[Dịch] Vạn Cổ Tiên Khung

Chương 3 : Trận chiến thay đổi mệnh trời

Người đăng: 

Bên ngoài nước Trần, trong dãy núi, tại một gian đại điện của Thanh Hà Tông. Trong điện có hơn hai mươi người, phân thành ba phái rõ ràng. Bên trái là một đám người áo xanh, ai nấy đều nhíu chặt mày nhìn bức địa đồ khổng lồ nằm chính giữa đại điện, nam tử áo xanh đứng đầu nhóm người này đầy vẻ tức giận. Bên phải là một đám áo trắng đang vui sướng vô cùng, nam tử trung niên đứng đầu bỗng cười nói: - Thanh Hà Tông chủ, trận này xem ra các người bại rồi, chẳng cần mấy công sức mà ba cửa ải của Đại Trần đã thất thủ rồi. Hahahahaha! Đám người áo trắng cười rống lên phụ họa. Đám người áo xanh trợn mắt nhìn, Thanh Hà Tông chủ siết chặt nắm tay gằn giọng: - Tống Giáp Tông chủ, mọi chuyện còn chưa ngã ngũ mà người dám khẳng định chắc chắn nước Trần thua? Tống Giáp Tông chủ áo trắng cười lạnh: - Sao? Trên bản đồ này đã phân rõ sự đối lập lực lượng rồi, nước Tống trên dưới một lòng, thắng thế như chẻ tre, Cao Tiên Chi đã giết sạch sáu mươi vạn quân, còn mười vạn quân ở Hổ Lao Quan đều là những kẻ kém cỏi thiếu kinh nghiệm, chẳng có khả năng gì, huống hồ Cao Tiên Chi lại dụng binh giỏi như vậy! Các người cũng đừng phản kháng nữa, mau đầu hàng đi! - Ngươi! – Thanh Hà Tông chủ trừng mắt. Kẻ ngốc cũng nhìn ra ngay sau trận này nước Trần bị diệt là chắc chắn. Nhưng Thanh Hà Tông chủ không cam lòng! Không phải vì thua mất một nước mà là do nhân vật cỡ lớn đứng bên cạnh. Người ấy cũng đang chăm chú theo dõi tình hình chiến trường, mình thua thảm hại như vậy chắc chắn để lại ấn tượng kém cỏi trong lòng người ấy, làm sao Thanh Hà Tông chủ không bực tức cho được? Đại đại Tông chủ đấu võ mồm liên tục nhưng kỳ thực vẫn để ý năm người khác. Tuy đây là Thanh Hà Tông nhưng năm người này lại đứng ở chủ vị chính bắc. Đứng đầu là một thiếu nữ mặc nam trang màu đen. Đôi chân thiếu nữ dài thẳng tắp mạnh mẽ, xinh đẹp vô cùng. Dáng người nàng cân xứng, phần cổ trắng như tuyết lộ ra trên bộ quần áo đen càng thêm chói mắt. Nàng chải tóc búi ngược lên như nam nhân, nhưng bên má có một lọn tóc mai rơi xuống, tăng thêm nét mị thục. Tuy nàng ăn mặc theo lối nam nhân nhưng vẫn lộ ra là một tuyệt thế giai nhân, bộ nam trang trên mình càng tăng hương vị mê người của nàng. Đệ tử hai tông thấy thiếu nữ vô cùng quen thuộc nhưng biết thân phận của nàng nên đều lập tức nén những rung động trong lòng xuống. Sau lưng thiếu nữ là bốn người khác, ba trong số đó trên gương mặt tuyệt không có chút biểu cảm nào, giống như vệ sĩ canh gác. Chỉ có một hòa thượng đầu trọc mặc tăng bào sắc xanh nhạt đứng ở đó mà tỏa ra khí thế xuất trần, gương mặt cực kỳ nho nhã tuấn lãng, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt mười tám viên đang cùng thiếu nữ nhìn bức bản đồ. - Lưu Niên đại sư, trận này thầy thấy sao? – Thiếu nữ đập đập chiếc quạt vào lòng bàn tay hỏi. - Đường chủ, chỉ vì người muốn xem một trận chiến chốn trần gian mà tạo thành sát nghiệt thế này, giết hết sáu mươi vạn đại quân, vô lượng thọ phật! – Hòa thượng niệm một câu thương thay cho những binh sĩ tử trận. - Đại sư, ta nghe nói trước khi thầy xuất gia còn giết nhiều người hơn thế này, hơn nữa sát nghiệt này không phải do ta mà do bọn chúng tự tạo thành! Ta là nhân chứ không phải quả! – Thiếu nữ lắc đầu nói. Lưu Niên đại sư cười khổ đáp: - Chuyện cũ đã qua rồi! - Ông nội ta từng nói nếu có cơ hội thì nên xem chiến tranh chốn phàm trần, tuy bọn chúng chẳng có mấy sức mạnh nhưng đôi khi lại ẩn chứa trí tuệ siêu phàm. Trận đánh này đúng là hay đấy, đại sư nói sao? – Thiếu nữ cười hỏi. Lưu Niên đại sư nhìn bức bản đồ gật đầu nói: - Tên Trần Thái Cực cũng khá đấy, điều khiển được cả chiến dịch lớn như thế, so với chúng ta cũng được xếp vào hàng tướng lãnh tương đối rồi, đánh đâu chắc đấy. Cứ nghĩ nước Trần chắc thắng nước Tống thì lại xuất hiện Cao Tiên Chi! Thiếu nữ gật đầu nói: - Đúng, tên Cao Tiên Chi này quả thật lợi hại! - Cao Tiên Chi được vinh danh là Tống Thần, tên rất xứng với người, y dùng binh còn giỏi hơn Trần Thái Cực nhiều, mang lại những thắng lợi khó tưởng tượng! Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, dùng liên hoàn kế, dùng binh như được thần giúp, khả năng phán đoán tình hình của y càng là phi phàm, mấy lần mạo hiểm đều lấy được thành công kinh người, đánh cho Trần Thái Cực đại bại, dùng tâm lý chiến rồi cuối cùng là kế giương đông kích tây phá liên hoàn ba cửa ải! Quả là thần diệu! - Tên Cao Tiên Chi này đúng là rất thú vị, ngươi cảm thấy y ở trình độ nào? – Thiếu nữ hỏi Lưu Niên đại sư. - Đường chủ thông minh, chắc chắn sớm đã nghĩ ra cách rồi, cần gì phải hỏi ta? – Lưu Niên đại sư cười nói. - Tuy không có mấy phép thuật nhưng mỗi lần dùng binh lại rất giống với cao thủ xuất chiêu, tinh diệu vô cùng, tất nhiên là thượng tướng! – Thiếu nữ nghiêm nghị nói. - Ta cũng nghĩ giống Đường chủ! – Lưu Niên đại sư gật đầu tán đồng. - Xem ra lần này cũng không phải không có kết quả gì, ít nhất cũng gặp được một nhân tài! – Thiếu nữ hài lòng nói. Một lời khen từ thiếu nữ khiến Tống Giáp Tông chủ mừng muốn nhảy lên. - Đường chủ, tên Cao Tiên Chi đó chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Hậu Thiên mà thôi! – Tống Giáp Tông chủ vội nói. Thiếu nữ liếc Tống Giáp Tông chủ nói: - Đừng lo, y không có tên trong hàng ngũ các ngươi. Nghe nói vậy Tống Giáp Tông chủ tức thì vui vẻ trở lại: - Đường chủ anh minh! Thiếu nữ quan tâm nhân tài chứ không phải tu vị, tu vị có thể từ từ tăng lên nhưng trí tuệ của một người tăng lên được bao nhiêu? Nhân tài hiếm có như vậy thiếu nữ để y long đong sao được? - Lưu Niên đại sư, thầy nói nước Trần còn có cơ phản kích không? Lưu Niên đại sư im lặng một lát rồi lắc đầu: - Không có sự tham gia của Tông môn và các nước khác thì nước Trần đúng là cùng đường mạt lộ rồi, phía trước là đường bằng, nước Tống trên dưới một lòng, mấy chục vạn đại quân sẽ đến ngoài Hổ Lao Quan, tuy nói ở Hổ Lao Quan có mười vạn quân nhưng đến bây giờ họ đều là những tân binh chưa từng lâm chiến, đến lúc đó không nói gì chống lại, chỉ không quay ngược mũi giáo đầu hàng đã là giỏi lắm rồi, hơn nữa có tin Trần Thái Cực bị thương nặng đến tâm mạch, cũng lực bất tòng tâm, nửa tháng nữa Cao Tiên Chi đến dưới chân thành rồi nước Trần sẽ chỉ tồn tại trong lịch sử nữa thôi! Lưu Niên đại sư đưa ra kết luận, Tống Giáp Tông chủ vui mừng còn Thanh Hà Tông chủ tối sầm mặt. Thiếu nữ cũng gật đầu, nước Trần không còn sức thay đổi mệnh trời rồi. - Tông chủ! Bỗng bên ngoài có tiếng người gọi lớn. Phù! Đó là Trần Thiên Sơn vừa gấp rút chạy từ Cổ phủ về. - Thiên Sơn? – Thanh Hà Tông chủ sầm mặt. Lần này sai Trần Thiên Sơn đến nước Trần là muốn bí mật trợ giúp nước Trần, nhưng không ngờ vẫn thua đến thế này, nhìn thấy Trần Thiên Sơn Thanh Hà Tông chủ tất nhiên nổi giận. Trần Thiên Sơn vừa bước vào đại điện đã sững người, rõ ràng không ngờ trong điện lại có nhiều người thế, có đám người của Tống Giáp Tông và có cả đại nhân vật kia nữa. - Trần Thiên Sơn của Thanh Hà Tông xin bái kiến Đường chủ! – Trần Thiên Sơn cung kính chào. Thiếu nữ gật đầu nhưng không nói gì cả. - Thiên Sơn, tại sao ngươi lại về vào lúc này? Trần Thái Cực bị thương? Thương thế thế nào rồi? – Thanh Hà Tông chủ trầm giọng hỏi. Trần Thiên Sơn khổ tâm nói: - Cháu trai thần nửa tháng trước đã qua đời rồi, tâm mạch đứt cả! Thanh Hà Tông chủ sa sầm nét mặt. - Hahahaha, Trần Thái Cực chết rồi, nướ Trần đúng là hết thuốc chữa, Thanh Hà Tông chủ, người hãy để chúng chủ động chịu thua đi! – Tống Giáp Tông chủ cười lớn. Sắc mặt Thanh Hà Tông chủ trở nên rất khó coi. Thiếu nữ áo đen cũng hơi cau mày, khi nãy còn nghĩ Trần Thái Cực có khả năng xoay trời chuyển đất, bây giờ hắn chết rồi, cuộc chiến giữa hai nước thế là đã xong. - Đường chủ, lần này Thanh Hà Tông mất mặt với người rồi! – Thanh Hà Tông chủ cười khổ bái thiếu nữ. Tia hi vọng cuối cùng thế là đã tắt rồi. Thiếu nữ còn chưa kịp trả lời Trần Thiên Sơn đã vội nói: - Tông chủ, chưa thua đâu, vẫn còn có cơ hội lật ngược tình thế giành phần thắng! - Hahaha, Trần Thiên Sơn ngươi vừa nói gì vậy? Vẫn còn cơ hội thắng ư? – Tống Giáp Tông chủ phá lên cười ha hả. - Thiên Sơn im ngay, còn chưa đủ mất mặt hay sao? – Thanh Hà Tông chủ quát. - Đệ tử chính vì việc này mà quay lại, vẫn còn có thể thắng! – Trần Thiên Sơn khẳng định. - Sao? – Thiếu nữ áo đen tỏ ra tò mò. Người sáng mắt nhìn trận chiến này là biết nước Trần xong rồi, nhưng tên mới đến này lại nói không? - Hừ, được, Trần Thiên Sơn ngươi nói xem, thắng như thế nào? – Thanh Hà Tông chủ lạnh lùng hỏi. Thua Tống Giáp Tông đã đủ mất mặt lắm rồi, Trần Thiên Sơn lại còn không biết nghĩ mà dám dõng dạc khẳng định có thể thay đổi mệnh trời? Trần Thiên Sơn chỉ có thể nói cứng: - Thưa Tông chủ, trước khi cháu thần mất đã tiến cử một người, y nói người này chắc chắn có thể ngăn được cơn sóng thần, giống với Cao Tiên Chi của nước Tống! - Hả? Giống Cao Tiên Chi? – Thiếu nữ hào hứng hỏi lại. - Có thể giống không? Khi ấy nước Tống mới chỉ hơi có hướng bại trận, chưa tổn thương đến nguyên khí, Cao Tiên Chi xuất hiện mới bắt đầu thắng thế như chẻ tre, nhwg bây giờ nước Trần gần như chết hẳn rồi, nguyên khí tổn thất rất nhiều, ngươi nói vẫn có thể chuyển bại thành thắng? Không gạo mà nấu được thành cơm? Điều này mà ngươi cũng tin được sao? – Thanh Hà Tông chủ không tin nói. Thiếu nữ khẽ mỉm cười nói: - Ngươi nói xem nào, là ai? Vì thiếu nữ đã nói, Thanh Hà Tông chủ không ngăn cản nữa mà chỉ trừng mắt nhìn Trần Thiên Sơn. Trần Thiên Sơn đã cảm thấy căng thẳng cực độ nhưng chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: - Trước lúc qua đời Trần Thái Cực đã tiến cử người này, nói chắc như đinh đóng cột là y có thể xoay chuyển mệnh trời. Thần thấy y không có vẻ gì là nói dối nên đã đi cùng Trần Thái tử đi tìm người đó, đó là Cổ Hải, chắc hẳn chư vị sư huynh đều đã từng gặp y. - Cổ Hải? Lão già người đầy hơi tiền đó sao? - Là y? Kẻ căn cốt cực kém nhưng si tâm vọng tưởng muốn gia nhập Tông môn chúng ta? - Ba mươi tuổi mới bắt đầu tu hành mà cũng dám cuồng vọng, y chờ kiếp sau đi! …………………. ………………………. ……………….. Tất cả đều đồng loạt phản ứng, Trần Thiên Sơn ngạc nhiên nhận thấy không chỉ huynh đệ Thanh Hà Tông mà ngay cả đám người sau lưng Tống Giáp Tông chủ cũng biết đến Cổ Hải. - Sao? Y tình nguyện giúp nước Trần? – Thiếu nữ vẫn hiếu kỳ hỏi. Nàng vừa cất lời, tất cả mọi người đều im bặt. Trần Thiên Sơn cười khổ đáp: - Không, y nói có thể giúp nước Trần đổi bại thành thắng, nhưng sau đó cần Tông chủ đồng ý giúp y đột phá từ viên mãn cảnh giới Hậu Thiên lên cảnh giới Tiên Thiên, và cho phép y học tập công pháp cảnh giới Tiên Thiên ở Thanh Hà Tông! - Cái gì? Cảnh giới Hậu Thiên của y đã viên mãn rồi? – Mọi người trong đại điện đều kinh ngạc. Thiếu nữ nhìn Trần Thiên Sơn hơi khó hiểu. - Đường chủ , người này tên Cổ Hải, trước đây không hề có thông tin về y, bốn mươi năm trước không biết y hiện ra từ đâu, chưa từng tu hành, căn cốt kém cỏi đến kỳ lạ, ba mươi tuổi y mới bắt đầu tu hành, còn không luyện được nội công nên y chọn luyện ngoại công. Y một mực muốn được bái nhập Tông môn chúng thần, lúc ấy chúng thần thấy rất chướng mắt. Không ngờ sau bốn mươi năm ở trần thế y đã xây dựng được một gia sản khổng lồ, trở thành người giàu có nhất sáu nước, hơn nữa y đã đạt đến viên mãn cảnh giới Hậu Thiên! – Trần Thiên Sơn giải thích. - Tu luyện ngoại công mà đạt đến viên mãn cảnh giới Hậu Thiên? Nghị lực quả thật mạnh mẽ! – Lưu Niên đại sư kinh ngạc khen. - Tu luyện ngoại công cũng có thể đạt đến viên mã cảnh giới Hậu Thiên? – Thiếu nữ hỏi Lưu Niên đại sư. Lưu Niên đại sư gật đầu đáp: - Có thể nhưng cực kỳ hiếm thấy, ít nhất ta mới nghe đến chuyện này lần thứ hai! - Lần thứ hai? Vậy lần thứ nhất là ai? – Thiếu nữ ngờ vực hỏi. - Là ông ngoại người! – Lưu Niên đại sư đáp. Soạc! Đồng tử đôi mắt thiếu nữ thu nhỏ lại, toàn thân nàng đứng thẳng hẳn lên. - Tông chủ, Cổ Hải nói chỉ cần người nhận lời y sẽ giúp nước Trần chống lại cơn sóng thần, chỉ cần pháp chỉ đồng ý của người! – Trần Thiên Sơn nói. - Si tâm vọng tưởng, một lão già cảnh giới Hậu Thiên mà cũng muốn ngăn được cơn sóng thần? Y đang nằm mơ rồi! – Tống Giáp Tông chủ khinh khỉnh nói. Thanh Hà Tông chủ quay sang nhìn thiếu nữ, thấy nàng rất hiếu kỳ, trái tim vừa chìm xuống lại trồi lên, vốn đã mất mặt rồi thì cố thêm lần nữa cũng đâu có sao? - Được! Ta đồng ý! – Thanh Hà Tông chủ nghiêm túc nói. - Dạ, đa tạ Tông chủ! – Trần Thiên Sơn vui mừng nói. Thiếu nữ bên cạnh phẩy phẩy chiếc quạt trong tay nói: - Đã như vậy thì xem thêm một lúc nữa! - Đường chủ, thời gian có vẻ không còn đủ nữa! – Lưu Niên đại sư lo lắng nói. - Không sao, ta cũng muốn xem tên Cổ Hải này dám dựa vào cái gì mà mở miệng khoe khoang như vậy! – Thiếu nữ cười nói. - Nhưng… - Lưu Niên đại sư hơi nhíu mày. - Ta biết kết quả này gần như đã định rồi, nhưng thầy không thấy thoáng chốc mà tất cả đều trở nên rất thú vị sao? – Thiếu nữ cười hỏi. - Được! – Lưu Niên đại sư cười khổ đồng ý.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang