[Dịch]Ừ Thì Làm Anh Hùng- Sưu tầm
Chương 22 : Cứu viện
.
Lại nói về “anh hùng” của chúng ta, sau "cú sốc" quá lớn, phải mất hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Anh chàng mới nhớ ra đám “đệ tử” của mình đang ở lằn ranh sinh- tử. Lập tức Nguyên “dịch chuyển” đến đúng địa điểm giao chiến đó mong "cứu viện kịp thời". Nhưng… anh đã thấy gì nào? Máu… và những người nằm la liệt, có người đang bị đánh văng ra xa… có người… đang bị chúng “ăn”.
Nguyên thực sự phẫn nộ rồi, cái quái quỷ gì đang sảy ra cơ chứ? Sao những thứ "bất hạnh" luôn sảy ra với mình như vậy? Kẻ “tình địch” sắp đến, đám đệ tử được kì vọng lại biểu hiện “vất vưởng” và cực kì "ăn hại", đám “quái nhép” mà mình “bóp nhẹ là chết” lại đang tác oai tác quái.
Điên cuồng quá, nhìn những hình ảnh đang diễn ra mà Nguyên không thể tin vào mắt mình. Julian cô gái xinh đẹp dịu dàng đang nằm bất tỉnh bên cạnh mấy người khác, Tuấn Kiệt- anh chàng Trung Quốc mà Nguyên tán thưởng cái “thiên phú” chứ ngứa mắt cái quốc tịch cũng rất "thảm" cả người toàn là máu. Anh ta ôm chặt lấy cô nàng Julian mà lay nước mắt trào ra như một đứa trẻ vậy, Tuyết thì bị đánh văng sang một góc khá xa nhưng nhờ có “thủy linh khí” hộ thân mà vẫn cố gượng ngồi dậy xem tình thế…
Đám đang giao chiến thì Jack đang bị Miêu Đại đánh văng xuống đất. Thấy đối thủ "bất lợi" thuận thế Miêu Đại tung liên tiếp những đòn nối tiếp nhau làm hắn như đang bị “đóng đinh” xuống đất vậy, hộ thể “linh khí” có lẽ đã tan vỡ vì cả người hắn đang nhuộm đỏ máu tươi. Naruto, anh chàng sở trường về gió nhờ “đột phá bình cảnh” trong giờ phút quyết định nên đang cắn răng chiến đấu với Miêu Tam trong tình trạng toàn thân ê ẩm, linh khí khô cạn, Quang Thành không có sự “đột phá phút chót” may mắn đó nhưng do... chưa được "chăm sóc' đúng múc nên giờ vẫn đang “chạy” quanh quấy rối Miêu Nhị, kẻ đang… bắt lấy Tom mà… ăn thịt. Tom là người tu luyện “kim cang bất hoại” nhưng có “bất hoại” nữa thì khi linh khí cạn, bị “bắt giữ” anh cũng không thể thoát khỏi sự kinh tởm của Miêu Nhị, kẻ đã “ăn” hết một cánh tay của ăn. Hắn không xé cả cánh tay mà ăn từng miếng, cắn từng nhát một như một con sói đói điên cuồng vậy, đau đớn thấu tâm can đã làm cho Tom ngất đi, trên cánh tay trái đã bị “ăn” gần hết của anh, xương trắng sau khi bị Miêu Nhị “róc kĩ” cũng ném ra, những mảnh thịt vụn tung tóe và máu tươi đỏ thẫm cả một vùng, nếu không có Quang Thành quấy nhiễu… có lẽ Tom đã bị tên Miêu Nhị “biến thái” này ăn hết toàn thân rồi.
Nhưng ngay khi bọn quái thú đang điên cuồng nhất thì cũng là lúc chúng “trả giá”. Miêu Đại đang hăm hở “ra đòn” vào Jack thì một cánh tay vô hình đã xuyên thủng qua ngực của hắn, trái tim đen ngòm của Miêu Đại được móc ra. Hắn sững mình, chính mắt nhìn thấy con tim của hắn đập lên một lần cuối cùng yếu ớt rồi… đổ sập xuống. Trái tim của hắn ngay lập tức bị bóp nát, ở giữa nó, một viên cầu màu trắng sáng ngời như ngọc trai hiện ra… đó là “ma tinh” của quái thú.
Miêu Nhị đang vừa dở trò “ăn thịt” ghê tởm vừa tránh đòn của Quang Thành thì bị tự dưng toàn thân của hắn bỗng nổ tung như ai đặt bom trong người vậy. Biến thành một đống máu thịt tanh hôi bầy nhầy… chỉ còn mảnh “ma tinh” sáng như ngọc đó là cái “sáng” nhất trong cuộc đời Miêu Nhị. Miêu Tam đang hăm hở định ra “sát chiêu” với Naruto thì… hắn chợt thấy áp lực vô hình đè nặng lên mình, từ xa bóng ảnh của Nguyên xuất hiện, nhìn quanh thấy hai người an hem của mình đã “chết” rất thảm, hắn điên cuồng hét lên từ bỏ đối thủ đang đánh là Naruto mà quay sang “trả thù” cho hai đại ca. Nguyên qua "linh thức" của kẻ trước khi "giết người" thấy Miêu Tam mặt ngoài nhìn “ác độc” nhưng bên trong còn “thuần khiết và nghĩa khí” chán vạn với hai tên đàn anh nên cho hắn… chết một cách đường hoàng. Một chường được phát ra mang theo “hàn băng khí” thằng về hướng con mèo nhỏ được phát ra. Mặt biển quanh đó đóng băng lại, những con sóng cũng bị đóng băng tạo thành một khung cảnh khá hùng vĩ, không khí xung quanh đọng lại thành những hạt tuyết li ti rơi rơi trên một con quái thú đã bị đóng băng thành bức tượng. Hai giây sau, tất cả băng tuyết đều tan biến như một phép màu chưa từng xuất hiện, Miêu Tam đứng sững đó trong vài giây rồi gục xuống, quanh xác hắn, băng tuyết phủ kín. Đây cũng là kẻ mà Nguyên không muốn lấy “ma tinh” nên tha cho hắn.
Ma tinh ẩn chứa tinh hoa tu luyện của cả đời quái thú, nếu bị lấy đi thì chúng sẽ không được siêu sinh, nhưng nếu quá một phút sau khi chết, kẻ hạ sát quái thú không ra tay thì “Ma tinh” sẽ từ từ biến mất… linh hồn của quái thù cũng theo đó mà tan biến.
Nhìn cảnh những con quái thú bị hạ liên tiếp trong chớp mắt, những kẻ còn trụ vững thầm thở phào một hơi, những người đang “gắng gượng” đứng dậy cũng… yên tâm mà ngất đi… tất cả đều không một tiếng cười, không một lời tán dương, kể cả Nguyên cũng không lấy làm vui… Vì hôm nay, họ đã phải trả cái giá quá lớn để biết được “thế nào là quái thú?”
Không muốn ở lại nơi điên cuồng này một giây nào nữa, Nguyên lập tức mở rộng phạm vi ảnh hưởng của “linh khí” xung quanh thực hiện phép dịch chuyển đưa hết đám người về “Trụ sở Hội những người tu luyện” ở Hà Nội. Thấy gương mặt “lạnh tanh” vì đang mâu thuẫn của Nguyên, đám “cao thủ” này mới nhận ra… đây chính là “Anh Hùng” đây ư?
Nguyên lần này xuống biển chỉ định gặp “thần” một lát rồi về nên không mang mặt nạ, lúc đi cứu người thì tâm trạng rối bời nên cũng… quên mà không mang. Nguyên đang vừa lo vừa “tức” vì cái sự “ăn hại” của đám “đệ tử” thì những người còn tỉnh táo kia nhìn thật kĩ vào Nguyên, ngoài cảm giác "oán hận" người đã đến "cứu muộn" thì... họ còn thấy… hình như mình đã làm “Anh Hùng” thất vọng. Những con quái mà anh tiện tay “bóp nhẹ là chết” mà 10 người cộng lại cũng không cầm cự được, lại còn để thương vong nặng nề. Quang Thành bước ra với vẻ mặt áy náy nói:
- Xin lỗi cậu. Chúng tôi quá vô dụng.
Jack lúc nãy tuy “hộ thể linh khí” vỡ nát, ăn đòn hơi nhiều, máu tươi toàn thân nhưng cũng nhờ “đột phá phút cuối” mà lên cấp tám nên may mắn còn tỉnh táo đánh giá “người thanh niên châu á” trước mặt, hắn ta không đẹp trai bằng mình, cũng không quá to khỏe… nhưng sao ánh mắt của hắn lại “phẫn hận” thế kia? Ta đã không giận hắn đến chậm thì thôi. Nhưng mà... dù sao hắn đã "nhặt" lại cái mạng của mình về, làm người không nên "quá bội bạc". "Thù cứu muộn" ta ghi nhưng "ân cứu mạng" ta cũng sẽ nhớ.
Nguyên nhìn một vòng đám người đang “rệu rã” kia trầm mặc, nghe câu nói của Quang Thành cũng chẳng giúp tâm trạng anh khá lên. Julian, Ronaldo, Isis bị tổn thương do một đòn quá mạnh ảnh hưởng đến linh khí đang vận chuyển. Tổn thương kiểu như vậy nếu không có "cao nhân" sẽ là "nặng" nhưng với một tên "bán thánh" ở đây, chỉ cần dùng linh khí “đả thông” kinh mạch, trướng khí ở cơ thể ba người này là họ nhanh chóng tỉnh lại, uống thêm chút thuốc nữa là vài ngày sau sẽ khôi phục hoàn toàn. Tuyết, Tuấn Kiệt và Mac-tin thì khá hơn chút, bọn họ tuy “ăn đòn” nhiều nhưng nhờ “hộ thể linh khí” tốt nên thương thế không quá nghiêm trọng, chỉ có tên Tuấn Kiệt cố gượng ép giữ “kết giới” bảo vệ lúc mấy đòn vô tình đi qua nên thương thế có chút nặng hơn hai người kia. Quang Thành thì thương thế không đáng ngại, tĩnh dưỡng đến sáng mai là sẽ lại như rồng như hổ, Naruto thì cạn kiệt linh khí, bị thương khá nặng, có lẽ cũng phải mất hai ngày tĩnh dưỡng, Jack thì có lẽ lâu hơn chút vì hắn tổn thương thân thể quá nhiều, chỉ có Tom là thương thế đáng ngại nhất. Do là “lá chắn” của đội nên Tom liên tiếp trúng sát chiêu của đối thủ, đã thế lại bị tên Miêu Nhị điên cuồng đó bắt được đánh một quyền rất mạnh vào đan điền làm cho “linh khí” tán loạn, chưa kể cánh tay bị “ăn” gần hết kia, không có vài tháng thì có lẽ anh chàng này khó mà “đi đứng” được, mà nếu hồi phục lại chắc cũng có ảnh hưởng lớn đến tu luyện, về sau khó tăng tiến tu vi là nhẹ, chỉ sợ cấp bảy giai đoạn giữa của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đáng kể. Còn may mà chưa có ai hi sinh, Nguyên nhìn đám đệ tử với bộ dáng lạnh nhạt và mệt mỏi:
- Các người nghỉ ngơi đi, có gì sáng mai ta sẽ nói chuyện.
_________________________________
Cùng lúc đó… trên phạm vi Địa cầu cũng là lúc chiến tranh giữa nhân loại và quái thú chính thức bùng nổ. Phải! Là chiến tranh thực sự chứ không phải sự “tàn sát một chiều”, điên cuồng và hoảng loạn như hơn một tháng trước đây. Các đàn quái thú do không thể “dịch chuyển” mà tụ họp với nhau nên thông qua “hệ thống liên lạc” ngầm mà chúng cài cắm được ở Địa cầu đã lựa chọn “đánh vào nơi gần nhất” để chiếm lấy một phần Địa cầu, cũng như làm phân tán sự chú ý của các nước mạnh, ngăn họ không có những thao tác chi viện cần thiết.
Các chính phủ địa cầu sau vài giờ chuẩn bị, tất cả cũng đã sẵn sàng cho một cuộc chiến bất cứ lúc nào có thể sảy ra. Các xe quân sự di chuyển liên tục ra khu vực quái vật “ẩn náu”, các đoàn xe tăng, máy bay chiến đấu được lệnh di chuyển hoặc bày bố trận địa sẵn sàng, tiếng động cơ của những chiếc “tàu chiến” di chuyển liên tục quanh vùng biển hoặc dọc theo bờ sông để đề phòng đám thủy quái tấn công, những hệ thống phòng không tiên tiến nhất cũng đã được “linh khí” hóa và sẵn sàng khai hỏa nếu những con quái thú từ trên không đánh xuống các địa bàn quan trọng, những người dân liên tục được lệnh di chuyển về những đô thị gần nhất để được “an toàn” dưới sự che chở của quân đội, mọi nỗ lực đều đang được cố gắng hoàn thành.
22h 14’ giờ Băng- cốc, một đàn quái vật hàng chục nghìn con từ cấp một tới cấp năm ồ ạt tấn công vào trung tâm của Vương quốc Thái Lan. Lực lượng quân đội tuy đã được lệnh “sẵn sàng chiến đấu” từ trước đó nhưng cũng khá sững sờ trước cảnh tượng đồ sộ trước mắt. Vị “Tổng chỉ huy” các lực lượng quân đội Thái Lan đang quan sát qua màn hình cũng rung động không kém, đám quái vật đó… chúng tụ tập thành đoàn đội tấn công chứ không phá hoại kiểu “riêng lẻ” như trước nên hiệu quả thị giác gây ra là vô cùng ám ảnh. Nhìn vùng ngoại ô thành phố đang bị đám quái vật “xéo nát” dưới chân qua màn hình mà còn "hãi hùng" hơn phim hành động. Vị chỉ huy sau chút sững sờ và bất ngờ trước lối "càn quét" của đám quái thú kia đã nhanh chóng làm ra một quyết định với ý niệm "phải làm cái gì đó" và ông ra lệnh...“pháo kích”. Mệnh lệnh lập tức được chuyển đến các đơn vị pháo binh đang sẵn sàng đợi lệnh quanh Thủ đô Băng Cốc
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện