[Dịch]U Minh Trinh Thám- Sưu tầm
Chương 37 : Phòng ngầm dưới đất
.
- Vào đi, nơi này là nhà tôi.
Chuck mở cửa phòng ra.
Đây là một biệt thự, không vắng vẻ nhưng tuyệt đối thanh tĩnh, tòa lầu hai tầng được trang trí thật thanh nhã, từ cánh cửa sổ lớn có thể nhìn thấy được những cơn sóng bạc đầu vỗ bờ nơi biển xa.
- Ngôi nhà không tệ, xem ra anh sinh hoạt ở đây rất tốt.
Ada vào nhà đánh giá chung quanh.
- Cũng không tệ lắm phải không? Tôi mới vừa mua lại, lúc trước vì chủ nhà cần tiền gấp nên bán thật rẻ cho tôi.
Chuck đi tới quầy rượu mở tủ:
- Muốn uống gì không?
- Tùy tiện là được rồi.
Ada ngồi cạnh quầy rượu, nhìn Chuck có chút do dự lựa chọn rượu bên trong.
Cảm giác được ánh mắt Ada đang nhìn chăm chú, Chuck cười cười:
- Đừng để ý, những loại rượu này cũng do chủ nhà lưu lại, tôi cũng không quá quen thuộc.
- Không sao!
Ada nhìn Chuck cười cười:
- Không bằng chúng ta uống rượu Whisky đi.
Chuck nhướng mày huýt sáo một tiếng:
- Thật không đơn giản, phụ nữ thích uống rượu Whisky cũng không phải là người tầm thường.
- Tôi chưa từng nói tôi là người bình thường a!
Nụ cười trong mắt Ada càng ngày càng đậm.
Chuck từ trong tủ rượu lấy ra chai Johnnie Walker, bỏ đá vào ly rót ra hail y, đưa Ada một ly. Ada cầm ly rượu, ngón tay mềm mại chạm nhẹ trên lưng bàn tay làm trong lòng Chuck ngứa ngáy.
- Cạn ly!
Ada đem ly rượu Whisky uống một hơi cạn sạch, nhìn chất rượu màu vàng tươi chậm rãi chảy vào đôi môi tràn đầy hấp dẫn của cô gái xinh đẹp trước mắt, tâm thần Chuck không khỏi nhộn nhạo, ngây ngốc nhìn đôi môi đỏ mọng của Ada, trong đầu trống rỗng.
- Uống hết đi!
Ada đặt ly xuống, thấy Chuck còn chưa uống, dùng giọng nói mang theo vẻ ra lệnh.
- A, thật xin lỗi, tại vì cô thật đẹp, tôi nhìn đến thất thần thôi!
Nghe được lời nói của Ada, Chuck giống như từ trong mộng mới tỉnh, một hơi uống cạn sạch ly rượu.
- Anh nói tôi xinh đẹp sao?
Ánh mắt Ada phát ra lực lượng đầy mị hoặc.
- Xinh đẹp!
Chuck không khỏi nuốt nước bọt:
- Tôi chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như cô cả.
- Ha ha ha ha…
Ada phảng phất như nghe được chuyện buồn cười, lớn tiếng cười lên, bộ ngực đầy đặn nhảy lên theo tiếng cười, trêu chọc thần kinh Chuck.
- Tốt lắm, chúng ta uống thêm một ly!
- A, được!
Đầu óc Chuck cơ hồ không thể suy nghĩ, chẳng qua chỉ máy móc phục tùng mệnh lệnh của Ada.
Không biết qua bao lâu, Chuck cảm giác đầu mình có chút trướng lớn.
- Cô thật sự là một cô gái rất tuyệt, tôi rất hài lòng, tôi muốn giữ lại cô, cho dù có đàn bà mới cũng sẽ không ăn rụng cô đâu.
- Nga?
Ada tựa hồ cũng không quá thanh tỉnh, nửa người gục trên quầy bar, lộ ra khe rãnh sâu không thấy đáy giữa hai bầu ngực, làm cho người ta hoa mắt thần mê:
- Anh có rất nhiều đàn bà sao?
- Dĩ nhiên, hắc hắc…
Vẻ mặt Chuck đắc ý:
- Mỗi lần tôi đến câu lạc bộ đêm cũng sẽ có vô số con mồi xông vào trong lòng tôi.
- Vậy sao? Xem ra anh rất được hoan nghênh!
Ada mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.
- Đó là dĩ nhiên, những tiện nhân kia vừa nhìn thấy tôi, đều hận không được lập tức lột sạch quần áo nằm lên giường để cho tôi cắm vào. Không nghĩ tới đàn bà bây giờ đã phóng đãng không chịu nổi đến như thế, những người này sống trên thế giới đã không còn giá trị tồn tại nữa.
Chuck nói chuyện đã không mấy rõ ràng.
- Nga? Còn tôi thì sao? Tôi cũng là đàn bà phóng đãng, anh không thích sao?
Ada kề sát bên tai Chuck nhẹ nhàng nói, hơi nóng thổi ra làm lỗ tai Chuck ngưa ngứa, không biết bởi vì rượu hay do thật sự quá hưng phấn, lỗ tai Chuck trở nên đỏ bừng.
- À, tôi chính là thích đàn bà phóng đãng như cô, cô khác với bọn họ, bởi vì cô xinh đẹp hơn họ.
Chuck liếm liếm đôi môi, bộ dạng như chỉ hận không thể lập tức đem Ada nuốt chửng vào bụng.
- Ha ha ha…
Ada xảo diệu tránh né bàn tay Chuck muốn sờ soạng mình.
- Muốn tôi sao? Vậy đầu tiên anh phải chuốc say tôi đã, nếu không tôi sẽ phản kháng đó.
- Chúng ta uống tiếp thôi!
Chuck cảm giác máu tràn xuống thân dưới, công phu trêu chọc người của cô gái này quả thật so sánh với yêu tinh càng thêm lợi hại.
Hai người tiếp tục uống từng ly rượu mạnh, Chuck cảm giác toàn thế giới giống như đều đang chao đảo.
- Uy…
Ada vươn ra ngón giữa trắng nõn nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, Chuck liền đưa đầu qua.
- Nơi này của anh có gian phòng nào cho dù lớn tiếng gọi cũng không có người nghe thấy hay không?
Ada nhẹ nhàng nói bên tai Chuck.
- Ân?
Câu hỏi của Ada làm cho Chuck cảm thấy lập tức đại công cáo thành:
- Đi tới phòng tôi đi, bốn phía nơi này rất ít người, không có ai nghe được.
Ada chẳng qua là lắc đầu, vẫn nhẹ nhàng rỉ tai Chuck:
- Tôi sẽ gọi rất lớn tiếng, hơn nữa tôi không thích làm ở chỗ bình thường. Nơi này của anh có địa phương nào không thể công khai hay không, tôi thích bị còng hay bị treo lên, như vậy tôi mới dễ dàng hưng phấn.
- Có có…
Chuck vội vàng gật đầu:
- Căn phòng dưới đất của tôi đều có những vật này, nhưng tôi muốn đi xuống dưới thu thập lại một chút đã. Cô chờ tôi đi!
Chuck vội vội vàng vàng đứng dậy, loạng choạng đi ra khỏi quầy rượu.
- Thời gian hẳn đã đến lúc đi.
Ada nhìn vào đồng hồ trên tay.
Có thể do uống quá nhiều, Chuck đi chưa được hai bước liền đâm đầu vào ghế sô pha bên cạnh, cất lên tiếng ngáy khò khè.
Ada từ trong túi xách tùy thân mở ra một bình nhỏ, cẩn thận đậy chặt lại bỏ vào trong túi, lại lấy ra thêm một bình nhỏ đưa lên mũi ngửi ngửi, hắt xì thật lớn, hai mắt vốn mê ly lại trở nên thanh tỉnh trở lại lần nữa.
- Hô, xem ra lực nhẫn nại của yêu vật này so với những con yêu khác cường đại hơn rất nhiều, chậm thêm một hồi chỉ sợ cả bản thân mình cũng không thể chống đỡ. Trở về phải yêu cầu người trong hiệp hội đổi lại chút tễ thuốc mới được.
Ada lắc lắc đầu, cố gắng khiến cho mình thanh tỉnh lại.
Ada đi về hướng phòng ngủ của Chuck tìm kiếm, ở bên dưới phòng kho nhỏ nằm dưới thang lầu, tìm được một tấm ngăn không dễ dàng phát giác, xuyên thấu qua tấm ngăn có thể mơ hồ ngửi thấy được mùi máu tanh.
- Nhất định là ở trong này rồi!
Ada dùng sức kéo ra vách ngăn, một mùi tanh hôi khiến người ta nôn mửa ập vào mặt, Ada không khỏi bịt lỗ mũi lui ra sau mấy bước.
- Thật buồn nôn quá đi, quả nhiên Centaur (Nhân Mã) cũng không phải là yêu quái gì cao quý, còn làm ra bộ dạng như mình rất hào hoa phong nhã, làm cho người ta cảm thấy thật buồn cười.
Ada từ trong túi lấy ra một bình nhỏ, đặt dưới mũi ngửi ngửi.
- Chờ ta làm rõ ràng trạng huống mới đi lên thu thập ngươi!
Ada đá lên người Chuck, dọc theo bậc thang đi xuống căn phòng dưới đất.
Trong tầng hầm mờ mờ tối đen một mảnh, ngoại trừ mùi máu tươi còn có mùi vị của phân ngựa, Ada cau mày cẩn thận đi tới, dọc theo vách tường tìm kiếm công tắc mở đèn.
- A, tìm được rồi, ở chỗ này.
Tay của Ada rốt cục mò được công tắc, nàng vừa định mở đèn lại nghe được nơi góc tường truyền ra thanh âm sột sột soạt soạt.
- Không phải có gián đi, con chuột thì còn đỡ hơn một chút a.
Ada vốn sợ gián, liền nhắm mắt lại cầu nguyện trong lòng:
- Là chuột không phải gián, là chuột không phải gián…
- Ba!
Một tiếng vang, đèn sáng, Ada mở mắt, một chiếc lồng tre khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt nàng, bên trong lồng tre có ba cô gái thân thể trần truồng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ada, đang núp trong góc lồng tre lạnh run, trên thân thể vốn trắng nõn lại hiện đầy vết thương.
- Còn có người may mắn sống sót sao, xem ra vận khí của các cô thật không tệ!
Ada ngồi chồm hổm xuống, muốn trao đổi với mấy cô gái bị nhốt trong lồng tre, nhưng bọn họ chỉ núp ở tận góc lồng, không nói câu nào, trong mắt tràn đầy nước mắt nhưng cố nén không khóc thành tiếng, ôm cứng nhau không ai để ý tới Ada.
- Xem ra đều bị kích thích không nhẹ a!
Ada đứng dậy nhìn quanh căn phòng ngầm dưới đất, cảm giác có chút muốn nôn mửa.
Trên mặt đất hiện đầy máu tươi khô khốc, ở góc tường có một bàn ăn, có một thi thể phụ nữ nằm bên trên, tứ chi bị những cây đinh thật dài đóng dính trên bàn, xoạt rộng thành hình chữ đại, vùng bụng bị vật sắc bén rọc ra, nội tạng đã hoàn toàn biến mất, dòng máu chảy ra đã khô cạn, lưu lại dấu vết đen sẫm trên mặt bàn. Chân bàn vốn được nạm vàng thật hoa lệ, bây giờ lại bị nhuộm máu biến thành hình dáng thật kinh tởm. Đây là loại bàn ăn do loài người chế tạo ra để sử dụng khi ăn thịt động vật được nấu nướng, bây giờ đã biến thành công cụ để quái vật ăn thịt loài người. Ánh mắt cô gái trợn trừng, trong ánh mắt mang theo vẻ không thể tin tưởng cùng hối hận, còn có sợ hãi. Thân dưới của thi thể là một mảnh hỗn độn, vết bẩn màu trắng hỗn hợp máu đen hiện đầy trên chỗ kín cùng vùng bắp đùi.
- Quái vật thật buồn nôn, thủ đoạn không ngờ lại tàn nhẫn đến như vậy.
Ada cảm giác có chút tức giận.
- Hertz…Hertz…
Từ một góc tường khác truyền đến thanh âm quái dị làm Ada hoảng sợ nhảy dựng, nàng chậm rãi đi tới góc rẽ nhìn qua, cảnh tượng làm cho nàng giận dữ không kềm được.
Một cô bé chưa đầy mười lăm tuổi bị xiềng hai tay lên trên tường, một tay đã bị lung lay vặn vẹo, hiển nhiên đã gãy. Trên thân thể trần truồng trắng nõn non nớt hiện đầy vết thương xanh tím, một con mắt đã rơi đung đưa bên ngoài, nhìn qua ánh mắt đã vỡ tan, thân thể còn chưa trổ mã thành thục, thân dưới cũng vết thương chồng chất. Cô bé cố gắng hé miệng, muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh:
- A…Hertz…
Nhìn kỹ đầu lưỡi của nàng đã bị cắt đứt.
- Quái vật đáng chết, giết ngươi cũng không thể thỏa mãn nỗi tức giận trong lòng ta! Ta muốn cho ngươi tự mình cảm giác một chút chuyện mà ngươi đã làm!
Ada cảm thấy mình tức giận chưa từng có, nàng cố gắng cứu cô bé khỏi xiềng xích trên tường nhưng lại phát hiện không có chìa khóa nên không cách nào mở được.
- Các cô chờ một chút, tôi đi tìm chìa khóa cứu cô, đừng sợ, rất nhanh có thể thoát khỏi nơi này rồi!
Ada cố gắng an ủi cô bé, nước mắt không khỏi chảy ra.
- A…a…
Cô bé đột nhiên lớn tiếng kêu lên, một con mắt còn sót lại hoảng sợ nhìn ra phía sau Ada.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện