[Dịch]U Minh Trinh Thám- Sưu tầm
Chương 57 : Mỗi bên tự kích chiến
.
Mái tóc a Trạch dính đầy đất vàng cỏ dại, quái vật công kích không biết mệt mỏi làm cho nàng phải kiệt lực chống đỡ.
- Đồ đáng chết, không phải đã nói có nhân sĩ chuyên nghiệp sao? Tại sao đến bây giờ còn chưa đến?
A Trạch thở hổn hển mắng.
Diệp Tiểu Manh đứng cách nơi đó không xa, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhìn a Trạch thật nguy hiểm một lần lại một lần tránh thoát công kích, nhưng mình lại hoàn toàn không thể giúp được gì, trong lòng nóng nảy đến cực độ, nhưng lại không thể làm được gì.
Điện thoại di động vang lên, là dãy số của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh vội vàng nhận nghe điện thoại.
- Không cần nói gì hết, cẩn thận nghe kỹ mỗi một câu của tôi!
Thanh âm Lê bàn tử từ trong điện thoại truyền ra:
- Tôi đã phái năm con tiểu quỷ đi giúp cô, nhưng nếu như không có người chỉ huy bọn họ sẽ không tạo ra tác dụng gì lớn. Minh Diệu từng nói với tôi linh lực trên người cô rất mạnh, như vậy hiện tại chỉ đành dựa vào cô thôi.
- Tôi cần phải làm gì?
Nghe được mình có thể giúp đỡ, Diệp Tiểu Manh vội vàng hỏi.
- Tôi chỉ dạy cho cô làm sao sử dụng được linh lực của mình, bây giờ tôi nói cho cô biết khẩu quyết, một mình cô tự mình lĩnh ngộ!
Lê bàn tử đem một đoạn khẩu quyết thật nhiễu miệng nói cho Diệp Tiểu Manh nghe một lần.
A Trạch cúi đầu tránh thoát khai sơn đao chém ngang, nhưng vẫn chưa đủ nhanh, khai sơn đao mang theo tiếng gió chỉ lướt qua cách da đầu còn chưa tới năm ly, mang theo một mảnh tóc đen.
- Khốn kiếp, mái tóc của ta phải để rất lâu đó!
A Trạch vừa mắng vừa bày ra thức mở đầu Lôi quyết.
- Lôi!
Điện quang hiện lên, quái vật kia lại không hề bị chút tổn hại, a Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có được biện pháp gì.
- A…
Mắt thấy bạn tốt lại thật nguy hiểm tránh thoát công kích, Diệp Tiểu Manh cả kinh toát mồ hôi lạnh, khẩu quyết Lê bàn tử vừa nói nhất thời lại quên đi hơn phân nửa.
- Tâm vô tạp niệm, không cần lo cho những thứ khác, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của cô chính là học thuộc lòng khẩu quyết, ngu ngốc!
Lê bàn tử mắng to bên kia điện thoại.
- Phải phải, thật xin lỗi, xin nói lại lần nữa đi!
Mặc dù Diệp Tiểu Manh không thể bỏ qua được sự nguy hiểm của cô bạn thân, nhưng là vì có thể hỗ trợ, bèn nhắm chặt hai mắt chuyên tâm ghi nhớ khẩu quyết nhiễu miệng kia.
- Nhớ được chưa?
Lê bàn tử đem khẩu quyết thuật lại thêm một lần.
Diệp Tiểu Manh nhẩm lại trong điện thoại thêm một lần nữa, xác nhận mình không có nhớ lầm:
- Nhớ được, bây giờ tôi nên làm thế nào?
- Vừa rồi dạy cho cô là một phần trong Ngự Quỷ Thuật, năm tiểu quỷ của tôi sẽ đến rất nhanh, đợi đến khi bọn họ đến cô lớn tiếng niệm ra, để cho ngũ quỷ bày trận vây khốn huyễn nhân kia, đợi người tôi nhờ chạy đến. Mặc dù thời gian vây khốn nó không dài, nhưng hẳn là tới kịp, người nọ hẳn đã đến nơi rồi.
Lê bàn tử nói.
Tắt điện thoại, Diệp Tiểu Manh không ngừng nhẩm lại đoạn chú ngữ vừa học xong, sợ mình sẽ quên hết.
Năm đạo quang mang hiện lên, năm con tiểu quỷ hình thái khác nhau xuất hiện ngay trước mặt Diệp Tiểu Manh. Mặc dù biết do Lê bàn tử phái tới hỗ trợ, nhưng Diệp Tiểu Manh nhìn thấy năm tiểu quỷ có khuôn mặt còn dữ tợn hơn cả quái vật kia vẫn không nhịn được run rẩy lên.
- Hô…hô…
A Trạch không ngừng thở hổn hển, vô luận là thể lực hay linh lực đều đã đến cực hạn, nàng cảm giác mình đứng ngồi cũng không yên, toàn thân không còn chút sức lực nào làm đôi chân nàng không ngừng run rẩy.
Công kích của a Trạch đối với quái vật căn bản không có chút tổn thương, có lẽ cảm giác cô gái luôn công kích nó không ngừng cũng không hề có gì uy hiếp, quái vật cũng không tiếp tục để ý tới a Trạch đang đứng một bên thở hổn hển, kéo rìu đi về hướng trường học.
- Khốn kiếp, làm như ta không tồn tại sao!
A Trạch biết phải ngăn nó đi tới, nếu không chẳng những sẽ là vấn đề náo loạn, còn có thể bồi thêm tính mạng của những sinh viên vô tội.
Hít sâu một hơi, a Trạch vận khởi linh lực không còn thừa thãi được bao nhiêu trong thân thể, băng kiếm trên tay phải lại ngưng kết ra thêm lần nữa. Nếu Lôi quyết không có tác dụng gì đối với con quái vật này, như vậy không thể làm gì khác hơn là dùng chiêu này tới trì hoãn nó thêm một ít thời gian mất rồi.
- A…
A Trạch rống to xông về phía con quái vật đang đưa lưng về phía nàng, toàn bộ lực lượng đều ngưng kết ở trong một kích này, vừa bổ xéo xuống, băng kiếm liền chém vào eo ếch con quái vật kia.
- Hống…
Tiếng vọng gào thét của quái vật quanh quẩn trong bầu trời đêm, một kích ngưng tụ tất cả lực lượng của a Trạch rốt cục cũng làm cho nó cảm nhận được đau đớn.
A Trạch chém một kiếm chỉ xuyên vào mười mấy cm ngắn ngủi, cũng không còn cách nào tiếp tục chém sâu vào. Quái vật kia quay đầu lại nhìn a Trạch, trong mắt tràn đầy tức giận. A Trạch nhìn thấy không ổn, muốn thu hồi băng kiếm đâm vào trong thân thể nó, nhưng lại phát hiện làm sao cũng không thể thu hồi.
Quái vật hé ra miệng rộng, xoay người huy lên chiếc rìu hung hăng bổ tới, A Trạch không cách nào rút được tay phải còn kẹt trong thân thể quái vật, đối mặt với lưỡi rìu ngày càng tới gần chỉ có thể nhắm nghiền hai mắt lại.
- Bày trận!
Theo từng tiếng quát to, a Trạch mở mắt, lưỡi rìu vừa tới cách đầu nàng chừng vài cm liền bị một mảnh thanh quang đánh ngược trở về, mang theo một mảnh tia lửa. Thừa dịp cơ hội này, a Trạch thả ra linh lực bỏ qua băng kiếm còn kẹt bên trong cơ thể quái vật lăn nhanh về phía sau.
Một mảnh màn sáng màu xanh vây quanh quái vật, a Trạch ngồi dưới đất nhìn lên, có năm tiểu quỷ thân phiếm thanh quang đang cố gắng duy trì tấm màn sáng kia.
- A Trạch, cô không sao chứ?
Diệp Tiểu Manh vội vàng chạy tới đỡ a Trạch đứng dậy.
- Đây là do cô làm sao?
A Trạch ngây người nhìn quỷ trận trước mắt hỏi.
- Mới học được, bạn của Minh Diệu vừa dạy cho tôi!
Diệp Tiểu Manh ngắn gọn trả lời câu hỏi của cô bạn.
Ngũ Quỷ Trận này mặc dù do năm tiểu quỷ bố trí thành, nhưng lại tiêu hao linh lực của người chỉ huy là Diệp Tiểu Manh, điều này làm cho nàng không dám quá mức phân tâm.
Diệp Tiểu Manh không ngừng niệm chú ngữ vừa học được từ Lê bàn tử, không dám có một tia khinh thường, nhưng trong thân thể có loại cảm giác như bị rút hết khí lực làm nàng vô cùng khó chịu.
A Trạch tập tễnh đi qua một bên, ngồi trên bãi cỏ nhắm hai mắt lại bắt đầu khôi phục linh lực đã tiêu hao quá độ, trước khi nhân sĩ chuyên nghiệp gì đó đến, không thể có một chút lòng khinh thường, có thể kéo dài thêm một phút đồng hồ sẽ có thêm một phần hi vọng.
Quái vật kia bị khốn trụ bên trong màn sáng, vừa gào thét vừa không ngừng công kích màn sáng đang vây khốn nó, khiến nó nổi giận, hai tay không ngừng huy vũ đập vào màn sáng liên tục lay động chập chờn như sóng nước.
Mỗi một lần quái vật công kích vào màn sáng, giống như đánh vào trong lòng Diệp Tiểu Manh, từng đợt đau đớn và buồn nôn làm cho nàng không khỏi nhíu mày, nhưng nàng vẫn cố gắng chống cự nhẫn nhịn, không ngừng lẩm bẩm chú ngữ mà Lê bàn tử dạy cho nàng.
- Này này, lần này ngươi tới là để thu thập còn quái vật kia a, hai cô bé sắp không chịu được nữa rồi đó!
Lưu Thiên Minh vừa nhẹ nhàng tránh né Phạm Đồng công kích, vừa mỉa mai:
- Không bằng ngươi quay về luyện thêm hai năm, ta có thể chờ ngươi, dù sao ta có chính là thời gian.
- Có cái gì có thể so sánh với việc giết người càng làm cho ta thêm cao hứng đâu này?
Phạm Đồng nghiêng đầu tránh thoát công kích mang theo kim sắc quang mang của Lưu Thiên Minh, nhảy hai bước về phía sau, từ trong ba lô lấy ra một cung nỏ:
- Chỉ cần có thể giết ngươi, chết mấy người thì có là gì!
- Lời này thật không giống như lời người của Phạm gia nói chuyện đi!
Lưu Thiên Minh cười lạnh:
- Xem ra ngươi thật sự không thành khí mất rồi!
- Vậy sao, vậy thì người không thành khí này hôm nay phải giết chết ngươi ngay chỗ này!
Phạm Đồng giơ lên cung nỏ, đầu mũi tên trên cung nhuộm chút màu đen.
- Ở đầu mũi tên thoa máu chó mực sao?
Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính viền vàng:
- Chiêu này trước kia từng có người dùng qua rồi, bất quá người chết không phải là ta!
- Vậy sao, lần này thì không nhất định!
Phạm Đồng nhấn nút, mũi tên mang theo tiếng gió rít bắn về phía Lưu Thiên Minh.
Lưu Thiên Minh chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu liền tránh thoát mũi tên công kích:
- Ta vốn tưởng rằng sau ba mươi năm, ngươi có chút tài nghệ, không nghĩ tới lại dùng những trò xiếc già cỗi này.
Lời còn chưa dứt, trước mắt Phạm Đồng liền mất đi tung tích của Lưu Thiên Minh. Kinh nghiệm nhiều năm săn giết quái vật mang đến cho hắn trực giác cảm nhận nguy hiểm cứu hắn một mạng. Trong nháy mắt vừa mất đi mục tiêu, Phạm Đồng liền lăn một vòng sang bên phải, quả đấm mang theo kim sắc quang mang đánh thẳng vào địa phương hắn vừa mới đứng, đem một thân cây thô chừng miệng chén đánh thành mảnh vỡ.
- Đến đây đi, đến đây đi, cho ta xem xem rốt cục ngươi có thể làm được tới trình độ gì!
Lưu Thiên Minh liên tục công kích không ngừng làm Phạm Đồng ứng phó thật mệt mỏi, động tác của Lưu Thiên Minh vượt xa người thường làm cho hắn không cách nào xác định Lưu Thiên Minh tiếp theo sẽ công kích vào nơi nào, chỉ có thể dựa vào nhạy cảm về nguy hiểm vượt xa người thường mà né tránh không ngừng.
Ở bên sân vận động cách đó không xa truyền đến thanh âm cây cối sụp đổ, nhưng Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch lại không cách nào phân tâm đi chú ý, màn sáng màu xanh vây khốn quái vật càng lúc càng ảm đạm, phảng phất như tùy thời đều sẽ biến mất.
Phạm Đồng không ngừng thay đổi vị trí, thỉnh thoảng lại bắn ra một mũi tên, nhưng lại không hề nhìn thấy được bóng người, mũi tên bắn ra cũng không trúng mục đích ghim lên trên cây.
Phạm Đồng thở hổn hển, từ thợ săn trong nháy mắt biến thành người bị săn, tư vị này tuyệt không dễ chịu chút nào.
- Chịu đựng một chút, còn hai nơi!
Phạm Đồng lại lần nữa tránh thoát công kích của Lưu Thiên Minh, hướng phía nam bắn ra hai mũi tên.
- Ngươi đang bắn đi nơi nào đó, thùng cơm tiểu tử!
Thanh âm mang theo vẻ châm biếm giễu cợt cua Lưu Thiên Minh từ phía sau hắn vang lên:
- Có lẽ ta nên lập tức vặn gãy cổ của ngươi, cho ngươi đi đoàn tụ cùng người nhà của ngươi!
Bàn tay lạnh như băng phất qua cổ Phạm Đồng, Phạm Đồng còn chưa kịp sợ hãi, trong nháy mắt rút ra một thanh đao dài bên hông xoay người chém ra phía sau, nhưng chỉ chém trúng được không khí, thân ảnh Lưu Thiên Minh lại biến mất không còn nhìn thấy.
Phạm Đồng ném trường đao, chạy vào trong rừng cây, không ngừng thay đổi vị trí. Cho tới khi chạy tới trước một gốc cây thô to như thân người mới dừng lại, đề phòng nhìn vào rừng cây tối đen phía trước.
Lưu Thiên Minh trong một thân áo trắng chậm rãi từ trong bóng tối đi về hướng Phạm Đồng:
- Sao vậy, chạy đã mệt muốn nghỉ ngơi một chút sao? Ta có thể cấp thời gian cho ngươi.
- Người cần nghỉ ngơi là ngươi!
Phạm Đồng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Tiếng nói vừa dứt, cây cối bốn phía nhấp nháy lên bạch sắc quang mang, một trận pháp hình dạng
tám góc vây kín Lưu Thiên Minh bên trong.
Lưu Thiên Minh vươn tay, chạm trúng tia sáng trận pháp vây khốn hắn, chỉ vừa nhẹ nhàng chạm tới bàn tay liền toát ra làn khói, trong không khí tràn ngập mùi vị thịt bị nướng cháy.
- Dùng tên nỏ đem phù chú xuất lên trên cây tạo thành Phục Ma Trận sao? Xem ra ta nên khích lệ ngươi một chút!
Lưu Thiên Minh đẩy gọng kính viền vàng, trong giọng nói không hề có chút bối rối, phảng phất như người bị khốn trụ không phải là hắn mà là Phạm Đồng.
- Mặc dù năng lực của ngươi còn thiếu một chút, nhưng ở một ít phương diện thông minh thế này vẫn còn có chút thiên phú.
- Hắc hắc, ngươi cứ gượng chống đi!
Phạm Đồng có chút đắc ý:
- Xem ta làm sao thu thập ngươi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện