điểm.
“Tư Đồ quý phi! Ngươi thế nhưng ác độc như vậy, thế nhưng mưu hại huyết mạch duy nhất của Liễu gia!” Liễu lão phu nhân đồng dạng tức giận đến mặt rút gân, quải trượng bằng đàn mộc hung hăng nện xuống đất gây ra một tiếng vang thật lớn, thẳng đến khiến trong lòng mọi người đều cả kinh.
“Hoàng thượng! Mời người bất kể thế nào cũng cấp thần một cái công đạo!” Gương mặt anh tuấn của Liễu Kiếm tươi cười u ám, một tay đỡ lấy thê tử đang ngất xỉu của mình, một tay không chút nào che dấu đặt trên chuôi kiếm bên hông, toàn thân lộ ra sát ý lành lạnh do chiến trường ma luyện mà ra, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Đồ Hương.
“Vạn nhất hài tử của ta có một chút sai lầm gì, ta muốn cho ngươi chôn cùng hắn!”
Liễu Kiếm trong mắt đối Hoàng đế thoáng hiện bất mãn mãnh liệt. Ở một khắc vừa rồi, Hắn (Hoàng đế) cùng Tư Đồ Hương cách hài tử gần nhất, lại không phản ứng lại đưa tay tiếp được, này đến tột cùng là cố ý hay là vô tình? Liễu Kiếm tuy rằng trung tâm một lòng nhưng cũng không phải chân chính ngốc tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, gươm tuốt ra khỏi vỏ, nỏ gương dây, vốn là một ngày chúc mừng tốt đẹp lại đột nhiên diễn biến thành tình huống tràn ngập khói thuốc súng này!
Khách nhân đồng loạt rút lui về phía sau, nhường lại một sảnh đường rộng rãi, sợ sự nổi giận của toàn gia này quét đến chính mình, nói giỡn, một nhà này tướng quân thế gia chính tông, tam đại tổ tông đều là người có ý chí kiên cường lại giàu lòng hy sinh nhưng cũng là hạng người do ma luyện mà thành, tâm ngoan thủ lạc, nói bọn hắn có lá gan đem Tư Đồ quý phi này tại chỗ tru sát cũng không còn vài người sẽ không tin.
Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, nhưng không có biện pháp phản bác được một câu.
Đứa nhỏ này là ai? Là ký thác duy nhất của Liễu gia, Liễu gia dòng độc đinh, mấy đời nhất mạch đơn truyền, tương lai là người thừa kế duy nhất, có thể thấy được hài tử này đối với Liễu gia trọng yếu bao nhiêu. Thử nghĩ con trai bảo bối độc nhất bị mưu hại trước mắt bao người, một già một trẻ có thể không tức giận, nổi trận lôi đình sao?
Trong lòng Sở Dịch lúc này thật đúng là nghẹn khuất tới cực điểm, hắn chính xác có lòng muốn hãm hại hài tử, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn ngu ngốc dễ bị người khác nắm lấy nhược điểm như vậy a! Tư Đồ Hương đã thành công hạ độc hài tử, bọn hắn cần gì ngu ngốc làm việc này nữa chứ? Hãm hại! Nhất định là có người hãm hại!
Bởi vì hắn biết Tư Đồ quý phi quyết sẽ không làm việc này nên hắn mới không kịp phản ứng tiếp được hài tử, nhưng hắn lại không thể đem chân tướng nói ra được, thật sự là câm điếc ăn hoàng liên, có khổ không thể nói.
Tư Đồ Hương lại khóc không ra nước mắt, hết đường chối cãi, ngay cả chính nàng ta cũng không rõ ràng vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bị Liễu gia cao thấp một nhà gắt gao trừng mắt, trong lòng thấp thỏm lo âu quả thực không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
“Ta… Ta không có… Ta không phải cố ý, không phải ta… Thật sự không phải ta…”
Hoàng hậu Liễu Tây Nguyệt không biết đi tới từ khí nào, đem hài tử từ trên đất bế lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Cuồng tái nhợt không có một tia huyết sắc, hơi thở mong manh, dĩ nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
(lời editor đúng là ta vẫn luôn thắc mắc nữ chính đâu, giờ thì biết rồi, nữ chính vẫn nằm dưới đất, không ai nhớ đến nàng cả thật bị kịch *gào thét*)
Liễu Tây Nguyệt nhìn thấy, mày liễu dựng thẳng, khí phái uy nghiêm của nữ nhi tướng quân thế gia nhất thời hiển hiện ra, ngón tay ngọc hung hăng chỉ Tư Đồ Hương, nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Không phải ngươi? Hài tử đều thành như vậy, ngươi còn dám nói không phải ngươi? Chẳng lẽ là do hài tử nho nhỏ này có khí lực giãy khỏi tay ngươi?”
“Không không… Ta chỉ là… Ta chỉ là nhất thời thất thủ (lỡ tay)…”
“Nhất thời thất thủ? Khá khen cho nhất thời thất thủ! Vậy lão phu cũng nhất thời thất thủ ‘lầm’ giết ngươi thì thế nào? Tư Đồ quý phi! Ngươi thật cho rằng Liễu gia không dám bắt ngươi như thế nào sao? Đừng nói là ngươi, hôm nay chính phụ thân ngươi đến thì thế nào, lão phu cũng muốn nói hắn đền mạng cho tôn nhi của ta!” Liễu Thanh ở một bên gầm lên, giận giữ rút ra bảo kiếm gia truyền, hắn là kẻ tính tình thẳng thắn, bởi vì quyền thế gia tộc cực cao nên lúc nói chuyện cũng rất ít quanh co lòng vòng. Lời vừa nói ra, Tư Đồ Hương không chút nghi ngờ sau đó chính mình sẽ lập tức trở thành một khối thi thể.
“Không phải, không phải… Hoàng thượng… Hoàng thượng cứu thần thiếp…” Đối chọi không được với sát khí cùng áp lực của một nhà Liễu gia, Tư Đồ Hương rốt cuộc hoang mang lo sợ ngã ngồi trên mặt đất, nắm lấy góc áo của Hoàng đế mà cầu xin.
Sở Dịch trong lòng kích động, lo lắng Tư Đồ Hương đem chuyện hạ độc nói ra, hắn không thể không đứng ra điều đình mọi việc, vội ho khan một tiếng nói.
“Liễu hiền đệ trước đừng có gấp, nhìn xem tình huống tiểu công tử mới là chính sự!”
Một câu “hiền đệ” ý lấy lòng rất rõ ràng, làm yên lòng mọi người Liễu gia đồng thời cũng nhắc nhở Liễu Thanh và Liễu Kiếm còn trong phẫn nộ.
Vội vàng vây quanh người Liễu Tây Nguyệt, Liễu lão phu nhân lộ ra lo lắng nhận lại hài tử vào trong lòng, nào biết vừa ôm lấy hài tử, đôi mắt nhỏ trong suốt sáng ngời liền mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đối với Liễu lão phu nhân lộ ra tươi cười ngọt ngào.
“Ông trời phù hộ a!" Liễu lão phu nhân kích động thở ra một hơi.
Mọi người Liễu gia sửng sốt, lập tức đồng thời thở phào nhẹ nhõm, không khí trong phóng cũng dần dần dịu xuống. Vạn hạnh vạn hạnh, tiểu công tử không có việc gì, chỉ là lần kinh nháo (náo loạn+kinh hãi) này, về sau Liễu gia cùng Tư Đồ gia tộc chỉ sợ sẽ khó cấp đối phương sắc mặt tốt.
“Người tới, đem Tư Đồ quý phi đuổi về cung đi, từ nay về sau nếu không có lệnh của trẫm liền không được bước ra khỏi cung Hương Sắc nửa bước!” Sở Dịch vội vàng nắm lấy cơ nội, xanh mặt làm như phẫn nộ phân phó, một hình phạt giam lòng này chẳng khác nào đem Tư Đồ quý phi đánh vào lãnh cung, coi như cho Liễu gia một cái giao phó.
Liễu Thanh lão gia tử cùng Liễu Kiếm cũng đã bình tĩnh lại, hai người rốt cuộc cũng là nhân vật quyền cao chức trọng, lăn lộn nhiều năm trên quan trường, biết Hoàng đế không hy vọng hai đại thế gia sống mái với nhau, cũng theo bậc thang này đi xuống, nếu Liễu gia dòng độc đinh không có việc gì, vấn đề xử trí Tư Đồ Hương cũng chẳng cần phải sắc bén lắm. Chính là lần này, tổng khiến cho quan hệ vua tôi trở nên cứng ngắt rất nhiều.
“Khụ! Thời điểm không còn sớm, trẫm cũng không quấy rầy một nhà Liễu hiền đệ vui mừng, Hoàng hậu khó được trở về nhà một chuyến, lần này liền trụ lại hai ngày đi.” Sở Dịch biết ở lâu cũng vô ích, còn muốn vội vàng trở về hỏi người đàn bà Tư Đồ Hương kia đến tốt cùng sao lại xảy ra chuyện này, thuận miệng nói* hai ba câu, ở trong thanh âm “Cung tiễn Hoàng thượng” của mọi người, cũng đi ra ngoài.
(*nguyên văn là xả *lời editor: tác giả có vẻ ghét anh này*)
Kinh hãi này dọa cho một nhà cao thấp của Liễu gia giống như lột một tầng da, rất có cảm giác cảm khái sống sót sau tai nạn, đối với Vân Cuồng ý sủng nịch càng tăng thêm không kiêng nể gì.
Ai cũng không phát hiện, ngay lúc Tư Đồ quý phi bị tha ra ngoài, tiếp theo Sở Dịch đi ra cửa phòng, hài tử nho nhỏ trong lòng Liễu lão phu nhân chớp mắt, lộ ra chút tươi cười âm hiểm gian kế đã thực hiện được, nháy mắt sau lại trở về như cũ như không có việc gì xảy ra.
Có ai ngờ được đầu sỏ gây ra chuyện này lại là một hài tử nho nhỏ nhìn như vô hại đâu?
Nếu không phải sợ thân phận nữ nhi bị người ta kiểm tra ra, Vân Cuồng thật muốn hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì là đến cùng, trực tiếp giả chết khiến cho Liễu lão gia tử làm thịt vị Tư Đồ quý phi kia, bất quá một khi cùng hoàng đế bức đến xé rách da mặt, đối với Liễu gia chỉ có hại chứ không có lợi, chờ cho mọi chuyện chuyển biến tốt, mọi chuyện nắm chắc trong tay hãy thu lại, không làm thì thôi, đã làm phải làm cho thật tuyệt.
Vân Cuồng oán hận nghĩ, các người nghĩ đã thành công hạ độc ta sao? Hừ, các ngươi cứ đắc ý đi, đợi cho ta trưởng thành sẽ từng bước từng bước thu thập các ngươi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện