[Dịch]Ừ Thì Làm Anh Hùng- Sưu tầm
Chương 21 : Tam Miêu điên cuồng
.
Hai tên đàn em nghe Miêu Đại nói vậy cũng gật đầu đồng ý. Chúng lập tức không ham chiến nữa mà bay ra xa xa cách đó khoảng 10km, nơi phạm vi của “không gian phong tỏa” do “Anh Hùng” bố trí. “Anh Hùng” cách đây hơn một giờ đã bị Nguyên “triệu hoán” về để đủ sức “xuống biển” nên cái “không gian phong tỏa” này bây giờ đang không có người duy trì và “rất yếu ớt”. Có lẽ chỉ vài lần phá nữa là “không gian phong tỏa” sẽ bị hủy hoại. Bình thường nếu muốn phong tỏa không gian để ngăn chặn "dịch chuyển" thì có hai cách, một là "làm nhiễu loạn không gian" hai là "dùng linh khí bao bọc không gian". Do độ "bền" của không gian Địa cầu là "nhỏ" nên "Anh Hùng" không dám tùy tiện làm rối loạn mà chỉ dùng "bức tường linh khí" để ngăn chặn. Chính thế nên đám quái thú mới có thể có ý nghĩ "phá" vì nếu không gian nhiễu loạn, không phải "cao thủ thực sự" thì rất khó ổn định trở lại.
Nhóm 10 cao thủ của chúng ta thấy đám “mèo con” tự dưng “chạy” ra cũng thở phào, tuy giao tranh với đám “mèo” kia có một lát nhưng tiêu hao linh khí của họ chẳng kém gì lúc sáng đã chém giết một hồi lâu vậy. Nhưng chưa kịp “ăn mừng” thì Quang Thành thấy “hành động lạ” của đám quái vật họ vội truyền tin cho nhau:
- Bọn chúng nó đang phá “không gian phong tỏa”, chúng ta phải ngăn cản.
Nhóm cao thủ khá tán đồng nhưng lúc này Tuấn Kiệt người “chủ trì” trận pháp mới “phát biểu” một câu làm cả nhóm phải suy nghĩ:
- Chúng ta có thể di chuyển nhưng trận pháp không thể di chuyển, mà nếu chúng ta có lập lại được trận pháp thì bọn chúng cũng sẽ tìm cách “phá không gian phong tỏa” mà chạy chứ không thèm quấn lấy chúng ta.
Đúng vậy, Tuấn Kiệt nói đúng, trận pháp này có nhược điểm là “không thể duy trì khi di chuyển”, nhược điểm này có lẽ “chẳng có gì to tát” vì Địa cầu “quá nhỏ” và nhiệm vụ của họ là “bảo vệ” chứ không phải “công phạt, xâm lược” thì để tâm làm gì di chuyển được hay không. Nhưng lần này…
Trong khi cả nhóm đang suy nghĩ thì chợt họ thấy… trận pháp như khuyết đi cái gì đó, Naruto thoát khỏi trận pháp quay lại nhìn đồng đội:
- Hôm nay Naruto này có chết cũng phải ngăn kẻ thù. Kể cả phải thi triển bí pháp "làm nhiễu không gian"
Sau Naruto, lần lượt Quang Thành, Jack, Isis, Julian… đều lần lượt thoát ra, Tuấn Kiệt sững sờ giây lát cũng gọi với theo đám cao thủ đang nhắm thẳng hướng “ba con mèo con” hét lên:
- Này, có đi cũng phải đợi thằng Kiệt này nữa chứ?
Rồi lập tức vận chuyển linh khí phóng vọt theo, lần này tách ra hành động, có lẽ họ cũng không kịp “kết trận” mà đấu với “ba con mèo” nữa, lần giao chiến này cũng không có “Anh Hùng” đứng sau. Tính mạng của 10 người này có lẽ đang ngày càng “mỏng manh” dần đi khi khoảng cách với Tam Miêu Đông Hoang không ngừng rút lại, nhưng… họ vẫn không hối hận. Tuấn Kiệt sau khi bắt kịp đám người đã quay sang “truyền đạt” với Julian, cô nàng “dễ thương” khiến không chỉ hắn mà còn một vài tên khác “điên cuồng theo đuổi”:
- Em định chiến đấu mà bỏ mặc tôi ở kia à?
Cô nàng Julian quay ra “tặng” cho Tuấn Kiệt một nụ cười mà từ trước tới giờ ít khi hắn “được tặng riêng” như vậy:
- Tôi không định bỏ ai cả, tôi chỉ không muốn ở cùng kẻ hèn nhát.
Tuấn Kiệt quay đầu nhìn lại... chẳng thấy ai tiến lên chậm hơn mình. Hắn xấu hổ nghĩ bụng “mình là người tham sinh úy tử sao”? Không! Không đúng! Sau đó anh chàng lại vọt lên sóng đôi với cô nàng Julian, mắt nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp mang phong cách châu Âu mà hắn yêu thích kia:
- Đừng tin những gì em nghĩ, hãy nhìn những gì anh làm.
Rồi sau đó một lần nữa bứt tốc vọt lên sánh ngang với nhóm ba người đang song song ở nhóm trên là Quang Thành, Naruto, Jack. Ba người thấy Tuấn Kiệt “chanh chòi” leo lên đều giật mình, Quang Thành nhìn Tuấn Kiệt:
- Anh nên lui xuống phía sau, có lẽ lát nữa chúng ta lại phải kết trận.
Tuấn Kiệt chỉ ra xa:
- “Không gian phong tỏa” đã vỡ, nếu chúng ta không “cầm chân” thì chúng sẽ nhanh chóng thoát đi, không kịp kết trận nữa rồi.
Nói ra tuy dài dòng nhưng cả quá trình từ nhóm Tam Miêu thoát ra “phá không gian phong tỏa” đến khi nhóm 10 người đuổi theo đều diễn ra không quá 3 giây. Cả nhóm 10 người đều nhanh chóng thấy không gian xung quanh như có một luồng trấn động mạnh:
- Vỡ rồi… không gian phong tỏa bị phá nát rồi.
Ba con mèo nhỏ của chúng ta “hào hứng” với thành quả của mình. Nhưng… gương mặt đang hưng phấn của chúng bỗng... cứng đờ lại. Chúng chợt tái mặt vì… sự cổ quái đang sảy ra với mình, Miêu Đại hét lớn:
- Trời diệt ta rồi
Miêu Tam điên cuồng:
- Vì sao phá không gian phong tỏa mà ta vẫn không “dịch chuyển” được?
Miêu Nhị lạnh lùng quay ra đằng sau giọng như băng nói:
- Các anh em, có chết cũng phải kéo theo vài đứa chết cùng chứ?
Miêu Đại, Miêu Tam cũng đồng loạt quay lưng lại, đem hết những “uất ức”, điên cuồng của chúng chuẩn bị “trút” vào 10 tên nhân loại đáng ghét kia.
Tuấn Kiệt thấy “không gian phong tỏa” bị vỡ mà bọn chúng vẫn không có ý định “dịch chuyển” đi phá hoại mục tiêu thầm nghĩ không ổn, khi thấy cả ba cùng quay lại thì hắn thầm than “nguy hiểm” nhưng giờ có than cũng không kịp nữa rồi.
Ba con mèo điên cuồng của chúng ta nhìn đám người mới tới điên cuồng hợp sức với nhau "đốt cháy sinh mạng và linh khí" để tung ra một đòn "cấm chiêu" đó là “Linh Miêu diệt tâm quyền”.
Thế đến của chiêu hợp sức đó quá mạnh, cả đám 10 người đang lao tới lập tức bị hất văng ngược ra đằng sau rồi từng người … từng người rơi lả tả xuống mặt đất như… quả chín trên cây rụng xuống sau cơn cuồng phong vậy. Ba con mèo thấy 10 tên đối thủ chịu không nổi một đòn thì tuy trong người cũng "khó chịu không kém" nhưng vẫn thỏa mãn cùng nhau đứng cười ha hả.
Trong số 10 người bị “rụng”, Jack nhanh chóng nén cơn đau đang ê ẩm toàn thân đứng dậy tìm kiếm các đồng đội. Naruto và Quang Thành sau đó vài giây cũng đứng lên, Tom, anh chàng “mình đồng da sắt” lát sau cũng vừa đứng dậy vừa lảo đảo, có lẽ anh ta đã bị nội thương khá nặng. Tuấn Kiệt nhờ lúc đó vận dụng “Thổ- mộc hộ thể công” nên sau khi ngã chừng một phút cũng thở dốc từng hơi nặng nề cố gượng dậy luôn miệng thều thào:
- Julian… Julian….
…….
Đám quái vật đứng trên không trung nhìn xuống mà thích chí trước sự “giãy chết” của 10 tên nhân loại, Miêu Tam liếm môi nói:
- Để em “tiễn” chúng một đoạn đường.
Miêu Đại đứng bên cạnh cười điên cuồng:
- Cứ từ từ, ta muốn chúng một lần nữa tụ hợp lại rồi giết từng đứa, từng đứa một.
Miêu Nhị cũng ha hả cười:
- Giết bằng cách “ăn chúng” từng miếng, từng miếng. Hahahaa.
Miêu Tam nhìn hai đàn anh với ánh mắt “kính phục” nói:
- Hóa ra đệ mới là người “nhân từ”, so với hai đại ca đệ “xách giày cũng không kịp”.
Miêu Đại ánh mắt đỏ ngầu vì điên cuồng quay sang nhìn Miêu Tam nói:
- Đệ chỉ là “chưa đủ rèn luyện” thôi, trong giới “thị huyết” đại ca ngươi cũng chỉ là hàng tôm tép. Nhớ cho kĩ, không phải lúc nào dọa chem. dọa giết mới là “kẻ ác” được, là kẻ ác cũng phải biết “ẩn giấu” cho sâu.
Miêu Nhị cười nham hiểm:
- Đại ca. Huynh ít tự kỉ đi. Haha nhìn đám yếu ớt kia đang giãy dụa mà ta “thỏa mãn” làm sao.
Miêu Tam đưa mắt xuống nhìn rồi cũng phá lên cười nói:
- Bọn này chắc nhờ “linh dược” đột phá, lên cấp theo kiểu "chăn nuôi" hơn cả mấy "đại phái" ở chỗ mình. Cấp bảy cấp tám gì mà “yếu tệ”, chẳng bằng mấy thằng mới đột phá cấp bảy ở bên kia nữa.
Ở dị giới, có kẻ nào lên đến cấp cao mà không qua chém giết, đám cao thủ của Địa cầu ta so với họ cũng như “gà công nghiệp” so với gà rừng, “heo tăng trọng” so với heo rừng mà thôi, cùng “hạng cân” đó, cùng “đẳng cấp” đó nhưng chiến lực phát huy ra lại là một trời một vực, có lẽ phải qua một thời gian nữa thì những “gà công nghiệp” này mới “hóa rồng hóa phượng” được, chỉ tiếc là… không biết họ có đợi được đến ngày đó không hay sẽ “vào bụng” đàn “mèo hoang” hiểm ác ngay trong hôm nay?
Nhóm cao thủ sau khi “ăn một đòn nặng” tuy đã “gom lại được” và tạm thời chưa có thương vong… nhưng đã có tới ba người mất sức chiến đấu, hôn mê bất tỉnh, đó là Julian, Isis và Ronaldo. Những người khác cũng bị thương khá nặng, Quang Thành và Naruto nhờ vào linh khí sung mãn và là đối thủ “ngang cấp” với ba con mèo nên tuy bị thương nhưng cũng không nặng lắm, Jack và Tom là hai tên “da dày thịt béo” nên cũng có chút chao đảo nhưng sau khi nuốt vài viên thuốc được “Anh Hùng” đưa thì thương thế cũng ổn dần. Tuấn Kiệt, Tuyết và Mác- tin đều nhờ tuyệt chiêu giữ nhà nên “cắn thuốc” vào cũng đủ để giữ sự tỉnh táo và chút sức lực di chuyển nhưng cũng mất sức chiến đấu. Tình thế quá nguy cấp Quang Thành, Naruto và những người còn “tỉnh táo” cố thử thi triển “dịch chuyển” nhằm đào tẩu giữ mạng… nhưng họ giật mình vì cảm giác lúc này… như không gian bị phong tỏa vậy. Đó chính là vì hiệu quả của trận pháp “Cấm không” của “thần” nhưng… trận pháp này không chỉ làm “ba con mèo” tuyệt vọng mà cũng làm cho nhóm cao thủ Địa cầu khốn đốn mất rồi, không thể thi triển phép “dịch chuyển” quả là một tai hại với những cao thủ trên cấp bảy trong giao chiến.
Ba con mèo nhìn đám người đáng thương đang “giãy dụa” giữa sự sống và cái chết thì thích thú lắm, chúng từ từ… từ từ tiến lại gần đám cao thủ Địa cầu với một ánh mắt đỏ vằn tia máu, chứa đựng vô số sự điên cuồng, phẫn nộ…. Thấy chúng lại gần những người còn sức chiến đấu lập tức bay lên linh khí vận chuyển quanh thân sẵn sàng chiến đấu.
Naruto vận "phong linh khí" hình thành một cơn gió xoáy đẩy mình lên cao, nước biển, không khí, đất đá... đang từ từ tiến vào làm vòng xoáy linh khí của anh mạnh dần.
Quang Thành thì tạo thủ thế, linh khí áp súc đến mức "cực đại" trên đỉnh đầu của anh mơ hồ có thể thấy như đang có một đám mây đen hư ảo bao phủ vậy. Đó là tuyệt kĩ "Hủy diệt thần lôi" mà anh... luyện chưa thành thục, nhưng đến lúc nguy cấp cũng chỉ còn nước đem ra "thử" mà thôi.
Jack đứng lên vặn chân tay phát ra những tiếng khục lách cách.... Anh cười lạnh nhìn về phía ba con mèo hét:
- Hôm nay ông đây phải ăn thịt mèo.
Những người đã mất sức chiến đấu như Kiệt, Tuyết, Mac-tin cũng ở lại tạo một “màn chắn linh khí” để bảo vệ những người đang bất tỉnh khỏi bị “ngộ thương”.
Nhìn đám "cao thủ dãy chết" kia, nhóm Tam Miêu mới thấy là..."mình quá vĩ đại". Miêu Tam cười lạnh thở hắt ra mũi khinh thường:
- Châu chấu đá xe
Miêu Nhị cười băng giá quỷ dị:
- Con mối trước khi bị "ăn" nên vận động sẽ "thơm thịt" hơn.
Miêu Đại mắt nhìn chừng chừng đám người với những vằn máu đỏ quạnh cười:
- Lên cho chúng biết thế nào là "sức mạnh của Tam Miêu Đông Hoang", dạy cho chúng bài học về "lễ độ" trước khi xuống địa ngục đi.
Tình thế đang rất khẩn cấp trong khi người dẫn đạo họ- “Anh Hùng” người "mạnh nhất Địa cầu", người được họ "tín nhiệm", khâm phục và sùng bái kia vẫn đang đắm chìm trong những “dằn vặt” về tương lai “đen tối” mà anh huyễn tưởng ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện