[Dịch] Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 9 : Quân tâm rung chuyển

Người đăng: 

Thương thành, đại doanh quân Tống. Bên ngoài trướng của Cao Tiên Chi. Thấy Lâm Xung cởi trần nửa thân trên để lộ ra những vệt sẹo sâu hoắm, càng lúc càng có nhiều người quỳ theo, chỉ trong thoáng chốc đã có đến năm trăm người quen biết Lâm Xung cùng quỳ xuống. Tin tức truyền đi, quân sĩ bốn phía đều biết được tội ác chồng chất của Hoàng thái tôn, bức hại thân nhân ở hậu phương của quân lính… Những tướng sĩ nhận được tin dữ nhưng bị Cao Tiên Chi dìm xuống trước đây cũng lần lượt quỳ xuống theo Lâm Xung. Đó là Hoàng thái tôn, là một nhân vật lớn trong độ đánh giá của tất cả mọi người, Đại soái sẽ đối xử công bằng chứ? Sau này nếu người nhà ta gặp bất trắc, Đại soái có vì thân phận của đối phương mà hi sinh ta không? Nhiều khi giữa những người lính có một tình bạn sinh tử, một người quỳ xuống nhưng bạn chiến đấu thân thiết cũng sẽ vì bạn mà quỳ theo. Năm trăm, một nghìn, hai nghìn, bốn nghìn, tám nghìn, một vạn, hai vạn…! - Khẩn cầu Đại soái hãy chiểu theo quân pháp, lập tức trảm quyết kẻ giết người thân của hạ thần! - Khẩn cầu Đại soái hãy chiểu theo quân pháp, lập tức trảm quyết kẻ giết người thân của hạ thần! - Khẩn cầu Đại soái hãy chiểu theo quân pháp, lập tức trảm quyết kẻ giết người thân của hạ thần! …………………. ……………. …… Ban đầu là mấy trăm, rồi sau đó tăng lên mấy nghìn rồi mấy vạn, chỉ sau một thời gian ngắn, tiếng gầm đồng thanh của các tướng sĩ vang động cả đất trời, chất chứa bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu sự không cam tâm. Gần như tất cả các tướng sĩ đều đồng thanh gầm lớn, âm thanh bao trùm toàn bộ Thương thành. Tống Thái tử ở gần đó nghe thấy tiếng gầm rung trời chuyển đất, lại nhìn thấy ngày càng nhiều quân sĩ quỳ xuống thì lạnh buốt toàn thân. Đây không phải bùng nổ mà là bất ngờ làm phản! Lần bạo loạn này mạnh hơn vô số lần so với lúc bùng nổ ban đầu, vô số quân sĩ đang đỏ ngầu hai mắt. - Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này? – Tống Thái tử kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Trong trướng của Cao Tiên Chi. Cao Tiên Chi đặt chén trà đang cầm chặt trong tay xuống, sắc mặt khó coi nói: - Cổ Hải? Đúng là gừng càng già càng cay! Hóa ra ông liên tục bắt cóc thân nhân gia đình các quân sĩ của ta là để gây ra khủng hoảng? Chuẩn bị nhiều ngày như vậy chỉ vì một hôm nay, dùng toàn quân để ép ta? Một lúc lâu sau Cao Tiên Chi vẫn không tỉnh ra nổi, trong đầu sóng gió một hồi mới từ từ bình tĩnh lại. Bên ngoài, tiếng quân sĩ hô vang chấn động Thương thành mời mình ra thực thi công lý, tướng sĩ quỳ xuống trước trướng mình càng lúc càng nhiều. Cao Tiên Chi đứng dậy, chầm chậm đi ra cửa trướng. Tống Thái tử đang kinh hoảng chạy lại nhìn Cao Tiên Chi bước ra ngoài. - Đại soái! – Tất cả mọi người đồng thanh hô lớn. - Đại soái! Xin Đại soái hãy thực thi công pháp nghiêm minh, báo thù cho Tiểu Điệp, thuộc hạ nguyện lấy mạng đổi mạng! – Lâm Xung khóc òa lên. Lâm Xung liên tục dập mạnh đầu xuống đất đến mức trên đầu bê bết toàn máu. Máu, nước mắt và bùn đất hòa lẫn với nhau trên gương mặt, thê lương vô cùng. Cao Tiên Chi nhìn tình cảnh ấy thở dài, tuy lần nổi loạn này là từ Lâm Xung mà ra nhưng Cao Tiên Chi không trách hắn mà ngược lại còn cảm thấy áy náy. Bởi Cao Tiên Chi hiểu, cho dù không có Lâm Xung thì thế nào Cổ Hải cũng vẫn sẽ tạo ra được sự việc ngày hôm nay, hơn nữa Lâm Xung đã đi cùng mình nhiều năm, chưa từng tỏ ý nghi ngờ hay phản kháng những mệnh lệnh mình đưa ra, luôn là tướng tiên phong ra đánh đầu tiên, trên người chi chít vết sẹo từ những lần hoàn thành nhiệm vụ mình giao. Nhiều năm như thế, dù có bị thương nặng đến đâu Lâm Xung chưa từng rơi lệ, thế mà lúc này đang quỳ rạp trước mặt mình nước mắt như mưa, toàn thân run lên bần bật. - Khẩn cầu Đại soái hãy chiểu theo quân pháp, lập tức trảm quyết kẻ giết người thân của hạ thần! Mấy chục vạn đại quân đang quỳ dưới đất gần như đồng thanh lên tiếng, đó là một luồng sĩ khí mà bất cứ ai, bất cứ cái gì cũng không thể ngăn cản được, lúc này tất cả đều đang chờ đợi quyết định của Cao Tiên Chi, chờ Đại soái đồng tâm nhất trí cùng toàn thể binh lính. Lập tức xử chém Hoàng thái tôn? Cao Tiên Chi nhìn mấy chục vạn đại quân đang quỳ gối, đầu óc choáng váng, dường như nhìn thấy Cổ Hải mặc chiến giáp đứng trước mặt chỉ huy mấy chục vạn đại quân chống lại mình, Cổ Hải mới chính là Đại soái! Người thống lĩnh tám mươi vạn đại quân không còn là mình nữa, là Cổ Hải kia? Lúc này, Cổ Hải đang chỉ mũi kiếm về phía mình, chỉ cần một lệnh ban ra là mấy chục vạn đại quân sẽ xông vào xé xác mình ra thành từng mảnh vụn! Cao Tiên Chi không rét mà lạnh buốt thấu xương. - Đại soái? – Tống Thái tử đã chạy đến gần. Tống Thái tử không phải người hồ đồ, ba quân đang nổi loạn, lẽ nào còn chưa nhìn ra tình hình? Không được để quân tâm tan rã, một khi quân tâm tan là Đại Tống gặp nguy hiểm, giang sơn nhà Tống cũng chẳng mấy chốc mà vỡ tan. Quân tâm là nền tảng lập quốc cao nhất! Nhưng đấy là con trai ta! Thẳng nghịch tử Tống Chính Tây này sao lại đi bức giết gia đình các quân nhân chứ? - Khẩn cầu Đại soái hãy chiểu theo quân pháp, lập tức trảm quyết kẻ giết người thân của hạ thần! – Ba quân lại hô to. Cao Tiên Chi giật mình bừng tỉnh, nhìn ba quân, trịnh trọng nói: - Các tướng sĩ! Ba quân lập tức im lặng nhìn Cao Tiên Chi. - Vâng! - Tuân lệnh Đại soái! - Tuân lệnh! ………………….. ……………. …….. Tướng sĩ ba quân nhao nhao hét to, đồng ý khi Cao Tiên Chi đi vắng có nghe được bất cứ tin đồn gì cũng không bùng nổ phản loạn, nhất nhất đều đợi Cao Tiên Chi trở về. - Lâm Xung, các ngươi lập tức chuẩn bị theo ta về Kinh, một canh giờ nữa xuất phát! – Cao Tiên Chi quát. - Vâng! – Bọn Lâm Xung hứng khởi hét to trả lời. Cao Tiên Chi lại trấn an được toàn quân, trở lại trong trướng. Nhưng ngược lại, Tống Thái tử hồn bay phách lạc nhìn Cao Tiên Chi, sắc mặt vô cùng phức tạp. Cao Tiên Chi đi về Kinh thành giết con mình nhưng mình hoàn toàn bất lực, không cam lòng, không nhẫn nhịn nhưng lại không làm được gì cả. - Thái tử, vẫn theo kế hoạch lúc trước, người hãy lập tức chỉnh đốn tám mươi vạn đại quân nhanh chóng tiến về ải Hổ Lao, nhanh nhanh càng nhanh càng tốt! – Cao Tiên Chi khó chịu nói. - Ta biết rồi, nhưng chừng nào ngươi quay lại? – Tống Thái tử khổ sở hỏi. Lúc này Cao Tiên Chi cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ai ủi Tống Thái tử, chuyện đại sự quốc gia không được phép xảy ra sơ suất, với trí tuệ của Tống Thái tử chắc chắn sẽ nhìn ra. - Thần hỏa tốc về Kinh thành cũng cần tám ngày. Từ đây đến thẳng ải Hổ Lao cần khoảng mười bốn ngày. Có thể thần sẽ bị trì hoãn ở Kinh thành nên sẽ quay lại trong vòng hai mươi mấy ngày. Thái tử hãy thống lĩnh quân đội đi trước, cả đại quân cùng di chuyển nên tốc độ chắc chắn sẽ chậm, cũng cần hai mươi mấy ngày mới đến được ải Hổ Lao, lúc mọi người đến đó thì chắc chúng thần cũng đã quay lại rồi! – Cao Tiên Chi trầm giọng nói. - Bây giờ là đại quyết chiến? - Vâng, thần đã từng nghiên cứu binh pháp của Cổ Hải, ông ta từng nói ‘mười trên một thì vây, năm trên một thì đánh, hai trên một thì phân’, vậy nên bây giờ chúng ta dùng ‘vây’ là tốt nhất! Dùng tâm lý chiến phá vỡ tàn binh quân Trần hay hơn, nhưng đối thủ lại là Cổ Hải, càng kéo dài tình hình càng bất lợi cho ta, chỉ có thể tấn công mạnh, đánh rát mà thôi. Thần biết như vậy sẽ khiến quân địch liều chết chống lại, quân ta tất sẽ tổn thất nặng nề nhưng giữa hai đường đành chọn cách nhanh chóng này thôi, lập tức chỉnh đốn đội ngũ tiến thẳng về ải Hổ Lao, phá tan được cửa ải này rồi nước Trần sẽ tan vỡ, tất cả chấm dứt! – Cao Tiên Chi nói. - Ta biết rồi! Nhưng lần này ngươi đi liệu có rơi vào bẫy của Cổ Hải, y có đặt mai phục bắt ngươi không? – Tống Thái tử cau mày nói. - Nếu dựa theo kế điệu hổ ly sơn bình thường chắc chắn có, đây là cơ hội tốt nhất. Nhưng ông ta là Cổ Hải, thần không đoán chắc được, nhưng xin Thái tử yên tâm, thần có phòng bị cẩn thận, sẽ dẫn theo một đội quân tinh nhuệ đi bảo vệ, hơn nữa Tống Giáp Tông cũng có cường giả cảnh giới Tiên Thiên đúng không? Bọn họ muốn dò la tin tức từ thần nên sẽ đi cùng thần, ở một mức độ nào đó cũng là bảo vệ thần đấy! – Cao Tiên Chi trịnh trọng nói. - Mật vệ Hoàng thất của ta cũng sai đi cùng ngươi! – Tống Thái tử nghiến răng nói. Phái vô số cao thủ bảo vệ Cao Tiên Chi đi giết con mình? Tống Thái tử đau lòng vô cùng. Cao Tiên Chi không từ chối, nhẹ gật đầu. - Ở ải Hổ Lao có mật thám của chúng ta, Thái tử đi lần này xin nhớ phối hợp mật thám, nội ứng ngoại hợp, xin hãy cẩn thận! Dặn dò xong lập tức rời khỏi doanh trại, đi như bay về phía Tống thành. ……………. Tống thành, Điền phủ. Cổ Hải đang ngâm một chén trà xanh thì Cổ Hán chạy xộc vào. - Nghĩa phụ, chim bồ câu đưa tin đến, Cao Tiên Chi đã mang một nhóm người rời khỏi quân doanh gấp rút đi về Tống thành, lúc này đã rời khỏi doanh trại rồi! Có cần giữ y lại không ạ? – Cổ Hán hỏi với vẻ kích động. - Không cần, giữ không nổi, quanh Cao Tiên Chi chắc chắn dày đặc cao thủ, khả năng ám sát được y gần như không có! – Cổ Hải nhấp một ngụm trà rồi cười nói. - Dạ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang