[Dịch]Tỷ Phu Vinh Dự- Sưu tầm

Chương 21 : Ba nghìn người không bằng một người

Người đăng: 

.
Ta vừa nghe tiếng cười của Tiểu Quân, lập tức biết sẽ không vui được rồi, ôm một ít hi vọng quay đầu lại, quả nhiên cả chút ít hi vọng cũng tan vỡ. Tiểu Quân không chỉ không mặc đồ lót lên, ngay cả áo ngủ in hoạt hình cũng mặc vào, nàng vẻ mặt cười hì hì , còn đung đưa hai bím tóc quái dị. Ta thất vọng thở dài một hơi:“Tại sao lại buộc kiểu tóc kỳ quái như thế? Nhìn rất đẹp sao?” Tâm tình của ta có chút buồn bực, nhịn không được chọc ghẹo tật xấu của Tiểu Quân. Nếu như bình thường, Tiểu Quân nhất định sẽ trừng mắt phản kích ta, nhưng lần này nàng lại cười hì hì nói:“Ừ, rất là khó coi, là ta cố ý như vậy đó .” “Cố ý?” Ta tức giận hỏi. “Đó là đương nhiên, Lý Hương Quân thiên sinh lệ chất, sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, Ba nghìn...... Cái gì ba nghìn người không bằng một người......” “Ba nghìn phấn trang không tranh sắc.” Ta không kìm được kêu lên một câu. “Đúng! ta Lý Hương Quân còn là ba nghìn phấn trang không tranh sắc. Người đẹp như vậy nửa đêm chạy khắp nơi nhất định rất nguy hiểm, cho nên ta cố ý cách ăn mặc khó coi một chút.” Tiểu Quân cười to, cười đến cười run rẩy cả người. Nàng khó coi sao? Có quỷ mới tin. “Ai !"” Ta lắc đầu thở dài, trong lòng thầm nhủ biểu muội này của ta nếu nói nàng thông minh, có đôi khi lại ngốc đến không hợp lẽ thường. Còn nói nàng đần ư, có đôi khi lại thông minh hơn người, ta thật hồ đồ . “Ca, đừng nóng giận, chúng ta đi tìm tay cầm được không?” Tiểu Quân thấy ta thở dài, mắt to nháy nháy với ta, ánh mắt phát sáng khiến ta như bị giật điện. “Ừ.” Không thể chứng kiến Tiểu Quân thay đồ lót nên ta có chút thất vọng, nhưng nhớ tới mục đích Tiểu Quân tới kt, ta lập tức hồi phục lại. “Cười một cái lên nào? Cùng lắm...... Cùng lắm hai ngày nữa, ta lại...... Lại mặc cho ngươi xem.” Tiểu Quân ỏn ẻn làm nũng với ta. “Thật sao?” Ta như là nhặt được một túi vàng, lập tức tâm thần kích động, đại hỉ liên tục, nhịn không được muốn hôn Tiểu Quân một cái. Nào ngờ Tiểu Quân trượt như một con lươn, thân hình nhoáng cái tránh thoát cái ôm của ta, cười hì hì chạy vào phòng làm việc của Đỗ Đại Duy. Phí hết sức chín trâu hai hổ, ta cùng Tiểu Quân mới chuyển được Đỗ Đại Duy lên ghế sô pha. Thanh lý hết mảnh vỡ trên mặt đất, sửa sang lại thỏa đáng, sau đó ta mới tìm chìa khóa trên người Đỗ Đại Duy, mở từng ngăn kéo mà cũng không thấy gì đặc biệt, ta buồn bực:“Làm sao ngươi khẳng định Đỗ mập mạp nhất định để chứng cứ uy hiếp Tân Ny ở văn phòng?” Tiểu Quân nghiêng đầu trả lời:“Ta nghĩ hắn sợ Linh Linh tỷ, nhất định không để ở nhà. Hắn muốn khi dễ Tân Ny tỷ tỷ, thế nên nhất định phải để ở văn phòng.” Ta híp híp mắt nói:“Có chút đạo lý.” Tiểu Quân trợn mắt nhìn ta một cái, khoanh hai tay trước ngực:“Tìm kĩ lại đi, ngươi thật ngốc quá.” Đang lúc Tiểu Quân cũng muốn vùi đầu tìm kiếm, ta đột nhiên nghĩ nếu thật sự tìm được thì ta nên làm gì tiếp? Trước mắt cũng không thể đem đi tiêu hủy, bởi vì sau khi Đỗ Đại Duy phát hiện chứng cớ mất tích, nhất định sẽ hoài nghi ta và Tiểu Quân. Trong công ty ta căn bản không có năng lực công khai đối kháng với Đỗ Đại Duy, chẳng những không thể cùng hắn đối kháng, ta còn muốn dựa vào hắn. Nếu như đem chứng cớ tiêu hủy hoặc lấy đi, đây chẳng phải là hại người không lợi mình sao? Nghĩ tới đây, ta lập tức vã mồ hôi lạnh. Ho khan hai tiếng, ta làm bộ lo lắng nói:“Tiểu Quân, ngươi đừng tới, nhanh ra cửa canh chừng. Vạn nhất có người đến, ngươi phải hô lên nhắc nhở đó.” Tiểu Quân nghe xong liên tục gật đầu, quay người lại như con thỏ nhảy ra khỏi phòng. Ta cười gian hai tiếng, lúc này mới thực sự bắt đầu tìm kiếm. Trong tủ hồ sơ ngoại trừ chút tài liệu bình thường còn không có gì, ta rất nhanh đóng lại. Kéo ngăn kéo bàn công tác ra, bên trong lại là một cảnh tượng: bao cao su, xuân dược, nước hoa, dvd..... Cái gì cần có đều có, rực rỡ muôn màu. Đương nhiên, còn có một cộp tiền mặt. Càng khiến ta kinh dị chính là trong một cái ngăn kéo còn phát hiện một đống lớn đồ lót cùng nội y nữ nhân. Ta nhịn không được mà bật cười, hóa ra Đỗ mập mạp cũng đồng dạng với ta, đều có thú vui thu thập nội y. Ta tiếp tục tìm kiếm, cơ hồ lật cả bàn công tác từ trong ngoài ra ngoài cũng không phát hiện tài liệu gì về Đái Tân Ni. Ta không khỏi thất vọng, nghĩ thầm:“Chẳng lẽ chứng cớ đều ở trong máy vi tính?” Vừa định mở máy tính của Đỗ Đại Duy, đột nhiên một cái ngăn kéo khiến ta chú ý. Đây là ô ngăn kéo thứ hai bên trái, bên trong là vài loại cà phê, thuốc lá, bình nhỏ rượu các thứ lỉnh kỉnh. Đồ đạc cũng không nhiều lắm, lại chiếm hết toàn bộ ngăn kéo, so sánh với mấy ngăn kéo khác, thể tích hình như thiếu đi một nửa, điều này rất không bình thường. Vậy thì duy nhất chỉ có một khả năng là có hốc tối. Ta lấy toàn bộ đồ đạc ra, sau đó lục lọi một hồi. Đột nhiên kéo ra một cái không gian nhỏ, bên trong là chiếc túi chứa tập văn kiện dày cộp. Lấy ra một cái túi, lại rút ra mấy tờ văn kiện, ta không khỏi chấn động. Trong này ghi lại rất nhiều cơ mật trong công ty, liên quan rất nhiều các bộ phận. Ta nhìn hồi lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng đem những văn bản này đặt lại chỗ cũ. Sửa sang lại bàn làm việc, xác nhận không để lại bất cứ dấu vết gì, ta mới thả cái chìa khóa lại vào túi Đỗ Đại Duy. “Ca...... Tìm được không vậy?” Thân ảnh Tiểu Quân xuất hiện tại cửa phòng làm việc, thanh âm yêu kiều của nàng cũng kéo ta từ dòng suy nghĩ lại. Ta đờ đẫn gật gật đầu, kéo Tiểu Quân ly khai:“Tiểu Quân, ngươi còn nhỏ, chuyện người lớn đừng có xen vào. Ngươi phải tin tưởng ca ca.” “Đương nhiên tin tưởng. Tốt nhất là phóng một mồi lửa, thiêu hủy những thứ rách rưới kia. Hắc hắc, như vậy Tân Ny tỷ tỷ cũng không cần lo lắng bị tên mập mạp chết bầm này uy hiếp.” Tiểu Quân đầu óc bắt đầu trở nên ngu ngốc, chỉ số thông minh chạm xuống đáy, ta chỉ có thể cười khổ. “Tiểu Quân, ca ca trước kia đã dạy ngươi, đi một bước đều phải tính hai ba bước. Người trong giang hồ, đôi khi thân bất do kỷ. Đỗ Đại Duy tương lai có khả năng trở thành ông chủ của kt, chúng ta muốn tiêu hủy chứng cớ rất đơn giản, tiện tay mà thôi mà thôi, nhưng sau đó hai huynh muội chúng ta rốt cuộc không thể ở lại kt.” “Không ở lại thì không ở lại, cùng lắm thì chúng ta về nhà, chỉ cần ở cùng ca, ta đi nơi nào cũng không sao cả. Ngươi xem rồi xử lý đi! Ta...... Ta đi xem có người hay không đến.” Tiểu Quân cực kỳ kích động. Bất quá, nói xong câu đó, nàng liền nhăn nhó thẹn thùng. Thấy ta thờ ơ, nàng khẽ cắn môi, dậm chân, quay người chạy đến cánh cửa cảnh giác. Nhìn vẻ hồn nhiên của Tiểu Quân, ta càng thêm cảm thán, cảm thán thế gian đầy rẫy nham hiểm, lại để cho Tiểu Quân ở lại kt, chỉ sợ đóa hoa thuần khiết này rất nhanh sẽ phủ đầy tro bụi, nhưng ta cũng đành chịu, dù sao Tiểu Quân cũng phải trưởng thành, nàng cuối cùng cũng phải tiếp xúc mọi loại người. Chỉ là ta hy vọng thời gian Tiểu Quân phát triển chậm một chút, để cho ta nhiều hưởng thụ vẻ đáng yêu hồn nhiên của nàng. “Rinh......” Điện thoại của ta đột nhiên vang lên, là Tân Ny gọi, ta vội vàng bắt máy. “Tân Ny, còn chưa ngủ sao?” Lúc này đã gần hai giờ sáng, ta thầm kinh ngạc sao bây giờ nàng còn gọi cho ta. “Ừ, không quấy rầy ngươi làm việc chứ?” Đái Tân Ni ngữ khí có vẻ ủ rủ. “Đương nhiên không quấy rầy, làm sao ngươi biết ta đang làm việc?” “Tiểu Quân nói cho ta biết .” “A, nghe khẩu khí ngươi hình như không vui?” Ta nhẹ nhàng hỏi. “Đúng vậy, ta...... Ta muốn nói, ta...... Muốn rời khỏi kt.” Đái Tân Ni sâu kín nói. “Vì sao?” Ta cười hỏi. Kỳ thật không cần hỏi ta cũng đoán được lí do. Cho dù nàng rất quật cường nhưng đối mặt với khoản nợ lên đến ba nghìn vạn, nàng tựa hồ đã lựa chọn trốn tránh. “Không tại sao cả, chỉ là không muốn ở lại. Ta chỉ muốn tìm một một chỗ yên tĩnh để sống, tại kt, ta...... Ta sẽ phát điên mất...... Ô......” Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Đái Tân Ni, tiếng khóc đầy vẻ kìm nén. Một người khóc là vì giải phóng cảm tình, nhưng cả khóc cũng kìm nén, như vậy người này nhất định phải chịu áp lực cực lớn. Tiếng khóc của Đái Tân Ni khiến ta đứt từng khúc ruột, càng khiến ta dâng trào nhiệt huyết. Ta biết rõ nỗi thống khổ của nàng, nàng hôm nay thực đã phải chịu biết bao tư vị uất ức, cả ngày chờ đợi lo lắng, tâm thần bất an, sợ hãi có một ngày sự việc bại lộ sẽ bị hãm thân vào cảnh lao tù. Trách không được lúc trước khi ta lấy nội y nói muốn báo động xử lý, Đái Tân Ni biểu hiện dị thường sợ hãi, nguyên lai trong lòng nàng đã có rất nhiều lo lắng. Nhưng hành vi của nàng cực kỳ thiển cận và vô tri. Ai! Nữ nhân thủy chung vẫn là nữ nhân, dù tỏ vẻ cường hãn thế nào, một khi đối mặt nguy hiểm cùng áp lực đều trở nên nhu nhược bất lực. Trong nội tâm ta tràn đầy nỗi thương tiếc, cho dù ta cũng không có năng lực giúp Đái Tân Ni bù đắp chỗ thiếu hụt, nhưng lúc này ta tràn đầy dũng khí. Thị trường giao dịch có thể trong vòng một đêm làm cho người ta phá sản, cũng có thể trong vòng một đêm làm cho người đổi đời. Vì cứu nữ thần của ta, ta đương nhiên vét cạn toàn bộ kỹ năng của mình, chỉ tính toán chuẩn xác, nếu muốn ở trong thời gian ngắn kiếm được ba nghìn vạn cũng không phải chuyện quá viển vông. Ta đã yêu Đái Tân Ni sâu đạm, nàng là nữ thần trong lòng ta, dù nàng có phạm sai lầm cỡ nào, ta cũng sẽ không thể ngừng yêu nàng. Khi tiếng khóc của Đái Tân Ni hơi ngừng lại, ta trầm giọng nói:“Tân Ny, hãy bình tĩnh lại, hết thảy đã có ta. Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, ta nhất định kiếm được năm nghìn vạn trong ba tháng, sau đó rước ngươi về nhà.” “Năm nghìn vạn? Trung Hàn, ngươi...... Ngươi nói cái gì? Ta...... Ta không nghe rõ.” Đái Tân Ni kinh ngạc dị thường, nàng hiển nhiên không thể tưởng được ta sẽ nói ra một cái mục tiêu cao như vậy, mà mục tiêu này kỳ thật cũng là kỳ vọng của Đái Tân Ni. “Như thế nào? Ngươi ngại hay không tin ta có thể kiếm được?” “Năm nghìn vạn, dường như rất khoa trương a !"” “Ha ha, một chút cũng không khoa trương, ngươi phải tin tưởng ta. Tốt rồi, đừng nói nữa, hãy nghỉ ngơi đi, ngày mai ta nấu một bát canh cho ngươi, ngươi muốn uống không?” Ta sâu lắng hỏi. “Muốn.” Đái Tân Ni ôn nhu đã đáp ứng, không có nửa điểm chần chờ. “Muốn là được rồi.” Ta cười to, lại nói vài câu tâm tình rồi mới cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn Đỗ Đại Duy ngủ say trên ghế sa lon, ta không ngừng suy nghĩ, nhớ lại những bí mật vừa bị ta phát giác. Thời gian dần qua, càng lúc càng lớn gan, một kế hoạch điên cuồng hiện lên trong đầu, nếu Đỗ Đại Duy hắn lợi dụng ta, vì sao ta không đi lợi dụng hắn? Đây là thế giới mạnh được yếu thua, muốn không bị sài lang cắn xé, ta không thể chỉ làm một con cừu nhỏ. Mặc dù không thể làm sư tử vương giả, thì cũng phải biến thành một con hồ ly, tạo dựng vị thế của mình. Từ giờ trở đi, ta có một cái mục tiêu phấn đấu đầu tiên, chính là kiếm được năm nghìn vạn. Từ giờ trở đi, ta đã có địch nhân đầu tiên, không phải một, mà là hai kẻ, một kẻ là đỗ Đại Duy, còn tên kia là Chu Cửu Đồng. So sánh hai kẻ đó, ta mới phát giác Chu Cửu Đồng càng thêm âm hiểm, đáng sợ hơn, cũng cường đại hơn nhiều. Ta phải đánh bại Chu Cửu Đồng trước, sau đó lại quay đầu giáo về phía Đỗ Đại Duy. Bất quá, với thực lực trước mắt của ta, muốn đối phó Chu Cửu Đồng hay Đỗ Đại Duy quả thực là chuyện hoang đường, năng lực của ta quá nhỏ bé, coi như là buộc Chu Cửu Đồng xuống đài, như vậy Đỗ Đại Duy cũng không để ta phát triển an toàn. Đến lúc đó chỉ sợ ta còn chưa trả thù được hắn, đã bị hắn đá ra khỏi kt, dù sao chuyện giữa ta và Cát Linh Linh đã bị phát giác, Đỗ Đại Duy không lẽ gì có thể tha thứ cho ta, thế nên sau khi đại công cáo thành sau, kẻ đầu tiên bị đuổi đi khẳng định chỉ có thể là ta. Không được, xem ra ta còn phải tìm một tấm khiên chống đỡ, tấm khiên này nên tìm ai đây? Ta suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng chọn được một người, người này chính là La Tất. Không có người trời sinh nguyện ý làm lão Nhị, làm lão Nhị làm lâu rồi, trong lòng nhất định muốn bò lên làm lão đại. La Tất làm nhân vật số hai tại kt trọn vẹn mười một năm rồi, với tính cách của hắn, tuyệt không đồng ý đứng sau người khác, trừ phi hắn chưa có một cơ hội chắc chắn. Nếu như ta có thể cho hắn thấy ánh rạng đông này, không hiểu hắn sẽ có cảm tưởng gì? Nghĩ vậy ta nở nụ cười, cười đến rất gian. Thị trường ngũ cốc nước Mỹ kết thúc phiên đạt mức 849 điểm, điều này có ý nghĩa gì? Nó có nghĩa là ta đã kiếm lời được gần 500 vạn đôla, theo như quy định ta đem có thể nhận được 5000 đôla tiền hoa hồng, tuy không phải rất lớn nhưng lòng tự tin của ta lại được củng cố rất nhiều. Khi trời rạng sáng, Tiểu Quân vốn đã chìm vào giấc ngủ, nàng một mực co rúc trong ngực ta, nhưng ta quá kích động nên vẫn lay nàng tỉnh dậy báo tin vui. Khi nghe ta nói đã kiếm được 5000 đôla, nàng chỉ lầu bầu trong mơ:“Ta muốn mua váy, còn muốn một cái túi, cái túi vải bạt kia sứt chỉ rồi.” “Đi, ca mua cho ngươi, còn muốn cái gì?” Tay của ta thừa cơ trượt vào ngực Tiểu Quân, tay bắt đầu xoa lên chỗ mềm mại như ngọc. “Ca, sao ngươi cứ sờ người ta vậy? Ta cũng không phải bạn gái của ngươi.” Tiểu Quân chằm chằm vào tay của ta lớn tiếng hờn dỗi, nàng dứt khoát tỉnh lại. “Ngươi là tiểu di của ta.” Ta cười xấu xa. “Coi như là tiểu di ngươi, ngươi cũng không thể sờ loạn nha !"” Tiểu Quân lớn tiếng kháng nghị. Thanh âm ỏn ẻn làm ta cảm giác như được uống nước sương sớm. “Ngươi không nghe nói tiểu di là nửa cái bờ mông tỷ phu sao?” Ta cười to. “Không rõ là có ý gì.” Tiểu Quân lắc đầu. “Nói vậy nghĩa là tỷ phu có thể sờ ngực tiểu di.” Tay của ta tại dùng sức. Bằng sự thông minh của Tiểu Quân, nàng không thể không hiểu những lời này, chỉ là nàng đang giả ngốc, nữ nhân thông minh hiểu được đôi khi phải giả ngốc để nam nhân vui. Tiểu Quân dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thủ đoạn khiến nam nhân vui vẻ, có thể nói là trời sinh mị cốt. Ta thật sự nhịn không được, cúi đầu xuống ngậm lấy cặp môi đỏ mọng của nàng. “A......... A......... Có tỷ phu háo sắc như ngươi, ta thực thê thảm.” Tiểu Quân liền tránh khỏi đầu lưỡi của ta khiến ta cụt hứng. “Hôn một cái được không?” Ta xoa núm vú Tiểu Quân nhỏ giọng hỏi. “Hôn cái đầu của ngươi ấy? Chúng ta về nhà đi, trời đã sáng rồi, đợi lát nữa có người tới đó.”Tiểu Quân giận dỗi nhìn ta. Ta nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã tảng sáng. Mặc dù cả buổi tối không ngủ, nhưng ta chẳng hề thấy mệt mỏi, ngoại trừ có Tiểu Quân bầu bạn bên cạnh, lại có thể thoáng cái kiếm được 5000 đôla càng làm ta hưng phấn. Một đêm thu hoạch vượt qua hai tháng tiền lương, điều này khiến ta càng nảy sinh ham muốn vật chất. Nhìn Tiểu Quân hờn dỗi đáng yêu, nhớ tới Đái Tân Ni mềm mại yểu điệu, ta muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để hai nàng thật hạnh phúc. “Tiểu Quân, ngươi thích một cuộc sống thanh bình, hay là cuộc sống muôn màu muôn vẻ?” Ta yêu thương nhìn Tiểu Quân sửa sang lại áo ngủ. Tiểu Quân bĩu môi:“Nói nhảm, ta đương nhiên thích cuộc sống muôn màu muôn vẻ á! ta thích quần áo hàng hiệu, ăn ở nhà hàng sang trọng, ta còn thích đi du lịch, thích những đỉnh núi phủ tuyết Thụy Sĩ, tháp Eiffel......” Tiểu Quân thao thao bất tuyệt mô tả giấc mộng của nàng cho ta biết, phát hiện ta cười tủm tỉm nhìn nàng, nàng chột dạ không nói thêm gì đi nữa. Đột nhiên nhãn châu xoay động, thầm kín nói:“Bất quá, nếu như ca không khi dễ ta, đối tốt với ta, ta cùng ca và ba mẹ cùng bốn người sống bình thản quan ngày không tệ.” “Tiểu Quân thật sự chán ghét ca khi dễ ngươi ư?” Ta trong lòng khẽ động, chăm chú hỏi Tiểu Quân. “Ta...... Ta...... Đương nhiên chán ghét a...... Ai nha, không nói nữa..., chúng ta đi thôi.” Tiểu Quân đột nhiên xấu hổ, nói chuyện ấp a ấp úng. Thấy nụ cười xấu xa trên mặt ta, nàng vội vàng nhảy xuống, lẻn ra khỏi phòng. Mặc dù biết Phàn Ước là mỹ nhân kế, nhưng ta vẫn bị vẻ đẹp của nàng thuyết phục, vẫy một chiếc tắc xi đưa Tiểu Quân về nhà, ta tìm một cái cớ quay lại khách sạn Burton. Ngay khi ta sắp tiến vào thang máy, từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất thanh thúy. Ta vừa định quay đầu lại, thanh thúy tiếng bước chân tựu im bặt mà dừng. Một mỹ nhân tuyệt sắc đã đi tới cùng tiến vào thang máy. Tại sao là nàng? Nữ nhân có một đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mặt trái xoan, bờ môi hơi mỏng, hai gò má lúm đồng tiền mê chết người. chẳng những dáng người tuyệt mỹ, cách ăn mặc cũng rất ưu nhã, một chiếc áo sơmi màu trắng, váy tây màu lam xám bó sát người che gối, dưới chân là một chiếc giày cao gót tinh xảo màu trắng. Đặc biệt là nữ nhân này cũng có một suối tóc như mây. Cả người nàng toát ra vẻ đẹp làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một lần mà cả đời khó quên, có thể dùng một câu để hình dung là Vũ Địch Thanh Liên (hoa sen sau mưa). Người này chính là PR thần bí nhất trong công ty chúng ta, tại kt một năm, số lần ta thấy nàng so với gặp tổng giám đốc còn ít hơn. Nhưng ta đối với nữ nhân này có ấn tượng phi thường sâu sắc, nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ luôn khắc sâu ấn tượng. Tiếc nuối chính là ta chưa từng có cơ hội bắt chuyện với nàng. Trên khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn luôn treo nụ cười nhàn nhạt hàm xúc vẻ kiêu sa làm cho nam nhân không dám đến gần. Nàng chính là Đường Y Lâm. Ở trong kt, mỗi mỹ nữ đều có đặc điểm riêng. Cát Linh Linh đẹp nhất, Đái Tân Ni lãnh ngạo nhất, Trang Mỹ Kỳ nhân duyên tốt nhất, Chương Ngôn Ngôn con mắt lớn nhất, Vương Di dáng người cao nhất, Triệu Hồng Ngọc làm dáng nhất, Phàn Ước thanh thuần nhất, La Đồng ôn nhu nhất, Hà Đình Đình kiêu ngạo nhất, Quách Vịnh Nhàn hàm súc thú vị nhất, mà Đường Y Lâm lại thần bí nhất. Nàng tuy là PR, nhưng tựa hồ chưa bao giờ nói chuyện với ai, nàng là nhân vật đặc thù nhất trong công ty. Đường Y Lâm khi nhìn thấy ta liền tỏ vẻ sửng sốt. Ấn nút lên tầng mười, nàng tựa hồ suy nghĩ đã gặp ta ở đâu. Ta cũng sửng sốt một chút, bởi vì ta cũng là đến tầng mười. Hắc hắc, thật trùng hợp. “Ngươi hình như là người của kt?” Đường Y Lâm nhàn nhạt cười cười với ta. “Đúng vậy, ngươi hẳn là Đường Y Lâm, đúng không?” Ta cũng thoải mái trả lời. Kỳ thật, ta đối với nữ nhân xinh đẹp gần đây cũng trở nên thành thục hơn. Nếu là lúc trước đối mặt với vẻ đẹp thoát tục của Đường Y Lâm, ta nhất định sẽ biểu hiện thật nhiệt tình, chỉ là bây giờ đã nắm được một số chuyện cơ mật từ Đỗ Đại Duy, ta biết mỹ nhân này cùng mấy ông chủ lớn trong thành phố quan hệ không tầm thường, trách không được trong mắt nàng kt như là một cái siêu thị, muốn tới thì tới muốn đi thì đi. Đối với nữ nhân như vậy, từ đáy lòng ta sinh ra sự kính sợ. “Ừ.” Đường Y Lâm dùng giọng mũi nhẹ nhàng lên tiếng, đối với việc ta biết rõ tên của nàng, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái. Mặc dù kính sợ Đường Y Lâm, ta vẫn lộ vẻ bình tĩnh, nàng nói chuyện với ta, ta mới lễ phép đáp lại một chút. Nếu như nàng làm bộ không biết ta, ta cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với nàng. “Ta...... Ta tới gặp một người bạn.” Đường Y Lâm muốn giải thích vì sao sáng sớm đã tới khách sạn, dù sao một nữ nhân xuất hiện trong khách sạn rất dễ khiến người khác ngờ vực, huống chi là thời gian rạng sáng? Nhưng giải thích của nàng ngược lại khiến ta cảm thấy “bằng hữu” rất không tầm thường. Vì vậy, ta nhàn nhạt mà “a” một tiếng, cái này nhàn nhạt “a” lại lơ đãng toát ra ý tứ bài xích, tương đương nói cho nàng biết ta cũng không muốn trò chuyện nhiều. Đường Y Lâm quả nhiên sắc mặt khẽ biến, tuy biến hóa rất nhỏ, nhưng ta để ý thấy nụ cười của nàng lập tức biến mất, cơ mặt có chút cứng ngắc. Cũng may nàng phong hoa tuyệt đại, dù là xụ mặt cũng có loại mị lực nhiếp hồn đoạt phách. Ta cũng không nói thêm gì nữa đợi thang máy đến tầng mười. Lúc bước ra thang máy, Đường Y Lâm phát hiện ta đi theo sau nàng, nàng lại sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục đi, nhưng ta vẫn đi theo. Nàng đùng đùng nổi giận quay đầu lại, ngữ khí có chút đông cứng hỏi:“Ngươi đang theo dõi ta sao?” Ta nhún nhún vai:“ Không phải. Ta trở về phòng.” “Phòng nào?” Đường Y Lâm cảnh giác hỏi. “1016.” Ta nhàn nhạt nói. “Cái gì?” Đường Y Lâm kinh ngạc trừng lớn con mắt. Đứng tại trước phòng số 1026, ta nhìn Đường Y Lâm, mà Đường Y Lâm lại đứng trước phòng 1028 nhìn ta, hai gian phòng vừa vặn mặt đối diện nhau. Ta bắt đầu cảm thấy buồn cười, cái này thực trùng hợp, ta đoán chừng trong phòng 1018 còn có một nam nhân, người đó là nhi tử Trương Tư Cần Trương Đình Nam. Để chứng minh ta không theo dõi nàng, ta liền tiến vào phòng 1026, sau đó đóng cửa lại liền nhanh chóng dí sát mắt vào quan sát phòng 1018 đối diện. Ngoài cửa, Đường Y Lâm còn không có gõ khai mở 1028 phòng, nàng nhìn gắt gao vào cửa phòng ta, phảng phất biết rõ ta đang nhìn nàng, có lẽ không muốn để ta biết bí mật của nàng, tỏ vẻ khó xẻ không gõ phòng 1018. Một lát sau, Đường Y Lâm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, nói chuyện xong nàng mới nhấn chuông phòng 1018. Cửa phòng mở ra, ta vừa định nhìn xem kẻ mở cửa là ai, nhưng đúng lúc này mắt ta lại bị bịt kín. Ngửi hương thơm từ bản tay mềm mại, bên tai truyền đến tiếng cười thanh thúy động lòng người của Phàn Ước:“Nhìn cái gì đó?” “Bắt cóc một đại mỹ nữ, nên ta sợ có người theo dõi ta.” Ta cười thở dài một hơi. “A? Vậy có người theo dõi ngươi sao?” “Có chứ? Rất nhiều.” “Có đẹp trai hơn ngươi không?” “Không có.” “Hì hì, xú mỹ.” Kéo bàn tay Phàn Ước ra, lòng ta chợt hỗn loạn. Phàn Ước trên người chỉ mặc nội y, dưới ánh đèn, dáng người trước lồi sau lõm hiện lên rõ ràng, quả khiến người ta phưn máu mũi. Ta nhẹ xoay laij ôm nàng, dịu dàng hỏi:“Ngươi không ngủ sao?” “Không ngủ được.” Phàn Ước tựa như con chim nhỏ rúc vào ngực ta. “Vì sao? Hay là nhớ ta nên không ngủ được?” Ta cười xấu xa. “Ha ha, không phải, là bên ngoài có người ồn ào khiến ta bị đánh thức . Chắc là uống say nên hò hét kêu to .” “A? Lại có chuyện vậy sao”. “Ta còn tưởng rằng...... ngươi không tới.” Phàn Ước thầm kín nói. “Sao lại không đến được? Tiểu Phàn của ta xinh đẹp như vậy, ta nghĩ đến ngươi muốn chết.” “Nghĩ tới ta? Hay là nghĩ tới Linh Linh tỷ !"” “Nói như thế nào vậy? Ta không phải tới rồi sao?” “Đừng giả vờ, ta biết rõ ngươi thích Linh Linh tỷ, chẳng có nam nhân nào không thích Linh Linh tỷ.” “Vậy ngươi biết rõ ta thích ngươi sao?” Ta càng ôm chặt Phàn Ước hơn. Bộ ngực dán chặt lên người ta, hai tay ta vuốt ve bờ lưng ngọc mềm nhẵn, dọc theo xương sống đi xuống, ta mò tới một cái lỗ khảm, chỉ có bờ mông rất căng mềm nữ nhân, đuôi xương cụt hạ mới có lỗ khảm. “Không biết. Kỳ thật tối hôm qua không phải ta giả say, nhưng về sau bị các ngươi đánh thức.” Phàn Ước cố gắng giải thích, tựa hồ muốn chứng minh nàng cũng không phải cố ý giả vờ. Nàng chủ động giải thích chính là che dấu, Phàn Ước càng giải thích, ta càng không tin. “Nói như vậy, nhất định ngươi đã thấy ta cùng Linh Linh tỷ ân ái sao?” Ta cười xấu xa, nhịn không được hôn nhẹ lên mũi Phàn Ước. “Không phải ân ái, là.....” Phàn Ước cười yêu kiều. “Là cái gì?” Ta vội hỏi. “Phải..... Là cưỡng gian...... Hừ, nếu như bị Đỗ quản lý biết thì ngươi thảm rồi.” “Ta không nói, Linh Linh tỷ không nói, Đỗ quản lý làm sao biết được?” Ta làm bộ kinh hoảng. “Làm sao ngươi biết ta không nói?” Phàn Ước tỏ vẻ giảo hoạt. “Bởi vì, từ hôm nay ngươi sẽ thích ta, sẽ không nhẫn tâm bán đứng người ngươi thích.” Ta kéo rơi đồ lót Phàn Ước, văn vê nổi lên nàng hai bên trái phải mông thịt, mông thịt rất rắn chắc, rất đàn hồi tay. “Phi, ta mà thèm thích ngươi.” Phàn Ước không dám nhìn ta. Mặt nàng bắt đầu đỏ lên, kéo dài đến cổ. “Ngươi sẽ thích ta.” Ngón tay của ta trượt vào khe mông, khe mông thật chặt, ta căn bản không thể xâm nhập. Nhưng ta có biện pháp, chỉ dùng một ngón tay khẽ xao động, nơi bí hiểm căng cứng lập tức buông ra, ngón tay ta liền trượt đến hậu môn nhẹ nhàng xoa nắn, Phàn Ước cả người nóng rực, eo thon uốn éo .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang