[Dịch]U Minh Trinh Thám- Sưu tầm
Chương 62 : Diệp Trọng
.
- Thịch!
Một cỗ sức lực hung hăng đánh bay Mị, đụng vào trên vách tường. Mị cứ như vậy bị trống rỗng đè ép trên vách, phảng phất như có một đôi tay vô hình không thể nhìn thấy đem nàng vững vàng đính lên trên vách tường kia.
Một dòng máu tươi từ khóe miệng của nàng chảy ra, xem ra nàng đã bị chút nội thương. Mị chẳng qua lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt vừa đem nàng đánh bay, trong mắt ngoại trừ vẻ quật cường, còn có nỗi tức giận.
- Vì sao con có thể làm như vậy?
Một người đàn ông đứng cách nơi đó không xa, trên người mặc âu phục màu lam, có hàm râu mép dị thường chỉnh tề, nhìn vào cả người hắn hết sức tinh thần. Màu da có chút trắng, trắng tới mức thậm chí có chút vẻ bệnh hoạn, nhưng kết hợp với ngũ quan chỉ có thể dùng dấu hiệu để hình dung, cả người lại làm cho người ta có một loại cảm giác yêu dị.
- Quả nhiên con cũng giống như mẹ của con, vô luận là tính cách hay tâm tư, đều đến mức cực đoan không lưu đường sống!
- Im miệng, ông không xứng nhắc tới mẹ tôi!
Mị giãy dụa, hướng người đàn ông phun ra một ngụm nướt bọt hòa lẫn máu, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên cũng không thành công.
- Con…
Sắc mặt vốn tái nhợt của người đàn ông nổi lên một vầng màu đỏ tươi, xem ra đang hết sức tức giận.
- Tôi thế nào, có bản lãnh thì ông tới giết tôi đi, ha ha ha ha…
Mị lớn tiếng cười lên, trong tiếng cười mang theo một tia thê lương.
Người đàn ông có chút tức giận, nhưng cũng có chút không thể làm gì, hắn buông tay xuống thở dài một hơi.
Mị chậm rãi từ trên vách tường chảy xuống, ngồi ngay dưới đất. Đau đớn trên người cũng không có gì, càng thêm đau đớn chính là trong lòng của nàng. Vài giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt, nàng cố gắng nhẫn nhịn không cho nó chảy xuống. Ít nhất không thể chảy xuống trước mặt người đàn ông này.
Một đạo bạch quang hiện lên trên người Mị, Mị cảm giác thương thế trên thân thể đã hoàn toàn tốt lắm, nhưng thật bất đắc dĩ, vết thương trong lòng thật không dễ dàng khỏi hẳn như vậy.
Người đàn ông nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn Mị đang tức giận, thở dài một hơi:
- Vô luận nói như thế nào, nàng cũng là em gái của con…
- Nó không phải!
Mị lớn tiếng rống lên:
- Nó không phải là em gái của tôi, đối với tôi mà nói nó bất quá chỉ là con hoang mà thôi! Biết tại sao tôi muốn vẽ phù chung quanh trường học của nó không, tôi chính là muốn nó chết, tôi muốn nó chết…
- Con…
Người đàn ông giơ tay lên, nhìn ánh mắt quật cường của Mị, dừng tay giữa không trung, cũng không vung nổi nữa.
- Sao vậy, muốn giết tôi sao?
Mị cười lạnh hai tiếng:
- Đến đây đi, trước khi đi làm chuyện kia tôi đã nghĩ tới ông sẽ làm như vậy, ông không xứng làm một người cha, ông cũng không xứng làm một người chồng, ông chẳng qua chỉ là một con chó, một con chó thế lực, một con chó chỉ biết ngoắt đuôi chạy quanh ăn xin…
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia bi ai, bị con gái quở trách như thế làm cho hắn có cảm giác trong lòng đau đớn như bị xé nứt. Hắn vươn tay, muốn đỡ Mị đang ngồi trên mặt đất, nhưng lại bị Mị vô tình hất ra, hắn thở dài một hơi, chậm rãi hướng sô pha đi tới.
Vô lực ngồi xuống, người đàn ông châm một điếu thuốc, dại người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã cuối thu bắt đầu vào mùa đông, trời lạnh nhưng chưa hàn, mà lòng người đã trở nên buốt giá. Cây cối chỉ còn lại cành khô, đang giãy dụa đong đưa trong gió.
Mị chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, vừa rồi đem toàn bộ tức giận nói hết ra ngoài, nhìn thấy vẻ bi thương trong mắt cha mình, nàng cũng có chút hối hận, muốn nói gì đó vãn hồi nhưng tính cách quật cường lại làm cho nàng không nói ra được lời nào.
Cắn môi, Mị mang theo ánh mắt oán hận nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ngẩn người nơi đó, dần dần ẩn vào trong bóng tối.
Mùa đông càng rét lạnh càng làm người dễ dàng hồi ức, bởi vì khi rét lạnh sẽ làm trí nhớ càng thêm khắc sâu. Khí trời dần dần lạnh buốt, người đàn ông cũng bắt đầu hoài niệm người phụ nữ tay cầm một chiếc dù màu hồng đứng trong mưa mỉm cười nhìn hắn.
- Nếu như em còn sống, em nhất định sẽ rất thất vọng phải không?
Phun ra một ngụm khói, người đàn ông lẩm bẩm nói.
Người phụ nữ từng nghĩa vô phản cố, không để ý tới gia đình phản đối, không để ý tới bạn bè khuyên can, thậm chí sau khi biết rõ thân phận của hắn vẫn kiên trì muốn ở bên cạnh hắn, không biết bây giờ nàng đang ở nơi đâu. Có lẽ hiện tại nàng đang ở một địa phương nào đó hẻo lánh, trải qua cuộc sống an bình mà bình tĩnh của nàng rồi đi!
- Đông đông…
Tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền vào thanh âm nữ hầu:
- Diệp Trọng đại nhân, ông chủ cho mời!
- Biết rồi, lui ra đi!
Diệp Trọng dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy sửa sang lại quần áo một chút, đi ra ngoài cửa. Hắn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi người đàn ông được gọi là ông chủ kia, sau khi nỗi tức giận trôi qua, hắn bắt đầu có chút hối hận thái độ của mình đối với Mị có chút quá mức võ đoán, nếu Mị chỉ đơn thuần muốn giết chết Diệp Tiểu Manh, chỉ cần âm thầm lẻn vào nơi ở của Tiểu Manh, nhẹ nhàng dùng ngón tay của nàng, đâu cần phí nhiều công sức lớn như vậy để bày ra một cục thế phức tạp, thật sự không phù hợp với cá tính của Mị. Diệp Trọng cảm giác sau lưng chuyện này nhất định có cái bóng của ông chủ.
Nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Trọng đi vào phòng làm việc. Sau chiếc bàn lớn, một người đàn ông ngồi trên ghế ông chủ xoay lưng về phía cửa. Nghe được thanh âm Diệp Trọng đi vào, người đàn ông chậm rãi xoay người lại. Thoạt nhìn chỉ bất quá hơn sáu mươi tuổi, nhưng Diệp Trọng biết được người đàn ông này còn hơn cả sáu trăm tuổi. Hắn mặc một bộ lễ phục màu đen, lễ phục vô luận hình thức hay thủ công đều nhìn ra được là phẩm cấp cao đẳng, tuyệt đối vô cùng tinh xảo, nhưng mặc lên trên người hắn, căn bản không hề biểu hiện ra vẻ khí vũ hiên ngang, ngược lại càng thêm có vẻ âm lãnh vô cùng.
- Ta nghe nói ngươi cùng Mị cãi vã!
Thanh âm ông chủ không mang theo một tia tình cảm.
Diệp Trọng cau mày, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất:
- Đúng vậy, một chút chuyện nhỏ.
- Hắc hắc!
Ông chủ cười lạnh hai tiếng:
- Chuyện nhỏ? Một đứa con gái của ngươi thiếu chút nữa bị một đứa con gái khác của ngươi giết chết, vậy cũng là chuyện nhỏ?
Diệp Trọng cố nén nỗi chán ghét cùng tức giận trong lòng, trên mặt thật bình tĩnh:
- Tìm tôi có việc sao?
- Đừng nên gấp gáp!
Ngữ điệu của ông chủ bình tĩnh không chút bình thường:
- Trước nói cho ta nghe một chút, đứa con gái kia của ngươi thiếu chút nữa bị một đứa con gái còn lại giết chết, trong lòng ngươi có cảm giác gì?
Diệp Trọng nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng luôn có một cỗ vọng động muốn lập tức xông lên bẻ gãy cổ hắn, nhưng Diệp Trọng cũng biết chuyện này vốn không thể nào:
- Không có gì, nếu như đây là ý tứ của ông chủ, tôi không có bất kỳ lời oán hận!
- Ha ha ha ha…
Ông chủ lớn tiếng nở nụ cười, nhưng không hề có chút cảm giác cao hứng:
- Biết tại sao ta lại muốn làm như vậy không?
Diệp Trọng lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, không hề lên tiếng. Cả gian phòng có hai cửa sổ lớn đến sát mặt đất, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng từng góc tối trong gian phòng, nhưng lại không cách nào chiếu sáng địa phương ông chủ kia đang ngồi. Nơi đó tựa hồ vĩnh viễn đều có một bóng ma, đem trọn cái bàn của ông chủ bao phủ lại, kể cả người đàn ông ngồi sau bàn, làm cho người ta vĩnh viễn không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.
Thấy Diệp Trọng không có ý tứ muốn tiếp lời, ông chủ lại nói:
- Ngươi thật ra đã đoán đúng, là ta để cho Mị đi làm. Không tại sao cả, chỉ là vì cho nó một cơ hội, cho nó giúp mẹ nó xuất ra một hơi ác khí.
- Tại sao? Tại sao lại muốn để cho Mị đi?
Diệp Trọng thật sự không cách nào áp chế được lửa giận trong lòng:
- Hai người họ đều là con gái của tôi, ông lại tàn nhẫn như vậy?
- Đương nhiên!
Ông chủ lạnh lùng cắt đứt lời của Diệp Trọng:
- Bởi vì chỉ có một đứa là cháu ngoại của ta, mà đứa kia, bất quá là do đứa con rể đáng chết của ta ở bên ngoài cùng một người đàn bà nhân loại không biết liêm sỉ sinh ra nghiệt chủng. Chính là vì người đàn bà đáng giết ngàn đao kia, con gái của ta mới bị biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nghe được ông chủ nhắc tới con gái của hắn, Diệp Trọng thở dài một hơi:
- Tôi đã nói, tôi sẽ hết sức bồi đắp lại, nhạc phụ.
- Bồi đắp lại? Ngươi lấy cái gì bồi đắp lại? Là mạng chó của ngươi sao? Ngươi có thể đổi lại con gái của ta sao?
Trong lời nói của ông chủ mang theo một tia tức giận, nếu có người ở bên cạnh nhất định sẽ cảm thấy thật kinh ngạc, ông chủ xưa nay chưa từng có bất kỳ tâm tình dao động nào lại tức giận như thế.
- Tôi cũng đang suy nghĩ biện pháp đây, không phải tôi đều đang phối hợp với ông làm thí nghiệm sao?
Trong lòng Diệp Trọng ổn định lại chút tâm tình:
- Chỉ cần có thể giúp Thiển Tuyết sống lại, tôi có thể trả giá bất kỳ thứ gì, nhưng không bằng con gái của tôi, bất kỳ một đứa nào.
- Bất kỳ giá nào sao?
Ông chủ lại cười lạnh một tiếng:
- Vậy thì thật tốt, có một việc rất thích hợp cho ngươi đi làm.
- Chuyện gì?
Diệp Trọng có chút bận tâm, lão đầu trước mắt đã có chút không quá bình thường sẽ buộc hắn làm ra chuyện tổn thương tới Diệp Tiểu Manh.
- Là chuyện không liên quan tới con gái bảo bối của ngươi đâu!
Ông chủ tựa hồ xem thấu ý nghĩ của Diệp Trọng, tiện tay ném ra một trang giấy cho hắn:
- Đi tìm người đàn bà này!
Trang giấy lung lay phấp phới giữa không trung, chính xác bay tới trong tay Diệp Trọng.
- Nữ nhân này là ai?
Nhìn địa chỉ viết trên giấy, Diệp Trọng nhíu nhíu mày.
- Ngươi đi sẽ biết, có lẽ nàng có thể biết được phương pháp làm sao để một yêu quái có thể sống lại.
Ông chủ ngồi trong bóng tối, nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
- Biết rồi, tôi lập tức đi ngay!
Diệp Trọng cầm tờ giấy xếp lại, bỏ vào trong túi áo:
- Không có chuyện gì tôi ra ngoài trước.
- Không vội!
Ông chủ ngăn trở Diệp Trọng đang muốn rời đi:
- Ngươi còn được một tháng thời gian, một tháng sau ngươi hãy đi!
- Một tháng?
Diệp Trọng có chút kỳ quái:
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi còn cần một tháng thời gian để dưỡng thương!
Ông chủ còn chưa dứt lời, Diệp Trọng liền cảm giác giống như bị một cây chùy lớn đánh trúng bộ ngực, bay vọt ra ngoài.
- Khái khái…
Từ trên mặt đất miễn cưỡng bò dậy, Diệp Trọng nửa quỳ trên mặt đất, ho khan hai tiếng. Một tia máu tươi từ khóe miệng của hắn chảy ra, rơi xuống mặt thảm đắt tiền trải trên sàn nhà.
- Nhớ kỹ, Mị là cháu ngoại của ta, vô luận là người nào cũng không có tư cách xúc phạm tới nó!
Thanh âm ông chủ lạnh lùng vang lên, phảng phất như vừa làm ra một chuyện chẳng có gì quan trọng.
Diệp Trọng cố gắng đứng dậy, nhưng trong thân thể lại cảm thấy đau đớn như đao cắt, làm cho hắn không khỏi xuất mồ hôi lạnh. Hắn biết bản thân mình bị đả thương không nhẹ, loại thương thế này phải cần chừng một tháng mới có thể khỏi hẳn, đặc biệt là loại công kích mang theo ám kình như vậy, phải đem ám kình bài xuất ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Ngươi có thể đi rồi!
Nói xong ông chủ chậm rãi xoay người, không hề nhìn Diệp Trọng đang quằn quại trên mặt đất.
Diệp Trọng gắng gượng đứng dậy, lau máu tươi trên khóe miệng, lảo đảo tập tễnh đi ra khỏi gian phòng.
- Tiểu Tuyết của cha, Tiểu Tuyết của cha, rất nhanh, rất nhanh con sẽ trở lại trong vòng tay cha!
Nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài cửa sổ, trên mặt người đàn ông được gọi là ông chủ lộ ra một tia sầu bi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện