[Dịch]Ừ Thì Làm Anh Hùng- Sưu tầm

Chương 19 : Ai gây ra- người ấy giải quyết.

Người đăng: 

.
Quay trở lại thời gian vào buổi sáng hôm nay, tại chính khu vực "phong ấn" này khi vị “thần” của chúng ta đang nhàn nhã vừa uống trà vừa trông coi phong ấn sau khi thả “ba con mèo nhỏ” ra thì bất chợt… ông ta cảm thấy mình có cái gì đó triệu hoán mình. Hình như là "bản chính" vậy là ngay lập tức, thân ảnh ông ta biến mất khỏi không gian Địa cầu. Chỉ chớp mắt sau đó ông ta tiến vào một không gian đặc biệt rộng mênh mông, không có phương hướng và tất cả chỉ một màu trắng. Đúng lúc này, một thân ảnh giống hệt “vị thần” chỉ khác ở cái “uy áp” nó tạo ra là lớn hơn rất nhiều xuất hiện. Đó chính là “Bản chính” của “thần”, gặp mặt “hóa thân” của mình, “bản chính” nói: - Ngươi giúp ta ổn định vách ngăn sau khi vá một chút, “xếp” đang triệu hồi ta. Vị thần “hóa thân” của chúng ta lập tức dịch chuyển đến vết rách giữa hai thế giới đã được “vá” lại. Vết rách khủng khiếp cách đây hai tháng đã được vị thần "vá" kín lại gần hết, chỉ còn lại ... một khe "rất nhỏ" không được vá "đúng chất" mà lại dùng một lớp "linh khí đậm đặc" để che chắn. Linh khí của vị "thần" ngay lập tức được tỏa ra ôn hòa bồi dưỡng cái vách ngăn mới được vá lại đó trong khi “bản chính” của hắn lại dịch chuyển đến một tòa cung điện nguy nga tráng lệ xây dựng không hề giống bất cứ một phong cách kiến trúc nào đã từng có trên Địa cầu. Ta cũng không biết làm sao để lột tả hết cái “vĩ đại” và lộng lẫy của cung điện này nhưng chỉ nhìn những ánh hào quang bảy màu chói lọi tỏa ra tứ phía cũng đủ để thấy vẻ huy hoàng của nó. Bản chính của “thần” sau khi đến trước cảnh cửa của cung điện đó thì tỏ vẻ nghiêm trang dừng chân nghiêm chỉnh cất giọng hướng về cánh cửa hô lớn: - Chào “trưởng ban” tôi là “Trưởng phòng kết giới” xin đến “báo cáo công tác”. Lời nói của “thần” vừa chấm dứt xong, cánh cửa to lớn đột nhiên như có linh, từ từ mở ra để cho ông ta bước vào. Trong lúc "thần" bước qua cánh cửa đó còn vọng lại câu nói văng vẳng: - Trưởng phòng "kết giới" đó à? "Vừa thấy" anh ra xong lại quay lại thế? Vị thần dù đang rất căng thẳng trong nội tâm nhưng cũng cố mỉm cười nói: - Không có gì. Chả là "Tổng giám đốc" gọi mình đến giải quyết nốt cái vụ "thủng vách ngăn" lần trước thôi. Vừa nói vừa cất bước, vị "thần" của chúng ta ngày càng cách xa cánh cửa trong khi "cánh cửa" đó lại chẳng nói thêm câu gì. Cánh cửa đó chính là một “hóa thân” của “trưởng ban bảo vệ” của cung điện chúng thần, nơi tập trung làm việc của rất nhiều các thần linh trên toàn thế giới. Sau khi bước vào, như rất quen thuộc tòa cung điện này vị “Trưởng phòng” của chúng ta nhanh chóng vượt qua khu “Chúng thần đường” sau đó rẽ vào một cầu thang dẫn đến cao hơn, đi qua phòng kế hoạch, phòng tổ chức, phòng công đoàn… cuối cùng lên đến cầu thang dẫn đến tầng thứ ba của tòa cung điện. Trên đường đi, hắn không gặp một ai đang đi lại, có lẽ họ đều đang rất bận rộn trong văn phòng. Tòa cung điện mà "thần" của chúng ta bước vào đây chính là một trong những "đại bản doanh" làm việc của các vị thần. Các bạn nghĩ là "thần tiên" cũng là những hình ảnh như "Tây Du Kí" cổ kính đó ư? Hay các bạn nghĩ các vị thần sẽ "cổ trang" theo phong cách "Châu Âu". Cách đây vài nghìn năm trước, điều đó đều đúng cho đến khi "Công Ty các vị thần" được thành lập. Việc một nhóm "thần" đứng ra "lập môn hộ" riêng là thường thấy nhưng lạ là cái hình thức "công ty" này đã làm cho nhóm "thần" đó phát triển lực lượng nhanh chóng và thậm chí đe dọa đến cả "Thiên Thần Cung" cơ quan tối cao của các thần thời đại trước. Sau khi "tiện tay gạt bỏ" những kẻ "chen ngang" đó, những vị "lãnh đạo" của "thần thánh" đã ngồi lại bàn bạc với nhau xem... điều gì đã sảy ra. Kết quả... họ thấy mình đã "lạc hậu" quá rồi, nếu không "cải cách" thì cái cơ chế cũ sẽ làm cho "Thiên thần cung" bị hủy hoại mất. Các vị thần dưới trướng "Thiên thần cung" quá nhiều nhưng... hiệu suất làm việc rất kém, cả ngày chỉ mong "Thiên Thần cung" ban phát phúc lợi mà không chịu "tích cực làm ăn". Thế là sau 200 năm họp bàn, "Thiên Thần cung" oai phong sừng sững tồn tại cả mấy tỉ năm đã tuyên bố "chính thức giải tán". Cả giới thần thánh đều sợ hãi trước thông tin này... nhưng ngay lập tức, hàng loạt các "Tập đoàn" các "Công ty" do các lãnh đạo cao tầng "Thiên Thần cung" trước đây thành lập đã làm họ "yên tâm" ít ra thì "thần giới" cũng chưa đến mức đại loạn. Kể từ đó, các vị thần không còn làm theo kiểu "biên chế cũ" nữa mà chuyển sang "thi tuyển" vào làm việc ở các "Công ty" cao cấp hơn là "Tổng công ty" và cao nhất đương nhiên là "Tập đoàn kinh tế" rồi. Thần giới ngày nay hoạt động dưới hình thức "Tập đoàn siêu lớn" là "Nhân loại tập đoàn", "Thần Thú tập đoàn", "Thiên Cơ tập đoàn", "Chiến binh tập toàn", "Văn minh tập đoàn"... và các tập đoàn trên đều chịu phục dưới trướng của "Lãnh đạo tối cao", vị "Lãnh đạo tối cao" này chưa ai nhìn thấy nhưng tồn tại ở khắp nơi, chi phối mọi hoạt động của "thần giới" cũng như các thế giới khác... đó chính là... "Ý trời". Có người nói "Thần giới" chuyển "hình thức kinh doanh" cũng là do "ý trời" sắp đặt tức là do "Lãnh đạo" chán cách quản lí cũ nên muốn đổi hình thức mới. Có rất nhiều lời đồn và bí ẩn ở "thần giới" mà vị "trưởng phòng nho nhỏ" của chúng ta cũng chẳng thể biết hết được. Nói về hình thức quản lí của "thần giới" như vậy mới biết vị "trưởng phòng" của chúng ta "oai phong cỡ nào", "thần" là trưởng phòng của "Phòng kết giới" thuộc "Công ty an ninh" trực thuộc "Tổng công ty Nhân loại" của "Tập đoàn Nhân loại". Khu cung điện này chính là một "đại bản doanh hỗn hợp" của các tập đoàn xây dựng chi nhánh để đóng "Tổng công ty" ở đây, nghe nói do thế giới quá rộng lớn nên số "chi nhanh" như cung điện này cứ mỗi một triệu năm sẽ "mở thêm" để dễ bề quản lí, hiện tại số lượng "cung điện" này cũng đã lên đến 108. Vị "trưởng phòng" của chúng ta sau khi đến tầng ba, hắn nhanh chóng tìm được phòng “Tổng giám đốc số 18 các thế giới nhân loại”. Sau một giây hít thở, vị “trưởng phòng” của chúng ta nhẹ nhàng đặt tay gõ cửa, từ phía trong một tiếng nói hào khí ngút trời vọng ra: - Vào đi, cửa không khóa. Trưởng phòng của chúng ta đương nhiên biết phòng của "Tổng giám đốc" luôn mở chứ nhưng… gõ thì vẫn cứ phải gõ thôi. Chẳng lẽ lại "bất kính" mà tùy tiện xông vào? Sau khi bước vào gian phòng không, phải nói là một "thế giới" rộng “mênh mông” và được "trang trí" theo phong cách hết sức đa dạng, từ núi non, biển cả đến cả những sinh vật sống, quái thú… đều được “nuôi thả” trong này, vị thần của chúng ta thẳng bước qua “vật trang trí” đó mà dịch chuyển đến một gian “nhà lá” nhỏ xập xệ như sắp đổ đến nơi, ở đó, có một người mặc áo vest đen, mặc quần soóc xanh đỏ khá màu mè, mắt đeo kính râm đang tựa lưng ngồi câu cá. Thấy vị “trưởng phòng” kia đến người đang câu cá lên tiếng: - Chú đã đến đấy à? Chú biết tại sao hôm nay anh gọi chú lên đây chứ? Vị thần của chúng ta vẫn đứng nghiêm khẽ cúi đầu căng thẳng nói: - Dạ thưa Tổng giám đốc… em không biết. Người được gọi là “Tổng giám đốc” kia khẽ vẫy tay, hàng loạt những hình ảnh hiện ra trước mắt của “trưởng phòng”, trong khi sắc mặt của “vị thần” càng ngày càng tái thì Tổng giám đốc mới lên tiếng: - Vụ thủng vách ngăn đó, chú làm thế là chưa ổn thỏa. Vị thần của chúng ta cười hiền lành như biết lỗi nói: - Dạ, cái đó em xin rút kinh nhiệm … nhưng lần này… Màn hình mà Tổng giám đốc vừa chiếu chính là việc “trưởng phòng” kia vì “tư lợi” đã lén truyền tống đứa cháu đời thứ 1008 của mình đến thế giới khác để nâng cao tâm cảnh. Sau đó vì khắc phục hậu quả đã đứng ra “vá” lại vách ngăn, trấn áp những “quái thú” gây nguy hại để “địa phương kia” có cơ hội ổn định và quyết chiến với quái thú sau này. Vị Tổng giám đốc kia nhẹ nhàng nói: - Chú giải quyết như vậy ở những vụ bình thường là không sai. Phòng “kết giới” các chú làm thế anh cũng tán thành… nhưng lần này liên lụy hơi nhiều. Từ việc vách ngăn giữa “giới tu luyện” và “giới khoa học” bị thủng đã làm hai công ty con của anh tranh cãi nảy lửa, thằng “Khoa” bảo chú mày “ăn của đút” của thằng “Luyện” nên phá vách ngăn để thế giới đó trở thành "địa bàn tranh chấp", thằng “Luyện” tố thằng “Khoa” ăn cắp "bí tịch chất xám" của giới tu luyện có “mưu đồ xấu”. Chưa kể anh “Long” bên Tổng công ty quái thú bên dãy nhà kia cũng có ý trách mình không “tạo điều kiện” mà lại “chèn ép” đám quái thú “yếu ớt” kia, nhưng mà chuyện của giới Nhân loại làm chủ chúng ta chưa đến lượt anh Long lo nên anh cũng “che chở” cho chú một phần. Vị trưởng phòng của chúng ta nghe “Tổng giám đốc” chỉ ra hàng loạt những hệ lụy cũng thầm than trong bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Biết thế kiếm đại một giới nào "giống" cái giới của thằng cháu mình cho xong, cứ mong "cái tốt nhất" nên mới nên nỗi. Lo nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt "thần" cũng tươi cười “bợ đỡ”: - Dạ cũng nhờ có anh giúp đỡ cả! Vị “Tổng giám đốc” của chúng ta hưởng thụ cảm giác “đại ca” một lát rồi nói: - Lần này cũng không phải bất lợi hoàn toàn, vách ngăn không vá lại hết vô tình đã tạo ra một “thông đạo”, chú cứ cố gắng ổn định thông đạo đi, anh và ban giám đốc tính toán rồi, sau này nều con đường giữa hai thế giới lưu thông có lẽ GDP tăng trưởng của mỗi thế giới sẽ tăng rất nhiều, chưa kể giao lưu giữa hai thế giới sẽ thúc đẩy quá trình “toàn cầu hóa” được Cấp trên hết sức ủng hộ. Vị trưởng phòng đang lo “ăn mắng” nhưng hơi mắng một chút lại được khen nên cũng bối rối: - Dạ… cũng nhờ sự lãnh đạo của anh nên “phòng em” mới có những sáng tạo, đóng góp nhiều hơn cho Tổng công ty mình. Vị Tổng giám đốc thoải mái gật gù nói: - Hôm nay lên nhắc nhở anh cũng nhắc nhở rồi, khen tặng anh cũng khen tặng rồi, bây giờ anh vào đề chính. Cái không ổn thỏa mà anh nói đằng trước anh đã “dẹp” cho chú hết rồi, nhưng cái “không ổn ngầm” thì chú lại phải tự giải quyết. Vị trưởng phòng của chúng ta căng thẳng lắng nghe như thấm từng lời, Tổng giám đốc kéo cần nhấc lên một con cá câu được cho vào rỏ, sau đó buông cần xuống ngước mắt nhìn vị "trưởng phòng" của mình nói với vẻ nghiêm túc hẳn lên: - Cách làm của chú là chưa sát với “ý trời”, ai gây ra người đó phải tự giải quyết, chú hiểu chứ? Vị trưởng phòng nghe câu nói này như chấn động, sau phút suy nghĩ cân nhắc… dường như đã “ngộ” ra điều gì đó, hắn cung tay vái Tổng giám đốc nói: - Em đã biết mình phải làm gì? Tạ ơn Tổng giám đốc. Vị Tổng giám đốc nghe thấy cấp dưới khách sáo quá cũng cười khề khà: - Cái đó là người trong cuộc không sáng suốt thôi, cứ “che chở” cho cháu cậu như vậy một là trái “thiên ý” hai nữa là “nhân quả quấn thân”. Phải để cháu cậu tự tay giải quyết cái “nhân quả” này thì hắn mới đột phá được Thánh cấp chứ. Anh còn chờ nó lên đến Thần cấp rồi đến làm trợ lí đây. Trưởng phòng của chúng ta nội tâm rất mâu thuẫn, sự lo lắng chưa tan hết nhưng nên rất cung kính đáp: - Thưa Tổng giám đốc, xin anh xem cho thằng cháu em một quẻ xem lần này “thành-bại” thế nào? Vị Tổng giám đốc kia mỉm cười nhìn cấp dưới: - Cậu là người am hiểu xem xét thiên cơ hơn ta, lần trước suýt chút thì đi làm bên "Thiên cơ" mà còn không dò được gì thì tôi cũng chỉ đến vậy. Nếu muốn đoán trước chắc cũng chỉ có đến “Thiên cơ tập đoàn” thôi, mà ở đó người ta thu phí đắt lắm, mình làm vậy cũng là không đáng, biết trước thì cũng làm gì được đâu? Chả lẽ cậu lại "che chở" cho thằng cháu được mãi. Cậu cứ yên tâm đi, anh tuy xem thấy “một màu u ám” nhưng đây cũng coi như một lần tôi luyện cho nó, thằng bé ấy không tu dưỡng tốt về sau làm sao có thể đột phá thành “thần” được. Vị trưởng phòng của chúng ta cũng vâng dạ gật đầu tán thưởng ở lại trò chuyện thêm một lát với cấp trên rồi xin phép ra về. Vừa đi hắn vừa bất an, thằng cháu của hắn là thiên tài “tỉ năm khó gặp” mới 15 tuổi đã là “bán thánh” được cả Tổng công ty khen ngợi có tiềm năng trở thành “nhân viên” ở đây. Nhưng thiên tài là vậy mà đợi thêm vài năm hắn không có dấu hiệu đột phá, ai ai cũng không tránh khỏi "sốt ruột". “Thần” thấy vậy mới lợi dụng quyền hạn và khả năng đem “đổi xác” của thằng cháu đến một thế giới khác cho một "thằng bé" khác tư chất và bộ dạng y hệt với hi vọng “rèn luyện tâm cảnh”, hiện giờ tâm cảnh tuy luyện thành nhưng lại “mắc vào nhân quả”. Vốn “thần” định nhận hết “nhân quả” vào người nên đã phong ấn quái vật, trợ giúp tên cũng vướng “nhân quả” kia rất nhiều nhưng… ông không ngờ rằng việc mình làm như vậy vẫn chưa đủ. Thật không ngờ, muốn "giúp" nó thành "Thánh" mà lại là… "làm hại" đứa cháu. Lần này, bên đó quái thú chín sao cũng có tới 36 con, “thần” lại không dám tùy ý tiêu diệt chúng vì "ý trời" khó trái, nếu cố "sát hại" có lẽ "thần" sẽ "đi trước" đám quái kia. "Vụ này" "ý trời" đã can thiệp nên hung hiểm vô cùng, có thể nói bây giờ mới chính thức là "kiếp nạn" của Địa cầu, thời gian này mọi vận động của Địa cầu sẽ không một vị "thần" nào can thiệp được, "ý trời" mới là "chúa tể" của Địa Cầu trong thời gian tới, đi lần này an nguy không rõ mà "ý trời" lại khó đoán nên “thần” cũng xót đứa cháu lắm chứ. Mà nghĩ lại… nó không đột phá được “thánh cấp” cũng đã là “ngụy thánh” rồi, nguy hiểm ở đó có thể làm “thất bại” cơ hội “gỡ rối nhân quả” nhưng cũng khó làm hại tính mạng của cháu mình được. Ai bảo mình “lòng mang tư tâm”, thôi vậy. Nếu là phúc thì không phải là họa, nếu là họa thì có tránh cũng không được. Thôi thì cứ để tùy duyên, mình giúp được nó cũng chỉ đến vậy, chỉ mong cho nó "thành Thánh" rồi lại "thành Thần" thuận lợi, có "đứa cháu bảo bối" như thế trong tay ai mà không nhịn được những kì vọng và lo lắng cho được? Đang lúc mông lung suy nghĩ thì… vị thần của chúng ta bằng cảm giác nhạy bén đã nhận ra ở bên cạnh phong ấn ở Địa cầu có người đang gọi mình, ông mỉm cười khẽ lắc đầu nói một mình: - Lại có điều cần ta trợ giúp hay sao? Ta có lẽ chỉ giúp ngươi được nốt lần này, về sau ra sao còn phải xem vào hai đứa các người vậy. Rồi ngay lập tức ông dịch chuyển về hướng Địa Cầu, và chuẩn bị cho những an bài cuối cùng của mình trước khi "ý trời" hoàn toàn "chiếm lĩnh" nơi này khiến ai cũng không thể ra tay can thiệp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang