[Dịch]U Minh Trinh Thám- Sưu tầm

Chương 64 : Công lộ nửa đêm

Người đăng: 

.
Rốt cục tìm được một cơ hội, Vương Minh Vĩ trốn ra khỏi tầm mắt của mọi người, đi tới một góc vắng lạnh trong đình viện, dựa lưng vào lan can nhìn lên bầu trời đầy sao sáng. Hôm nay là tiệc ăn mừng, ăn mừng Vương Minh Vĩ lần thứ tư lấy được danh hiệu nam ca sĩ được hoan nghênh nhất Á Châu, là lần thứ sáu lấy được danh hiệu nam diễn viên được hoan nghênh nhất Châu Á. Không thể phủ nhận, giới giải trí năm nay hắn thật sự là người thắng lớn nhất, không những thu nhập bản thân thật khổng lồ, hơn nữa ở trong vòng luẩn quẩn cũng biến thành nhân vật đầu lĩnh mà bất cứ ai cũng không thể phủ nhận. Nhìn lên bầu trời rực rỡ ánh sao, Vương Minh Vĩ hồi tưởng lại tình cảnh của mình năm năm trước, bất quá mình chỉ là một người làm tạp dịch trong một studio nghèo túng mà thôi, có người nào sẽ nghĩ tới hôm nay hắn lại đạt được thành tựu cao đến như thế. - Hắc, a Vĩ, vì sao ở đây một mình ngẩn người? Người đại diện đi tới: - Hôm nay anh là nhân vật chính đó! - Không có gì! Vương Minh Vĩ đối với hết thảy trước mắt tựa hồ có chút chán ghét: - Tôi chỉ muốn ở một mình một lát, an tĩnh một chút, tạm thời đứng nên tới phiền tôi. - Vậy cũng được, nhớ được một lát quay lại, chúng tôi còn có một phần lễ vật đặc biệt muốn tặng cho anh đây! Nghe được lời nói lạnh nhạt của Vương Minh Vĩ, người đại diện thức thời bỏ qua câu nói đùa, ngay cả ông chủ công ty cũng phải cho Vương Minh Vĩ ba phần mặt mũi, một người đại diện nho nhỏ như hắn tự nhiên có thể nhẫn nhịn một đại minh tinh kêu đến hét đi. Buổi party được cử hình trong một biệt thự trên núi, từ đình viện nhìn xuống dưới là một cảnh tượng ánh đèn muôn màu sáng rỡ, phảng phất như có vị thần đang ở trên trời cao, đang đưa mắt nhìn xuống nhân loại hèn mọn. - Vốn ta cũng là một thành viên trong nhân loại hèn mọn nhìn lên các vị thần a! Nghĩ tới đây, Vương Minh Vĩ tự giễu cười cười. Kể từ ngày hôm đó của năm năm trước, hắn không còn là nhân viên tạp dịch hèn mọn, một đường thuận buồm xuôi gió bước lên con đường trở thành đại minh tinh, để cho hắn rất nhanh trở thành thiên hoàng siêu sao được người người nhìn lên ngưỡng mộ. Hắn từ bỏ cha mẹ tại nông thôn từng đau khổ nuôi dưỡng hắn trưởng thành, từ bỏ bài vở và bài tập chỉ còn nửa năm sẽ tốt nghiệp, hắn thậm chí từ bỏ tự ái làm người, chỉ vì giấc mộng trở thành minh tinh từ thời thơ ấu. Hắn làm tạp dịch tại studio, việc cực khổ hèn mọn tới đâu hắn cũng không để ý, chấp nhận bị kêu bị hét, chấp nhận đồng tiền lương thấp kém tới mức ngay cả cơm cũng không ăn nổi, chấp nhận những diễn viên đại bài đánh chửi, chỉ vì giấc mộng minh tinh được nuôi dưỡng từ thuở nhỏ. Cho đến ngày đó, hắn rốt cục lấy được một vai diễn, một vai diễn áo rồng nho nhỏ, không có lời kịch, không có đặc tả, thậm chí ngay cả được chiếu thẳng mặt trong ống kính cũng không có, nhưng hắn vẫn thật vui vẻ. Hắn hưng phấn tới mức suốt mấy ngày cũng không ngủ được ngon giấc, mỗi ngày vô luận là lúc ăn cơm hay đi nhà vệ sinh, hắn đều ảo tưởng mình nên diễn xuất thế nào trước ống kính. Cho đến ngày hắn cần lên ống kính, hắn đã tới tổ quay phim thật sớm, đợi chờ cơ hội mình được ra sân diễn, nhưng chỉ một câu nói thật đơn giản của đạo diễn, nỗi đợi chờ, mong đợi, hi vọng cùng mơ ước nhiều năm còn chưa kịp bắt đầu đã bị đánh cho nát bấy. - Người này tôi không thích, đổi lại người khác đi! Lời nói lạnh lùng kia mãi cho đến nay vẫn còn vang vọng bên tai của hắn, thậm chí không có một câu giải thích, chỉ đơn thuần vì yêu thích cá nhân liền phá vỡ bọt nước ngũ thải tân phân của hắn. Ngày đó hắn uống rất nhiều rượu, rất nhiều rất nhiều, cho đến ngày thứ hai tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ trên bãi cỏ bên cạnh ven đường. Lúc này mặt trời đã treo cao, đã sớm qua thời gian tổ quay phim thực hiện công việc, hắn liều mạng chạy trên đường, không ngừng nghĩ nên làm sao giải thích với người phụ trách mới không bị mất đi công việc lần này. Hắn đã mất đi tất cả, nếu mất luôn công việc này, con đường của hắn thật sự không biết làm sao tiếp tục được nữa. Đi tới studio, đã là giữa trưa, rất xa hắn đã nhìn thấy đám người đang bận rộn, trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ, thậm chí hắn quên mất lý do mình thật vất vả mới nghĩ ra được dọc theo đường chạy tới. - Anh…chính là anh rồi! Đạo diễn đeo chiếc kính khổng lồ đang cuốn quyển kịch bản thành một đoàn chỉ hướng Vương Minh Vĩ. Vương Minh Vĩ có chút không biết làm sao, hắn thậm chí đã nghĩ tới thảm trạng mình phải ra ở đầu đường. Mấy người vây quanh, ba chân bốn cẳng lôi kéo hắn rời khỏi sân quay, trong đầu Vương Minh Vĩ chỉ có một ý niệm, giấc mộng của hắn, đã xong! Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, tay chân luống cuống không biết nên làm gì, cứ như vậy giống như một pho tượng bị loay hoay, đợi đến khi hắn khôi phục được ý thức thanh tỉnh, hắn đã mặc vào một bộ đồ hóa trang thật hợp thể, đứng ngay trung ương studio. - Tiểu tử, hôm nay có một phối hợp diễn trọng yếu bởi vì kẹt bộ phim khác đang quay nên chưa kịp tới, tôi nhìn anh tương đối thuận mắt, vì thế cho anh diễn, làm thật tốt cho tôi xem! Đạo diễn vỗ vỗ bả vai Vương Minh Vĩ. - Tôi có thể đóng phim…tôi có thể đóng phim rồi… Trong đầu Vương Minh Vĩ chỉ có một câu nói lặp đi lặp lại, thậm chí hắn cũng không nghe được những lời nói của những người bên cạnh hắn. Mặc dù chỉ là vai diễn ngắn ngủi chưa tới mười phút đồng hồ, nhưng cuối cùng khi bộ phim được chiếu ra, phần diễn của Vương Minh Vĩ không hề bị cắt bỏ chút nào dù chỉ là một giây đồng hồ. Phim nhận được lời đánh giá rất cao, ngay cả phối hợp diễn nho nhỏ như hắn cũng nhận được đánh giá thật cao, có không ít người bắt đầu thích tiểu diễn viên phụ có chút ngây ngô như hắn. Cho đến khi đi ngoài đường bị nhận ra được yêu cầu ký tên chụp ảnh chung, Vương Minh Vĩ mới chính thức ý thức được hắn đã thành danh, giấc mộng của hắn đã được thực hiện, hắn bắt đầu hưng phấn. Chuyện về sau giống như đốt pháo kép, mang theo hắn bay thẳng lên bầu trời. Vai diễn kế chính, đại nhân vật phản diện, nhân vật nam chính, đóng phim, ra đĩa nhạc, bắt đầu diễn đại nhạc hội, mỗi sự kiện hắn làm đều dị thường thành công. Danh khí, kim tiền, đàn bà, mọi thứ đều chui vào vòng tay của hắn. Sau khi trở thành siêu sao đứng đầu công ty, ngay cả ông chủ công ty khi nhìn thấy hắn cũng phải khách khí, chỉ sợ đắc tội cây rụng tiền khổng lồ này. Vô luận là đóng phim hay ra đĩa nhạc, hắn đều được một đám fans hâm mộ khổng lồ truy phủng, Vương Minh Vĩ liền biến thành tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ. Thậm chí còn có không ít nữ minh tinh từng hợp tác với hắn, cũng đều hi vọng có thể được cùng hắn hưởng thụ qua một đêm xuân. Nhưng Vương Minh Vĩ ngoại trừ một chút chuyện xấu tình ái mà công ty cố tình chế tạo để gây danh tiếng, chưa từng có bất cứ xì căng đan tình ái nào, có chút truyền thông thậm chí còn đưa ra lời đồn đãi, Vương Minh Vĩ là người đồng tính luyến ái. - A Vĩ, sao lại ở đây ngẩn người một mình, không vào chơi chung với mọi người đi? Người vừa đi tới nói chuyện là một nữ minh tinh của công ty, khuôn mặt xinh đẹp, tư thái ngạo nhân đủ làm bất kỳ người đàn ông nào cũng nhiệt huyết sôi trào. Mấy lần nàng công khai bày tỏ ý tứ với Vương Minh Vĩ, nhưng Vương Minh Vĩ lại giống như là vật cách điện, cho tới bây giờ không có bất kỳ đáp lại. - Không có gì, tôi có chút mệt mỏi, cô nói với ông chủ một tiếng, tôi đi về trước. Vương Minh Vĩ nhìn nữ minh tinh đầy cá tính trước mắt, lắc nhẹ đầu. Những sự vật xinh đẹp ai ai cũng thích thưởng thức, nhưng đối với hắn mà nói, những cô gái hắn gặp được đều không ai làm cho hắn có thể động tâm. - Sao vậy, không thoải mái sao? Tôi tìm người đưa anh trở về! Thấy bộ dạng uể oải của Vương Minh Vĩ, nữ minh tinh xoay người muốn đi tìm người. - Không cần! Vương Minh Vĩ ngăn trở nữ minh tinh: - Tôi muốn đi một mình, không cần để ai đi cùng quấy rầy tôi. Hắn nói xong dần dần đi xa. Rời khỏi biệt thự, một mình Vương Minh Vĩ lái xe thật chậm trên đường. Không biết tại sao, đối với cuộc sống của minh tinh hắn vốn vô cùng hướng tới nhưng đến ngày hôm nay hắn đột nhiên đều cảm thấy có chút chán ghét hết thảy. Hắn thậm chí cảm giác mình giống như đang nằm trong một giấc mộng không chân thật, hết thảy hết thảy đều không thuộc về hắn. Con đường công lộ quanh co khúc khuỷu, chuyển qua một chỗ ngoặt, dưới ánh đèn xe hơi chiếu xuống, Vương Minh Vĩ nhìn thấy có một nữ nhân mặc lễ phục cổ thấp đứng ngay ven đường, bên cạnh nàng đỗ một chiếc xe, nhìn qua tựa hồ như bị chết máy. - Thật xin lỗi, có thể giúp tôi một chút được không? Nhìn thấy xe của Vương Minh Vĩ lái tới, nữ nhân hướng hắn vẫy vẫy tay. Dưới ánh đèn xe chiếu rọi, Vương Minh Vĩ nhìn thấy rõ gương mặt của nữ nhân kia, không khỏi có chút kinh diễm. Một đôi ánh mắt câu hồn đoạt phách dưới ánh đèn phản xạ lóe lên quang mang xinh đẹp, so với những ngôi sao trên trời càng thêm chói mắt. Hắn cảm giác hắn đã từng gặp qua đôi mắt này ở nơi nào, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi. - Cần giúp đỡ sao? Vương Minh Vĩ chưa từng động tâm với bất cứ cô gái nào tựa hồ lại bị nữ nhân trước mắt mê hoặc, hắn dừng xe lại, mở cửa xe hướng nữ nhân kia đi tới. Dần dần đến gần, Vương Minh Vĩ phát hiện, chỉ dùng từ mê người đơn thuần đã không thể nào hình dung được nữ nhân trước mắt, vô luận khuôn mặt, tư thái, đường cong, đều chỉ có thể dùng từ “họa quốc ương dân” để hình dung. - Xe của tôi bị chết máy rồi! Tiếng nói của nữ nhân giống như tiếng trời, trong giọng nói có vẻ hồn nhiên, ôn nhu, có cả liêu nhân gợi cảm, còn có một tia khả ái ngây ngô. - Tôi vốn muốn đi lên biệt thự trên núi tham gia party, kết quả xe đi nửa đường bị hư mất rồi. - Cô cũng là nhân viên công ty sao? Vì sao tôi chưa từng gặp qua cô? Vương Minh Vĩ dùng loại thanh âm làm mê đảo vô số cô gái. - Không phải đâu, là bạn tôi hẹn tôi tới, nói là vì gia tăng chút vui mừng bất ngờ cho party. Nữ nhân cười cười, đôi môi đỏ mọng hấp dẫn khẽ nhếch lên, làm cho người ta nhịn không được muốn xông lên thưởng thức một lần. Vương Minh Vĩ nhớ tới lời người đại diện đã nói khi nãy, thì ra nữ nhân này chính là lễ vật đặc biệt mà người đại diện đã nói, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, vưu vật như thế, đúng là đáng được xưng tụng là lễ vật đặc biệt. - Tôi hiểu được, cô chính là lễ vật đặc biệt mà người đại diện của tôi đã nói. Vương Minh Vĩ âm thầm may mắn, nếu mình sớm rời đi một bước, nhất định sẽ bỏ qua lễ vật động lòng người này. - Cô biết tôi sao? - Dĩ nhiên biết! Nữ nhân ngượng ngùng cúi đầu: - Anh là Vương Minh Vĩ, bạn của tôi nói…tôi chính là lễ vật tối nay của anh… Mấy chữ cuối cùng nhỏ tới mức cơ hồ không thể nghe được. - Lạnh không? Nhìn bộ lễ phục đơn bạc của nữ nhân, Vương Minh Vĩ cởi xuống áo khoác trên người cho cô gái phủ thêm. Đầu ngón tay xẹt qua da thịt cô gái, phảng phất như vừa mơn trớn sữa tươi mềm mại. Vốn bộ lễ phục dạ hội cổ thấp, bởi vì cô gái sợ lạnh ôm hai cánh tay trước ngực, lộ ra khe rãnh thật sâu ở giữa. Bởi bóng đêm mông lung, vẻ trắng nõn làm người ta không nhìn thấy rõ, nhưng còn làm người có thêm một phần mơ màng, Vương Minh Vĩ cảm giác tim đập cực nhanh, thân thể có chút bộ vị bất an run rẩy. Cô gái tựa hồ cũng cảm thấy Vương Minh Vĩ cũng không thành thật, trên mặt càng đỏ, thật giống như quả táo chín. - Cô…tên gọi là gì… Vương Minh Vĩ có chút lúng túng, rời đi hai bước. - Gọi tôi là Lillies! Nữ nhân cúi đầu, đến gần hai bước, tựa vào trên người Vương Minh Vĩ. Phảng phất như bị mở đập chứa nước, dục vọng bừng lên như hàng vạn con ngựa phóng chạy, Vương Minh Vĩ cũng không còn tiếp tục ngụy trang thành người thành thật, liền thô bạo ôm chặt nữ nhân, đẩy ngã lên mui xe. Dưới ánh trăng, da thịt trơn như tơ lụa lóe ra quang mang mê người, làm đôi môi Vương Minh Vĩ không khỏi có chút phát khô. Thân thể lạnh run cùng tư thái gần như không hề đề phòng càng làm hắn bị dục hỏa đốt người, Vương Minh Vĩ ôm lấy thân thể mềm mại, điên cuồng hôn hít. - Hì hì… Tiếng cười liêu nhân của Lillies vang lên, mang theo một tia mị hoặc, còn mang theo một tia giễu cợt: - Đây là trên đường lớn đó, sẽ có người tới. Đã bị tinh trùng lên não, Vương Minh Vĩ làm sao chú ý được nhiều như vậy, chỉ điên cuồng hôn, vuốt ve vưu vật trước mắt. - Đừng nên gấp gáp a, em trai! Linh xảo tung mình, Lillies liền đặt Vương Minh Vĩ phía dưới. Bàn tay mềm mại phất qua mặt hắn, tách đôi chân ngồi lên trên người hắn, nhìn Lillies giống như nữ thần đang đắm chìm dưới ánh trăng. - Xem ra anh đã quên tôi. Ngón tay tinh tế trắng nõn xẹt qua bộ ngực của Vương Minh Vĩ, mở nút áo sơ mi, điều này làm trái tim trong lòng hắn chợt nhảy mạnh. - Vốn tôi còn muốn cùng anh chơi đùa thêm một hồi. Vương Minh Vĩ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cặp mắt kia, cặp mắt trong đêm tối cũng lóe ra ánh sáng, rốt cục hắn đã nhớ được từng gặp qua ở nơi nào. - Đáng tiếc thời gian của anh đã đến! Vương Hỉ, a không đúng, bây giờ tên anh là Vương Minh Vĩ! Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi cắm vào bộ ngực Vương Minh Vĩ, Vương Minh Vĩ hoảng sợ giãy dụa, lại phát hiện thân thể mình bị đè chặt, nữ nhân trước mắt lại có cỗ lực lượng khổng lồ không hợp với thân thể nàng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay vừa rồi còn làm cho hắn mê muội cắm vào trái tim của hắn, lấy ra một trái tim màu xám trắng còn đang nhảy lên không ngừng, nhưng không hề dính một giọt máu. Chỉ nhẹ nhàng bóp lại, trái tim vốn đang nhảy nhót hóa thành một mảnh phấn vụn, theo gió đêm phiêu tán mất tích. - Như vậy đã hoàn thành! Lillies tung mình nhẹ nhàng từ trên người Vương Minh Vĩ nhảy xuống, trong tay cầm đôi giày cao gót, dần dần biến mất trong màn đêm. Trên con đường lớn đường núi nửa đêm, ánh đèn đường chớp nháy lóe sáng, trên bầu trời tràn đầy ánh sao, một chiếc xe dừng ngay giữa đường, trên nắp xe vẫn còn ấm áp nằm một cỗ thi thể đã lạnh băng, áo sơ mi trước ngực bị mở ra, trước ngực lại không hề có chút vết thương, đang mở to một đôi mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang