[Dịch]U Minh Trinh Thám- Sưu tầm
Chương 52 : Tìm kiếm đầu mối
.
- À, tư liệu mà cô muốn đều nằm ở đây.
Quản lý thư viện liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, mặc dù nghiên cứu thật lâu đã xác định thẻ sinh viên của nàng không phải là hàng nhái, nhưng trong lòng nhân viên quản lý vẫn không muốn tin tưởng cô bé có bề ngoài như học sinh trung học đệ nhất cấp chính là sinh viên đại học.
Diệp Tiểu Manh cũng không quan tâm để ý tới ánh mắt kỳ quái của nhân viên quản lý, chỉ nhìn đống tài liệu ố vàng thật dầy cùng vô số tro bụi bao phủ cũng đã đủ làm cho nàng cảm thấy vô cùng nhức đầu.
- Này…
Diệp Tiểu Manh cảm giác trên trán mình đã toát mồ hôi:
- Chẳng lẽ không có lưu trong máy vi tính sao…
- Nếu như cô có thời gian, tôi không ngần ngại cô đem những tài liệu này lưu vào trong máy vi tính, tôi sẽ xin thêm học phần cho cô.
Nhân viên quản lý đưa mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, bộ dạng đứng nói chuyện không đau thắt lưng của hắn làm Diệp Tiểu Manh rất muốn giẫm lên mấy đạp trên mặt của hắn.
- Hô…A Trạch ơi, cô thật sự tìm cho tôi một công việc vô cùng dễ dàng nha!
Diệp Tiểu Manh đưa mắt nhìn đống báo chí ố vàng đầy bụi trước mặt ngẩn người. Theo lời nói của nhân viên quản lý, từ sau khi trường học được xây dựng cho tới hôm nay, toàn bộ hồ sơ tư liệu về trường đều được cất giữ tại nơi này.
Diệp Tiểu Manh kiễng chân rút một phần báo chí bên trên hung hăng ném lên bàn, lại không nghĩ rằng bụi bặm bay đầy khiến cho nàng bị sặc ách xì một trận không ngừng.
- Năm 1956, ông trời già, ông giết con đi!
Diệp Tiểu Manh vừa nhìn thấy thời gian ghi trên báo liền có cảm giác khóc không ra nước mắt.
- Hắt xì!
Kẻ cơ bắp sắc mặt tái nhợt đang đứng trong bụi cỏ công viên cũng hắt xì một tiếng thật lớn.
- Lại có người kêu gọi ta sao…
Kẻ cơ bắp nhìn lên bầu trời xanh lam, lại cúi đầu lần nữa:
- Bỏ đi, chuyện trước mắt vẫn quan trọng hơn. Ừ…ngày hôm qua ăn thịt nướng kia nhất định không được tươi…
- Cưng ơi, chúng ta ngồi ở đây một chút đi!
Một đôi tình lữ trẻ tuổi đi tới, ngồi trên ghế dài trong công viên.
- Mệt mỏi quá, em đã nói đi tiệm, anh lại đòi tới công viên, đi tới đi lui cũng không có gì vui vẻ.
Nữ sinh vừa xoa bàn chân mang giày cao gót, vừa không ngừng oán giận bạn trai ngồi bên cạnh.
- Luôn đi tới loại địa phương khói thuốc chướng khí mù mịt như vậy không có lợi cho sức khỏe đâu em.
Nam sinh giúp nữ sinh xoa bóp bàn chân:
- Ra bên ngoài trời nhiều một chút, không khí tốt, còn có thể rèn luyện thân thể một chút.
- Không khí tốt gì chứ, em cứ có cảm giác có mùi hôi thối đâu đây…
Nữ sinh cau mày đưa tay phe phẩy lỗ mũi.
- Em vừa nói như thế…anh tựa hồ cũng ngửi thấy…
Nam sinh hít hà chung quanh:
- Chẳng lẽ ở gần đây có phân chó sao, sao lại thối như vậy!
- Thật thối a, hình như từ phía sau truyền tới!
Nữ sinh đứng dậy nhìn ra sau lưng.
- Hai vị, xin hỏi có giấy không, tôi quên mang theo.
Trong bụi cỏ sau lưng chiếc ghế dài lộ ra một gương mặt đàn ông tràn đầy dữ tợn.
- A…
Đôi tình lữ sửng sốt một thoáng, sau đó tiếng thét chói tai của nữ sinh kia vang dội lên tầng mây.
- Thật là, không phải chỉ là mượn tờ giấy thôi sao, phản ứng lớn tới như vậy.
Kẻ cơ bắp bưng kín lỗ tai, tiếng thét kia thật sự quá chói tai rồi.
- Bỏ đi, xem bộ dạng này thật không thể đợi được gió hong khô hay đợi được có thêm người đến, đành dùng ngón tay thôi.
- Chuyện gì chuyện gì…
Tiếng thét chói tai của nữ sinh đưa tới không ít người.
- Xảy ra chuyện gì?
- Có…có một biến thái ở trong bụi cây…
Nữ sinh nhắm mắt lại chỉ vào lâm viên.
- Hay, lại có người dám rình rập nơi này, bắt hắn ra đưa tới cảnh sát.
Mấy ông bà lão đi bộ trong công viên đầy chính nghĩa vẹt ra bụi cây, nơi đó làm gì còn có bóng người nào, chỉ có một bãi phân sềnh sệch màu vàng tản ra mùi hôi thối.
…
Hỏi qua nhiều người, rốt cục a Trạch ở trong vườn trường tìm được hai nữ sinh theo lời kể của An Thanh. Trên mặt hai nữ sinh cũng không có chút thần thái gì, tựa hồ vừa bị đả kích.
- Xin hỏi có việc gì thế?
Nữ sinh tóc ngắn nhìn thấy a Trạch mở miệng hỏi.
- Hai người là người tổ chức Thần Hi Thanh Lam, Nhã Tĩnh cùng Bạch Tình sao?
Câu hỏi của a Trạch thật gọn gàng dứt khoát.
- Đúng vậy, nhưng Thần Hi Thanh Lam đã giải tán, cho nên chúng tôi không còn thu nhận thành viên mới nữa.
Bạch Tình nghĩ a Trạch là sinh viên mới muốn gia nhập xã đoàn tham gia náo nhiệt, nói xong liền lôi kéo Nhã Tĩnh muốn rời đi.
A Trạch ngăn cản hai người:
- Hai cô hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn gia nhập xã đoàn, tôi chính là thành viên của xã đoàn này.
- Tới rút lui sao? Được rồi, cô đi tìm vị niên trưởng lần trước giao tiền lấy lại tiền là được rồi, chúng tôi còn có việc.
Bạch Tình không chút tinh thần lôi kéo cô bạn thân muốn bỏ đi.
- Không!
A Trạch lại ngăn cản hai người thêm lần nữa.
- Tôi cũng không phải muốn tới xin rút lui.
- Vậy cô muốn tới làm gì, đến nhìn xem chúng tôi xấu mặt sao?
Nhã Tĩnh vốn chưa nói chuyện lại giống như bệnh tâm thần hô to, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở:
- Chúng tôi cũng không muốn… ô ô…chúng tôi chẳng qua chỉ là thêu dệt chút chuyện xưa mà thôi… là Văn Hạo không nên mang theo hai nữ sinh kia đi tới ký túc xá cũ, không quan hệ gì tới chúng tôi.
Bạch Tình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bạn, cố gắng để bạn mình tỉnh táo lại.
- Rốt cục cô muốn làm gì?
Bạch Tình lạnh lùng nhìn a Trạch:
- Nếu như là muốn cười nhạo chúng tôi, xin cứ xếp hàng, hôm nay còn chưa tới phiên cô đâu.
- Tôi muốn biết chân tướng.
A Trạch lấy ra huy chương nhận được lúc đăng ký gia nhập xã đoàn.
- Làm một đoàn viên, tôi có quyền lợi được biết chân tướng.
- Cô có quyền lợi, nhưng chúng tôi không có nghĩa vụ!
Bạch Tình tức giận cắt đứt lời a Trạch, theo nàng xem ra a Trạch chẳng khác gì những người tới đây để hỏi thăm tin tức bát quái.
- Khác nhau, tôi cùng họ khác nhau!
A Trạch lắc đầu:
- Tôi có thể trợ giúp các cô.
- Không cần!
Bạch Tình lại cắt đứt lời a Trạch lần nữa:
- Cách chúng tôi xa một chút!
Nói xong liền lôi kéo Nhã Tĩnh đang khóc bước nhanh rời đi.
- Chẳng lẽ các cô không muốn biết chân tướng sự tình sao?
A Trạch đứng phía sau hai người hô to:
- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy, bỏ mặc hai cô bé kia chết như vậy sao, chẳng lẽ các cô muốn có thêm nhiều người vô tội chết đi sao?
- Vậy thì thế nào, cô lại có biện pháp gì?
Nhã Tĩnh mang theo thanh âm khóc nức nở nhìn a Trạch hô to:
- Cảnh sát cũng tra xét không được chuyện gì đã xảy ra, chỉ bằng một học sinh như cô lại có thể làm được gì?
A Trạch chậm rãi đi về hướng hai người, lắc đầu:
- Tôi cũng không phải sinh viên bình thường!
A Trạch đi tới trước mặt hai người, hít sâu một hơi, yên lặng điều động linh lực mới khôi phục lại không được bao nhiêu, một tầng băng mỏng bao trùm, a Trạch duối bàn tay phải trước mặt hai người, tầng băng càng ngày càng dày, dần dần tạo thành một băng kiếm nho nhỏ.
- Cô…
Cảnh tượng trước mắt lại hai người cả kinh nói không ra lời.
- Bên trong ký túc xá cũ kia đúng là có chút đồ vật siêu tự nhiên, nếu như không xử lý nó sẽ có càng nhiều sinh viên vô tội bị thương tổn.
A Trạch thu hồi băng kiếm, trước mặt hai người vẫn là bàn tay sạch sẽ trắng nõn, phảng phất như chuyện vừa xảy ra cũng chỉ là ảo giác mà thôi:
- Cho nên tôi muốn biết chuyện đã xảy ra, cặn kẽ quá trình, các cô biết bất cứ tình báo gì đối với tôi mà nói đều có trợ giúp, hiểu được chưa?
Bạch Tình cùng Nhã Tĩnh ngơ ngác đứng nơi đó, gật đầu, đại não tựa hồ còn chưa khôi phục lại thanh tỉnh.
- Bây giờ đem những gì hai cô biết nói cho tôi biết.
A Trạch lôi kéo hai người còn sững sờ tìm một góc vắng không người.
- Cô muốn nói…ký túc xá cũ kia thật sự có quỷ…mà cô là người bắt quỷ?
Nhã Tĩnh nói chuyện có chút lắp bắp, dù sao chuyện trước mắt so sánh với chuyện nhìn thấy quỷ còn khó tin hơn nhiều.
- Đúng, cô có thể hiểu như vậy.
A Trạch gật đầu:
- Tôi muốn biết toàn bộ.
- Để tôi nói đi!
Bạch Tình thoáng suy nghĩ lại mọi chuyện, bắt đầu kể lại cho a Trạch nghe chuyện ba người bọn họ lần đầu tiên đến ký túc xá.
- Theo cô nói, văn chương trên bbs là do ba người tự viết ra, các vị nhìn thấy quỷ bất quá chỉ là trò đùa dai của người khác mà thôi sao?
Nghe xong lời nói của Bạch Tình, a Trạch cảm thấy càng ngày càng khó hiểu.
- Đúng vậy, lúc ấy chúng tôi tuy rằng thật sự sợ hãi, chật vật chạy trốn khỏi ký túc xá. Nhưng sang ngày thứ hai bọn họ cười nhạo chúng tôi, nói chúng tôi nhát gan, bị bọn họ trêu cợt, chúng tôi mới biết được nguyên lai con quỷ mà chúng tôi nhìn thấy, bất quá chỉ do bọn họ bày nơi đó để cố ý làm chúng tôi hoảng sợ.
Nhã Tĩnh gật đầu.
- Vậy bài văn thì sao? Tại sao phải viết ra bài văn như vậy?
A Trạch hỏi.
- Là Văn Hạo viết, hắn là người rất sĩ diện, dĩ nhiên không chịu được tư vị bị cười nhạo, cho nên hắn nghĩ biện pháp viết ra bài viết như thế, đem giả dối nói thành lời thật, như vậy sẽ không có người tiếp tục cười nhạo chúng tôi.
Bạch Tình giải thích:
- Dù sao đều là người trẻ tuổi, ngoài cuộc sống học tập khô khan cũng thích có một chút chuyện kích thích, đối với truyền thuyết về quỷ thần yêu quái cũng tình nguyện tin tưởng là thật sự.
- Cô nói toàn bộ bài viết đều do mấy người bịa đặt ra?
Cũng là giả dối? Bao gồm thân phận của con quỷ, thủ đoạn gì gì đó?
A Trạch nghe xong có chút ngoài ý muốn.
- Cũng là giả dối!
Nhã Tĩnh gật đầu:
- Cũng do Văn Hạo nghĩ ra được, còn có một ít là do mọi người tưởng tượng ra tới, Văn Hạo cảm thấy rất tốt nên lại tăng thêm vào.
- Vậy tại sao các cô lại muốn xây dựng một xã đoàn như vậy, còn tổ chức hoạt động đến ký túc xá cũ thám hiểm?
A Trạch hỏi.
- Là Văn Hạo nói, bởi vì bài viết trên bbs có rất nhiều người thích xem, rất nhiều người nguyện ý tin tưởng đó là thật, cho nên Văn Hạo mới nói chúng tôi nên xây dựng một xã đoàn, đem những người nguyện ý tin tưởng bài viết trên bbs tập hợp lại, như vậy có thể được danh lợi song thu. Lúc trước chúng tôi cũng từng tổ chức qua hoạt động thám hiểm hai lần như thế, nhưng không bị phát sinh chuyện gì, nhưng không nghĩ ra lần này lại xảy ra chuyện. Hiện tại Văn Hạo cũng rất sợ hãi, không biết nên làm sao, vì thế tự giam mình trong phòng ngủ không dám đi ra.
Bạch Tình hồi đáp.
- Lúc trước từng đi qua? Chuyện gì cũng không phát sinh?
A Trạch càng ngày càng hồ đồ:
- Như vậy đoạn phim kia cũng do các cô làm giả ra sao?
- Không, đoạn phim kia không quan hệ gì tới chúng tôi cả.
Nhã Tĩnh lắc đầu:
- Đoạn phim kia là do lúc ấy tôi đánh cuộc cùng mấy nam sinh đi quay chụp, sau đó bọn họ lại nói nhìn thấy quỷ, còn đem đoạn phim cho chúng tôi xem, kết quả bên trong không thấy gì cả, Văn Hạo còn báo thù cười nhạo họ là tiểu quỷ nhát gan.
- Những người từng cười nhạo các cô sau khi nhìn thấy các cô lại nổi danh, lại cũng đến ký túc xá thám hiểm, hơn nữa còn nói là thấy quỷ, bị các cô cười nhạo, đây căn bản thật nói không thông, chỉ có thể nói ba người kia đích thực đã nhìn thấy thứ gì đó.
A Trạch cau mày cắn móng tay:
- Xem ra tôi còn phải hỏi ba người kia một chút!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện