[Dịch] Vạn Cổ Thần Đế
Chương 39 : Không gian giới chỉ
Ngày đăng: 18:34 15-09-2018
.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần gặp qua một bảo vật, tên là “Tu Di Hỗn Nguyên Bao”, chỉ là một túi lớn bằng bàn tay, tuy nhiên lại có thể thu được một tòa núi cao.
Tu Di Hỗn Nguyên Bao, chính là bảo vật vô cùng quý báu, toàn bộ Côn Lôn giới có không đến mười cái. Có người nói, được lưu truyền từ thời đại trung cổ cho tới nay, được luyện ra từ một vị thánh giả.
Cũng có rất nhiều luyện khí sư, muốn bắt chước theo Tu Di Hỗn Nguyên Bao, cuối cùng tất cả đều thất bại.
Kiếp trước Trương Nhược Trần là con của Minh Đế, hiểu biết sâu rộng, nếu không cũng sẽ không biết thế gian này còn có bảo vật “Tu Di Hỗn Nguyên Bao”.
“Ở trong chiếc nhẫn mở ra một không gian riêng biệt, cùng với đặc tính của Tu Di Hỗn Nguyên Bao chẳng phải rất giống nhau sao?” Trương Nhược Trần có chút kinh ngạc.
Hắc Sắc Cự Miêu nói: “Tu Di Hỗn Nguyên Bao là bảo vật không gian được luyện chế từ Tu Di thánh tăng, đến thời đại này của mọi người, coi như còn lưu lại bảo vật không gian, số lượng đã ít lại càng ít, mỗi một món đều vô cùng trân quý.”
“Tu Di Hỗn Nguyên Bao, là do Tu Di thánh tăng luyện chế được, chuyện này không kỳ lạ. Ta cũng tới thử một lần xem có thể luyện chế ra một chiếc bảo vật không gian hay không! “
Trong lòng Trương Nhược Trần có chút kích động, nếu thật sự có thể luyện chế ra được bảo vật không gian, tùy tiện xuất ra một chiếc, cũng có thể bán ra giá trên trời.
Hắn nắm Minh bút ở trong tay, điều động chân khí trong cơ thể rồi rót vào Minh bút.
Minh bút lập tức tản ra ánh sáng màu trắng, một ánh sáng màu trắng từ ngòi bút kéo dài ra ngoài, đi vào bên trong ngọc ban chỉ.
Trương Nhược Trần vô cùng cẩn thận khống chế Minh bút, bên trong ngọc ban chỉ khắc một minh văn không gian cơ bản.
Khắc minh văn, là một việc vô cùng tỉ mỉ, rất tiêu hao tinh thần lực.
“Xoạt!”
Minh văn thứ nhất đã khắc thành công!
Trương Nhược Trần không ngừng cố gắng, rất nhanh đã khắc thành công minh văn thứ hai!
Đạo thứ ba, đạo thứ tư, thứ năm, thứ sáu.
Khắc thành công sáu đạo minh văn, mặt ngoài ngọc ban chỉ xuất hiện một lớp vầng sáng nhàn nhạt, từng sợi đường văn màu trắng xuyên thẳng qua mặt ngoài của ngọc ban chỉ.
Sau một lát, vầng sáng biến mất, những đường văn màu trắng cũng chìm vào ban chỉ.
“Khắc thành công rồi à?”
Trương Nhược Trần lập tức rót chân khí vào ngọc ban chỉ.
Mặt ngoài ngọc ban chỉ, lại xuất hiện một lớp vầng sáng và từng sợi đường văn. Trương Nhược
Trần đưa ngón tay thăm dò, toàn bộ tay cảm giác giống như tiến vào bên trong chiếc nhẫn.
“Quả nhiên thành công rồi! Bên trong không gian ngọc ban chỉ, có khoảng một thước vuông. Trong không gian giới chỉ này chứa sáu đạo minh văn, thuộc về Chân Vũ bảo khí cấp ba” Trương Nhược Trần rất vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế không gian giới chỉ, nhưng lại luyện chế thành công!
Hắc Sắc Cự Miêu nói: “Không nên đắc ý quá sớm, bây giờ ngươi chỉ mới học xong sáu loại minh văn không gian cơ bản, vốn không thể khống chế mở ra kích cỡ của không gian. Chờ ngươi học xong Trương Hình minh văn và Súc Hình minh văn, đến lúc đó, ngươi luyện chế không gian giới chỉ kích cỡ trong đó tuyệt đối không chỉ có một thước vuông.”
“Hơn nữa, bây giờ ngươi chỉ mới khắc sáu loại minh văn trên mặt ngọc ban chỉ, minh văn này cũng không vững chắc, va chạm nhẹ cũng sẽ biến mất.”
“Ngươi nhất định phải sử dụng phương pháp luyện khí, dùng lửa luyện ra không gian giới chỉ, khiến cho minh văn ở trong không gian giới chỉ càng thêm vững chắc. Nếu như điều chỉnh độ lửa không tốt, rất có thể sẽ hủy đi không gian giới chỉ.”
Trương Nhược Trần gật đầu nói: “Ngay bây giờ ta sẽ đi Minh Văn công hội một chuyến, mượn luyện khí lô của Tá Ân, luyện chế ra không gian giới chỉ hoàn hảo.”
“Chờ một chút, bản tọa cũng muốn đi ra ngoài.”
Bốn chân của Hắc Sắc Cự Miêu đạp một cái, một tiếng vèo bay ra khỏi Thời Không tinh thạch.
Trương Nhược Trần nhìn Hắc Sắc Cự Miêu đứng ở trong phòng, khẽ nhíu mày một cái, quyết định thu nó vào Càn Khôn Thần Mộc.
Hắc Sắc Cự Miêu cáo già, liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Trương Nhược Trần, lập tức quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể nói: “Thiếu niên, bản tọa bị nhốt trong bản vẽ Càn Khôn Thần Mộc đã mười vạn năm, cho dù đã từng mắc phải sai lầm lớn, nhưng cũng đã chuộc tội rồi. Ta chỉ là một con mèo, ta khát vọng tự do, ta khát vọng cuộc sống mới. Meo meo! Ngươi suy nghĩ một chút đi, nếu không phải bản tọa chỉ điểm, ngươi có thể mở ra Luân mạch sao? Nếu không phải bản tọa chỉ điểm, ngươi có thể luyện chế ra không gian giới chỉ sao?”
Trương Nhược Trần suy nghĩ một chút nói: “Được rồi! Tạm thời sẽ không thu ngươi vào Càn Khôn Thần Mộc, nhưng ngươi phải luôn ở bên cạnh ta.”
“Đó là tất nhiên.” Hắc Sắc Cự Miêu vui vẻ hoa tay múa chân, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Bên ngoài phòng, truyền tới một tiếng bước chân.
“Cửu đệ, ngươi còn đang bế quan tu luyện sao?”
Tiếng nói của Cửu quận chúa Trương Vũ Hi.
Trương Nhược Trần đẩy cửa ra, đi ra ngoài nhìn thấy Cửu quận chúa đứng ở bên ngoài.
“Cửu tỷ, ngươi có chuyện gì?”
Ngày hôm nay, Cửu quận chúa ăn mặc vô cùng xinh đẹp, váy bách điệp màu trắng khảm sợi tơ màu bạc, tóc dài màu đen búi lên đỉnh đầu, đai lưng màu xanh quấn lấy vòng eo thon nhỏ, trong tay ôm một thanh bảo kiếm phỉ thúy màu lục bích.
Cửu quận chúa nhìn thấy Trương Nhược Trần, lập tức vui vẻ nói: “Ta nghe nói tu vi của ngươi đã đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực, cho nên muốn đến tỷ thí với ngươi.”
Sau khi qua khảo hạch cuối năm, mới trôi qua không đến hai tháng.
Cửu quận chúa vốn không nghĩ đến, Trương Nhược Trần không chỉ đột phá đến trung cực, mà đã đạt tới đại cực.
Trương Nhược Trần nói: “Xem ra tu vi của Cửu tỷ cũng có đột phá, đạt được Hoàng Cực cảnh đại cực rồi?”
Cửu quận chúa lắc đầu nói: “Muốn đạt được Hoàng Cực cảnh đại cực đâu dễ dàng như vậy? Bây giờ ta chỉ mới đạt tới trung cực đỉnh phong, nhưng ta lại tu luyện kiếm ý đến cảnh giới kiếm tùy tâm. Hiện tại dù ta chưa đạt đến đại cực, nhưng đã có thể đánh bại võ giả đại cực.”
Trương Nhược Trần gật đầu, còn trẻ như vậy đã tu luyện đến cảnh giới kiếm tùy tâm, đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Đương nhiên, Cửu quận chúa và Lâm Ninh San cũng chỉ là cảnh giới kiếm tùy tâm sơ cấp, Trương Nhược Trần đã đạt được cảnh giới kiếm tùy tâm cao cấp, vốn không thể so sánh.
Tùy tiện ra một chiêu, Trương Nhược Trần có thể đánh bại các nàng.
Trương Nhược Trần nói: “Nhưng bây giờ ta không có thời gian luận bàn với Cửu tỷ, ta muốn đi đến Minh Văn công hội trước.”
“Không sao! Ta cùng đi Minh Văn công hội với ngươi.” Đôi mắt đẹp của Cửu quận chúa nhẹ nhàng chớp mắt, tựa như không phải tìm Trương Nhược Trần để luận bàn võ nghệ, chỉ là muốn chơi đùa với Trương Nhược Trần.
Nói xong, nàng đi về phía Trương Nhược Trần, kéo cánh tay của Trương Nhược Trần, không hề có chút cấm kỵ nào, lộ ra dáng vẻ vô cùng thân mật.
Mặc dù Trương Nhược Trần có chút cảm giác không được tự nhiên, có điều nghĩ đến nàng là thân tỷ đệ với mình, cùng cha khác mẹ, có quan hệ huyết thống thân thiết, tất nhiên cũng không thể không được tự nhiên.
“Meo meo!”
Hắc Sắc Cự Miêu tựa như đi tản bộ, từ trong phòng đi ra.
Lúc này, cơ thể của Hắc Sắc Cự Miêu đã nhỏ đi rất nhiều, chẳng qua là mập hơn một vòng so với con mèo bình thường.
“Cửu đệ, ngươi còn nuôi mèo nữa, thật đáng yêu, nó tên gì?” Cửu quận chúa lập tức ôm Hắc Sắc Cự Miêu, vuốt lông của nó.
“Meo meo!”
Hắc Sắc Cự Miêu cố ý tỏ ra vẻ ngoan ngoãn, đôi mắt tròn chuyển động, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm ngón tay ngọc của Cửu quận chúa.
Trương Nhược Trần nhìn thoáng qua con Hắc Sắc Cự Miêu kia, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngươi cứ gọi nó là Tiểu Hắc!”
“Tiểu Hắc!”
Cửu quận chúa đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu của Hắc Sắc Cự Miêu.
Nàng vốn không biết trong lòng của Hắc Sắc Cự Miêu vào lúc này vô cùng tức giận, bản tọa chính là đồ thiên sát địa chi hoàng, sao có thể gọi là Tiểu Hắc?
Sỉ nhục!
Tuyệt đối là sỉ nhục bổn hoàng!
“Quên đi! Nhịn! Mèo ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!” Trong đầu Hắc Sắc Cự Miêu nghĩ như vậy.
Đi xe ngựa hoàng gia của Cửu quận chúa, một lần nữa Trương Nhược Trần đi tới Minh Văn công hội, mượn dùng luyện khí lô của Tá Ân, luyện chế không gian giới chỉ.
Quá trình luyện chế không gian giới chỉ đặc biệt thuận lợi, rất nhanh không gian giới chỉ đã ra lò, biến thành một kiện thành phẩm.
Chân Vũ bảo khí cấp ba, không gian giới chỉ.
Toàn bộ quá trình luyện chế, Tá Ân vẫn đứng ở một bên, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc than thở: “Cửu vương tử điện hạ đúng là luyện khí sư trời sinh, lần đầu tiên luyện chế ra đồ vật, đã có thể khống chế lửa đến trình độ tuyệt diệu như vậy, thật khiến cho người khác không thể không bội phục.”
Trương Nhược Trần cũng không kiêu ngạo, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Bây giờ ta khống chế ngọn lửa, trình độ tương đương với luyện khí sư cấp mấy?”
“Trình độ luyện khí sư đỉnh phong nhất phẩm.”
Tá Ân lại nói: “Ngươi phải biết rằng, lần đầu tiên ngươi luyện chế Chân Vũ bảo khí mà đã đạt đến trình độ như vậy, ta tin rằng rất nhanh là có thể đạt đến trình độ luyện khí sư nhị phẩm.”
Luyện khí sư nhị phẩm, ở Vân Vũ quận quốc, đã có thể nhận được địa vị khá tốt.
Nếu như đồng ý đi vào một tông môn hoặc là gia tộc, lập tức có thể nhận được đãi ngộ của cấp bậc trưởng lão, thậm chí còn tôn quý hơn một chút so với địa vị của trưởng lão bình thường.
Tá Ân lại than thở một tiếng nói: “Tinh thần lực của ta, thực ra đã đạt đến trình độ luyện khí sư tam phẩm, cũng là vì khống chế lửa còn kém một chút, cho nên vẫn như trước chỉ có thể xem là luyện khí sư nhị phẩm.”
Tinh thần lực của luyện khí sư nhất phẩm, bình thường ở cấp mười lăm đến cấp hai mươi.
Tinh thần lực của luyện khí sư nhị phẩm, bình thường ở cấp hai mươi đến cấp hai mươi lăm.
Tinh thần lực của luyện khí sư tam phẩm, bình thường ở cấp hai mươi lăm đến cấp ba mươi.
Tinh thần lực của luyện khí sư tứ phẩm, bình thường ở cấp ba mươi đến cấp ba mươi lăm.
Đệ nhất luyện khí sư ở Vân Vũ quận quốc, chính là luyện khí sư tứ phẩm Khổng Đồng, tinh thần lực đạt đến cấp ba mươi bốn, có thể nói là người có tinh thần lực cao nhất ở Vân Vũ quận quốc.
Địa vị của Khổng Đồng ở Vân Vũ quận quốc, cho dù so sánh với Vân Vũ quận vương thì cũng không kém bao nhiêu.
Nếu như Vân Vũ quận vương tìm nàng luyện khí, cũng phải đích thân đến cửa thăm hỏi, dùng thái độ địa vị ngang nhau để trao đổi với nàng. Bởi vì Khổng Đồng không chỉ là một vị luyện khí sư tứ phẩm, mà còn là hội trưởng của Minh Văn công hội ở Vân Vũ quận quốc, thân phận vô cùng tôn quý.
Tá Ân tò mò hỏi: “Cửu vương tử điện hạ, ngươi luyện chế ban chỉ, rốt cuộc nó là vật gì vậy? Chẳng lẽ là một loại Chân Vũ bảo khí phòng ngự?”
Trương Nhược Trần cười nói: “Cái này... Tạm thời giữ bí mật!”
Nói xong lời này, Trương Nhược Trần liền đi ra phòng luyện khí, trong lòng suy nghĩ đến chuyện đi mua một luyện khí lô.
Thế nhưng luyện khí lô tốt nhất trong vương thành chỉ có thể mua ở Thanh Huyền các, muốn đi Thanh Huyền các, chắc chắn sẽ gặp phải bà chủ có thể câu đi hồn phách nam nhân.
Tần Nhã thực sự quá lẳng lơ, quá quyến rũ, quá mê người, nhưng lại muốn chủ động câu dẫn hắn, dụ dỗ hắn phạm tội, nghĩ đến đây Trương Nhược Trần có chút đau đầu.
Gặp phải một yêu nữ như vậy, có người đàn ông nào dám nói mình nhất định sẽ khống chế được?
“Nếu để cho Cửu quận chúa đi cùng với ta, có lẽ bà chủ sẽ khiêm tốn một chút.” Trương Nhược Trần gật đầu
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện