[Dịch]Tỷ Phu Vinh Dự- Sưu tầm

Chương 41 : Lưỡng tình tương duyệt, biệt ly khó rời

Người đăng: 

.
“Làn da tốt quan hệ rất lớn đến nước! Khi còn ở nhà ta thường xuyên ra sông nghịch nước, con sông nhỏ quanh nhà ta nước rất mát, rất ngọt.” Tiểu Quân đắc ý khoe khoang da thịt đáng tự hào của nàng với Thượng Quan Quyên cùng Thượng Quan Hoàng Quán. Bất quá, khi Tiểu Quân còn bé làn da vừa đen lại không mịn màng, hoàn toàn không giống bây giờ. Đương nhiên, nàng khoác lác trước mặt các tỷ muội thì ta cũng không nên bóc trần. Ta vụng trộm nháy mắt với Quách Vịnh Nhàn một cái, nàng mới lén lút chạy đi. Tiểu Quân đưa lưng về phía cửa văn phòng, đương nhiên không nhìn thấy Quách Vịnh Nhàn rời đi, chỉ là hai tỷ muội Thượng Quan chắc chắn thấy rõ. Thế nhưng hai tỷ muội này hoàn toàn không biểu lộ gì, quả thực coi Quách Vịnh Nhàn như tàng hình. Ta cao hứng cực kỳ, quyết định tặng hai nàng một món quà, coi như là bồi dưỡng tình cảm. “Khục.”Đợi khi Quách Vịnh Nhàn đi xa, ta mới ho nhẹ một tiếng. Tiểu Quân lập tức quay đầu lại, trông thấy ta, nàng lớn tiếng ồn ào: “Còn nói muốn dẫn ta đi mua quần áo, chúng ta đã ở đây hơn nửa ngày rồi, muốn vào văn phòng tìm ngươi, hai vị tỷ tỷ lại không cho ta vào! Hừ, tức chết ta mất.”Tiểu Quân tức giận trừng mắt với ta. “Mấy ngày nay quá mệt mỏi, ta vừa ngủ một lát nên đã dặn Tiểu Quyên không cho người nào quấy rối.”Ta nhìn Thượng Quan Quyên tỏ vẻ cảm tạ. Nàng cười khanh khách một tiếng, cũng không nói gì, chỉ vụng trộm làm mặt quỷ với ta. Ha ha, thật sự rất đáng yêu. “À, hóa ra là ngủ trộm, vậy bây giờ ngủ đủ chưa?”Tiểu Quân đảo con ngươi một vòng, khẩu khí lập tức dịu xuống, xem ra nàng vẫn rất thương vị ca ca này. “Đủ rồi, chúng ta đi thôi. Tiểu Quyên, nếu có người tìm ta thì bảo họ gọi điện thoại cho ta.”Ta ôm vai Tiểu Quân nhẹ gật đầu với hai tỷ muội. “Vâng, tôi đã biết, chào tổng giám đốc.”Thượng Quan Quyên phất phất bàn tay nhỏ bé. “Chào tổng giám đốc.”Âm thanh giòn tan của Thượng Quan Hoàng Quán cũng theo sát. Nữ nhân trời sinh thích cái đẹp, Tiểu Quân rất triệt để thuyết minh câu danh ngôn này. Chỉ đi dạo hai giờ, hai tay của ta đã treo đầy chiến lợi phẩm của nàng, quả thực trở thành ô-sin miễn phí, thế nhưng Tiểu Quân vẫn chưa thỏa mãn. Kỳ thật vẻ đẹp của nàng nên xứng với những quần áo đẹp nhất trên thế giới. Tuy tay đau xót chân mỏi rã rời, nhưng khi thấy Tiểu Quân vui vẻ, mọi sự mệt mỏi của ta biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào. Kỳ thật, ta thích Tiểu Quân mặc quần jean cùng áo sơ mi hơn. Chỉ là buổi tối phải đến nhà Hà bí thư ăn cơm, còn phải tham gia một bữa tiệc, Tiểu Quân mặc những thứ như vậy có chút không thích hợp. “Tiểu Quân đại nhân, muốn mua bao nhiêu không phải là vấn đề, nhưng ngươi có thể nghỉ một lát hay không?”Ta cố nén hơi thở gấp gáp hỏi nàng. “Có muốn gặp bạn học của ta không?”Tiểu Quân duỗi ngón trỏ sơn móng tay xanh nhạt ra, ta lập tức lâm vào thế khó xử, trong đầu lập tức hiện ra mấy tiểu cô nương ngây thơ xinh đẹp. “Ngươi còn thiếu cái gì chứ? Nhiều quần áo như vậy ngươi mỗi ngày đổi một bộ, một tháng cũng không hết.”Ta hảo tâm nhắc nhở. “Ừ, cũng không khác lắm.” Tiểu Quân lắc lắc cái đầu nhỏ, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên thần bí cười cười với ta: “Đợi lát nữa mang ngươi đi gặp một đại mỹ nữ. Bất quá, ngươi cũng đừng có ý xấu đó! Người ta đã có chồng rồi.” “Có chồng thì ta nhìn cũng vô dụng.”Ta tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Quân liếc. “Cái gì vô dụng? Mỹ nữ chỉ để thưởng thức, hừ.”Tiểu Quân hét lớn với ta rồi sau đó không thèm quan tâm ta, trực tiếp đi trước. Ta bất đắc dĩ bám theo bóng lưng xinh xắn của nàng, sợ để nàng chạy mất. Qua hai con đường, Tiểu Quân rốt cục đi đến hướng công ty kt, ta thầm cảm thấy may mắn, nghĩ thầm sắp được nghỉ ngơi rồi. Khi trở lại công ty, nhất định phải tìm Đái Tân Ni xoa bóp giúp ta, cái hai chân này sắp gẫy mất rồi. Nào biết Tiểu Quân chuyển hai ba lần, lại quay sang siêu thị Bách Việt, trong lòng ta kêu khổ thấu trời, theo sát sau lưng Tiểu Quân hỏi: “Đi đâu đấy?” “Kêu la cái gì? Đến rồi, chính là chỗ này.” Thang cuốn vừa mới lên tầng hai, Tiểu Quân liền chỉ vào một gian hàng nội y hô to. Ta lập tức trợn tròn mắt, đây không phải cửa hàng nội y của mỹ nhân đường mật sao? “Sở Huệ tỷ tỷ, Tiểu Quân tới thăm ngươi nè!” Tiểu Quân bước nhanh tới, hướng về phía Sở Huệ đang giới thiệu nội y cho hai mỹ nữ kêu to. Hai mắt Sở Huệ sáng lên, chỉ là khi Tiểu Quân chạy đến trước mặt nàng, nàng đột nhiên nghiêm mặt nói:“Tiểu Quân, ngươi có phải quên Sở Huệ tỷ rồi không ? Lâu như vậy mà không đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ tức giận rồi.” Ah! Mỗi lần nghe âm thanh hơi khàn khàn của Sở Huệ, mọi tế bào trong người ta đều bị loại âm tần kỳ diệu này hấp dẫn, cơ bắp cùng xương cốt trên người đều có cảm giác buông lỏng. Có đôi khi ta đã nghĩ, buổi sáng nghe âm thanh ỏn ẻn của Tiểu Quân, buổi tối nghe giọng khàn khàn của Sở Huệ, đó là cảnh tượng tươi đẹp biết chừng nào. Thanh âm hai đại, tiểu mỹ nữ này có thể nói là nhân tài kiệt xuất giới thanh âm. “Hì hì, không phải bây giờ ta đã tới rồi sao? Ngươi xem, vừa rồi ta dạo phố trông thấy một bộ kính râm nhìn rất đẹp, liền mua cho Sở Huệ tỷ.” Tiểu Quân cười hì hì lôi ra một cái hộp tinh mỹ từ trong túi, đây là một bộ kính râm nhãn hiệu gucci. Ai, Tiểu Quân thật là bạo tay, bộ kính râm này hơn bảy nghìn mà nàng dám lấy ra tặng người khác, mặc dù còn nhỏ tuổi đã biết xài tiền bậy bạ như thế nào, ta thấy mà phải nhíu mày lại. “Cái này kính râm này rất đắt đó! Tiểu Quân tốt với tỷ tỷ quá, cám ơn trước nhé!” Sở Huệ rất biết hàng, chỉ xem nhãn hiệu đã biết giá cả xa xỉ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười ngọt ngào. Đôi cánh tay ngọc ưu nhã vòng ra ôm Tiểu Quân, chỉ là sau cái ôm này thì Sở Huệ cũng phát hiện ra ta. Nàng sững sờ, trong nụ cười ngọt ngào lại có thêm một chút thần sắc mập mờ. “Sở Huệ tỷ, đây chính là tỷ phu ta.” Tiểu Quân cầm trên tay túi lớn bọc nhỏ chất đống tại cái ghế, sau đó kéo ta đến trước mặt Sở Huệ, vừa sáng ngời cái đầu nhỏ vừa giới thiệu. Ta thầm cảm thấy buồn cười, trong đầu nghĩ còn cần ngươi phải giới thiệu sao? “A, đã nghe Tiểu Quân nhắc tới, ngươi khỏe chứ?”Sở Huệ nhịn cười, nàng làm bộ không biết ta, mà là hướng ta khách khí gật gật đầu nói. “Ta không khỏe.”Ta hoàn toàn không khách khí, nếu như tay của một người sắp gẫy ra, chân rã rời muốn chết, cổ họng lại khát khô, cả người đầy mồ hôi, vậy người này tâm tình tuyệt đối rất ở đâu. Rất không may, ta chính là người này. Thả túi lớn túi nhỏ trong tay ra, ta lấy lên cốc nước đặt trên chiếc bàn tròn thủy tinh một hơi cạn sạch, cũng mặc kệ cái cốc nước này là của ai. Dù sao trong cửa hàng đều là mỹ nữ, uống nước miếng mỹ nữ lại có làm sao? Sở Huệ cùng Tiểu Quân giật mình nhìn ta, điều này không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là một vị khách của cửa hàng cũng nhìn ta. Đó là một vị mỹ nữ, trông thấy ta uống sạch cốc nước, nàng đỏ mặt lên hung hăng trợn mắt với ta, đoán chừng cái cốc này là của nàng . “Khát như vậy sao?”Sở Huệ hé miệng cười với ta, quay người rót một cốc nữa, sau đó đưa cho vị khách hàng là mỹ nữ kia. Nàng kia cũng nở nụ cười hớn hở, không biết nàng nói thầm cái gì với Sở Huệ, hai mỹ nữ bắt đầu cười khanh khách không ngừng. Tiểu Quân tức giận lắc lắc cái đầu nhỏ, trực tiếp đi dò xét những món nội y khêu gợi kia, chỉ là nàng vừa nhìn mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ hồng lên. nàng vô thức liếc nhìn ta, phát hiện ta đang nhìn nàng chằm chằm, nàng bối rối lên dứt khoát đi ra xa. Ta vừa được tìm một cái ghế ngồi xuống, Sở Huệ đã đi tới trước mặt ta, nàng khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt rất kỳ quái dò xét ta. “Trên mặt ta có côn trùng sao?”Ta hỏi Sở Huệ. “Ừ, có một con rất lớn, rất lớn, sắc trùng rất lớn.”Sở Huệ lông mi hình lá liễu nhảy lên, lạnh lùng nói. “Sắc trùng?”Ta không hiểu rõ đành sờ sờ mặt. “Nếu như ta không đoán sai, lần trước ngươi ở đây mua nội y, là mua cho Tiểu Quân đúng không?”Sở Huệ khẩu khí càng lạnh hơn, hơn nữa có chứa địch ý rất lớn. “Không có, không có, không phải mua cho Tiểu Quân.”Ta lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm Sở Huệ làm sao đoán được vậy? Tiểu Quân hôm nay không có mặc chiếc nội y kia mà! Mà dù có mặc, chẳng lẽ Sở Huệ có đôi mắt thấu thị sao? Ừ, dù là có cặp mắt thấu thị cũng vô dụng, đoán chừng là Sở Huệ đang hù ta, ta kiên quyết phủ nhận là được. Sở Huệ tiếp tục cười lạnh: “Ngươi không lừa được ta đâu, ta bán nội y 5 năm, mỗi người đàn bà đi trước mặt ta, dù không cần cởi quần áo, ta cũng biết bộ ngực to nhỏ các nàng. Chiếc nội y lần trước mua ngươi kia cùng bộ ngực Tiểu Quân phi thường ăn khớp. Hừ, không thừa nhận đúng không? Ta lập tức qua hỏi Tiểu Quân cho rõ ràng.”Nói xong uốn éo bờ mông muốn đi đến chỗ Tiểu Quân. “Ngươi nhỏ giọng một chút được không? La tổng cũng không khó nói chuyện như ngươi vậy.”Ta vội vàng đứng lên, vội vàng chuyển đến La Tất. Đây là một lời ám chỉ với Sở Huệ, ông chồng ngươi còn phải cung kính với ta, ngươi phải nhẹ nhàng một chút chứ. “Ừ! Làm tổng giám đốc tính tình thay đổi hắn rồi , sắc đảm cũng to ra đó. Cả tiểu di cũng không buông tha!" lông mi hình lá liễu của Sở Huệ lại nhảy lên, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, nàng căn bản không hiểu ý của ta. “Ôi, ngươi nhỏ giọng một chút.”Ta vội vàng ngăn Sở Huệ lại, bởi vì mỹ nữ trừng ta lúc trước tựa hồ đang rướn cổ lên như muốn nghe ngóng ta nói gì với Sở Huệ. “Hừ, vậy ngươi thừa nhận chứ?” Sở Huệ tuy giảm âm lượng xuống nhưng vẫn nổi giận đùng đùng. Ta cảm thấy rất kỳ quái, bình thường Sở Huệ nói chuyện không nhanh không chậm, không sợ không hờn, rất có trật tự nhưng hôm nay làm sao vậy? “Ai, ta...... Ta......” Ta vội muốn chết, thật không biết trả lời thế nào. Đúng lúc này, ta lại tránh được một kiếp, bởi vì có hai nữ nhân đi vào khu chuyên bán. Ta vừa thấy hai nữ nhân này, tim đập nhanh hơn, thật không biết là kích động hay sợ hãi. Nữ nhân đều là nhu nhược , ta không nên sợ hãi các nàng, huống chi hai nữ nhân này đều là siêu cấp đại mỹ nữ chỉ cần đứng trên đường nhất định khiến tất cả nam nhân dồn ánh mắt tới. Hai vị siêu cấp đại mỹ nữ này là Cát Linh Linh và Đường Y Lâm. “Sở Huệ.” Đường Y Lâm dáng người cao ráo. Vài ngày không nhìn thấy nàng, ánh mắt nàng vẫn thanh tịnh sáng ngời như vậy, mái tóc dài phiêu dật. Chỉ là đôi gò má lúm đồng tiền mê chết người không thấy, bởi vì nàng không cười. Nàng nhàn nhạt đến gần Sở Huệ bắt chuyện, cũng không thèm liếc nhìn ta. Sở Huệ biểu lộ rất quái dị, nàng căm hận Đường Y Lâm, nhưng trên mặt không thể không không cố tỏ ra vui vẻ. Ai, đầu ta lớn hơn, muốn tìm biện pháp trốn tránh. Trong khu chuyên bán này có đến mấy nữ nhân, kể cả Tiểu Quân, không có một ai là dễ trêu, nếu không chạy trốn, tuyệt đối là một tên đại ngốc. “Chào bà chủ, sinh ý thịnh vượng chứ! Ồ, Trung Hàn ngươi cũng ở đây sao?” Cát Linh Linh đang cười, ta phát hiện cả mái tóc nàng đều đang rung rinh. Buổi sáng cùng nàng làm một hiệp tại quán cơm “Thưởng Tâm mễ”, rõ ràng tất cả vẻ tiều tụy trên mặt nàng đều quét sạch, nàng hiện tại tỏ ra rất hưng phấn, đẹp không gì sánh được. Ta ho khan một cái, nhìn hai cái siêu cấp đại mỹ nữ này, cái mũi ta ngứa muốn chết. Ngượng ngùng cười cười, ta đành giải thích: “Buổi tối có một yến hội, ta mang Tiểu Quân đi mua quần áo.” “Linh Linh tỷ, ngươi cũng tới sao, thật là tình cờ.” Tiểu Quân cao hứng bừng bừng chạy tới trước mắt Cát Linh Linh chào hỏi. Bất quá biết muội không bằng huynh, ta đương nhiên nhìn ra Tiểu Quân dáng tươi cười có chút cứng ngắc, trong lòng nàng còn có khúc mắc với Cát Linh Linh. Ai, nữ nhân có đôi khi rất đáng sợ, có lẽ ta nên tranh thủ thời gian chạy đi thôi! Đảo mắt một vòng, ta nảy ra một ý hay. “A, là Hầu quản lý sao? Vấn đề tài vụ ư? Được, ta lập tức về công ty, Ừ, cũng gần đây thôi.” Ta rút điện thoại ra, giả bộ nghe Hầu Thiên Kiệt gọi đến, lại nói bậy vài câu, sau đó tỏ vẻ nghiêm nói với mọi người: “Công ty có việc gấp, ta phải lập tức trở lại. Mọi người từ từ xem đi, hôm nay muốn mua cái gì toàn bộ tính vào ta.” Nói xong, giao toàn bộ tiền mặt trên người cho Tiểu Quân, dưới cái nhìn soi mói của đám mỹ nữ hốt hoảng chạy trốn. Đi ra cửa siêu thị, ta nặng nề thở dài một hơi, mường tượng lại cảnh tượng mỹ nhân đường mật chẳng những phải đối mặt Cát Linh Linh khó chơi, mà còn là Đường Y Lâm người nàng hận muốn chết, ta thật khó tưởng tượng trận thế kia xấu hổ cỡ nào, thế nên càng cảm thấy vui mừng khi thoát thân được. “Rinh...... Rinh......” Lúc này, điện thoại ta thật sự lại vang lên. “Alô, ai đó?” Một số điện thoại lạ lẫm, ta đành hỏi lại khách khí. “Nhìn thấy ta muốn chạy sao?” Số điện thoại lạ lẫm, nhưng âm thanh không hề xa lạ, ta lập tức nghe ra giọng của Đường Y Lâm. Nữ nhân thần bí này vẫn luôn thoát tục như hoa sen trong giếng, thế nhưng nghe thấy âm thanh của nàng, ta lại lập tức nghĩ đến một cây hoa cúc. “Ào ào......” Mới vừa rồi còn nắng gắt như lửa, trong nháy mắt đã nổi gió lớn, rồi cơn mưa to kéo đến. Nếu như không phải Đường Y Lâm gọi điện thoại, ta cũng không ngồi trong quán cà phê thoải mái dễ chịu này uống ly cà phê đá hương nồng, nói không chừng còn bị cơn mưa to xối cho ướt sũng người. Ta cảm thán thời tiết giống như cuộc đời người không ngừng biến ảo. Không thể tưởng được tầng cao nhất của siêu thị còn có một quán cà phê phong cách cao nhã như vậy, cũng không nghĩ ra Đường Y Lâm lại gọi điện thoại cho ta. Bởi vì thời điểm lúc nãy nàng gặp ta đã biểu lộ rất lạnh lùng, ánh mắt của nàng thậm chí không có dừng lại trên mặt ta quá hai giây, ta thực không cách nào hiểu được lòng phụ nữ. Được mỹ nhân gọi tới tuyệt đối là chuyện vui vẻ của đàn ông, nhưng ta không thể vui chút nào, bởi vì mỹ nữ trước mặt khuôn mặt căng cứng, chẳng những mặt vậy mà còn rất im lặng, nàng không hề nói một câu nào từ khi bước vào quán, trong đôi mắt xinh đẹp còn có một sự ưu thương nhàn nhạt. Là cái gì khiến cho mỹ nhân cảm thấy ưu thương đây? Vấn đề này nếu ta không có được đáp án, ta đương nhiên không vui. “Tiểu Lâm, tóc của ngươi thật đẹp, dùng dầu gội gì vậy?” Ta dịu dàng hỏi. Đường Y Lâm vẫn không nói gì, khuôn mặt vẫn là sự cứng ngắc. “Này, hôm nay đã mua được quần áo gì vậy?” Ta lại hỏi. Đường Y Lâm vẫn không nói chuyện, nàng ưu nhã bưng tách cà phê lên, chậm rãi thưởng thức. Tư thế cầm chén cà phê của nàng rất mê người, ngón áp út cùng ngón út mở rộng như một bông hoa lan, móng tay phấn hồng lại có một tầng óng ánh sáng bóng. “Tiệc rượu buổi tối không thể thiểu ngươi đó!" Đầu ta to ra, đành phải cố nặn một nụ cười. Lần này, Đường Y Lâm dứt khoát nhìn về phía cửa sổ ngắm cơn mưa to. “Ngươi nói nhiều quá.” Đường Y Lâm cuối cùng phá vỡ sự trầm mặc, chỉ là ngữ khí của nàng vẫn lạnh như băng. Cặp môi anh đào khẽ nhấm nháp ly cà phê, sau đó nàng ưu nhã đặt chén cà phê xuống, lắc lắc mái tóc dài phiêu dật, sau đó chống cánh tay trắng như ngó sen nâng má phấn, đôi con mắt mê người miễn cưỡng nhìn ta, tựa hồ muốn nói lại thôi. “ Làm sao vậy? Tiểu Lâm, có phải là có chuyện gì không vui hay không? Nói ra xem ta có thể giúp ngươi chia sẻ một chút không?” Khi tay ta chạm vào tay Đường Y Lâm, ta cảm thấy bàn tay nhỏ bé của nàng lạnh buốt, một nỗi thương xớt trào dâng trong người ta, có lẽ là bản năng của đàn ông, không người nào muốn thấy mỹ nhân đau khổ. “Ngươi cũng không nhất định giúp được ta, ta chỉ hi vọng ngươi có thể thử một lần.” Đường Y Lâm lạnh lùng nói. “Được, ngươi nói xem. Bất kể là việc gì, ta sẽ cố hết sức giúp ngươi.” Ta mỉm cười chà xát bàn tay nhỏ bé của nàng, nghĩ thầm nữ nhân còn có chuyện gì khó khăn chứ? Đơn giản là kinh tế khó khăn. Trước kia ta không thể cho Đường Y Lâm cái gì, nhưng hiện tại ta trợ giúp nàng một chút thì cũng không thành vấn đề. “Nói với Hà bí thư, để hắn buông tha ta.” Đường Y Lâm nhàn nhạt thở dài một hơi. “Cái gì?” Khi Đường Y Lâm nói ra, lòng ta như bị một quả tạ nện vào. Bộ mặt ta trĩu xuống rất khó coi. “ Lúc trước ta đã cầu La Tất, hắn nói với ta là hắn không dám. Sau đó ta lại cầu Đỗ Đại Duy, hắn cũng nói hắn bất lực.” Đường Y Lâm ngữ khí rất bất đắc dĩ, nàng bi thương nhoẻn miệng cười với ta: “Ta không trách bọn họ, bọn họ đều nói thật với ta, cho nên ta cũng không ôm bao nhiêu hi vọng với ngươi, ta...... Ta chỉ là muốn...... Muốn ngươi thử xem.” Ngoài cửa sổ những hạt mưa to vẫn rơi đều đặn, nhưng trận mưa to này ra không bằng một giọt nước mắt của Đường Y Lâm, từng giọt nước mắt như trân châu lăn dài nước mắt. Ta mặc dù chỉ là một nam nhân bình thường, nhưng nước mắt Đường Y Lâm trong khoảng khắc đã biến ta thành một chiến sĩ dũng cảm. “Ta sẽ thử.” Ta kiên định thốt ra ba chữ, không có chút do dự, nhưng ta lại cảm thấy dị thường trầm trọng. Tạm thời không nói quan hệ giữa ta cùng Hà bí thư cũng không mật thiết, mà dù là mật thiết, ta cũng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng tư của hắn. Đây là điều tối kỵ của người khác, càng là điều tối kỵ trong quan trường. Nếu ta quyền cao chức trọng, mà Hà bí thư lại là một kẻ bình thường ngưỡng mộ nữ nhân của ta, ta sẽ không e ngại gì mà túm mỹ nhân đến, nhưng dù vậy, cũng sẽ chôn xuống cừu hận rất lớn. Thời cổ từng có Lý Sấm Vương bá chiếm Trần Viên Viên mà bị Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh vào nhà, đoạt đi tám nghìn dặm non sông, cuối cùng chôn xương trong núi hoang. Nếu như Lý Sấm Vương trên trời có linh, không biết hắn có hối hận lúc trước hoành đao đoạt ái không? Lý Sấm Vương có lẽ rất hối hận, nhưng ta tuyệt không hối hận, bởi vì ta chứng kiến những giọt nước mắt lê hoa đái vũ trên mặt nàng cùng một nụ cười thản nhiên. Nụ cười khiến cho cái nam nhân bình thường cũng trở nên sôi trào nhiệt huyết, nhìn vẻ điềm đạm đáng yêu của Đường Y Lâm, dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng không chùn bước. “Cám ơn.” Đường Y Lâm nhẹ nhàng dùng ngón tay xinh đẹp vân vê bàn tay ta. “Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi.” Ta cười nhạt một tiếng. “Nếu đã như vậy, ngươi làm việc tốt thì hãy làm đến cùng, giúp ta một chuyện nữa đi.” Đường Y Lâm đột nhiên lộ ra giảo hoạt thần sắc. “ Ta là người tốt sao, ngươi nói đi.”Của ta nhiệt huyết như cũ sôi trào. “Ta đã từng thề, trước khi hai mươi lăm tuổi, ta phải tìm được một nam nhân mình yêu để kết hôn. Nếu như không tìm thấy, ta sẽ chết. Tính ra còn cách cái mốc đó năm ngày, nếu muốn trong năm ngày tìm được nam nhân của mình thì quả là vô vọng, trừ phi xuất hiện kỳ tích.” “Lời thề này không tính cũng không sao cả mà.” Ta cười nói. “Lời ta nói luôn rất linh nghiệm.” Đường Y Lâm mỉm cười. “Vậy làm sao bây giờ? Muốn ta giới thiệu cho người một người sao?” Ta có vài phần oán nộ. “Ngươi giới thiệu người khác cho ta ta cũng chưa chắc đã thích. Nếu như ngươi không muốn ta chết, năm ngày sau ngươi hãy mang ta đến giáo đường, cùng ta tiếp nhận lời chúc phúc của mục sư. Như vậy ta coi như là kết hôn, cũng không chết nữa. Hà bí thư nếu biết ta đã kết hôn, hắn cũng không dám đến quấy rối ta.” Đường Y Lâm cầm lấy thìa cà phê quấy đều rồi bỏ vào trong cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mút. “Có chút đạo lý.” Ta đờ đẫn gật đầu, tưởng tượng mình chính là chiếc thìa trong miệng Đường Y Lâm. “Không phải có chút, đây là phương pháp vẹn toàn đôi bên.” Đường Y Lâm nói rất nghiêm túc. “Chỉ là......” Ta do dự lắc đầu. “Chỉ là cái gì, chẳng lẽ kết hôn với ta ủy khuất ngươi?” Đường Y Lâm trừng mắt với ta. “Không ủy khuất, không ủy khuất, ta rất muốn kết hôn với ngươi chứ. Nhưng là, ngươi nói muốn tìm một người mà ngươi yêu để kết hôn, chẳng lẽ ngươi yêu ta?” Ta giả bộ thật bất ngờ, da mặt xác thực rất dày. “Miễn...... Miễn cưỡng một chút.” Đường Y Lâm sửng sốt một chút, nàng muốn bật cười. “Miễn cưỡng thôi sao?” Trong lòng ta có chút đau xót. “Đúng.” Đường Y Lâm gật gật đầu. “ Ta muốn đáp ứng ngươi, nhưng ngươi chỉ miễn cưỡng yêu ta, xem ra ta không thể giúp ngươi được rồi.” Ta lắc đầu. “Ngươi nhẫn tâm như vậy sao?” Đường Y Lâm tức giận nói. “Ngẫu nhiên nhẫn tâm cũng không ảnh hưởng toàn cục.” Ta cười tủm tỉm gật đầu. “ Ta hôm nay dứt khoát chết cho xong, dù sao ta cũng đã mất hết hi vọng.” Trong mắt Đường Y Lâm tràn ngập ưu thương. “Khục khục.” Ta ho khan hai tiếng: “ Cho ta suy nghĩ đã.” Đường Y Lâm cười lạnh lùng: “Cho ngươi ba phút để cân nhắc.” Ta giật mình nói: “Ngươi đang ép ta.” “Đúng.” Đường Y Lâm giảo hoạt gật đầu. “Ai.” Ta thở dài một tiếng: “Phật viết: ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Vì cứu vãn một tính mạng sáng lạn, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi. Bất quá, ta có một yêu cầu.” “Mời nói.” Đường Y Lâm trên mặt đã chuyển biến rất tốt, nàng tựa hồ rất mong mỏi lời đáp ứng của ta. Ta nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không thể để nam nhân khác đụng vào mình.” “Ngươi đúng là tên khốn! Từ khi ngươi chạm vào ta, ta đã không cho bất cứ nam nhân nào đụng vào ta.” Đường Y Lâm giận tím mặt, chiếc thìa inox trong tay bay về phía ngực ta, đánh trúng ba chiếc xương sườn trái, cách trái tim vẻn vẹn hai cen-ti-mét. “Thật sao?” Ta chịu đựng sự đau đớn dưới xương sườn. “Ngươi có thể không tin, ngươi cứ cửa sổ mở ra ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.” Đường Y Lâm trong mắt không chỉ phẫn nộ, còn toát ra một sự kiên định. “Tại sao lại mở cửa sổ ra?” Ta không hiểu thấu. “Ta muốn nhảy từ nơi này xuống, để ngươi biết ta có nói thật hay không.” Đường Y Lâm hốc mắt đã đỏ hoe. “Đừng làm như vậy mà, chỗ này là tầng mười hai đó, cũng không cao lắm đâu. Vạn nhất ngươi nhảy xuống không chết mà lại tàn phế khuôn mặt, mũi miệng lệch ra, ảnh hưởng mỹ quan thành phố? Ai, được rồi, ta tin mà.” Ta luống cuống, với ta thì nước mắt nữ nhân còn lợi hại hơn cả bom nguyên tử. “Ngươi tin là tốt rồi. Nếu như Hà bí thư đáp ứng buông tha ta, năm ngày sau ta chờ điện thoại ngươi.” Đường Y Lâm hất mái tóc dài phiêu dật đứng lên. Nàng không dám nhìn ta, có lẽ nàng sợ ta nhìn thấy liền không nhịn được mà bật cười. Trời đã hết mưa, gió cũng dừng lại, ánh mặt trời xé mở tấm mây đen dày đặc. Ta đột nhiên phát hiện dù là ánh mặt trời lại chói chang cũng tốt hơn mây đen rậm rạp nhiều lắm. Đường Y Lâm ngồi vào tắc xi còn ngoái đầu nhìn ta cười, nụ cười này khuynh quốc khuynh thành, so với ánh mặt trời sáng lạn còn đẹp hơn gấp vạn lần. “Lưỡng tình tương duyệt, biệt ly khó rời! Hì hì !" Một tiếng cười khẽ làm cho ta lấy lại tinh thần, ta quay đầu nhìn lại, là một mỹ nữ phong thái yểu điệu. Nàng có khuôn mặt trứng ngỗng, mũi nhỏ vểnh lên, khí chất cao nhã, đeo đồ trang sức quý phái, nàng là người trừng mắt nhìn ta nên ta rất có ấn tượng với cô gái đẹp này. “Đứng sau lưng người ta lén lén lút lút là không lễ phép.” Ta nghiêm mặt trách cứ. “ Làm nhiều việc trái với lương tâm sẽ cảm thấy chột dạ, chột dạ sẽ cảm thấy người khác lén lút.” Mỹ nữ nhếch miệng. Chính xác ra, đây là một mĩ thiếu phụ. Nàng là người khách hàng ta đụng phải trong tiệm nội y của Sở Huệ, ta còn uống nửa cốc nước của nàng. “Cái gì trái lương tâm? Ngươi chớ nói lung tung.” Ta làm bộ rất hung ác. “Ta đương nhiên sẽ không nói lung tung, ta chỉ biết ngươi nói dối Sở Huệ, ngươi căn bản không về công ty mà là cùng một cái cớ rời khỏi để đi tìm mỹ nữ nói chuyện phiếm.” Mĩ thiếu phụ chẳng hề sợ ta. “Nữ nhân đều là người nhiều chuyện sao?” Ta đột nhiên cảm thấy mĩ thiếu phụ này có chút đáng ghét. “Những nữ nhân khác có lẽ không phải, nhưng ta đúng là như vậy.” Mĩ thiếu phụ cũng không phẫn nộ với lời mỉa mai của ta, dáng vẻ đắc ý của nàng khiến cho ta tức đến ngứa răng. Nếu nàng nói lung tung trước mặt Sở Huệ, đem chuyện ta cùng với Đường Y Lâm hẹn hò truyền bá ra, như vậy phiền phức của ta sẽ lũ lượt kéo đến. Nói không chừng Cát Linh Linh cũng sẽ biết, Tiểu Quân cũng sẽ biết, cả thế giới đều sẽ biết mất. Ai, thật là đáng sợ, ta đột nhiên nhớ tới một câu “ thế gian chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử khó dạy”. Được rồi, đại trượng phu co được dãn được, hiện tại ủy khuất một chút thì thế nào? “Ha ha, xin hỏi mỹ nữ tên gì?” Ta thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, bộ dạng a dua nịnh hót. “Ta cũng không phải mỹ nữ, mỹ nữ đã ngồi tắc xi rồi.” Mĩ thiếu phụ tỏ tư thế quyết không buông tha, nàng chẳng những không nói tên, vừa trêu chọc lại ta còn làm bộ phải ly khai. “Uy, uy, uy, mỹ nữ đi đâu đó?” Ta vội vàng hỏi. “Đương nhiên phải về nhà rồi, chẳng lẽ ở chỗ này chờ ngươi đánh ta?” Mĩ thiếu phụ đùa giỡn ta. “Đánh ngươi? Tại sao lại nói vậy?” Ta vừa tức giận vừa buồn cười. “ Bộ dáng vừa rồi của ngươi chẳng những muốn đánh người, quả thực là muốn ăn thịt người ta. Hừ, cũng may mà ngươi không dám làm thật, bằng không đừng nói ngươi chỉ là một cái tên tổng giám đốc, dù là trăm tên tổng giám đốc ta cũng không để vào mắt ! Hắc hắc, ngươi cũng không hỏi Sở Huệ xem ta là ai sao?” Mĩ thiếu phụ nhìn ta bằng ánh mắt coi thường cùng nụ cười lạnh. “Vậy xin hỏi mỹ nữ là ai?” Đầu ta to ra, khẩu khí vô lễ như thế không giống nói bậy, trái lại có vẻ ỷ thế hiếp người thì đúng hơn. Ta thầm giật mình, nghĩ thầm phiền phức của mình quá nhiều rồi, đừng có lại nhiều ra thêm một khoản chứ. “Ngươi không có tư cách nghe ngóng, hừ.” Mĩ thiếu phụ thướt tha bước đi. Ta vừa định đuổi theo hỏi cho rõ ràng thì một chiếc camry màu trắng chạy qua, mĩ thiếu phụ kéo cửa xe ra, nhẹ nhàng ngồi vào trong xe. Ta phát hiện người lái cũng là một mỹ nữ, cũng là người ta đã gặp trong tiệm nội y. Tuy trẻ hơn một chút, nhưng so với mĩ thiếu phụ dung mạo hơi thua kém. Nhìn chiếc camry tuyệt đi qua, ta liền thấy có hứng thú với cửa hàng nội y của Sở Huệ, chỗ đó mỹ nữ số lượng cùng chất lượng đều không thua kém kt. Trở lại công ty đã hơn năm giờ rồi. đứng trước thang máy, ta lại tiếp nhận những lời chúc mừng như nước thủy triều, trong đó có một người mãnh liệt nháy mắt với ta, đúng là Đái Tân Ni đang xách một tập văn kiện! Chỉ là nàng cố ý đứng xa ta, ta thấy vậy vội vàng mặc kệ tất cả mọi người chạy tới chỗ nàng. “Tân Ny, trùng hợp quá.” Ta nhẹ nhàng chào hỏi. “Ừ, ta phải đưa một vài văn bản đến bộ phận nhân sự.” Đái Tân Ni nhìn chung quanh, thấy tất cả mọi người đang ngó chừng, nàng đành bỏ ra khỏi thang máy, liền xoay người đi về hướng thang bộ. Có lẽ là người làm tài chính đặc biệt chẳng muốn động tứ chi, thang bộ hầu như rất ít người dùng. Trước kia ta dù muốn lên tầng hai cũng kiên trì dùng thang máy, xem ra đây là bệnh chung của người thích động não. “Vì sao không ngồi thang máy vậy?” Ta bám sát sau lưng Tân Ny. “Ngươi bây giờ đã là tổng giám đốc, ta cũng không muốn bị quầng sáng của ngươi bao phủ, hừ!" Ta muốn ngắm nhìn Đái Tân Ni thật rõ, lúc không có người, nàng có thể nói là nữ nhân nhất tuyệt thiên hạ, nhưng trước mặt mọi người, nàng luôn kiêu ngạo khác thường. Ai, thật không biết nàng là dạng gì người. “Ôi, Tân Ny yêu mến, đừng đả kích ta nữa được không? Đợi cho công việc đi vào quỹ đạo, ta mang ngươi về nhà gặp cha mẹ ta.” Ta vội vàng cười lấy lòng vị mỹ nhân này. “Thật sao?” Đái Tân Ni đột nhiên dừng bước rồi quay người lại, đỏi mắt to nhìn ta chăm chú. “Những lời này ta có thể nói lung tung sao?” Ta nhéo cằm Đái Tân Ni, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, từ hơi thở trên người nàng, ta có một sự yêu mến khó tả. Thầm mến nàng suốt hai năm, vị trí của nàng trong lòng ta là không thể thay thế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang